Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 721

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 721: Hiểu ra
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


- Đây là đâu?

Diệp Thiên từ trên vai Thạch Đầu Nhân nhảy xuống, tâm niệm vừa động, lòng bàn chân liền xuất hiện một đoàn sương mù, nâng thân thể hắn chậm rãi đáp xuống mặt đất.

Trước mắt Diệp Thiên là một ngọn núi cao cả trăm mét, đây là một phiến thế giới liên miên những gò đất đá, cực kì hiếm thấy một ngọn núi nào có thổ thuộc tính linh khí nồng đậm đến như vậy, linh khí như sương mù bốn phía bốc hơi. Giống như một chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

- Ta sinh ra ở đây.

Thạch Đầu Nhân ánh mắt lộ vẻ trầm tư, cúi đầu hướng Diệp Thiên nói;

- Năm đó người kia cũng tới nơi này, nhưng hắn cũng không có lấy một viên linh thạch nào của ta!

Thạch Đầu Nhân tuy rằng trí não đơn thuần, nhưng cũng không ngu dốt, sau khi tới đây hắn mới phản ứng, với năng lượng ẩn chứa đáng sợ của người kia, linh thạch đối với hắn tác dụng cực kì nhỏ bé.

Diệp Thiên thản nhiên nói:

- Không phải hắn muốn dùng, mà là ta muốn, hắn nói chỗ này của ngươi có!

Lời Diệp Thiên khiến Thạch Đầu Nhân trong lòng hết sạch nghi ngờ. Lập tức ấp úng nói:

- Những thứ đó mặc dù đối với ta tác dụng không lớn, nhưng ngươi cũng không thể lấy đi hết, nhiều nhất chỉ có thể lấy đi một nửa!

- Được, ta chỉ lấy một ít là đủ rồi!

Diệp Thiên gật gật đầu, làm người phải biết điểm dừng mới có thể sống lâu một chút. Trong phạm vi thổ thế giới này, Thạch Đầu Nhân một quyền có thể đánh hắn nát bét, Diệp Thiên căn bản không có muốn cò kè bớt một thêm hai.

Nghe Diệp Thiên nói xong, Thạch Đầu Nhân hai chân dậm lên mặt đất một chút, thân thể cao lớn hướng ngọn núi cao trăm mét đi tới, mỗi bước hạ xuống Thạch Đầu Nhân thân hình giống như đều cao thêm vài thước, đến khi nó tới cạnh ngọn núi, đầu cơ hồ đã ngang đỉnh núi.

- Mở cho ta!

Chuyện khiến Diệp Thiên kinh ngạc đã xảy ra, Thạch Đầu Nhân kia lại có thể dùng hai tay dán lên ngọn núi, tựa hồ muốn tách đôi ngọn núi ra làm hai nửa.

Theo tiếng gầm của Thạch Đầu Nhân, ngọn núi cũng phải lay động, giống như trời sụp đất nứt vậy, bụi đất bay mù mịt, vô số tảng đá lớn từ đỉnh núi lăn xuống dưới, thân hình Diệp Thiên ở dưới chân núi nhanh nhẹn tránh rút, lùi về sau hơn ngàn mét.

Một trận những tiếng động ầm ầm vang lên, Diệp Thiên không thể ngờ, một ngọn núi như vậy thật sự đã bị tách ra, giống như có người dùng Cự Phủ chém vào vậy, một cái khe hở lớn hiện ra, đích xác đã hình thành một hạp cốc (khe nứt hẹp).

- Vào đi thôi, nơi ngươi muốn đến chính là nơi này!

Sau khi làm xong, Thạch Đầu Nhân vẻ mặt mệt mỏi hơn rất nhiều, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn cao chừng 20m.

- Đây... Sao linh khí tinh thuần như vậy?

Ngay cả ở ngoài xa ngàn mét, Diệp Thiên cũng có thể cảm thụ được một dòng suối màu đen tràn ngập thổ linh khí đập vào mặt hắn, trong cơ thể chân khí nhất thời như muốn sôi trào như một loại bản năng nguyên thủ vậy, Diệp Thiên thân bất do kỷ hướng khe nứt giữa ngọn núi đi đến.

- Đây là linh mạch thổ sao?

Diệp Thiên nhanh chóng đi tới trước khe núi, ánh mắt nhất thời trừng lên.

Trước mặt hắn linh mạch thổ như một dòng suối uốn lượn trong hạp cốc, phản chiếu một ánh sáng lấp lánh tựa kim chúc, giống như một con hắc long dài cả trăm thước, tùy thời có thể phóng vút lên cao vậy.

- Đây là nơi nào?

Diệp Thiên trong miệng theo bản năng rên rỉ, hai chân cũng không tự chủ được bước vào trong, chẳng qua khi hắn vừa bước vào cái khe, linh khí đầy trời bỗng nhiên xao động, một cỗ linh khí xộc thẳng vào người Diệp Thiên.

- Mẹ nó, các ngươi không có một chút ôn hòa nào sao?

Diệp Thiên đứng bất động, hắn đã mất đi khả năng điều khiển thân thể, linh khí thổ nặng như núi áp chế hắn ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.

Mà linh khí tràn đầy trong nội thể Diệp Thiên còn hùng dũng tiến vào đan điển, bởi vì số lượng quá mức khổng lồ, nên vòng âm dương trong đan điền Diệp Thiên lập tức lay động, không vận chuyển theo lẽ thường nữa.

Sau khi mất đi không chế đối với chân khí bản thân, hắn căn bản không thể chống cự lại luồng linh khí đang dũng nhập cơ thể, kinh mạch Diệp Thiên không ngừng bị phá hư, ngay cả vô ngân kiếm trong đan điền của hắn, cũng bị áp chế đến ảm đạm, cũng đã không thể theo một tia khí lực rút ra ngoài.

- Con bà nó, đây không phải là chơi ta sao? Lần nào cũng bị một lần như vậy!

Có vài lần dung hợp linh khí trước, Diệp Thiên mặc dù hoảng như bất loạn, thân thể hắn không thể cử động, nhưng thần thức không hề bị ảnh hưởng, lập tức tâm niệm vừa động, một cỗ thần thức hóa thành hai bàn tay to, đem túi da bên hông cầm ra một viên linh thạch thuộc tính mộc.

- Quả nhiên hữu dụng!

Linh thạch bị Diệp Thiên dùng thần thức dẫn động ra, điên cuồng dũng xuất mộc linh khí, đạo thổ linh khí cuồng bạo kia, như gặp phải thiên địch, nhất thời từ trong kinh mạch Diệp Thiên lui về phía sau.

Linh khí vốn không có linh trí, linh khí trong linh mạch này cũng không biết Diệp Thiên trong cơ thể phát sinh biến hóa gì, vẫn một mực dũng nhập vào bên trong, nhưng khi tiến vào cơ thể Diệp Thiên liền bị mộc linh khí ép ra ngoài, nhưng càng lúc mộc thuộc tính linh khí hao tổn càng lớn.

Thời gian dần trôi qua, trong cơ thể Diệp Thiên linh khí thổ thuộc tính càng ngày càng nhiều, nhưng đều bị ép xuống đan điền.

Vòng âm dương trong đan điền, bị cỗ thổ linh khí nặng nề át chết, bốn loại linh khí hợp nhất kia xét về phẩm chất thì cao hơn thổ thuộc tính linh khí không ít, nhưng dưới sự áp bách như vậy, lúc này cũng trở nên yếu đi nhiều.

- Oanh!

Một tiếng nổ vang trong bụng Diệp Thiên vang lên, hắn cũng lập tức hấp thu một viên mộc thuộc tính linh thạch nữa, một cỗ sinh khí chữa trị cơ thể và kinh mạch hắn cùng một lúc, cùng lúc đó một đạo năng lượng cường đại cũng tiến nhập vào đan điền Diệp Thiên.

Điều khiến Diệp Thiên giật mình chính là, cỗ năng lượng này khổng lồ đến nỗi, còn vượt xa năng lượng của cỗ thổ linh khí vừa rồi.

Khi nó vừa tiến vào, liền đem thổ thuộc tính linh khí tràn ngập trong đan điền hắn ngăn lại, vô pháp tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn, thậm chí thổ thuộc tính linh khí bên ngoài, cũng không dám tiếp tục tiến vào trong cơ thể Diệp Thiên nữa, đan điền vốn đang loạn cào cào, lúc này mới bắt đầu chậm rãi khôi phục vận chuyển.

- Không biết, có nên hấp thu thêm một cục linh thạch nữa không đây?

Diệp Thiên suy nghĩ nhanh như thiểm điện, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc quái dị, một mảnh linh thạch lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn, rõ ràng là mảnh linh thạch phẩm chất tốt nhất mà hắn lấy được dưới gộc Phù Tang đại thụ, Diệp Thiên thậm chí còn nghĩ đó là một khỏa linh thạch thượng phẩm.

Nhưng lúc này Diệp Thiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, nguyên thần phiêu phù trước người hắn, nhanh chóng đem linh khí trong linh thạch mộc không ngừng dũng nhập vào cơ thể, duy trì sự át chế đối với linh khí thổ.

Âm dương trong đan điền đã khôi phục vận chuyển, cũng không ngừng đem linh khí thổ luyện hóa, đã hình thành một tia linh khí màu vàng nhạt mà Diệp Thiên chưa từng thấy qua, chạy khắp trong kinh mạch hắn.

Quá trình này cực kì chậm rãi, dần dần tia linh khí màu vàng nhạt ngày càng nhiều lên, trước mắt Diệp Thiên giống như xuất hiện một bức họa sinh động, một hồi là hồng thủy tàn phá bừa bãi, một hồi là ngọn lừa ngút trời, rồi lại như một lão nhân sống trong một chốn yên vui, các loại cảnh tượng không ngừng lặp lại hiện ra trong đầu hắn.

Tình cảnh này xuất hiện, dường như là đang đem Diệp Thiên dẫn vào thế giới ngũ hành, không biết qua thời gian bao lâu, thân thể hắn tự nhiên ngồi phệt xuống đất, tiến vào nhập định.

Thời gian trôi qua, tóc Diệp Thiên chậm rãi buông xuống đầu vai, một tầng tro bụi che kín toàn thân hắn, bây giờ hắn ngồi như một bức tượng đá vậy, vẫn không hề nhúc nhích.

Chung quanh vị trí Diệp Thiên ngồi, linh thạch thuộc tính thổ, cũng dần dần mất đi độ sáng, một trận gió nhẹ thổi qua, tât cả đều hóa thành bột phấn, phiêu đãng trên người Diệp Thiên.

Bên ngoài linh mạch, Thạch Đầu Nhân đứng đợi đã lâu, trong cái thế giới này, chỉ có nó mới có thể cảm nhận được những gì đang phát sinh bên trong cốc, hơi thở bên trong cốc đang không ngừng lớn mạnh, giống như lão nhân năm đó lúc chưa rút bảo kiếm khỏi vỏ vậy, cũng khiến răng tim đập chân run.

- Sư phụ, ngài đang ở đâu vậy ạ?

Tại căn nhà gỗ chỗ tảng đá có hai chữ Bồng Lai, Lôi Hổ đang lo lắng nhìn về những rãy núi liên miên phía xa!

***

- Rống!

Một tiếng rú kì lạ truyền khắp đảo, làm chấn động cả bầu trời và dậy sóng, Diệp Thiên nhập định lâu ngày cũng bị âm thanh kia làm cho tỉnh lại, hắn từ từ mở mắt ra.

- Đây là đâu vậy?

Sau khi mở mắt Diệp Thiên có hơi mê man, một sự tang thương nói không lên lời lộ lên trong mắt hắn, ngũ hành trong thế giới, Diệp Thiên có thể làm cho diễn sinh của ngũ hành linh khí cũng phát triển, hình như đã qua ngàn vạn năm.

- Rốt cục thì ngươi cũng tỉnh lại rồi, mau ra ngoài đi, ta muốn phong bế ngọn núi này.

Thấy Diệp Thiên nhúc nhích, Thạch Đầu Nhân luôn đợi bên ngoài bỗng mừng rõ, mấy ngày nay Diệp Thiên bế quan nhập định, linh thạch quanh hắn đều hóa thành bột mịn, ít nhất cũng phải mất hơn 20 đồng, Thạch Đầu Nhân sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả linh mạch cũng sẽ bị Diệp Thiên hấp thụ mất.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-798)