Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 745

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 745: Mục đích riêng của từng người
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Chủ nhân ta hiện ở nơi nào? Ông ấy đã đột phá Kim Đan kỳ hay chưa? Vì sao không đến đây thăm ta?

Nói đến chỗ thương tâm, lão Bạch Viên nhất thời gào khóc rống lên, nó tuy rằng tu đạo mấy trăm năm, nhưng vẫn không mất đi tính khí thẳng thắn cương trực, nghĩ tới những ngày tháng sống cùng chủ nhân kia, Bạch Viên hận không thể lập tức rời khỏi nơi này đi tìm ông ta.

- Có thể là được sự nhờ vả của chủ cũ, nhưng Hà mỗ vẫn là người sai trước, xin hướng ngươi tạ lỗi!

Hà Bất Ngữ tựa hồ cũng bị tình cảm của Bạch Viên này làm cho động tâm, thân thể mỉn cười cung kính nói:

- Tư Không đạo huynh, từ ba mươi năm trước đã đột phá Kim Đan kỳ, thọ mệnh gia tăng thêm hơn ngàn năm nữa, sau này chủ tớ các ngươi tự nhiên có thể gặp lại nhau.

- Chủ nhân đột phá Kim Đan kỳ, vì sao không tới tìm ta? Nơi này chính là trọng địa gia tộc, có nhiều thứ Kim Đan cũng có thể cần tới!

Bạch Viên đối với những lời của Hà Bất Ngữ cảm thấy thập phần khó hiểu, Tư Không gia cũng là tu tiên gia tộc lâu năm trên đại lục, tuy rằng hiện tại đã lụi bại, nhưng dù sao cũng từng đản sinh Kim Đan cao nhân, bảo bối cất dấu thực không ít.

Hơn nữa năm đó, một đời gia chủ khi rời đi cũng từng nói qua, nếu là sinh thời có thể đột phá Kim Đan kỳ, nhất định sẽ trở về đem Bạch Viên dẫn tới không gian khác trong kết giới, cho nên Bạch Viên lúc này mới cẩn thận trông coi nơi này hơn nửa thế kỉ.

- Ngươi chẳng lẽ không biết?

Nghe được Bạch Viên nói xong, Hà Bất Ngữ trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên vô cùng, nhìn về phía Diệp Thiên nói:

- Vị đạo hữu này nhất định biết nguyên nhân Tư Không huynh chưa trở về!

- Ta cũng không biết, đang muốn thỉnh giáo!

Diệp Thiên bất động thanh sắc nói(mặt không đổi sắc)

- Óe? đạo hữu cũng không biết?

Hà Bất Ngữ biến sắc, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, mở miệng nói:

- Thế giới này gần hai trăm năm trở lại đây, linh khí sói mòn thậm tệ, hơn nữa không gian cực kỳ không ổn định, lại bị thiên đạo kìm hãm, cho nên Kim Đan kỳ cao nhân sau khi đột phá tu vi sẽ bị áp chế tiêu giảm, thoái hóa xuống tiên thiên cảnh giới....

- Ý hà huynh, tại hạ quả thật không hiểu lắm.

Diệp Thiên đột nhiên mở miệng cắt đứt lời Hà Bất Ngữ nói:

- Cho dù Tư Không đạo hữu tu vi bị áp chế, xuống tiên thiên cảnh giới, cũng có thể trở về, hắn hà tất phải nhờ Hà huynh chạy tới đây như vậy?

- Đạo hữu có điều không biết, trở về là điều có thể, thế nhưng nếu muốn tiếp tục quay lại đó, nhất định lại phải qua một lần Kim Đan lôi kiếp!

Hà Bất Ngữ bỗng nhiên ngừng một chút, rồi nói tiếp:

- Ngài nên biết, Kim Đan lôi kiếp cửu tử nhất sinh, không ai nguyện ý đi độ kiếp lần hai, cho nên Tư Không đạo huynh mới ủy thác cho ta tới thu thập một số dược liệu mà hắn cần!

- thì ra là thế, thật là đã hiểu lầm hà huynh, chuyện tuyết khiêu coi như xóa bỏ!

Nghe được lời giải thích của Hà Bất Ngữ, sắc mặt Diệp Thiên giống như băng tuyết bị hòa tan, nháy mắt tươi sáng hẳn lên, giống như đã hoàn toàn không để ý gì tới những hành động của kẻ trước mắt này nữa, biểu lộ ra ngoài một bộ dạng vô cùng tin tưởng những giải thích của Hà Bất Ngữ.

- Đa tạ đạo hữu hiểu và thông cảm cho tại hạ.

Hà Bất Ngữ đối với Diệp Thiên thi lễ, ánh mắt hướng về phía Bạch Viên nói:

- Tiểu bạch ngươi còn điều gì muốn nói sao?

Lão Bạch Viên lắc lắc đầu, nói:

- KHÔNG có, lúc trước là ta lỗ mãng rồi, ta đem tây đô chủ nhân lưu lại giao cho ngươi, bất quá ngươi cũng phải đáp ứng mang ta đi tìm chủ nhân!

Có chí bảo tín vật của chủ nhân, lão Bạch Viên lúc này đối với Hà Bất Ngữ không còn một tia hoài nghi, nó chỉ muốn đem động phủ chủ nhân lưu lại toàn bộ giao cho đối phương, sau đó cùng hắn đi gặp chủ nhân một lần.

- Tên hầu tử chết bầm này lừa gạt ta chăng?

Nghe được Hà Bất Ngữ cùng Bạch Viên đối thoại xong, Diệp Thiên nhịn không được chửi thầm một câu, năm đó hầu tử này còn nới với mình, chủ nhân động phủ xuống căn mật thất, rồi khóa cửa, đến nó cũng không có cách nào tiến vào.

- Không vội, xin hỏi vị đạo hữu này xưng hô thế nào?

Hà Bất Ngữ hai tay chắp phía trước, nhìn về phía Kim Mao Toan trên vai Diệp Thiên nói:

- Đạo hữu có thể nuôi dưỡng được dị thú bậc này, nói vậy xuất thân nhất định bất phàm, không biết đọa hữu là Côn Lôn môn hạ hay là Hỗn Nguyên cao túc, thật không nghĩ tới có thể gặp được đạo hữu trong hoàn cảnh như này.

Thu hồi bộ dạng chém giết vừa rồi, Hà Bất Ngữ giống như mưa xuân bất tận, thực dễ khiến người khác sinh ra tín niệm cùng quý mến, thật sự làm cho người ta khi gặp hắn rất khó sinh ra địch ý, ngay cả tiểu Kim Mao Toan trên đầu vai Diệp Thiên cũng nhìn về phía hắn hung quang cũng thu niễm lại.

- Đạo hữu khách khí quá, ta họ Diệp, bất quá không phải là danh môn chính phái đệ tử, cũng không phải danh gia vọng tộc trong thế tục!

Diệp Thiên đối với Hà Bất Ngữ tựa hồ hoàn toàn không có cảnh giác, ngay lúc Cẩu Tâm Gia định lên tiếng ngăn cản hắn để lộ thân thế, thì Diệp Thiên đã nói tiếp:

- Ta tu đạo chẳng qua mới hơn hai mươi năm, vị này chính là đại sư huynh của ta, chúng ta là dựa vào một ít thiên tài địa bảo sư môn lưu lại, mới có thể đột phá tiên thiên cảnh giới!

- Tiểu sư đệ...

Cẩu Tâm Gia không nghĩ tới Diệp Thiên lại có thể trực tiếp nói ra gốc gác của mình như vậy, đang muốn mở miệng nói chuyện, trong đầu lại vang lên tiếng Diệp Thiên truyền âm:

- Đại sư huynh, an tâm, đừng quá nóng nảy, người này khẩu phật tâm xà, ta há có thể dễ dàng tin như vậy?

- Tiểu sư đệ, chú ý không nên quá thân cận với người mới quen!

Nghe được Diệp Thiên truyền âm, Cẩu Tâm Gia cũng lập tức phối hợp, quở mắng Diệp Thiên một câu, trên mặt cũng lộ ra một tia chột dạ.

- Diệp đạo hữu mới tu đạo hơn hai mươi năm?

Hà Bất Ngữ thật không có chú ý tới lời nói của Cẩu Tâm Gia, bởi hắn đã bị Diệp Thiên hù cho chết khiếp, lần này trên mặt thật sự là một bộ dạng kinh ngạc há mồm, không hề giả dối.

Tuy rằng tu vi chỉ mới là tiên thiên hậu kì, nhưng Hà Bất Ngữ kiến thức cũng nhãn giới rất sâu sắc, hắn tự nhiên biết môt số thuật pháp, có thể thông qua khung xương của Diệp Thiên mà đoán ra tuổi, cũng chứng minh lời Diệp Thiên nói không phải là giả, Hà Bất Ngữ trong lòng trực tiếp liền dậy lên một trận kinh đào hải lãng.

Hà Bất Ngữ quá trình tu đạo, vận khí luôn không tốt lắm, chưa tiến vào tiên thiên cảnh giới, hắn đã cùng sư phụ tiến vào không gian kết giới, trở ra chưa được bao lâu, sư phụ hắn lại chiến đầu cùng người ta đến chết.

Đã không có nơi nương tựa, Hà Bất Ngữ lúc này gia nhập một số môn phái nhỏ, nhưng chẳng ai ngờ rằng, gần một năm qua đi, tông phái kia đã bị người ta nhổ tận gốc, may mắn tránh được kiếp nạn, Hà Bất Ngữ cũng trở thành một tán tu.

Tu luyện trong một thế giới thiên địa linh khí thưa thớt đến mức đáng thương như vậy, đại đa số linh mạch đều bị một số đại phái chiếm đoạt, tán tu khổ sở tự nhiên có thể hiểu được, Hà Bất Ngữ sau lại mấy lần bái sư, tuy nhiên cũng bởi vì tư chất không tốt, khó có thể được môn phái coi trọng.

Sống một thời gian dài, Hà Bất Ngữ đối với tư chất cùi bắp một chút cũng không có vấn đề gì, bên trong thần châu kết giới đột phá tới tiên thiên, là một chuyện cực kì bình thường, cơ hồ mỗi một đệ tử của một môn phái bình thường cũng là tiên thiên cao thủ.

Bất quá từ tiên thiên đột phá tới Kim Đan, đây cũng là một bức tường khó có thể vượt qua, cơ hồ vạn người thì may ra có một độ Kim Đan kiếp thành công, đột phá Kim Đan kỳ, cao thủ như thế, ở cái môn phái chí ít cũng phải là trưởng lão.

Nhưng Hà Bất Ngữ biết, ở bên trong Thần Châu kết giới, người nhanh nhất đột phá Kim Đan kỳ, tuổi cũng đã vượt quá 60.

Không chỉ có thế, chỉ cần trong vòng trăm tuổi có thể đột phá Kim Đan cảnh giới, đều là tuyệt đỉnh thiên tài của các đại môn phái, nhưng người có thể giống như Diệp Thiên 20 tuổi đạp nhập giả đan kỳ, Hà Bất Ngữ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Tin tức này nếu truyền đến không gian kết giới, chỉ sợ tất cả các Kim Đan kì cao nhân, cũng nguyện ý mạo hiểm thêm một lần độ kiếp, xông vào thế tục cướp người.

Bởi với tốc độ đề thăng của Diệp Thiên, tuyệt đối có hi vọng đạp nhập Nguyên Anh kỳ, mà đây cũng là cao thủ đệ nhất bên trong kết giới, chỉ cần một môn phái có một vị Nguyên Anh lão quái tọa chấn, môn phái đó địa vị sẽ tăng lên rất nhiều, cũng đồng dạng có rất nhiều lợi ích.

Hà Bất Ngữ tuy ban đầu đã có chủ ý, thế nhưng khi biết tuổi tác chân chính của Diệp Thiên, hắn bất đầu có chút do dự bất định, Hà Bất Ngữ lúc này trong lòng đang cân nhắc, nếu hắn đem tin tức về Diệp Thiên nói với một vài môn phái, hắn có thể sẽ được lợi ích không nhỏ.

*****

Trong thần châu kết giới, cũng không thiếu thiên tài, thậm trí dân bản địa từ ngắn ngủi hơn một trăm năm đột phá tiên thiên chi cảnh, nhưng những người đó đem so sánh với Diệp Thiên mới hai mươi tuổi, thì thật là hổ thẹn với hai chữ thiên tài.

Cho nên, Hà Bất Ngữ tin rằng, chờ khi mình trở lại kết giới, chỉ cần đem chuyện Diệp Thiên tuổi thọ cùng tu vi báo cáo cho đại môn phái, nhất định sẽ khiến đối phương vô cùng coi trọng, đến lúc đó nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh, thậm chí có thể đặc biệt cho gia nhập môn phái.

Bởi vì với tu vi của Diệp Thiên lúc này, chỉ cần bước chân vào Thần Châu kết giới, nhất định không thể áp chế tu vi của chính mình, lập tức sẽ phải nghênh đón Kim Đan lôi kiếp, mà hiện tại trên tay Diệp Thiên là mộc thuộc tính linh thạch, lại được sự hỗ trợ của đại môn phái, việc Diệp Thiên độ kiếp thành công không phải là việc khó, như vậy công lao của hắn sẽ còn lớn hơn nữa.

Nhưng nếu hạ sát được Diệp Thiên, lợi có khi còn lớn hơn, Hà Bất Ngữ sở dĩ do dự không ngừng, liên tục cân nhắc lợi hại cũng là vì cảnh giới Diệp Thiên cao hơn hắn, hơn nữa lại không ít cao thủ hỗ trợ, một khi ra tay, phải nhất chiêu chế địch, nếu không sẽ gặp phải kết cục không tưởng tượng được, một người luôn cẩn thận như hắn hẳn là sẽ không chọn hạ sách này.

- Quái? Tên đạo nhân này đang tính toán cái gì, như thế nào còn chưa ra tay đây?

Nguyên lai nhìn thấy ánh mắt lộ hung quang của Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên cho răng hắn sắp đánh lén mình, nhưng sau một lúc lâu, Hà Bất Ngữ thần thái bỗng nhiên trở nên cung kính hắn, tia địch ý vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu, điều này khiến Diệp Thiên thập phần khó hiểu.

Mặc dù đối với loại người thủ đoạn này có chút kiêng kị, nhưng Diệp Thiên cũng không phải là loại người thiện tâm gì, từ lúc nhìn thấy mao đầu bị đánh trọng thương hấp hối, trong lòng hắn sát niệm đã tồn tại, vừa rồi hành động của hắn, chẳng qua là giả bộ mà thôi.

Hơn nữa Diệp Thiên chủ động nói ra lai lịch bản thân, chưa từng tiến nhập kết giới, sư môn tiền bối cũng đều không có, chính là muốn Hà Bất Ngữ tin rằng, nếu không phải Diệp Thiên từ nhỏ đã lăn lộn trong trốn giang hồ, quen thói ngang tàng, thì làm sao khi vừa thấy mặt đã có thể nói rõ thân thế cho đối phương a.

Chứng kiến bộ dạng của Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên mở miệng hỏi:

- Đạo hữu, tại hạ sớm nghe một chút về không gian kết giới, không biến bên trong tình hình rốt cuộc là zư nào: đạo hữu là người của môn phái nào?

Nếu Hà Bất Ngữ không có ý định ra tay, hắn cũng không ngại hàn thuyên mấy câu, Diệp Thiên cũng không biết Kim Đan cao thủ không thể từ trong kết giới tiến nhập vào thế giới của phàm nhân, nên cũng luôn luôn đề phòng, Diệp Thiên hiểu rất rõ chênh lệch giữa giả đan và Kim Đan là như thế nào.

- Ha ha, đạo hữu nếu đã hỏi, Hà mỗ tự nhiên không giám dấu diếm.

Hà Bất Ngữ sang sảng cười lớn nói:

- Tại hạ là người bên trong kết giới, là đệ tử của Hỗn Nguyên nhị phái trên núi Côn Luân, trong kết giới linh khí so với nơi này sung túc hơn gấp trăm ngàn lần, phi thường thích hợp cho tu luyện giả, tu vi như Hà mỗ, hồi bé cũng chỉ là một tán tu mà thôi.

Nói tới đây, Hà Bất Ngữ trong lòng bỗng nhiên đau xót, hắn tư chất vốn không phải quá kém, cũng bởi vì số quá nhọ, nên mất hơn trăm năm mới gia nhập được một môn phái tử tế, vì thế sợ là không có cơ hội đột phá Kim Đan kỳ.

Loại suy nghĩ này, khiến Hà Bất Ngữ luôn có tâm lý uất ức chán nản, dựa vào cái gì mà thanh niên trước mặt này có thể được môn phái coi trong. Mà chính mình dù đem tin tức hồi báo, cũng chỉ có thể được trọng thưởng một chút.

- Linh thạch, mắt hắn vừa rồi thấy 2 khỏa mộc thuộc tính linh thạch, trên người nhất định vẫn còn.

Hà Bất Ngữ bỗng nhiên nghĩ tới đoạn Diệp Thiên xuất ra mộc thuộc tính linh thạch, lòng tham nhất thời nổi lên, phải biết rằng, với tuvi của hắn, miễn cưỡng cũng có thể triệu xuất Kim Đan lôi kiếp, nhưng là Hà Bất Ngữ ngay cả tiên thiên đại viên mãn cũng chưa đạt tới, xuất động lôi kiếp chỉ là thập tử vô sinh mà thôi.

Nhưng nếu trên tay có đầy đủ mộc thuộc tính linh thạch, hơn nữa lại cẩn thận chuẩn bị, kết quả ắt sẽ không giống như trước, Hà Bất Ngữ trong lòng thầm suy tính, chính mình không sai biệt lắm có khoảng 6 thành nắm chắc, đột phá Kim Đan kỳ.

Ý niệm vừa tới, Hà Bất Ngữ rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn đã sống hơn 300 năm, đại nạn cũng chỉ còn hơn mười năm nũa, cùng với việc đem tin tức về Diệp Thiên cấp báo cho môn phái, chẳng thà ra tay cướp đoạt.

- Diệp đạo hữu, không biết con vật này là linh thú gì, là bậc phẩm chất nào?

Trong lòng đã hạ quyết tâm, Hà Bất Ngữ cũng không có suy tính hơn thua nữa, trên mặt nhất thời tươi cười, đối với Diệp Thiên có thêm vài phần thân thiết.

Sống quá lâu, tự nhiên càng thêm tiếc mạng, chỉ có ở dưới tính huống tuyệt đối nắm chắc, Hà Bất Ngữ mới ra tay, tại đây, tiên thiên trung kỳ Bạch Viên cùng tuyết khiêu hiện đang bị thương, đã mất sức chiến đầu, không hề đáng ngại.

Mà người cụt một tay bên cạnh Diệp Thiên, tuy rằng cũng là tiên thiên cao thủ, nhưng chỉ là tiên thiên sơ kỳ mà thôi, kém mình quá xa, Hà Bất Ngữ không hề lo lắng tới hắn, duy nhất khiến hắn e ngại, chính là Diệp Thiên cùng linh thú có lực công kích đáng sợ kia.

- Ngươi nói tiểu kim?

Diệp Thiên nụ cười trên mặt cũng thập phần chân thành tha thiết:

- Tiểu Kim là ta từ một chỗ trên hoang đảo nhặt được, ngoài một trảo vô cùng lợi hại, còn lại cũng không hề biết thuật pháp gì hết, đi thẳng về thẳng, đúng là không có gì đặc biệt...

Xuất thân của mình có thể nói cho đối phương biết, nhưng nói về phương diện vũ lực, Diệp Thiên nhất thời cẩn thận hơn nhiều, còn đem Kim Mao Toan nói thành một loại phế vật ăn tạp bình thường, nghe được lời hắn nói, tiểu tử kia một trận trợn mắt há mồn, bất quá cũng bị Diệp Thiên ném cho một viên linh thạch chẹn họng lại.

- thủy.... Thủy thuộc tính linh thạch? Hắn lại có cả thủy thuộc tính linh thạch sao?

Đang phân tích xem lời Diệp Thiên là thật hay giả, Hà Bất Ngữ chợt ánh mắt bị hấp dẫn bởi khỏa linh thạch mà Diệp Thiên vừa xuất ra, rốt cuộc tâm tư cũng không thèm quan tâm xem lời Diệp Thiên là thật hay chém gió nữa, bởi vì công pháp tu luyện, cùng thể chất của hắn rõ ràng là cùng thủy thuộc tính tương thích.

Việc này khiến tim Hà Bất Ngữ đập thình thịch, phải biết rằng, hắn trong Thần Châu kết giới chẳng qua chỉ là một tán tu nho nhỏ mà thôi, ngoài việc sử dụng mưu mô giết người cướp của, ngẫu nhiên có thể cướp được một vài khỏa linh thạch vụn vặt, mấy năm gần đây, vẫn chưa hề có một khỏa linh thạch nào để phụ trợ hắn tu luyện, hơn nữa những linh thạch lấy được cũng không phải là thủy thuộc tính, đối với hắn phụ trợ không lớn.

- Diệp huynh đệ, ngươi không phải muốn biết tình hình bên trong kết giới sao?

Hà Bất Ngữ xưng hô có chút thân thiết hơn nữa, từ trong lòng lấy ra một quyển sách cổ mặt ngoài ố vàng nói:

- Đây là " Kì Văn Dị Sự Lục" bên trong ghi lại các tin tức về thế giới bên trong kết giới, hơn nữa còn có bản đồ của kết giới, ta sẽ đưa cho Diệp Thiên huynh đệ, để bồi thường cho việc làm bị thương linh thú của Diệp huynh đệ.

- Diệp Thiên, thứ này chúng ta đúng lúc đang cần dùng a!

Hà Bất Ngữ lời này vừa nói ra, nhất thời khiến Cẩu Tâm Gia bên cạnh Diệp Thiên sinh ra hảo cảm, người này tựa hồ cũng có chút thấu tình đạt lý, chính mình vừa rồi thật có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

- Vậy đa tạ Hà huynh, tiểu đệ từ chối thì thật bất kính!

Diệp Thiên ha ha cười, mắt thấy Hà Bất Ngữ cầm bản cổ tịch kia, nhưng lại không ném lại đây, lập tức nhấc chân đi qua, chìa tay đặt lên trên sách.

Hà Bất Ngữ buông lỏng bản cổ tịch, thân thể cũng xích lại gần, giúp Diệp Thiên mở ra trang thứ nhất, nói:

- Diệp huynh đệ, ngươi xem, trên tờ thứ nhất có ghi rõ một số nơi hung hiểm trong kết giới, sau khi ngươi tiến nhập nhất định phải cẩn thận.

- Óe? lại còn có sự tình này nữa hả?

Diệp Thiên trên mặt lộ kinh ngạc đích biểu tình, ánh mắt tựa hồ đã hoàn toàn bị trang sách hấp dẫn vậy, cầm sách cổ trong tay, xương sườn hoàn toàn không hề có chút nào phòng ngự.

- Đương nhiên là thật, nếu không biết mà đi lung tung, chết lúc nào không biết ấy chứ.

Hà Bất Ngữ trên mặt lộ ra một tia thần sắc cổ quái, nói xong một chữ "chết" cuối cùng, sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tả chưởng hướng đầu vai Diệp Thiên bổ xuống, hữu chưởng cũng vô thanh vô thức hướng về sườn phải Diệp Thiên phách tới, hành động nhẹ nhàng như linh miêu, cả một tiếng gió cũng không hề phát ra.

- Tiểu tử, chết đi!

Hà Bất Ngữ ánh mất lộ ra một tia điên cuồng, có thể bóp chết một thiên tài chưa từng có như thế này, trong lòng hắn có một loại khoái cảm biến thái, chuyện này cũng không phải lần đầu, đã có bảy tám cao thủ đẳng cấp trên hắn, mà cũng chết về tay hắn trong lúc không hề phòng bị.

- Óe? Không đúng.

Ngay khi Hà Bất Ngữ song chưởng sắp phách trúng Diệp Thiên, hắn trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia cảnh giác, bất quá tên đã rời cung làm sao có thể trở lại, Hà Bất Ngữ lúc này muốn hồi thủ, cũng không còn kịp nữa rồi.

- Oành!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Hà Bất Ngữ cùng Diệp Thiên thân thể đồng thời lui lại theo hai hướng ngược nhau, thân thể Hà Bất Ngữ so với Diệp Thiên lùi xa hơn bốn năm bước.

- Hà huynh, ngươi đây là làm gì? Đây là?

Diệp Thiên thu hồi tả chưởng ở vị trí xương sường, vừa rồi ngưng tụ thực khí cùng Hà Bất Ngữ ngạnh kháng một chưởng, hắn cũng khiến Hà Bất Ngữ thiệt thòi không ít, dù sao giả đan kỳ đối đầu với một tiên thiên hậu kì nhỏ bé, vô luận thực khí là về chất hay lượng, đều vượt xa đối phương.

Crypto.com Exchange

Chương (1-798)