Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 710

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 710: Thân phận
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dù là Diệp Thiên tâm tính sớm đạt tới cảnh giới không bi không hỉ, cũng bị hai chữ này làm cho kinh zị, nhất thời quên huy động mái chèo, để con thuyền tùy tiện phiêu đãng trên mặt nước.

- Bồng Lai? Đây không phải là tiên đảo trong truyền thuyết sao?

Lôi Hổ đối với chữ hán cũng không hiểu biết nhiều lắm, nhất là hai chữ Bồng Lai kia lại là kiểu chữ triện, hắn lại càng không biết, bất quá Lôi Hổ cũng nghe nói qua chuyện Tần Thủy Hoàng đi tìm tiên sơn, Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu ba toài hải ngoại tiên sơn hắn cũng từng nghe tới.

- Đúng vậy, chính là... Điều này sao có thể đây?

Nhìn thấy hai chữ kia được trạm khắc một cách mạnh mẽ, Diệp Thiên trên mặt kinh zị không giảm chút nào, hai chữ này cao cũng chừng trăm trượng, tuyệt đối không ai có khả năng trạm khắc, xung quanh linh khí lượng lờ, cảnh vật như phiêu phiêu mờ ảo, thật cũng giống 1 chốn bồng lai tiên cảnh.

Diệp Thiên cũng không có dốt nát giống như Lôi Hổ, hắn đối với những tiên sơn hải ngoại hiểu biết vô cùng sâu sắc, bởi trong rất nhiều điển tịch của đạo gia, đều có miêu tả qua ba địa phương đó, nhất là những người chuyên luyện đan trong đạo gia, còn coi đó như là đạo gia thánh địa.

Nếu so sánh sự xuất hiện của ba tiên sơn này, sớm nhất hẳn là từ thời chiến quốc.

"Sử ký. Phong thiện thư. Hán thư. Giáo tự chí thượng" có ghi lại:

"Tương truyền ở Bột Hải trung, người đi không xa... Nơi đó không có tới người, Chư tiên nhân cùng người Bất tử đã ở đó. Nơi này vật cầm thú không chết, mà làm cung điện từ vàng bạc. Chưa đến, mong ước; vừa đến, tam tiên sơn trái lại ở dưới nước, tiếp đó gió dẫn đi, cuối cùng có thể cưỡi mây."

Thập Châu Niệm ghi lại: "Tần Thủy Hoàng tại vị thì Ðại Uyển trung nhiều người uổng mạng, nghe nói làm người chết sống lại được, quan lại tấu Thủy Hoàng nghe thấy. Thủy Hoàng khiến sứ giả tìm cỏ này, đến hỏi Quỷ Cốc Tiên Sinh, trong đông hải Tổ Châu có cỏ bất tử, sinh trưởng về đêm, một lọai dưỡng thần. Lá cỏ này giống như cô đọng, một cây có thể cứu sống ngàn người."

Thống nhất lục quốc sau theo đuổi Trường Sinh Tần Thủy hoàng nghe theo phương sĩ lời nói, khiển Từ Phúc cùng đồng nam đồng nữ ... ba nghìn người, thừa lúc lâu thuyền nhập hải, tìm Tổ Châu không quay lại, để lại một đoạn thiên cổ hài hước, tam tiên sơn truyền thuyết, cũng bởi vậy bị thế nhân nghe nhiều nên thuộc.

Diệp Thiên từng nhìn thấy những đoạn giai thoại đó, chẳng qua cũng chỉ là một loại truyện tưởng tượng mà thôi, nhưng trước mắt hai chữ "Bồng Lai", cũng phá đi toàn bộ nhận thức trước đây của hắn, một hải đảo rộng lớn đến vậy lại chưa hề bị con người phát hiện, cũng chỉ có thể là tiên sơn trong truyền thuyết mới có thể giải thích được.

- Con bà nó, không phải nói Bồng Lai ở Bột Hải sao? Như thế nào lại chạy đến tận Ấn Độ Dương này chứ?

Diệp Thiên véo mạnh vào đùi một cái, đau đớn khiến hắn hoàn toàn thanh tỉnh, trong miệng tuy rằng vẫn như chưa tin, nhưng trong lòng hắn đã rõ, nơi này hẳn là Bồng Lai tiên sơn không thể nghi ngờ, nếu không tuyệt đối sẽ không có thiên địa linh khí nồng đậm đến vậy.

- Sư phụ người xem, bên kia còn một tòa mộc ốc!

Diệp Thiên còn đang đắm trim trong khiếp sợ không hiểu chuyện gì, thì thanh âm Lôi Hổ lại vang lên.

- HẢ? Chẳng lẽ trên đảo này có người?

Diệp Thiên nghe vậy nhìn lại, quả nhiên, tại sườn núi bên trái dưới hai chữ Bồng Lai, có một nhà gỗ, phía dưới dùng cột gỗ chống cao hơn một thước, cả căn nhà bao trùm trong thảm thực vật xanh biếc, nếu không cẩn thận quan sát đúng là rất khó phát hiện.

- Qua đó xem, Lôi Hổ, đến lúc đó ngươi đừng nói gì hết!

Diệp Thiên đem khí lực toàn thân không giữ lại chút nào rót vào mái chèo, con thuyền cứu hộ chợt tăng tốc, vọt tới nhanh như một chiếc thuyền máy hướng bờ cát vọt tới, hơn một phút sau, Diệp Thiên hai tay nhấn mạnh xuống sàn thuyền, cả con thuyền cứu hộ bỗng bay lên, dừng lại ngay trên bờ cát.

- Căn nhà kia không biết là của ai, không biết đã bỏ hoang được bao lâu rồi?

Sau khi đến được bờ cát, Diệp Thiên trên mặt lọ ra thần sắc thất vọng, căn nhà gỗ nằm sát ngay cạnh bờ cát, cách khoảng 4 - 5 mươi thước, trong phạm vi thần thức dò xét của Diệp Thiên.

- Dù thế nào đi nữa, nơi này chắc chắn đã từng có người đến qua, hoặc là từng có người ở lại!

Bởi tòa nhà gỗ được xây dựng ngay cạnh bờ cát, nếu không ngu cũng sẽ hiểu nếu làm như vậy sẽ rất dễ bị quái thú tấn công, lắc lắc đầu, Diệp Thiên đem nghi hoặc trong lòng đè xuống, mang theo Lôi Hổ hướng tòa nhà đó đi đến.

Có lẽ vì để phòng ngừa triều cường, nên tại vị trí căn nhà gỗ, có hơn mười cọc gỗ nhỏ cắm sâu xuống đất hợp lại, chống đỡ căn nhà.

Bên phải tòa nhà, là những gò núi nhỏ nhấp nhô, cao chừng bảy tám thước, một con đường nhỏ uốn lượn đi thẳng lên trên, bị che kín bởi thực vật tươi tốt.

Trên các gò núi rậm rạp các loại thức vật, từng ngọn cây cọng cỏ đều có sinh cơ bừng bừng, chim chóc ca hát, so sánh với bãi biển tràn ngập linh khí mà Diệp Thiên từng thấy, nơi này không nghi ngờ giống như một chốn thế ngoại đào viên.

Tuy tòa nhà gỗ xây dựng khá thô, thậm chí cả vỏ cây cũng còn nguyên, nhưng lại có một loại khí tức khó nói thành lời, làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn dung nhập tự nhiên, xung quanh các loại dây leo xum xuê vây trọn căn nhà vào bên trong, bốn phía sương mù lượn lờ, giống như một động phủ thần tiên vậy.

- Sư phụ, chúng ta sẽ đi vào đó không?

Sau khi mất đi cánh tay phải, Lôi Hổ tính cách trở lên trầm ổn hơn rất nhiều, hắn biết dù là chốn như "bồng lai" giữa một ốc đảo như thế này, cũng tràn ngập sát khí, đi nhầm một bước, cũng sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

Suốt bốn năm ngày gần đây, Diệp Thiên dọc theo bờ biển đi chừng gần ngàn hải lý, từng thấy qua, cơ hồ suốt dọc bờ biển, đều là hài cốt của thú dữ, điều này chứng minh, bờ cát chính là cấm địa của thú dữ.

- Lôi Hổ, võ giả phải là người một lòng cầu đạo, phải có một tinh thần bất khuất, ngươi cần thông suốt điểm này, cả đời tu vi cũng vì điểm này mà không tiến bộ được.

Nhìn qua vẻ mặt có chút sợ hãi của Lôi Hổ, Diệp Thiên từng bước bước tới bậc thang trước cửa căn nhà mộc, bậc thang này cũng không biết là bằng chất liệu gì, chắc chắc lạ thường, Diệp Thiên mỗi bước nặng hơn 150 cân, mà cũng không phát ra một chút tiếng động nào.

- Hắt xì!

Đưa tay đẩy tấm ván gỗ làm cửa phòng, nhất thời một cỗ tro bụi ập vào mặt, Diệp Thiên tâm niệm vừa động, ngoài thân đã hiện lên một tầng gợn sóng, tầng tro bụi rơi xuống người Diệp Thiên đều bị chân khí hộ thể của hắn ngăn lại bên ngoài.

- Lôi Hổ, ngươi không cần đi lên!

Diệp Thiên sở dĩ không đem tro bụi thổi đi. Chính là sợ ảnh hưởng tới sự tồn tại của những vật phẩm trong phòng, phải biết rằng, một địa phương nhiều năm không khí không lưu thông, vật phẩm bên trong sẽ phát sinh một số hiện tượng, nếu lúc này cẩn thận xem xét, có thể phát hiện được nhiều chuyện.

Tòa nhà mộc tng cộng chia trước sau hai phần, chỗ Diệp Thiên đang đứng là phần trước của căn phòng. Phía trước là một mộc bàn cùng một chiếc ghế, trong khắp các ngõ ngách, đặt nhiều mộc giản (bàn giấy) cao hơn một thước.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Thiên không giám khinh cử vọng động. Bởi trên đời này, thứ dễ hư hao nhất ngoài giấy ra thì chính là gỗ, muốn tìm một số thông tin từ các vật dụng trong nhà, ngoại trừ một số chất gỗ quý báu, dù là chất gỗ loại khá cũng rất khó có thể hoàn toàn bảo tồn.

- Óe, là ta lo lắng quá rồi!

Đứng yên ở cửa phòng một hồi, chờ không khí trong phòng lưu thông, Diệp Thiên chợt phát hiện, trong phòng hết thảy đều như trước, không khỏi dở khóc dở cười.

Hóa ra căn nhà gỗ này xây dụng khá thô sơ. Các tấm ván gỗ cũng không hề khít với nhau, còn xa mới có thể so sánh với tay nghề của cổ nhân, cho dù Diệp Thiên không mở cửa phòng, không khí vẫn sẽ theo lẽ thường mà lưu thông, việc hắn làm lúc trước hoàn toàn là việc thừa.

Bởi vì Diệp Thiên chắn cửa, nên Lôi Hổ cũng không biết tình hình bên trong phòng. Nhìn thấy Diệp Thiên thật lâu không bước vào bên trong, nhịn không được mở miệng hỏi:

- Sư phụ, bên trong có vật gì vậy? Ngài tại sao không đi vào?

- Không có gì, ngươi tới đây đi, nhớ kĩ, không được đụng vào thứ gì trong phòng!

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhấc chân đi vào nhà mộc, không biết có phải do nơi này hằng năm được linh khí bồi bổ hay không, mà đã nhiều năm như vậy, các dụng cụ trong phòng lại vô cùng chắc chắn, không hề có bất kỳ chỗ mục nát nào.

- Chất đống như vậy để làm chi nhỉ?

Đi theo sau Diệp Thiên tiến vào phòng, Lôi Hổ nhất thời cụt hứng, một cái bài dài và hẹp trên đất, bày vương vãi mộc giản, Lôi Hổ cũng không biết đây chính là một bộ sách của cô nhân, nên lập tức thất vọng.

- Ngu vậy, ngươi không nên dịch chuyển những thứ đó!

Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Lôi Hổ một cái, đi đến trước cái bàn gỗ, đưa tay cẩn thận cầm lên một thanh dài chứng ba mươi cm, bề rộng khoảng 8cm. mặt trên khắc đầy thể tự.

*****

- Đại đạo giả, thống sinh thiên, sinh địa, sinh nhân, sinh vật chi danh, hàm âm dương động tĩnh chi ky, cụ tạo hóa huyền vi chi lý, thống vô cực, sinh thái cực, vô cực vi vô danh, vô danh giả, thiên địa chi thủy, thái cực vi hữu danh, hữu danh giả, vạn vật chi mẫu.

Đọc văn tự trên mộc giản, Diệp Thiên sắc mặt bỗng nhiên trở lên quái dị.

- Đây...đây không phải là tác phẩm nghiên cứu của Đạo gia "Đại Đạo luận" sao? Làm sao...Nó có thể xuất hiện ở chỗ này?

- Sư phụ, cái gì gọi là " Đại Đạo Luận"?

Lôi Hổ từ phía sau ghé đầu nhìn thoáng qua mộc giản, cũng phát hiện mặt trên tấm mộc giản không có một ai, không có một chữ nào mình có thể hiểu.

- Nói ngươi cũng không biết, ngươi tự nhìn xem, không cần quấy rầy ta.

Diệp Thiên khoát tay áo, hắn hiện tại đã muốn hoài nghi việc thu nhận Lôi Hổ làm đồ đệ có phải là đã thu được một tên dốt nát hay không, hắn không biết Lôi Hổ chính là con trai của Lôi Chấn Nhạc, không rõ hắn làm thế nào mà leo lên được vị trí trưởng lão Hồng Môn hình đường đây?

- Bởi vì vô danh mà nổi danh, trời sinh, nhân sinh, vật sinh. Nay chuyên lấy nhân sinh thuyết...

Sau khi trách mắng Lôi Hổ, Diệp Thiên lại cầm một thanh mộc giản lên, trên mặt khiếp sợ cực độ, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Đúng rồi, ta đã từng đọc qua đoạn này trong" Đại Đạo Luận", chẳng lẽ người nọ thật sự đã tới đây?

Diệp Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên

- Không...Điều đó không có khả năng, người nọ cách bây giờ chỉ khoảng mấy trăm năm mà thôi, truyền thuyết là tại núi Võ Đang mọc cánh thành tiên, hắn làm sao có thể là người đã tới nơi này?

Đang lúc Diệp Thiên rối tung rối mù với hai đoạn văn tự trên mộc giản thì âm thanh rít gào vang lên bên tai, thanh âm của Lôi Hổ thực quá thô thiển, lúc này giống như âm thanh của một đại cô nương hát cao giọng vậy, thanh âm so với Pavarotti cũng chiếm chút thượng phong.

- Có người? Không thể nào!

Diệp Thiên không giáo huấn và quở mắng Lôi Hổ nữa, mà phản ứng đầu tiên của hắn là kinh zị.

Bởi vì trước khi tiến vào căn mộc ốc, Diệp Thiên đã dùng thần thức quét qua bên trong, tu vi tiến vào cảnh giới tiên thiên trung kỳ, Diệp Thiên tự tin, cho dù người xắp tiến vào cảnh giới Kim Đan như Đinh Hồng cũng không thể hoàn toàn ẩn đi khí tức của mình.

Trong đầu suy nghĩ nhanh như điện, Diệp Thiên dưới chân lóe lên, một tay kéo Lôi Hổ, mắt vừa nhìn vào bên trong, cả người đã lập tức vọt ra ngoài.

Tuy rằng nóc nhà bị dây leo che kín, nhưng từng đợt ánh sáng vẫn xuyên qua những khe hở li ti chiếu sáng căn phòng, Diệp Thiên có thể thấy rõ ràng, ở giữa căn nhà gỗ rộng bảy tám mét vuông này đúng là đang ngồi một" Người"!

Người này dáng người vô cùng cao lớn, cho dù là khoanh chân ngồi dưới đất, cũng cao hơn thắt lưng Diệp Thiên, tóc rối tung trên bả vai, che một nửa khuôn mặt, trên người mặc một bộ đạo bào, chằng chịt những miếng vá, vòng trên hai đầu gối, lộ ra ngoài đôi giày rơm cũ nát là những ngón chân lớn.

- Người này, đã sớm mọc cánh thành tiên, quy tiên rồi!

Khiếp sợ ban đầu trong lòng qua đi, Diệp Thiên thiên bình tĩnh trở lại, khoảng cách gần như thế, hắn rất nhanh đã phát hiện ra điểm không bình thường.

Đạo nhân ngồi trước mặt, tuy làn da bên ngoài không khác thường nhân, nhưng Diệp Thiên có thể cảm ứng được, trên người hắn một tia sinh cơ cũng không có, thậm trí không có... một chút dấu hiệu nào của máu lưu thông, giống như một bức tượng không hề có sinh cơ.

- Mọc cánh thành tiên là sao?

Lôi Hổ không hiểu hỏi một câu.

- Chính là đã nghẻo, mẹ nó, tiểu tử ngươi có thể ngậm miệng lại được không?

Thật vất vả lắm mới gặp được một người tu đạo, nhưng lại đã chết, Diệp Thiên không khỏi giận cá chém thớt, đem tức giận chút lên người Lôi Hổ.

- Vâng, sư phụ, con câm miệng, con câm miệng!

Lôi Hổ ngượng ngùng rụt người lại, không nhịn được cũng thò đầu nhìn vào trong nhà, miệng lẩm bẩm:

- Người chết mà còn ngồi được sao? Nói không chừng đây là một cái tượng sáp.

Kỳ thật Lôi Hổ tính cách vốn có chút âm trầm, hơn nữa tâm cơ rất xâu, cho dù không hiểu gì, cũng sẽ không chủ động mở miệng hỏi.

Nhưng không biết vì sao, sau khi tiến vào cảnh giới Hóa Kình, cái tính cách âm trầm dường như đã biến mất, giống như là đã hoàn toàn thay đổi, những lời nói ra nhiều lúc khiến người khác dở khóc dở cười.

- Óe ... đây là chuyện gì?

Diệp Thiên cũng không thèm quản, nhấc chân hướng người nọ đi tới, sau khi hắn tới gần người nọ, cũng chợt biến sắc, trong miệng phát ra một tiếng rít, so với âm thanh trước kia của Lôi Hổ cũng chẳng kém là bao nhiêu.

- Sư phụ, có chuyện gì?

Từ sau khi quen biết Diệp Thiên đến giờ, Lôi Hổ cũng chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt kích động như bây giờ của Diệp Thiên, nhưng ngay khi hắn thấy rõ tình hình phía sau người nọ, cả người cũng" rầm rầm rầm" vội vàng lùi về sau ba bước, thân thể liên tiếp đập vào những tấm ván gỗ không chắc chắn trên tường.

- Chớ lộn xộn!

- Con... Con không động đậy đâu.

Lôi Hổ thân thể cứng còng đứng ở đó, trong miệng mang theo thanh âm như đang khóc:

- Sư phụ, đây... đây rốt cuộc là chuyện gì? Người này đến tột cùng là người hay ma...

- Đúng, người là người chết!

Diệp Thiên miệng gian nan phọt ra mấy chữ chưa xót, nhưng tất cả đều là vô nghĩa, dù là Lôi Hổ cũng có thể nhìn ra đạo nhân ngồi dưới đất này là một người chết!

Nếu chỉ nhìn bên ngoài, đạo nhân này từ thần thái đến làn da, đều giống như bất kỳ một người nào đang sống, hơn nữa tư thế ngồi vững vàng, nhìn qua như đang đả tọa tu luyện mà thôi.

Thế nhưng sau lưng đạo nhân, từ thắt lưng trở lên tới cổ, da thịt hai bên toạc ra một lỗ hổng lớn, nhưng lại không có bất kì một giọt máu nào chảy ra.

Dưới làn da màu vàng, ánh lên từng tia kim hoàng sắc, ngay cả cái sương sống thật dài, cũng có những điểm trôi nổi màu vàng óng, nhìn quái dị vô cùng.

- Sư phụ, đây...đây là chuyện gì?

Lôi Hổ đời này thấy người chết cũng không ít, nhưng giờ phút này hắn chỉ cảm giác trái tim đang đập thùng thùng, nếu đổi lại trong hoàn cảnh khác, hắn sẽ cho rằng đây chỉ là một bức tượng hình người bằng kim chúc mà thôi.

Diệp Thiên trên mặt lộ ra thần sắc tôn trọng, lầm bẩm nói:

- Mọc cánh thành tiên, đây... đây mới thực là mọc cánh thành tiên!

"Mọc cánh thành tiên", cũng có rất nhiều trong tự nhiên, côn trùng đầu tiên là nhộng kết kén, trải qua quá trình thay da đổi thịt, biến thành bướm, quá trình này được gọi là " mọc cánh thành tiên", chính là ý tứ ghi lại trong "Sưu Thần Ký" quyển thứ 13 " mộc đố sinh côn trùng, mọc cánh hóa điệp".

Mà trong điển tịch Đạo giáo Trung Quốc ghi lại, con người tu luyện đến cực hạn, có thể vượt qua luân hồi, sinh lão bệnh tử, mọc cánh thành tiên, trong " Tiền Xích Bích Phú" từng nói:" Phiêu Phiêu như di người đời độc lập, mọc cánh thành tiên mà đăng tiên"

Danh từ này sau khi được truyền ra, thường được người đời mang ra đặt cho một ít cao nhân đạo giáo, coi họ như tiên như phật, kỳ thật những người đó chẳng qua là vượt qua được sinh lão bệnh tử bình thường, so với thành tiên thành phật vốn không có chút quan hệ.

Những người đó, thế nhân ai cũng biết, chỉ cần hao chút tâm tư là có thể biết được. Nhưng là trong lịch sử đạo giáo, từng xuất hiện một người chân chính mọc cánh thành tiên, để lại thân thể bất tử bất diệt.

Ở thế kỷ thứ sáu, một đội leo núi từng tại vách núi Hoa Sơn ít người qua lại. Phát hiện một cái huyệt động, sau khi phát quan dây dợ cũng thực vật giày đặc bên trong huyệt động, đội leo núi kinh dị phát hiện, bên trong lại có thi thể của một đạo nhân.

So với người chết bình thường hoàn toàn bất đồng, thi thể không hề phân hủy nát mà trông rất sống động, nhưng sau lưng lại toạc ra như một vết rạch, lúc này đội leo núi bị hù quả không nhẹ. Cũng không dám tùy tiện động vào thi hài đạo nhân, đem chuyện này báo lại cho chính phủ đương thời.

Sau khi nghe được chuyện này, chính quyền địa phương lập tức tổ chức đoàn khảo phối hợp với hiệp hội đạo giáo đi tới hiện trường.

Nhưng ở cái thời đại đó. Rất nhiều người không thể hiểu được chuyện này, chính quyền địa phương không để ý đến sự phản đối của hiệp hội đạo giáo, cuối cùng đem hỏa táng thi thể kia.

Sau khi sư phụ Diệp Thiên là Lý Thiện Nguyên là một đệ tử Đạo gia, nghe được sự kiện này, trống ngực đập dồn, thẳng thừng mắng những kẻ kia là lũ phá gia chi tử. Báng bổ tổ tiên, chẳng qua ván đã đóng thuyền, hắn cũng không thể làm gì.

Căn cứ theo suy luận của Lý Thiện Nguyên cùng mọi người. Người trong huyệt động nọ, hẳn chính là lão tổ Trần Truyền, mà sau lưng rạn nứt, có lẽ chính là đạo gia mọc cánh thành tiên chân chính, nguyên thần xuất khiếu, giống như côn trùng phá kén thông thường, để lại một cái thân thể đã chết.

*****

Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán của Lý Thiện Nguyên, hắn cũng không biết nguyên thần xuất khiếu sau đó sẽ đi về đâu, lại như thế nào có thể tồn tại trên thế gian, bởi vì Lý Thiện Nguyên bản thân chẳng qua chỉ là Hóa Kình tu vi. Toàn độ mọi chuyện chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng nào.

Sau khi nhìn phía trước người này, Diệp Thiên mới đột nhiên nhớ lại lời sư phụ trong lúc nói chuyện phiếm, hai người cơ hồ giống nhau như đúc, người này rất có khả năng chính là một tu đạo giả hóa cánh thành tiên, mà cảnh tượng này, có lẽ là một loại cảnh giới mà chính Diệp Thiên cũng không biết.

- Sư phụ, người này thực sự thành tiên sao?

Qua một hồi lâu, Lôi Hổ chầm chậm đi tới, hắn giống như một hung nhân, người còn sống không sợ, thì sợ gì người chết, chẳng qua người trước mặt này quá mức quỷ dị, mới khiến cho hắn có chút thất kinh.

- Không biết, ta cũng không rõ ràng lắm, có thể thật sự thành tiên sao?

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nếu đổi lại Đinh Hồng ở đây, có lẽ có thể trả lời vấn đề của Lôi Hổ, hắn đối với con đường tu đạo hiểu biết còn quá ít, cũng không biết thật sự có loại hiện tượng này không nữa.

- Được rồi, không cần quấy rầy thân thể tổ tiên, chúng ta đi ra ngoài.

Nhìn mặt đạo nhân lần nữa, Diệp Thiên mơ hồ đoán được vài phần thân phận của y, bất quá chuyện này cùng một số việc ghi lại trong điển tịch lại khác nhau một trời một vực, Diệp Thiên cần xem xét lại bên ngoài mộc ốc một chút, cố thử xem có thể tìm được đáp án hay không.

Sau khi đi ra gian ngoài, Diệp Thiên nói với Lôi Hổ:

- Lôi Hổ, ngươi đi ra ngoài tu luyện, đói bụng thì ra biển bắt cá, khát nước nơi này có khe nước ngọt, chú ý không được cách bãi biển quá xa, động vật trên đảo này không phải là loại ngươi có thể đối phó.

Nhắc tới vị trí tòa mộc ốc, thật đúng là một vị trí tu luyện rất tốt, dưới chân có rất nhiều mỏm đá, xung quanh nhà lại có một dòng xuối nhỏ quanh năm không dứt, trên gò núi rậm rạp các loại thực vật, bên trong đủ hoàng tinh thủ ô... các vật (hoàng tinh, thủ ô là hai loại thuốc quí), cũng không biết có phải là đạo nhân năm đó đã trồng hay không?

- Vâng, sư phụ, con biết rồi.

Lôi Hổ đáp ứng, thối lui ra khỏi căn mộc ốc, ở cùng với một cái thi thể, hắn toàn thân đều có cảm giác khó chịu, đã sớm muốn đi ra ngoài.

- "Đại Đạo Kinh" – Trương Tam Phong, chẳng lẽ người ở trong chính là y?

Nhìn những mộc giản tán loạn trên bàn, Diệp Thiên ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, bởi vì hắn phát hiện, ở bên phải bàn có một cái mộc giản, tựa hồ viết Trương Tam Phong, lập tức vươn tay cầm lại.

- Trương Tam Phong, sống ở thời Chư Tử Bách Gia, trải qua nhiều triều đại Tần Hán, truy tìm đại đạo hơn hai ngàn năm...

Nhìn thấy những văn tự lớn trên mộc giản, một đoạn bí ẩn của tu đạo giới chầm chậm mở ra, Diệp Thiên sắc mặt không ngừng biến hóa, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Trương Tam Phong được ghi lại trong điển tịch Đạo Gia sống ở cuối thời Tống năm 1247, lại có lai lịch như vậy.

Dựa theo Trương Tam Phong tự thuật, hắn không ngờ Trương Tam Phong sống cùng thời Khổng Mạnh Chư Tử (Khổng Tử, Mạnh Tử, Gia Cát Lượng), khi còn nhỏ trong núi gặp một người tu đạo, sau khi nhận được truyền thừa, liền ở lại trong núi Vương Ốc, khổ tu đại đạo hơn hai ngàn năm.

Nhưng suốt đời Trương Tam Phong, luôn không thể tìm ra chân lý của đại đạo, sau mới hoàn toàn tỉnh ngô, cười lớn rời núi nhập thế.

Ở cuối thời Tống Mạt, Trương Tam Phong nhập thế, trải qua Tống, Nguyên, Minh, mấy triều đại nhập trần luyện tâm, tu vi đột nhiên tăng mạnh, ngắn ngủn hơn hai trăm năm liền từ Kim Đan sơ kỳ thăng cấp tới Kim Đan hậu kì, tao ngộ rồi độ Nguyên Anh thiên kiếp.

Nhưng Trương Tam Phong không hề ngờ tới, ngay khi hắn chuẩn bị độ Nguyên Anh thiên kiếp, thiên địa bỗng nhiên nút ra một khe không gian, đem cả người ông hút vào trong, lúc đó Trương Tam Phong tưởng mình phi thăng tiên giới, nhưng lại phát hiện, mình chính là đang đi tới tiên đảo trong truyền thuyết "Bồng Lai"

Đối với hải ngoại tam tiên sơn, Trương Tam Phong hiểu biết so với Diệp Thiên là vượt hơn rất nhiều, khi hắn còn đang tu đạo, tam tiên sơn được coi là thánh địa thần tiên, chỉ là luôn trôi nổi trên biển, trừ phi là người có đại cơ duyên, mới có thể ngẫu nhiên tiến vào, truyền thuyết kể rằng, những người này đều sẽ sớm trong tiên sơn tu luyện đến phi thăng.

Nhưng sau khi tiến vào Bồng Lai tiên đảo, Trương Tam Phong mới phát hiện, sự thật không phải như thế, Bồng Lai tiên đảo linh khí nồng đậm, có nhiều mãnh thú trong truyền thuyết, có nhiều con thực lực cường hãn, thậm trí còn vượt trên cả ông.

Ngoài những mãnh thú kia, trên đảo cũng không hề có con người tồn tại, những người trong truyền thuyết trước kia tiến vào tiên đảo, tất cả đều không thấy, Trương Tam Phong dùng mười năm thời gian du lịch một vòng quang Bồng Lai tiên đảo, rốt cục có thể khẳng định, nếu ông nhận mình là đảo chủ, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai tranh đoạt.

Trương Tam Phong nguyên cũng thử muốn đi khỏi đảo này, nhưng ông phát hiện, trên không trung Bồng Lai đảo, có một tầng cấm chết, với tu vi Kim Đan hậu kỳ của ông cũng không thể đột phá, mà khoảng cách ba ngàn thước trên mặt biển cũng đồng dạng tồn tại một tầng cấm chế như vậy, đem hải đảo bao trọn bên trong, chỉ có thể vào, không thể ra.

Trương Tam Phong đã từng ở thâm sơn ẩn cư 2000 năm, tính khí không màng danh lợi, hiện tại trong hoàn cảnh này tu luyện, ông thật không có cảm giác gì khó chịu, lập tức kiến tạo một tòa nhà bằng gỗ, ở lại trên đảo tu luyện.

Nhưng điều khiến Trương Tam Phong nghi hoặc chính là, linh khí trên đảo quá nồng đậm, không biết có phải là nguyên nhân khiến thiên kiếp Nguyên Anh kỳ không thể phủ xuống, khiến cảnh giới của ông không thể đột phá Kim Đan hậu kỳ, mà lôi kiếp Nguyên Anh kỳ cũng không có xuất hiện qua.

Ở trên đảo tu luyện hơn hai trăm năm, Trương Tam Phong phát hiện, quả thật không thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh, sống hơn hai ngàn năm, đại nạn rốt cuộc cũng tới.

Cả đời truy cầu thiên đạo Trương Tam Phong, chỉ kém một bước cuối cùng là có thể đạt tới bất tử bất diệt, trong lòng không cam, ông ghi lại những dòng cuối cùng trên mộc giản, chuẩn bị bỏ qua thân thể, ép buộc quá trình chuyển hóa cuối cùng thành Nguyên Anh, xem có thể hay không phá vỡ gông cùm xiền xích của thiên địa.

Trước khi đi đến quyết định này, Trương Tam Phong đã ghi lại tất cả những hiểu biết của mình về đại đạo trong suốt hơn hai ngàn năm qua lên những mộc giản chồng chất trong căn nhà mộc này, hi vọng có người hữu duyên.

- Nguyên thần ly thể về sau rốt cuộc thế nào nhỉ?

Ghi chép tới đây dừng lại, Diệp Thiên trong lòng ngứa ngáy như bị ngàn con trùng cắn xé, hận không thể nhảy vào trong phòng hỏi cái xác khô kia cho rõ ràng.

- Không đúng, lấy tu vi kim đan hậu kỳ của Trương Tam Phong, đều không thể thoát ly hải đảo này... Ta không phải cả đời sẽ bị vây khốn ở đây sao?

Diệp Thiên bỗng nghĩ tới một chuyện, nhất thời toàn thân mồ hồi lạnh, phải biết rằng, hắn dù một lòng hướng đạo, cũng không muốn ở lại hải đảo này cả đời!

Tục ngữ nói "Hồng trần luyện tâm", nhưng Diệp Thiên mới sống hơn hai mươi tuổi thôi mà, đến nay ngay cả con nối dõi cũng chưa có, càng không nói tới phụng dưỡng cha mẹ, nếu cuộc đời này không thể rời khỏi đây, ngay cả vợ con cũng không gặp được, hắn thực không có lòng dạ nào thoải mái như Trương Tam Phong.

Cho nên khi xem hết tự thuật của Trương Tam Phong, Diệp Thiên nhất thời tâm loạn như nhập ma, thậm trí cả điển tịch công pháp Trương Tam Phong lưu lại cũng đều không để vào mắt.

Không biết hắn đã đứng trong phòng bao lâu, Diệp Thiên cước bộ trầm trọng đi ra ngoài, cả người tựa như cái xác không hồn, đần độn mà không biết vì sao, đến khí gió biển lạnh toát thổi tới, Diệp Thiên mới tỉnh táo lại một chút.

- Sư phụ, sao vậy? Bên trong... Bên trong đạo nhân kia rốt cục là ai?

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Diệp Thiên, Lôi Hổ vội vàng vứt cành liễu trong tay xuống.

Trong lúc Diệp Thiên xem xét mộc giản, Lôi Hổ cũng xuống biển bắt cá, đang đốt lửa trên bờ biển nướng cá, tuy rằng, cá ở đây linh khí phong phú hơn bình thường nhiều, nhưng đã quen với kiểu sinh hoạt của người hiện đại, vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.

- Đạo nhân kia là Trương Tam Phong, ngươi đã từng nghe qua chưa?

Sau khi nghe lời nói của Lôi Hổ, Diệp Thiên thoáng tỉnh táo lại một chút, dù sao cũng không phải chỉ có mình hắn lưu lạc ở hải đảo này, nếu không cái loại cô tịch này, cũng đủ khiến hắn nổi điên, Diệp Thiên cũng không muốn thành một Robinson thời hiện đại.

- Trương Tam Phong? Con đã nghe qua!

Nghe được cái tên này, Lôi Hổ phát hiện mình rốt cuộc cũng có thể tìm được tiếng nói chung với Diệp Thiên, cao hứng phấn chấn nói:

- Trương Tam Phong tên thật là Trương Quân Bảo phải không? Ông ấy vốn là một tiểu sãi trong Thiếu Lâm Tự, sau lại bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm Tự, chính mình sáng lập môn phái Võ Đang, nổi danh ngang hàng Thiếu Lâm Tự...

Những người nước ngoài gốc Hoa, có mấy người có tầm ảnh hưởng rất lớn, thậm trí còn cao hơn một số lãnh đạo quốc gia, ví dụ như Lý Tiểu Long dùng võ thuật kết hợp với điện ảnh, sáng lập ra Triệt Quyền Đạo phát dương quang đại võ thuật Trung Quốc, rất được người Hoa yêu thích, ngưỡng mộ.

Mà trong mảng văn hóa, những tiểu thuyết của Kim Dung đồng dạng cũng như thế, cơ hồ bất cứ một người Hoa nào cũng biết tới tiểu thuyết của Kim Dung. Ngay cả Lôi đại đường chủ cũng không ngoại lệ, cũng từng một thời ôm tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung ghiền đọc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)