← Ch.089 | Ch.091 → |
Nhắc tới chuyện nhận con rể này, Vu Hạo Nhiên nhớ ra thật sự là có, mấy năm trước Diệp Đông Bình trợ giúp Vu Hạo Nhiên sửa chữa được những trang thiết bị nhập khẩu, Vu Hạo Nhiên liền chuẩn bị tiệc rượu cảm tạ Diệp Đông Bình.
Tửu lượng của Vu Hạo Nhiên rất tệ, mấy chén đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vừa lúc Diệp Đông Bình đang thổi phồng chuyện luc nhỏ của con trai, Vu Hạo Nhiên, đã có chít rượu liền vội vàng khóc lên, nói cần thu nạp Diệp Thiên làm con rể.
Chuyện những người thân thiết như Vu Hạo Nhiên và Diệp Đông Bình, chuyện kết thân gia vẫn thường có, Diệp Đông Bình cũng rất thích cô bé Vu Thanh Nhã, lúc ấy liền đồng ý ngay.
Sau khi về nhà, Diệp Đông Bình còn đặc biệt tìm con trai hỏi một chút, nói cho hắn biết không được phép yêu sớm, cha sớm đã tìm được người vợ tốt cho con.
Chuyện này khiến cho lúc ấy Diệp Thiên buồn bực một khoảng thời gian rất dài, sau lại trộm chạy tới Thượng Hải gặp Vu Thanh Nhã, cũng là bởi vì nguyên nhân này, nhưng thấy trước vợ tương lai xinh đẹp hơn cả so với trước đây, trong lòng Diệp Thiên vẫn rất hài lòng.
Cho nên vừa rồi Diệp Thiên nhắc đến chuyện này trước mặt Vu Hạo Nhiên, thầy Vu khổ sở nói không nên lời, nét mặt già nua thoạt đỏ thoạt trắng.
Nếu không thừa nhận, mối giao tình của ông và Diệp Đông Bình vài thập niên sẽ không còn, nhưng nếu chịu thua trước cậu thanh niên này, Vu Hạo Nhiên có chút không cam tâm, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Chú Vu, cháu và Thanh Nhã là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, hơn nữa cháu đã tính qua mệnh của Thanh Nhã, nhất định là ứng nghiệm ở trên người cháu, hắc hắc, chú cũng đừng lo lắng nhiều...
Ngay cả lão đạo sĩ trên núi cũng có thể xem ra duyên phận của Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên làm sao có thể không biết? Chính là hắn không dám suy tính sâu mà thôi, nhưng lúc này cũng không ngại lấy ra trêu ghẹo cha vợ tương lai.
- Cháu... tiểu tử thối, lại có kiểu đó hả?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, lông mày Vu Hạo Nhiên nhíu lại, vốn là muốn trách mắng Diệp Thiên, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện mấy năm trước, lại thu lại lời nói.
Ba bốn năm trước Diệp Thiên đi Thượng Hải, từng giúp Vu Hạo Nhiên gieo một quẻ, nói cho hắn một số chuyện những năm sau cần tránh.
Xí nghiệp Vu Thị là xí nghiệp gia tộc, ngoài Vu Hạo Nhiên là con trai duy nhất, ở nước ngoài cũng có sản nghiệp rất lớn, nhưng mấy năm trước, Vu Hạo Nhiên và bác trai cùng cố gắng, đã thành công trong việc hợp số tài sản này lại với nhau, hợp thành tập đoàn tài chính xuyên quốc gia.
Năm 1992, Vu Hạo Nhiên thuyết phục thành viên trong gia tộc ở Anh quốc, đem điểm đầu tư chuyển vào nội địa, thành công lần đó đã tránh được nguy cơ khủng hoảng đồng bảng Anh năm đó, giảm bớt thất lớn cực kỳ nặng nề.
Tuy rằng tất cả chuyện này không hẳn là Diệp Thiên mang đến, nhưng Vu Hạo Nhiên cũng biết, nếu không phải Diệp Thiên nhắc nhở hắn về điều kiện đầu tư nước ngoài không tốt, năm 1992, gia tộc Vu Thị đã gặp phải nguy cơ phá sản, căn bản là không thể phát triển xí nghiệp đến quy mô như hiện tại.
Mấy năm nay Vu Hạo Nhiên luôn dựa theo lời Diệp Thiên để làm, hơn nữa cơ nghiệp phát triển càng lúc càng lớn, ở quốc nội, trong ngành sản xuất tương quan, ông đã là nhân vật đứng đầu.
Nhớ tới chuyện cũ này và những điều thần bí về Diệp Thiên, Vu Hạo Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Được, ta không quản nổi chuyện của người trẻ tuổi các con, nhưng Diệp Thiên, tiểu Nhã, ta cảnh cáo các con, hai người các con hiện tại đang là sinh viên, không được làm chuyện gì khác đâu đấy...
Mấy năm nay Vu Hạo Nhiên thường xuyên sang các nước Đông Nam Á, biết rõ những người làm phong thuỷ thuật sĩ cũng không tầm thường, có con rể như vậy, đối với gia tộc mà nói, cũng không phải chuyện xấu?
- Ba, vậy là ba đồng ý ạ?
Nghe thấy cha nói vậy, Vu Thanh Nhã sung sướng kêu lên.
- Nha đầu kia, có biết thẹn thùng hay không? Kêu lớn tiếng như vậy để làm chi?
Vu Hạo Nhiên tức giận trừng mắt nhìn con gái một cái,
- Ta vừa nói xong, hai người các con đều nghe rõ hay không?
- Chú Vu, chú cứ yên tâm đi...
Diệp Thiên nở nụ cười, hắn tu luyện võ công này, lúc trước ở đại thành, lão đạo sĩ cũng đã nói, trong ba đến năm năm, Diệp Thiên vẫn phải luyện, cho nên cho dù Vu Hạo Nhiên không nói, hắn cũng sẽ không vụng trộm ăn trái cấm.
- Ta không hiểu con quá hay sao, có thể yên tâm vì cháu sao? Nhưng nếu cháu dám làm chuyện xấu, cẩn thận ta cắt đứt chân của cháu...
Vu Hạo Nhiên hung tợn cảnh cáo Diệp Thiên, khoát tay áo nói:
- Lên xe của ta đi, khuya hôm nay có một người chủ nhân câu lạc bộ này sẽ đến, các con đừng làm ầm ĩ quá...
Vu Hạo Nhiên nói lời này là nói với Diệp Thiên, hắn biết Diệp Thiên từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh nào, khẳng định chưa tham gia loại tiệc tính chất thế này, nếu đến lúc đó xảy ra điều gì gây cười, người mất mặt chỉ có thể là bản thân mình.
Ô tô đi qua cửa chính, Diệp Thiên biết vì sao tài xế xe taxi kia nghe thấy mình tới nơi này lại lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Câu lạc bộ Anh Lan này, sau khi vào cửa, liền thấy một sân Golf có địa hình đồi núi, cho dù là buổi chiều, nơi này cũng đèn đuốc sáng trưng, cách lưới sắt còn nhìn thấy, mấy cỗ xe cầu xe đang đứng ở trên bãi cỏ, bên cạnh có mấy người mặc quần áo thể thao đứng cầm gậy golf.
Mà muốn đi vào câu lạc bộ, muốn xuyên qua cả sân Golf, nếu không phải Vu Hạo Nhiên lái xe ở cửa chờ bọn họ, chỉ sợ chỉ một đoạn đường này, Diệp Thiên hai người cũng phải đi mất mười phút.
Xe vòng qua sân bóng, đứng lại trước một tòa kiến trúc mang phong cách châu Âu, kiến trúc không lớn, nhưng đẹp và mang phong cách nước ngoài, hẳn là xuất xứ từ tay nhà thiết kế nước ngoài.
Phía trước kiến trúc này, là một hoa viên chiếm diện tích rất lớn, chỉ nhìn qua hàng lan can gỗ cao chừng 1m, ở trong hoa viên đã có không ít người đứng ở nơi đó, đang tụ tập năm ba người cùng trò chuyện.
Khi Vu Hạo Nhiên mang theông con gái và Diệp Thiên xuất hiện ở trong sân, lập tức đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Không nói đến Vu Hạo Nhiên lần này tụ họp là một trong những nhân vật chính, chính là Vu Thanh Nhã đã cởi bỏ áo gió, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, lộ ra dáng người tao nhã, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt tinh anh của các nhân vật chốn thương trường.
Đương nhiên, đứng bên cạnh Vu Hạo Nhiên, Diệp Thiên cũng không kém, dáng người 1. 8m, khuôn măt thanh tú hơi lộ chút ngượng ngùng, cũng làm cho các cô gái còn độc thân, đều lộ ra ánh sáng trong mắt.
Theo lời Diệp Đông Bình nói, dáng hình Diệp Thiên không hề giống ông, càng không giống người mẹ chưa từng gặp mặt kia, hơn nữa mặc dù Diệp Thiên từ nhỏ không cùng sống với phụ nữ, nhưng con gái theo rất nhiều, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, không ít bạn nữ đồng học đưa thư tình cho hắn.
- Chủ tịch Vu, đang chờ ngài đây, hai vị này là?
Khi đám người Vu Hạo Nhiên tiến vào đến sân, một ông lão hơn năm mươi tuổi, dáng gầy gò ra đón chào, trong thương trường phải chú ý kính lão yêu trẻ, tuy rằng ông lão trước mắt này lớn tuổi hơn so với Vu Hạo Nhiên khá nhiều, nhưng thái độ cũng rất cung kính.
- Đây là con gái tôi, tiểu Nhã, tiểu Nhã, đây là Cao bá bá...
Vu Hạo Nhiên giới thiệu cho Vu Thanh Nhã một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Đây là cháu họ của tôi, Diệp Thiên, dẫn bọn hắn tới cho biết, tránh chuyện "Ếch ngồi đáy giếng", không biết một chút đạo lí đối nhân xử thế, Cao tổng, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn...
Ông lão họ Cao nghe thấy Vu Hạo Nhiên nói vậy, liên tục xua tay nói:
- Không dám, chủ tịch Vu nói lời này tôi thật không dám, tôi nghe nói con gái anh học trường Thanh Hoa, chắc là học giỏi lắm...
Mặc dù trong số bọn họ, con cái học ở các trường đại học danh giá nước ngoài đều có nhiều, rất nhiều, nhưng Cao tổng biết Vu Hạo Nhiên rất đắc ý chuyện con gái thi đỗ trường Thanh Hoa, cũng không ngại tâng bốc ông ta trước mặt người khác.
- Cao Tổng nói không sai, con gái tôi từ nhỏ đã biết học biết chơi, cũng rất hiểu chuyện...
- Đúng vậy, chủ tịch Vu không chỉ kinh doanh giỏi, giáo dục trong nhà cũng khiến tôi không theo kịp...
- Mấu chốt là Vu tiểu thư cũng rất xinh đẹp, cách ăn mặc thế này giống như đóa hoa Phù Dung vậy, thanh thuần đáng yêu...
Tiếng của Cao Tổng chưa dứt, mấy tiếng phụ hoạ liền vang lên, thổi phồng Vu Thanh Nhã giống như đóa hoa, nghe được Diệp Thiên rất xấu hổ, cảm thấy trước kia mình khen Vu Thanh Nhã xinh đẹp, ngôn ngữ thật là cằn cỗi.
Kỳ thật bữa tiệc ngày hôm nay, là để ăn mừng quy chế mới trong công nghiệp dệt quốc nội, là nhân vật hết sức quan trọng ở cái nghề này, Vu Hạo Nhiên cũng không thể không tham gia khuấy động.
Theo ý nào đó mà nói, ở trong ngành dệt quốc nội, xí nghiệp Vu Thị đã được xem như một bộ phận cực nhỏ, có thể sửa đổi các điều lệ, cho nên Vu Hạo Nhiên vừa đến đây, bên cạnh đã vây đầy người.
Vừa cùng mấy ông chủ bên cạnh đó chào hỏi, Vu Hạo Nhiên vừa liếc mắt nhìn qua, nói với con gái và Diệp Thiên:
- Bên kia đều là người trẻ tuổi, các con qua đó chơi đi, ta và Cao bá bá trò chuyện...
Tiệc giống như vậy, thông thường những có chút thân phận, đều sẽ đem con của mình đến, đối với những người sau này sẽ kế thừa sự nghiệp kinh doanh của bọn họ mà nói, nơi này cũng là nơi kết giao bạn bè cùng tuổi tốt nhất.
- Ồ, Thanh Nhã, qua bên kia...
Đợi cho Vu Hạo Nhiên và Cao tổng chào hỏi và rời đi, Diệp Thiên cũng không có đi sang chỗ những người trẻ tuổi đang đứng ở góc trái hoa viên, mà là đi sang phía bên phải kia, nơi bày đầy đồ ăn phong phú.
- Diệp Thiên, anh... anh có thể đừng ăn ở chỗ này nhiều quá không?
Vu Thanh Nhã bị hành động của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, tuy rằng thức ăn trên bàn rất phong phú, thậm chí cả tôm hùm lớn và trứng cá muối nước Pháp đều có, nhưng những đồ ăn này, tác dụng lớn nhất chính là bài trí cho đẹp mắt.
Vu Thanh Nhã biết lượng cơm Diệp Thiên ăn, nếu hắn ăn đến no bụng, chỉ sợ hôm nay diễn viên chính lại là hắn, mình cũng không phải sợ ai, Vu Thanh Nhã chỉ sợ cha cảm thấy bất mãn với Diệp Thiên.
- Lãng phí, ôi, thật sự là lãng phí...
Diệp Thiên cũng hiểu ý của Vu Thanh Nhã, nhưng nhìn thấy cả một bàn dinh dưỡng cực kỳ phong phú mà không thể ăn, khiến trong lòng Diệp Thiên rất khó chịu.
Thấy Diệp Thiên tỏ vẻ khó chịu, Vu Thanh Nhã nở nụ cười, nhỏ giọng nói ở bên tai Diệp Thiên:
- Lát nữa chúng ta trở về, em và anh cùng đi ăn khuya...
- Nghe hay đấy, chúng ta sẽ đến Vương Phủ Tỉnh ăn thịt dê nhé!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, liền đứng nguyên tại chỗ cùng Vu Thanh Nhã tán gẫu.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |