← Ch.767 | Ch.769 → |
- Lý tiên sinh, ông cũng biết, Diệp mỗ cũng không thiếu tiền tài, nếu được đan dược này, cũng không nên nói ra ngoài.
Quyền thế của cải đối với Diệp Thiên mà nói, cũng như cặn bã mà thôi, nếu không phải còn người nhà ràng buộc, hắn sớm đã phá khoogn tiến vào trong kết giới, cho nên cũng không muốn người thế tục phiền nhiễu.
Từ trước đến nay đại đa số thương nhân đều cho rằng, tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, nếu Diệp Thiên trong thay có diên thọ đan được truyền ra ngoài, Diệp Thiên sợ là mỗi ngày đều phải ứng phó với vô số phiền toái.
- Diệp tiên sinh, ngài yên tâm, Lý mỗ không phải là loại người không biết nặng nhẹ.
Nghe được lời Diệp Thiên nói, Lý Siêu trên mặt vui sướng biểu hiện, cho dù có là đế vương cũng chỉ là phàm phu tục tử, luôn tham sinh úy tử, mà càng là người giàu có, lại càng tiếc mạng.
- Được rồi, chúng ta ra ngoài đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, nếu không nể mặt Lý Siêu nhiều năm nay làm từ thiện không tiếc tiền của, Diệp Thiên cũng sẽ không xuất ra viên diên thọ đan kia, đổi lại nếu là một tên gian ác, cho dù có đổi thêm nhiều tiền tài nữa, Diệp Thiên cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.
- Lý tiên sinh đã ra rồi.
- Ồ, người đứng bên cạnh Lý tiên sinh là ai vậy?
- Đúng a, người trẻ tuổi kia sao có thể đứng chính giữa hai người vậy?
Khi Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cùng Lý Siêu đi ra ngoài, nhât thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây, đó là tác dụng của khí tràng, cho dù Lý Siêu có hết sức giản dị, cũng không thể che dấu khí tức của một người lắm tiền nhiều của.
- Còn không biết sao, đó là Diệp đại sư!
- Đúng, là đồng môn của Tả đại sư, không được đắc tội với người đó!
Những người ở hồng kông không biết tới Diệp Thiên, phần lớn đều là những người thuộc thế hệ thứ ba, chỉ là bọn hắn lời vừa ra khỏi miệng lập tức bị trưởng bối cắt đứt, bởi vì bất kể là những sự việc trong quá khứ hay hiện tại, những người buôn bán đều không muốn đắc tội với người trong kỳ môn.
- Tên Trang Duệ này, dị năng rốt cuộc là cái gì đây?
Diệp Thiên cảm giác được một đạo mục quang đang nhìn mình từ phía sau, nghiêng nghiêng đầu hướng sang một chỗ khác nhìn qua cô gái đang cười cười nói nói bên cạnh Trang Duệ, quay đầu lại nói với Lý Siêu:
- Lý tiên sinh, ngài cứ tự nhiên làn việc của mình, tôi đi đến ngồi cùng với mấy đệ tử.
- Diệp tiên sinh, vậy chúng tôi qua bên kia, biết ngài thế nào cũng không muốn ngồi cùng mấy lão nhân này mà!
Lý Siêu ha ha cười, sau khi có được lời hứa của Diệp Thiên, hắn cả người như lâng lâng, lập tức cùng Đường Văn Viễn ngồi xuống bên đám người Hà tước sĩ.
Loại đấu giá từ thiện này tuy rằng là hình thức tự giúp mình, nhưng cũng là một vòng luẩn quẩn, những phú hào lâu đời giống Hà tước sĩ tuy rằng có bốn năm người, nhưng cơ hồ đã chiếm cứ diện tích khoảng 1/3 trường đấu giá, ngay cả bên cạnh họ còn rất nhiều vị trí trống, nhưng những người khác cũng tự giác không giám tới ngồi.
Mà những phú hào đời thứ hai thứ ba ở Hồng Kông giống như Văn Loan Hùng hay Hoa Thắng lại nhiều hơn một chút, còn lại chiếm khoảng 1/3 diện tích, bọn họ thường tán phét nói chuyện phiếm nho nhỏ, thi thoảng lại truyền ra một trận cười to.
Còn lại một bộ phận trong tràng, là những thanh niên trẻ tuổi, cũng là hậu bối của các gia đình phú hào, bọn họ cũng ngồi tụ lại một chỗ, trò truyện to nhỏ, còn rôm rả hơn bậc cha chú, bọn họ cử chỉ tất nhiên là ít tao nhã hơn nhiều, nhưng trong lòng cũng như vẻ ngoài luôn hiển hiện một vẻ ngạo khí.
- Như thế nào, Khiếu Thiên, không qua tâm sự cùng bọn họ à?
Diệp Thiên đi đến bên chỗ bọn Khiếu Thiên Lôi Hổ, vỗ vỗ vai Khiếu Thiên đang ngồi cúi đầu uống rượu nói:
- Ta xem tiểu tử ngươi cũng phong độ phết đấy chứ, không phải là vẫn ra ngoài ăn nem đấy chứ hả?
- Sư phụ, không có.
Chu Khiếu Thiên bị Diệp Thiên nói cho đỏ bừng cả mặt, vội vàng giải thích:
- Con... con cùng bọn họ không có chuyện gì để nói cả.
- Mấy ông già thì già quá, còn mấy cô cậu thanh niên thì ai cũng biệt thự xe hơi, nói chung là con không có hứng thú bắt chuyện.
Diệp Thiên lỗ tai hơi giật giật, những đoạn nói chuyện trong sảnh nhất thời thu hết vào trong tai hắn, đừng nói là tên đệ tử này không muốn cùng những người này kết giao, ngay cả một giang hồ lão điểu như hắn cũng không muốn cùng những người này nói lời vô nghĩa.
- Sư phụ, người không phải là đang mắng con đấy chứ?
Lôi Hổ không biết từ chỗ nào chui ra, tu vi của hắn cũng đã tiến vào tiên thiên chi cảnh, đối với những lời Diệp Thiên vừa nói hắn nghe rõ như ban ngày.
- Thu ngươi làm đồ đệ đúng là không có nhầm, Lôi Hổ, Ma Y đường sau này ngươi làm cho tốt.
Diệp Thiên sớm đã thấy Lôi Hổ cùng những người đó tán gẫu như gặp được cố nhân, tựa hồ còn được đám mấy người Văn Loan Hùng hết sức ngưỡng mộ, tiến vào tới tiên thiên chi cảnh, khí tức thường nhân trên người hoàn toàn biến mất, mà tràn ra hơi thở của một tiên tiên cao thủ, làm cho người ta nhịn không được chủ ý muốn tiếp cận hắn.
Lôi Hổ gật gật đầu, nói:
- Sư phụ, người yên tâm, chờ lúc chúng ta rời đi, con nhất định khiến Ma Y đường phát triển khắp mọi nơi trên thế giới!
- Rời đi? Sư phụ, đi tới chỗ nào vậy ạ?
Một bên Chu Khiếu Thiên nghe được có chút không hiểu ra sao cả, nghe ý tứ lời này của Lôi sư đệ, giống như sau khi rời đi này chắc cũng sẽ không có trở về vậy.
- Chờ lúc ngươi tiến vào tiên thiên chi cảnh sẽ biết, lúc này không cần hỏi tới chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.
Diệp Thiên khoát tay áo, cũng không có giải thích nhiều, Chu Khiếu Thiên vẫn còn là một Hậu Thiên đỉnh phong, thần thức cũng chưa chuyển hóa thành nguyên thần, linh khí trong tụ linh trận miễn cưỡng còn đủ hấp thu, nhưng một khi đột phá tiên thiên chi cảnh, hắn dĩ nhiên sẽ minh bạch, bất kể là sự thiếu hụt linh khí của thế tục, cũng như linh khí không được sạch sẽ của một xã hội công nghiệp, đều là điều khiến tiên thiên tu sĩ khó mà hấp thu được.
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, hoan nghênh mọi người tới tham gia buổi đấu giá từ thiện do Hà tước sĩ tổ chức tối nay, Trung Quốc đại lúc sảy ra thiên tai, có rất nhiều bà con đồng bào lúc này đang vô cùng cực khổ...
Đang lúc Diệp Thiên cùng hai đệ tử chém gió, Sầm Tĩnh Lan thanh âm chợt vang lên trong sảnh, một ngọn đèn rọi thẳng vào vị trí của nàng, đêm từ thiện chính thức bắt đầu rồi.
- Hôm nay tham gia đấu giá từ thiện, trong trường hiện có Lý tiên sinh (vỗ tay), còn có Đường Văn Viễn tiên sinh...
Giới thiệu vài vị thương nhân nổi tiếng người Hoa xong, Sầm Tĩnh Lan ánh mắt hướng về phía Diệp Thiên, nhìn thấy Diệp Thiên khẽ lắc đầu, Sầm Tĩnh Lan hé miệng cười, tiếp tục giới thiệu nói:
- Cùng sự có mặt của Văn Loan Hùng tiên sinh, Hoa Thắng tiên sinh, Trịnh tước sĩ...
Cơ hồ toàn tràng ai cũng được nàng đề cập một lần, Sầm Tĩnh Lan nói:
- Đêm nay để các vị khách quý xuất ra một món đồ mà mình yêu thích tiến hành đấu giá, người mua dĩ nhiên là các vị hiện có mặt trong trường đấu giá, tiền đấu giá đều được sử dụng cho việc cứu tế người bị thiên tai ở đại lục, hi vọng các vị vui vẻ đấu giá...
- Đêm nay đấu giá từ thiện Tĩnh Lan sẽ cùng Hanh Lợi tiên sinh chủ trì, đấu giá hiện tại bắt đầu, không biết vị tiên sinh nào nguyện ý xuất ra kiện tác tẩm đầu tiên?
Đứng bên cạnh Sầm Tĩnh Lan là một vị trung niên nhân người nước ngoài, nhìn thấy người này Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, thế giới này thật là nhỏ bé, vị Hanh Lợi tiên sinh này, đúng là một trong hai vị đấu giá sư năm đó Diệp Thiên tham gia từng mua được " Khai nguyên đạo tạng".
- Từ thiện chính là muốn lấy ít làm nhiều, lần đấu giá từ thiện này lão hủ khởi xướng, vậy để ta xuất hàng trước đi ha!
Sầm Tĩnh Lan âm thanh chưa dứt, Hà tước sĩ thanh âm liền vang lên:
- Đầu những năm 80, ta ở nước Anh lấy được một đôi bình hoa đời Càn Long nhà Thanh, hôm nay liền lấy ra làm vật đấu giá đầu tiên, hàng có chứng nhận niên đại, các vị bằng hữu, mời ra giá đi!
Theo thanh âm của Hà tước sĩ vang lên, hai người hầu mang một đôi bình hoa ra bày lên bàn trước mặt Hanh Lợi, đây là một đôi bình hoa mạ vàng phủ một lớn men màu, cao chừng 12. 7 centimet, chạm trổ cầu kỳ, trên đỉnh là một ngọn đèn chiếu xạ, nhìn rất hài hòa, vô luận là phương thức tráng men hay họa tiết, hình dáng đều mang đậm phong cách Tây Dương.
- Hà tước sĩ thực là hào phóng, bình hoa này, giá khởi điểm là 300 vạn đôla Hồng Kông!
Hanh Lợi này chém gió một hồi lưu loát đã đem giá trị của đôi bình hoa tránh men đời Càn Long này bày ra trước mặt mọi người.
Kỳ thật Hanh Lợi nói cũng có chút đúng, với loại đồ cổ sứ dễ vỡ này, bảo tồn một chiếc đã là khó, đừng nói là có thể sưu tầm được cả đôi, nếu như nói một cái 300 vạn còn có thể chấp nhận được, một khi sưu tập được cả đôi thì giá không dưới 800 vạn được.
- Lòng từ thiện của Hà tước sĩ thật khiến người ta cảm động, ta ra giá 1000 vạn đô la Hồng Kông!
Trong tràng hẳn là có người biết giá trị của món hàng, khi lời nói của Hanh Lợi vừa kết thúc, tiếng gọi giá đã lập tức vang lên.
- 1200 vạn đô la Hồng Kông!
*****
Đấu giá kiểu này, giá trị của đồ vật không quan trọng, nhưng cũng không ai coi tiền như rác, đi bỏ cả ngàn vạn đi mua về một đồ vật giá trị chỉ có vài trăm vạn, Hà tước sĩ xuất ra vật phẩm đầu tiên này cũng có thể coi là có giá trị, lập tức có người đã trả giá thêm lên.
- 1500 vạn!
- Ta ra 1800 vạn đô la Hồng Kông!
Những năm gần đây, đồ sứ cổ từ thời nhà thanh có giá bán rất cao, trong tràng các phú hào đua nhau ra giá, lập tức giá trị của cặp bình hoa được đội lên càng ngày càng cao.
- Sư phụ, chúng ta có nên tham gia không?
Lôi Hổ trước kia cũng không phải là tốt đẹp gì, không phải nói ngoa, riêng về thủ đoạn cướp đoạt tranh giành hắn tuyệt đối là hảo thủ, nhưng những lần tham gia đấu giá như này, cũng không phải nhiều lắm, thấy người khác không ngừng ra giá, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
- Ngươi không phải là hỏi thừa sao, ta cho ngươi 500 ngàn kia là để làm gì?
Diệp Thiên tức giận liếc mắt nhìn Lôi Hổ nói:
- Hôm nay tới đây không phải là để đốt tiền sao, nếu không ngươi có can đảm đi ra ngoài sao?
- A, đúng, sư phụ, người ngồi xem được rồi!
Nghe được lời này của Diệp Thiên, Lôi Hổ nhất thời mừng rỡ, đem cánh tay chưa cụt dơ lên, hắn cũng không biết vừa rồi giá đã trả tới bao nhiêu, la lớn:
- Ta trả 1500 vạn.
- Thật là ... người ta vừa rồi trả đến 1800 vạn rồi, ngươi ra cái giá này, tiểu tử ngươi đang dọa ta à?
Lôi Hổ lời còn chưa dứt, Diệp Thiên thiếu chút nữa đã văng hắn lên mặt trăng luôn.
- Vị tiên sinh lúc trước đã ra giá 1800 vạn đô la Hồng Kông, ngài ra giá không thể thấp hơn con số này được!
Thanh âm của Hanh Lọi lại vang lên khiến toàn trường chú ý tới mấy người Diệp Thiên, có người không nhịn được nữa bật cười, đấu giá từ thiện có chuyện như vậy sảy ra, xem ra là một chuyện không lớn không nhỏ.
- Đúng là tên ngốc, ngay cả quy củ cũng không biết sao?
- Người ta ra giá 1800 vạn hắn lại có thể kêu 1500 vạn sao?
Các loại thanh âm trong đại sảnh truyền tới, nhưng những người nói chuyện phần lớn là còn trẻ tuổi, đều không biết Lôi Hổ là ai, coi hắn như một trò cười lớn, Hồng Môn trưởng lão năm đó như thế nào bọn hắn có tư cách để khinh miệt?
Mấy người lớn tuổi một chút vội vàng ngăn cấm đám vãn bối, họa đúng là từ miệng mà ra, nếu thật bị Lôi Hổ chú ý, sợ là ngày hôm sau trong nhà một miếng da chó cũng không còn.
- Hừ, Tất cả im miệng cho ta!
Trong đại sảnh bởi vì Lôi Hổ báo giá nên hơi có chút hỗn loạn, đột nhiên một tiếng gầm lớn vang lên, giống như tiếng chuông ngân giữa trời vậy, nhất thời trong sảnh mọi người hoa mắt, thần lay, lồng ngực cảm giác một trận áp bức, trong tràng nhất thời lặng ngắt như tờ.
- Tiểu tử ngươi, không sợ dọa chết mấy lão nhân kia sao?
Chứng kiến tiếng quát của Lôi Hổ, Diệp Thiên một tay lập tức chụp lên đầu vai hắn, ở đây đều là phàm phu tục tử, làm sao chịu được âm thiên công của một tiên thiên cao thủ như hắn, nếu không bị Diệp Thiên cắt ngang, sợ là thật sự đã có chuyện đáng tiếc sảy ra.
- Sư phụ, khiến người mất mặt rồi.
Lôi Hổ rụt đầu, trong lòng cũng tự trách mình, giá cũng chưa rõ ràng, đã vội vàng la lối om xòm, sáng mai việc này nhất định sẽ trở thành một trò cười lớn ở Hồng Kông.
- Mất cái gì?
Diệp Thiên tức giận khoát tay áo nói:
- Ngươi ngồi qua một bên đi, không phải chỉ là tiền sao? Tiền làm mất mặt thì cũng có thể kiếm về mặt mũi!
Nghe được lời Diệp Thiên, Lôi Hổ ngoan ngoãn hướng bên cạnh ngồi xuống, đấu giá sư Hanh Lợi lại hô lên:
- Đấu giá có thể tiếp tục rồi!
Thanh âm của Lôi Hổ, đích xác có chứa thực khí, khiến mọi người nhất thời ngừng thở, tiếng hắn vừa dứt, trong tràng nhất thời tiếng thở dài nhất tề vang lên, tinh thần phục hồi, mà mấy tên thanh niên vừa mới ồn ào kia, nhìn về phía Lôi Hổ ánh mắt cũng vài phần sợ hãi.
- Khụ khụ, vừa rồi vị tiên sinh này chắc muốn cùng mọi người nói đùa một chút...
Hanh Lợi phản ứng rất nhanh, rất nhanh chữa cháy cho Lôi Hổ, tiếp tục nói:
- Chúng ta tiếp tục đấu giá, Hoàng tiên sinh ra giá 1800 vạn, còn ai ra giá khác không?
- Ai nói hắn nói giỡn?
Hanh Lợi lời còn chưa dứt, thanh âm Diệp Thiên liền vang lên,
- Ma Y đường ra giá 1500 vạn, thì phải là 1500 vạn!
Diệp Thiên lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời tập trung nhìn lại, nếu nói vừa rồi là Lôi Hổ có chút nhầm lẫn nên sai giá, nhưng hiện tại Diệp Thiên nói rõ ràng từng từ từng chữ thế này thì.
- Hóa ra là Diệp tiên sinh...
Trên đài Hanh Lợi cũng nhận ra Diệp Thiên, mấy năm trước trong buổi đấu giá cuốn kinh văn điển tịch, là lần đấu giá nguy hiểm nhất mà Hanh Lợi từng tham gia, cho nên hắn đối với Diệp Thiên ấn tượng phi thường khắc sâu, lập tức lắc lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ ngài biết quy tắc, mỗi lần kêu giá chỉ có thể cao hơn người trước, chứ không thể thấp hơn.
Diệp Thiên trên mặt mỉm cười, thản nhiên nói:
- Lôi Hổ chỉ nói 1500 vạn, hắn nói tức là đô la mỹ, Hanh Lợi có vấn đề gì sao?
Cái gì? 1500 vạn đôla?
- Nói đùa sao? đấy tức là 8900 vạn đôla Hồng Kông mà.
- Sao có thể, lấy nhiều tiền như vậy mua bình hoa này, căn bản là không đáng mà!
Trong tràng nhất thời vì lời nói này của Diệp Thiên cũng trở nên hỗn loạn, mặc dù chỉ là một cuộc đấu giá từ thiện, nhưng tất cả mọi người cũng không lấy cái giá trên trời để mua một món hàng, 1500vạn đôla, đúng là con số trên trời đối với hai cái bình hoa cổ, ít nhất là cao gấp 3 4 lần là ít.
- Diệp...Diệp tiên sinh, ngài không báo nhầm giá chứ ạ?
Hanh Lợi thanh âm có chút run rẩy, nếu thật là cái giá này được thỏa thuận, cho dù là một buổi đấu giá từ thiện mà thôi, nhưng tuyệt đối cũng sẽ là đồ vật đời Thanh có giá cao nhất từ trước tới này từng được ghi lại.
Diệp Thiên nói như chém đinh chặt sắt:
- Hà tước sĩ có lòng từ thiện, Diệp mộ Ma Y đường tự nhiên cũng muốn tận lực trợ giúp, 1500 vạn chính là 1500 vạn đô la, không sai!
Hanh Lợi chờ đúng là những lời này của Diệp Thiên, lập tức la lớn:
- Tốt, Diệp tiên sinh báo giá 1500 vạn đôla, còn vị nào có thể ra giá cao hơn không?
- 1500 vạn lần 1, 1500 vạn lần hai, 1500 vạn lần 3!
- Tốt, đôi bình hoa tráng men đời Càn Long này đã thuộc về Diệp Thiên, cảm tạ Diệp tiên sinh đối với sự nghiệp từ thiện cống hiến!
Người nói chuyện chính là Sầm Tĩnh Lan, nàng nhìn Diệp Thiên ánh mắt có chút phức tạp, người nam thanh niên ngày xưa, hiện tại đứng trước một đám nhà giàu người Hoa mà cũng không hề bị rơi vào thế hạ phong, cho dù là nàng cũng cảm thấy có chút cảm giác ngưỡng mộ.
Theo tiếng búa đấu giá đập xuống kệ, đệ nhất kiện vật phẩm xem như đã đấu giá xong, nhưng từ quá trình đấu đến giá cả, đều vượt xa mọi dự đoán của mọi người, trong tràng, nhất thời mọi người có chút khẩn trương, tiểu đồ vật vốn giá trị không cao định lấy ra đấu giá ban đầu, nay bắt đầu lo lắng không biết có nên đổi một món đồ phách phẩm khác không (cực phẩm).
- Phía dưới đưa ra một cái vòng cổ bằng kim cương, cái vòng cổ này do 81 viên kim cương tạo thành, là mua được từ một công ty châu báu Anh quốc với giá hơn 30 ngàn bảng...
- Vật này là do vị tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh ta đưa ra, hi vọng mọi người nhiệt tình đấu giá, góp một phần vào sự nghiệp từ thiện, chuỗi vòng kim cương này giá khởi điểm vẫn là 10 ngàn đôla Hồng Kông.
Hanh Lợi lời nói vừa dừng lại, mọi người trong tràng nhất thời lặng đi, bọn hắn đều biết Sầm Tĩnh Lan, biết nàng là một minh tinh điện ảnh quốc tế, nhưng ngay cả danh tiếng của nàng, bản thân cùng gia đình cũng khó có thể ngồi ngang hàng cũng mấy người trong trường đấu giá này, vậy mà có thể xuất ra một chiếc vòng cổ trị giá 30 ngàn bảng Anh, thực sự là một gia tài lớn a.
- 500 ngàn đôla Hồng Kông!
- Ta ra 800 ngàn đôla Hồng Kông!
- 1 triệu đôla Hồng Kông!
Trong tràng không thiếu người muốn theo đuổi Sầm Tĩnh Lan, hơn nữa đây là đấu giá từ thiện, trưởng bối trong nhà cũng không trách mình tiêu xài bậy bạ, nên mấy công tử con nhà giàu liên tục đẩy giá, nháy mắt đa đem giá của chiếc vòng cổ nguyên bản từ 10 ngàn đô la đẩy lên tới 1 triệu.
- Tĩnh Lan xem như là có tâm.
Diệp Thiên hơi nghiên đầu, nói với Lôi Hổ:
- Nhất định phải đấu giá được, sau đó tặng lại cho nàng đi!
- Vâng, sư phụ
Lôi Hổ đáp ứng, nâng cánh tay lên hô:
- 3 triệu đô la Hồng Kông!
Nghe được Lôi Hổ báo giá, Diệp Thiên không khỏi có chút cười khổ, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi thật là, lòng dạ không thể rộng lượng hơn một chút sao?
- Sư phụ, con thật đúng là lần đầu tiên vung tiền quá trán như vậy mà.
Lôi Hổ ha ha cười phá lên, hắn trước kia tuy quyền cao chức trọng, nhưng nuôi nhiều người như vậy, hầu bao luôn không phải lúc nào cũng dư dả như vậy, nếu không cũng không có chủ ý hãm hại Tống Vay Lan.
- 3 Triệu đôla Hồng Kông, còn vị công tử cô nương hay vị tiên sinh nào tiếp tục báo giá không?
*****
Lôi Hổ bộ dáng thô kệch dữ tợn, khiến nhiều người đánh trống thu quân, dù sao đây cũng chỉ là một trường đấu giá từ thiện, cũng không phải là đấu tiền.
Hơn nữa trong tràng phần lớn biết lai lịch của Lôi Hổ cùng Diệp Thiên hai người, cũng biết vừa rồi Diệp Thiên cùng Lý Đường hai người từ trong đi ra, sau khi Hanh Lợi hô giá ba lần, chiếc vòng kim cương này lại bị Diệp Thiên đấu giá được.
- Không cần phải xoắn gì cả, trước tiên tiêu hết 500 ngàn usd kia rồi nói sau!
Diệp Thiên hôm nay tham gia đấu giá, thứ nhất là muốn nhờ tay Hà tước sĩ chuyển tới đồng bào gặp thiên tai ở đại lục một chút đồ cứu chợ, bởi vì Diệp Thiên biết chế độ chính trị ở đại lục, tiền này nếu gửi đi có đến nửa rơi vào túi của bọn tham nhũng hại nước hại dân.
Thứ hai, Diệp Thiên cũng muốn đánh bóng thanh danh Ma Y đường, hắn làm việc tùy tâm sở dục, không phải xoắn gì cả, tất cả hơn mười kiện vật phẩm về sau đều được hắn mua đứt luôn, hơn nữa giá đều là cao vãi shit.
- Sư phụ, chúng ta chừa lại một vài món cho mọi người đi!
Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Thiên cảm giác rất không tự nhiên, Diệp Thiên hành động như thế, thật giống như một trận mạt sát danh dự của đám phú hào trong trường đấu giá này, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vài ánh mắt bất thiện đang hướng về bên này.
- Ờ, tiền tiêu cũng đu đủ rồi, thôi nhường lại vài món cho bọn họ đấu giá đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, 500 ngàn dola tương đương mấy chục triệu đôla Hồng Kông, coi như là hắn vì đồng bào gặp thiên tai tích chút công đức đi.
Nhưng cho dù Diệp Thiên đã tạm thời lui khỏi cuộc đấu giá, nhưng hắn vẫn khiến buổi đấu giá hôm nay tiến triển theo nốt nhạc mà hắn đã đánh, những vật phẩm sau đó được đưa ra, giá cả cũng đều cao hơn trước gấp mấy lần, đấu giá mới tiến hành được một nửa đã thu được khoảng 7 8 triệu đô Hồng Kông.
- Ớ, viên đá này có điểm cổ quái.
Trịnh thị châu bảo xuất ra một khối nguyên thạch để đấu giá, khiến cho Diệp Thiên hứng thú, bởi hắn tuy rằng nhìn không ra bên trong viên nguyên thạch này là cái gì cũng có thể cảm nhận được một tầng linh khí mỏng bên ngoài.
Hơn nữa khỏa nguyên thạch này còn có chút lai lịch, là của vị Trịnh Khải Hành là Trịnh thị châu bảo người sáng lập năm đó đánh cuộc mà đoạt được, đối với người trịnh gia thì vật này có giá trị như một đồ kỉ niệm, đương nhiên, nếu là viên đá do thắng cược mà có, nguyên thạch mặt ngoài hẳn là không có gì đặc biệt, vì thế sau khi xuất ra, một lúc lâu sau cũng không có người nào ra giá.
Đang lúc Diệp Thiên muốn tùy tiện hô giá, thì tại một góc khuất Trang Duệ vẫn luôn ngồi yên đột nhiên đứng dậy nói:
- Tôi muốn nhìn khối nguyên thạch này.
- Thật sự là không có nhãn lực mà, một viên đá như vậy mà cũng phải nhìn?
- Nếu là, muốn cổ vũ Trịnh tiên sinh, trực tiếp kêu cái giá là được, cần gì mà phải nhìn chứ.
Trong trường, người làm nghề châu bảo cũng không phải ít, Trang Duệ hành vi khiến bọn họ có chút xem thường, hôm nay nhiều đồ vật đấu giá như vậy, nhưng đây là vật đầu tiên người mua đòi được giám định vật phẩm trước.
- Ta trả 50 ngàn đôla!
Trang Duệ nhìn tảng đá một hồi, sau đó hô lên.
- Hắc, tiểu tử này thật sự là có chút thú vị nhỉ, không lẽ dị năng của hắn là có thể nhìn xuyên qua nguyên thạch nhìn đến bên trong?
Ngay khi Trang Duệ quan sát nguyên thạch, Diệp Thiên cũng thông qua sự giao động khí tức cảm ứng được, cỗ năng lượng trong thể nội Trang Duệ chuyển động tới phía trên nguyên thạch, điều này cũng làm Diệp Thiên minh bạch năng lực của Trang Duệ.
- Được, cho hắn chiếm một chút tiện nghi đi.
Diệp Thiên cười cười, lại không có ra tay quấy rối, đây cũng là quy tắc giang hồ mà thôi.
- Trang Duệ, đây chỉ là một viên đá vỡ, anh mua làm gì?
Cô gái trẻ tuổi đi theo bên cạnh Trang Duệ, đối với hành vi của bạn trai không hiểu được, những người trong tràng ngoài Diệp Thiên cũng đang nhìn hắn với ánh mắt như vậy, khiến cô gái có cảm giác có chút hơi thộn.
- Cục nguyên liệu luyện kim này bên trong còn có nguyên liệu tốt, khẳng định là thứ không tồi...
Thanh niên Trang Duệ kia thập phần trấn định, căn bản không để ý tới những ánh mắt từ xung quanh của đán cậu ấm cô chiêu, chỉ thấp giọng hướng người bạn gái bên cạnh giải thích.
- Vị tiên sinh này ra giá 50 ngàn đôla, còn ai trả giá cao hơn không?
Loại vật phẩm giá trị không cao lắm này, Hanh Lợi cũng không có mất nhiều tinh lực giới thiệu, sau ba lần hỏi không ai tăng giá, đấu giá trùy rất nhanh nện xuống, người bên ngoài cũng chỉ có thể hoài nghi nhìn Trang Duệ, lúc này đã dành được đồ vật kì lạ nọ.
- Trang tiên sinh phải không?
Đang lúc Hanh Lợi chuẩn bị tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, Diệp Thiên đột nhiên chen vào nói:
- Trở về cắt vật phẩm đó ra, có thể cho ta biết bên trong là thứ gì không?
Nghe được lời Diệp Thiên, Trang Duệ sắc mặt không khỏi biến đổi, lắc lắc đầu nói:
- Ớ? Vị tiên sinh này, tục ngữ nói thần tiên cũng khó mà đoạt được ngọc quý, tôi cũng đâu có biết bên trong có gì, chỉ là đánh cuộc vận may mà thôi.
- Ha ha, vậy cũng chưa chắc, Trang tiên sinh hôm nay kiếm trác cũng không ít đâu!
Diệp Thiên ha ha cười khoát tay áo, đối với Hanh Lợi nói:
- Tiếp tục đấu giá đi, Hanh Lợi, thứ tốt bị ông bán với giá một củ cải trắng rồi, ha ha!
Lúc này lời nói của Diệp Thiên, đều khiến mọi người trong tràng tò mò, tiếng cười vừa dứt, ánh mắt mọi người không khỏi tập trung lại trên đồng nguyên thạch kia, ngay cả Liễu Hi Quốc cũng nén kinh ngạc đến bên người Diệp Thiên nói:
- Tiểu thúc, người biết bên trong là thứ tốt, tại sao không đấu giá ạ?
Loại phỉ thúy châu bảo vô cùng chân quý, hiện tại còn rất hiếm nữa, nguyên thạch kia tuy rằng thể tích không lớn, nhưng chỉ cần một lượng phỉ thúy bằng cái móng tay thôi, cũng có giá trị trăm ngàn vạn, so với 50 ngàn đôla bỏ ra đấu giá, không biết là gấp hơn bao nhiêu lần.
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
- Hi Quốc, trưởng bối của người nọ, cùng Tống lão gia tử là bạn bè thâm giao, đều là những lão nhân trong quân đội, tôi như thế nào không biết xấu hổ đi tranh đoạt của cháu người ta đây?
- Hóa ra lại có chuyện như vậy à?
Nghe được lời giải thích của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc nhất thời không nói gì nữa, hắn biết ngoại công Diệp Thiên là ai, trưởng bối của Trang Duệ kia, nói vậy cũng là người cùng một cấp bậc, thật sự là không cần phải vì một chút phỉ thúy cùng người ta trở mặt.
Vật giá cỡ 50 ngàn đôla, ở hội đấu giá nào cũng có, đấu giá rất nhanh tiếp tục tiến hành, nhưng Diệp Thiên đều là đang ngồi xem, cũng không có xuất thủ đấu giá.
- Diệp tiên sinh, tiếp theo đến phiên ngài, xin hỏi ngài lần này sẽ xuất ra vật phẩm gì để tiến hành đấu giá đây?
Trong lúc bất tri bất giác, đấu giá trường đã tới lượt Diệp Thiên, theo thanh âm của Hanh Lợi, ngọn đèn cũng chiếu tới chỗ Diệp Thiên ngồi.
- Hanh Lợi, tâm nhãn thật sự không lớn nhỉ?
Lời nói của Hanh Lợi khiến Diệp Thiên cười cười, Ma Y đường người lo đối ngoại là Lôi Hổ, theo lý thuyết hắn phải hỏi Lôi Hổ mới đúng, hắn lại trực tiếp hỏi mình, xem ra là đối với việc mình vừa nói hắn bán rẻ đồ vừa nãy mà trả thù.
- Tôi cũng không có cái gì để lấy ra đấu giá, thôi lấy nó ra dùng đi.
Diệp Thiên lật tay xuất ra một cái bình ngọc, bình ngọc cả vật thể màu trắng nhạt, chất ngọc mặc dù không phải loại thường, nhưng trạm trổ lại thập phần thô kệch:
- Bên trong có một viên thuốc, không dùng để trị bệnh, nhưng ăn vào cũng không có chết người, coi như là phách phẩm đấu giá của tôi đi.
- Diệp tiên sinh, dược vật này không giống với những vật khác, có thể có tính nguy hại, ngài lấy ra đấu giá, liệu có thỏa đáng không?
Mượn quyền hạn của một đấu giá sư, Hanh Lợi cũng không có ngại trả một chút tư thù đối với Diệp Thiên.
- Ơ, Ngài không đồng ý?
Diệp Thiên cười, lật tay thu bình ngọc vào nói:
- Quên đi, tôi đổi món đồ khác vậy!
- Đừng, không thể đổi!
Diệp Thiên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên từ trong đám phú hào đứng lên một người.
- Chức trách của ngươi chẳng qua là đấu giá sư, khách nhân muốn đấu giá vật gì, là quyền của họ, ngươi có quyền gì mà được mới không được?
Đứng lên nói chuyện chính là Lý Siêu, hắn mất một đống thể diện mới cầu xin được Diệp Thiên xuất ra một viên thuốc, nếu như bị Hanh Lợi phá rối, sợ là Lý Siêu có thể giận tới mức giết người hả giận quá.
- Lý bá phụ đây là chuyện gì vậy?
- Đúng vậy, rất ít khi thấy ông ấy tức giận như vậy!
- Có thể là vì giao hảo của ông ta và Diệp Thiên, chẳng phải lúc trước họ cùng đi ra từ bên trong sao?
Hành động của Lý Siêu, cũng làm cho toàn trường trầm xuống, phải biết rằng, với thân thế của hắn, thuận miệng nói ra một câu có thể khiến thị trường chứng khoán rung chuyển, cho nên bình thường rất ít khi nói một lời, đại bộ phận người ở đây chưa từng một lần thấy ông ta phát hỏa như vậy.
← Ch. 767 | Ch. 769 → |