← Ch.075 | Ch.077 → |
Vệ Hồng Quân yêu thương con gái vô cùng, nhìn thấy Vệ Dung Dung nhíu mày liền hỏi:
- Con gái này, làm sao thế? hết tiền tiêu rồi à? cha để 5 nghìn đồng trong phòng đọc sách đó, hết thì cứ lấy mà tiêu.
Tục ngữ nói "nghèo khó nuôi trai, giàu có nuôi gái". Những năm gần đây, người có tiền càng ngày càng nhiều, ở cái thành phố Bắc Kinh này, có bao nhiêu chuyện đại gia nuôi bồ nhí.
Vệ Hồng Quân ở vậy nuôi con, luôn giữ mình. Những chuyện đấy ông gặp không ít. Ông cũng luôn nhắc con gái không được vì đồng tiền mà làm những chuyện đáng xấu hỗ.
- Tiền tiêu vặt.
Vệ Dung Dung cuối cùng cũng nhớ ra chuyện khi nãy chợt nhớ đến là chuyện gì. Vội vàng kêu lên.
- Đúng rồi, chính là tiền tiêu vặt. Cái khúc cây thối kia, dám khoe khoang trước mặt bổn cô nương, để xem tuần tới về trường, mình có mắng hắn 1 trận ra trò không?
Từ sau cái ngày ăn cơm cùng với Diệp Thiên ấy, Vệ Dung Dung vẫn cứ tức giận không phục.
- Nói mình không biết suy nghĩ, đã thế còn dám rủa cả người nhà mình nữa, nói bổn cô nương hết tiền tiêu vặt, chẳng khác nào nói cha mình làm ăn thua lỗ.
- Tiền tiêu vặt gì, khúc cây gì?
Vệ Hồng Quân bị con gái làm cho chẳng hiểu gì cả.
- Cha nói con nghe, đường đường là một tiểu thư, đừng có suốt ngày cằn nhà cằn nhằn như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải là yêu đương rồi không? Cha nói con biết, đang còn đi học, tuyệt đối không được yêu đương gì hết. Nếu không, cha sẽ đánh gãy chân cái thằng tiểu tử đó cho mà xem.
Vệ Hồng Quân là người từng trải, ông biết, tình yêu là thứ có thể làm cho con người ta xao động, đặc biệt là mấy cô bé mới lớn, thể nào cũng dính vào chuyện tình cảm, nhưng ông cũng thật không ngờ, đứa con gái của mình, mới có tí tuổi đầu mà đã yêu đương rồi.
- Cha, cha nói ai yêu đương chứ?
Vệ Dung Dung liếc cha 1 cái.
- Nhưng mà đúng là có người đang yêu thật, là Thanh Nhã, bạn học cùng con đấy mà, chẳng phải cha cũng đã gặp qua rồi đó sao?
- A, là con bé người Thượng Hải đó à, gia đình nó làm ăn cũng lớn ra phết, ở Bắc Kinh này cũng có chút tiếng tăm đấy.
Vệ Hồng Quân gật gật đầu, nhưng vẫn còn chưa rõ nên hỏi tiếp:
- Thế thì có liên quan gì đến tiền tiêu vặt với cả khúc cây? Con bé đó thiếu tiền tiêu vặt à?
Vệ Dung Dung liền trách cha:
- Cha, cha đúng thật ngốc, cái khúc cây là bạn trai Thanh Nhã đó, mặc dù Thanh Nhã cứ phủ nhận hắn là bạn trai nhưng con thấy mấy ngày nay ở trên lớp hồn vía cậu ấy cứ như trên mây. Chẳng biết cái anh chàng mặt trắng kia làm thế nào mà lừa được bạn ấy nữa.
Kỳ thực Diệp Thiên cũng đâu đến nỗi nào, mặt mày sáng sủa, thân hình cũng cao lớn, ngoài chuyện ăn nhiều 1 chút ra, kể ra cũng chẳng có khuyết điểm gì. Nhưng mà đã chót đắc tội với Vệ tiểu thư nên cái mặt ngoài sáng sủa ấy được sửa thành đồ mặt trắng.
- Ấy, Dung Dung, đừng có mà ăn nói lung tung như vậy, có biết chuyện người khác thế nào đâu. Đừng có nói xấu sau lưng người khác như vậy.
- Cha, làm sao mà nói xấu sau lưng chứ?
Bị cha phê bình, Vệ Dung Dung càng kích động.
- Cái tên tiểu tử thối đó nói con tháng sau chẳng còn đồng nào mà tiêu đâu, còn nói... còn nói gia nhập thương trường thì phải cẩn thận, đầu tư thì có mạo hiểm, nên dừng thì dừng. Cha, cậu ta... cậu ta, đây không phải là ăn nói lung tung sao?
Trí nhớ của Vệ Dung Dung cũng không tồi, đem toàn bộ những lời Diệp Thiên nói hôm trước thuật lại cho cha nghe, trên mặt vẫn còn lộ rõ vẻ tức giận không phục.
Vệ Hồng Quân nghe những lời con nói, mặt lập tức đanh lại.
- Dung Dung, những từ ngữ trên thị trường chứng khoán này, không phải là đang nói chuyện đầu cơ cổ phiếu của cha sao?
Vệ Hồng Quân lo lắng những lời con gái nói, chẳng biết cái anh chàng kia là con cái nhà ai mà lại cố tình đem chuyện giật gân ra nói để gây sự thu hút của Dung Dung, cái thủ thuật này, làm sao qua nổi mắt mình.
- Không phải đâu ạ, là hôm đó sau khi ăn cơm xong, cậu ta có khoe có tài xem tướng, con liền chìa tay cho hắn xem, nào ngờ tên tiểu tử đó nói con trời sinh ra đã có tính lừơi biếng. Cha, cha nói xem, hắn không phải là khúc cây thì là cái gì chứ.
Vệ Dung Dung càng nói càng tức giận, hoàn toàn không biết được bộ dạng mình bây giờ như thế nào, mà theo như Vệ Hồng Quân trông thấy thì y như 1 bệnh nhân tâm thần, tuy nhiên bệnh nhân này dưới con mắt của 1 người cha mà nói lại nhìn ra dễ thương.
- Ừ, thế thì đúng là khúc gậy thật, cậu ta chắc là đã hỏi trước bạn học con cha làm nghề gì rồi. Thanh niên bây giờ cả ngày chỉ thích học cách làm sao để lừa được con gái nhà lành. Con nha đầu này, lần sau gặp phải hạng người này thì phải tránh càng xa càng tốt.
Vệ Hồng Quân nghe con gái kể thì cảm thấy không yên tâm bởi vì trong năm 95, ngoài sự kiện tuần thị trường hàng hóa phát hành "trái phiếu 327" hồi đầu năm ra, thì thị trường chứng khoán ngày càng lên giá. Thậm chí còn vượt qua cả thời kỳ cầm chứng minh thư, vác bao tải đi mua cổ phiếu thắng lợi ở Thâm Quyến nữa.
Cho dù là ở thị trườngThợng Hải hay là Thâm Quyến, chỉ cần bạn bắt lấy 1 số, mua cổ phiếu nhất định trong thời gian ngắn nó sẽ tăng lên mười mấy lần, kể cả không phải cổ phiếu mới, giá vẫn rất ổn định.
Vốn của Vệ Hồng Quân chia ra làm 2 phần, phần thứ nhất đầu tư vào cổ phiếu ngân hàng, cổ phiếu này hơn 1 năm nay đã thu về cả bạc triệu, phần còn lại ông đầu cơ vào cổ phiếu mới. Kể từ khi gia nhập thị trửơng chứng khoán, địa vị của ông so với thời buôn bán ở Trung Quốc và Nga đã tăng lên mấy bậc.
Vừa đúng lúc thị trường chứng khoán đang náo nhiệt, Vệ Hồng Quân nghe thấy những lời nói cuả tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như vậy, thì chắc chỉ là thủ thuật dùng chủ đề hot để thu hút con gái ông mà thôi.
- Dung Dung, hôm nào dắt bạn con đến nhà mình ăn cơm, để cha nói chuyện.
Vệ Hồng Quân thấy không hài lòng về cậu con trai kia, cảm thấy nên mời bạn học của con gái 1 bữa, đem mấy chuyện kia hỏi cô bé, để xem cái tên tiểu tử đó là người thế nào.
- Vâng, cha, cha thật tốt, Thanh Nhã không tin lời con nói nhưng nhất định sẽ tin lời của cha.
Nghe thấy cha nói thế, Vệ Dung Dung cao hứng thơm vào má cha 1 cái, sau đó thì chạy luôn về phòng mình.
- Cái con nha đầu này,
Vệ Hồng Quân mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
****
Bắc kinh tháng 9, trời thu mát mẻ, thật thích hợp cho mọi người đi du lịch. Đặc biệt là ở những khu du lịch nổi tiếng, người đến đây hàng ngày đông như kiến, không ngớt bao giờ.
Trong đoàn người tham quan Cố Cung ấy, có 2 thanh niên đặc biệt nổi trội. Người con trai cao lớn tuấn tú, người con gái thì thon thả xinh đẹp, khiến cho du khách không khỏi nghĩ thấm "đúng là 1 đôi kim đồng ngọc nữ".
Cố Cung rộng lớn vô cùng, không phải nói quá nhưng nếu cứ đi bộ tham quan từng nơi từng nơi một thì xem chừng là đi cả 1 ngày cũng không đi hết được. Thế nhưng Thanh Nhã chỉ muốn tận hưởng cái cảm giác hẹn hò với Diệp Thiên thôi chứ không quan tâm đến cảnh sắc xunh quanh.
Qua khỏi 1 quần thể kiến trúc, Thanh Nhã kéo vạt áo Diệp Thiên nói:
- Diệp Thiên, mình mệt rồi, nghỉ chút đi.
Mặc dù đi cùng Diệp Thiên tham quan Cố Cung, tâm trạng Thanh Nhã rất vui nhưng Diệp Thiên đi nhanh quá, hơn nữa lại đã đi được 1 đoạn khá xa, từ lúc vào cửa đến giờ đi một mạch đến điện Giao Thái mà chưa nghỉ phút nào.
Diệp Thiên nghe thấy thế liền dừng chân, nhìn những giọt mồ hôi trên mặt Thanh Nhã vội nói:
- Thế thì để mình đi mua nước, Thanh Nhã, cậu ngồi đây, mình đi mua nước.
- Mình uống nước khoáng là được rồi.
Thanh Nhã nhìn bóng dáng Diệp Thiên đi mua nước mà bao nhiêu mệt mỏi như tan biến hết.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |