← Ch.754 | Ch.756 → |
- Cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm, ta kê cho vài đơn thuốc, ăn thêm đồ bổ là được rồi.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia xua tay nói:
- Tiểu sư đệ, hai người còn trẻ, phải biết hạn chế nhá, ngày còn dài mà.
- Khụ khụ...
Diệp Thiên bị câu nói bất thình lình này của Cẩu Tâm Gia làm cho ho liên tục nói:
- Haha, đại sự huynh...em...là em không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm mà.
- Chiết tiệt kia, không biết nói thì đừng có mà nói.
Diệp Thiên chưa kịp dứt lời, ngón tay ngọc ngà của Thanh Nhã đã chọc vào eo của Diệp Thiên, có lẽ là vì đền bù cho thời gian trước đây Vu Thanh Nhã đã phải chịu thiệt thòi, lần này Diệp Thiên trở về hơn một năm, hầu như ngày nào cũng có nhu cầu, nếu không phải là hắn thường xuyên âm thầm dùng linh khí điều dưỡng cho cơ thể Thanh Nhã thì e là cô đã sớm không chịu được rồi.
- Không nói, không nói...
Diệp Thiên lúc này chỉ biết cười ngây ngô, hôm qua sau khi biết vợ mình mang thai, khuôn mặt hắn chưa lúc nào tắt nụ cười cả, nhìn thấy ai cũng cười ha ha, sáng sớm khi ra khỏi nhà mua đồ ăn sáng cho vợ còn chủ động ném cho Thường Hạo một bao thuốc lá, khiến cho người anh em này sợ tới mức phải báo cáo vội cho cấp trên, sợ là thần kinh Diệp Thiên bị làm sao.
Chuyện Vu Thanh Nhã mang thai nhanh chóng được truyền đi, mấy người bạn cũ như Vệ Hồng Quân, Chúc Duy Phong ở kinh thành cũng đến nhà chúc mừng, quà cũng không thể thiếu, hoàng kim ngọc khí dường như bày chật cả một nửa phòng.
Mà chị Doanh Doanh và Nam Phong ở tận Gianh Nam xa xôi cũng đến khi biết tin, Vương Doanh còn đuổi chồng về, còn mình ở lại tứ hợp viện, không đầy một tháng, đồ tã lót và quần áo cần dùng của em bé từ sơ sinh đến năm tuổi đều đã được người phụ nữ này chuẩn bị hết.
Còn cha của đứa bé cũng bị bỏ mặc, vợ mình cũng không động đến được, bởi vì sau ngày mà Cẩu Tâm Gia bắt mạch xong, Vu Thanh Nhã và hắn đã bị tách ra ở hai phòng khác nhau, cả ngày đều bị các cô vây quanh, Diệp Thiên hoàn toàn trở thành người nhàn rỗi.
Nhìn thấy bụng vợ càng ngày càng lớn lên, cảm nhận được quá trình lớn lên của một sinh linh khác trong người Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên trong lòng nảy sinh một cảm giác không thể thốt lên lời, đứng trước huyết mạch truyền thừa, cho dù là kim đan đại đạo hay trường sinh bất lão gì gì đấy cũng không còn quan trọng nữa.
Nháy mắt đã bảy tám tháng trôi qua, thấy vợ mình sắp đến lúc chuyển dạ, Diệp Thiên càng trở nên nghiêm túc hơn, cả ngày cứ như người mất hồn, không ít lần bị mẹ cười giễu cợt.
- Mẹ, không sao chứ? Sao mà vào lâu thế rồi?
Sáng nay sau khi Thanh Nhã rời khỏi giường liền cảm thấy bụng quặn đau, lúc ấy đã được đưa ngay vào phòng sinh được cải tạo mới trong tứ hợp viện, còn một tổ đỡ đẻ kia đã được đưa đến tứ hợp viện từ tuần trước, cũng đang khẩn trương chuẩn bị công việc.
Vốn dĩ Diệp Thiên muốn ở bên trong, nhưng lại bị mấy cô bác hơi phong kiến một chút đuổi ra, lúc này vừa nhìn thấy mẹ vén rèm lên mở cửa ra liền vội vàng chạy đến, thời gian này kinh thành đang là tháng ba trời lạnh mà trán Diệp Thiên rịn mồ hôi cho thấy hắn đã lo lắng đến mức nào.
- Không sao đâu, hơi động thai thôi, nhưng con trai con không chịu ra, giống hệt con lúc trước.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng hồi hộp của con trai, Tống Vi Lan tức giận ấn một cái lên trán hắn, đang muốn nói gì đó thì trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng thất thanh:
- Vỡ nước ối rồi, sắp sinh rồi, Tiểu Vu, không cần căng thẳng thế đâu, dùng lực, tiếp tục dùng lực đi.
- Không sao đâu.
Tống Vi Lan an ủi con trai một câu, rồi lại quay người đi vào phòng sinh, chỉ để lại hai cha con đứng ngây ngốc bên ngoài, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Lúc này mỗi giây đồng hồ đều có vẻ như kéo dài hơn, Diệp Thiên cũng không biết phải chờ bao lâu nữa:
- Oa oa!
Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, truyền ra từ trong phòng sinh.
- Sinh rồi, con trai tôi ra đời rồi!
Tiếng khóc trẻ con vang đến bên tai, Diệp Thiên chẳng thèm quan tâm đến điều gì nữa, xốc rèm lên chạy thẳng vào trong phòng.
- Diệp Thiên, sao cháu lại vào đây rồi?
Diệp Đông Trúc vừa đón đứa cháu từ tay hộ sinh nhìn thấy Diệp Thiên không khỏi lặng đi một chút rồi vội vàng nói:
- Mau đi ra ngoài đi, con trai vào phòng sinh là điềm xấu, nhanh lên.
- Đây...đây là con của cháu?
Nhìn thấy đứa bé miệng khóc oa oa, mặt nhăn nhó đang nằm trong vòng tay của bác, Diệp Thiên giống như không nghe thấy lời mà bác mình nói nữa, cũng chẳng quan tâm đứa bé kia chưa được lau sạch người mà trực tiếp ôm vào lòng.
- Diệp Thiên, cháu...
- Chị à, bây giờ là thời đại nào rồi, không cần nói mấy cái đấy nữa đâu.
Thấy Diệp Đông Trúc vẫn muốn đuổi Diệp Thiên ra ngoài, Tống Vi Lan vội vàng kéo tay bà, Diệp Thiên từ nhỏ đã trưởng thành trước tuổi, từ sau khi nhận con trai đến giờ, Tống Vi Lan chưa từng một lần nhìn thấy con trai mình thể hiện rõ tình cảm như bây giờ, nên cũng không muốn để cho Diệp Đông Trúc quấy rầy đến con trai mình.
- Mấy người thật là, không nghe lời người già nói!
Bác Diệp Thiên thở dài, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, bà và cha đứa trẻ đều giống nhau, người làm bác như bà có nói thêm nữa cũng chẳng được.
- Đây là con trai con?
Mặc cho tu vi của Diệp Thiên bây giờ cao thế nào, địa vị cao đến đâu, nhưng trong khoảng khắc này, hắn cũng giống như tất cả các ông bố khác trên thế giới này đều hoàn toàn đắm chìm trong sự thỏa mãn trong khoảnh khắc được làm cha, khi ôm trong tay đứa trẻ và cảm nhận được mối tương liên thân tình đang chảy trong huyết mạch.
- Haha, là con trai.
Cầm bàn tay trơn của đứa bé, Diệp Thiên nhìn xuống phía dưới, nhất thời phá lên cười, tiếng cười của hắn dường như truyền sang cả đứa bé vừa ra đời, đứa trẻ vốn dĩ vừa đang gào khóc, mặt nhăn nhó giờ đây đã trở nên tươi cười.
- Tốt, làm người phải cười đối diện với đời.
Lúc này Diệp Thiên dù nhìn thế nào cũng thấy đứa trẻ thật tốt, cho dù đứa trẻ kia có tè vào mặt hắn thì hắn cũng cảm thấy thơm.
- Xem bộ dạng anh kìa, nhanh đưa con cho dì Vương để dì tắm rửa sạch sẽ cho nó đã.
Nhìn thấy bộ dạng Diệp Thiên như vậy, Thanh Nhã nằm trên giường cũng nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì vừa nãy Diệp Thiên đã dùng thực khí giúp cô điều dưỡng lại cơ thể, nên ngoài vẻ bề ngoài có chút yếu ra thì Vu Thanh Nhã không có trở ngại gì lớn khi vừa sinh em bé.
- Đúng, đúng, bác sĩ Vương, dì vất vả rồi.
Sau khi nghe thấy vợ nói vậy, Diệp Thiên như tỉnh mộng, sau khi cẩn thận đưa đứa bé cho giáo sư Vương - người đã đỡ đẻ cho không ít nhân vật máu mặt, từ từ đi đến trước giường Vu Thanh Nhã, cầm lấy tay cô nói:
- Thanh Nhã, em vất vả rồi, em nhìn thấy không? Con trai của chúng ta ra đời rồi.
Vu Thanh Nhã bị lời nói của Diệp Thiên làm cho dở khóc dở cười, con trai là do cô sinh ra, chẳng nhẽ lại không biết, nhìn bộ dạng quá đỗi thờ ơ của chồng cô cảm thấy có chút rắc rối.
- Diệp Thiên, tiền mừng của anh đâu?
Thanh Nhã nói nhỏ bên tai Diệp Thiên.
Vì đảm bảo chắc chắn Vu Thanh Nhã sinh con thuận lợi, tám vị hộ sinh mời đến tứ hợp viện mỗi ngày đều có người trực ban, cũng gọi là khá vất vả, sáng sớm Vu Thanh Nhã đã cẩn thận nhắc nhở chồng mình chuẩn bị tiền mừng.
- Chuẩn bị xong rồi, đã chuẩn bị xong lâu rồi.
Diệp Thiên vui mừng đứng lên, móc tám bao tiền mừng trong túi ra, sau khi nhìn tên viết trên phong bao, đầu tiên đưa một bao cho vị y tá hơn 70 tuổi:
- Giáo sư Vương, lần này thật sự khiến dì vất vả rồi, đây là một chút thành ý của chúng cháu, hi vọng dì không từ chối.
- Tiểu Diệp, cháu khách khí quá rồi, được rồi, tiền mừng thì ta nhận, cậu ở bên Tiểu Vu đi, để chúng ta tắm rửa cho đứa bé đã.
Hơn mười năm trước thì bác sĩ Vương đã nghỉ hưu rồi, nhưng trong ngành sản trên toàn quốc thì có địa vị rất cao, nên lại được bệnh viện mời trở lại làm việc. Lần này khi Vu Thanh Nhã sinh, do bà đích thân đỡ, một bà lão hơn 70 tuổi nhưng vẫn rất thận trọng, vững vàng.
Bà cũng hiểu được tâm tình của Diệp Thiên, hơn nữa tiền mừng này của Diệp Thiên cũng là chút thành ý của hắn, nên cũng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp đón nhận, với địa vị của bà trong ngành cũng không sợ ai nói bà đã nhận tiền cả.
- Hộ sĩ Lưu, đây là của cô, chị Triệu, cái này cho chị...
Diệp Thiên vui mừng đưa từng phong bao ra, bởi vì tình trạng sức khỏe của sản phụ rất ổn định, vì thế các hộ sinh đều ra ngoài chăm sóc đứa bé.
← Ch. 754 | Ch. 756 → |