← Ch.091 | Ch.093 → |
Khi Kỷ công tử còn đang quấn quýt với Diệp Thiên, một người đàn ông tuổi ngoài 40 bước vào giữa vườn hoa, trong tay cầm một cái microphone. Ông ta ho nhẹ hai tiếng, kéo sự chú ý của những người đang dạo chơi trong vườn hoa trở lại.
- Thưa các quý vị, hoan nghênh mọi người đến tham dự buổi dạ tiệc do thương hội XXX tổ chức. Dạ tiệc làn này rất may mắn mời được "Anh Lan nữ sĩ' vô cùng bận rộn cùng tới tham dự, xin mọi người một tràng vỗ tay chào đón...
Người đàn ông vừa dứt lời, trong vườn hoa vang lên một tràng pháo tay như sấm dậy. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía trung tâm vườn hoa, tìm kiếm vị Anh Lan nữ sĩ mà người đàn ông vừa nhắc tới.
Ngay đến Kỷ công tử lúc này cũng chẳng buồn quan tâm hỏi chuyện Diệp Thiên nữa, kiễng cao chân cố nhìn vào. Về người sáng lập ra câu lạc bộ này, bọn họ đều chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, một người phụ nữ trung niên phong thái quyền quý xuất hiện, bước vào giữa sân khấu trước sự dõi theo của đám người ồn ào đông đúc.
- Cảm ơn các vị đã hạ cố đến với câu lạc bộ Anh Lan, hy vọng mọi người sẽ trải qua một đêm thú vị ở đây.
Nói xong, người đàn bà liền trả lại microphone, bước qua đám người đi vào trong căn phòng trước vườn hoa, trước sự ngưỡng mộ của những người trẻ tuổi.
- Thanh Nhã, người đàn bà này là ai?
Diệp Thiên hôm nay đến đây mục đích là để lấy ăn uống free, Anh Lan nữ sĩ hay câu lạc bộ Anh Lan gì gì đó, cậu ta trước giờ chưa từng nghe qua, nãy giờ đều ngồi im quan sát, mãi đến khi đoàn người giãn ra, mới quay sang hỏi Thanh Nhã.
- Bạn ... bạn không biết Anh Lan nữ sĩ là ai?
Vu Thanh Nhã còn chưa kịp nói gì, Kỷ công tử bên cạnh đã trợn tròn hai mắt, lộ đầy vẻ kinh ngạc khó tin, như thể việc Diệp Thiên chưa từng nghe qua cái tên Anh Lan nữ sĩ là một tội lỗi ghê gớm.
- Ừ, tôi đến Bắc Kinh chưa lâu, lại còn đang đi học, thật không biết Anh Lan nữ sĩ là ai...
Diệp Thiên thành thực gật đầu khẳng định. Người xưa nói, biết thì là biết, không biết thì là không biết, chính là đây. Cậu ta không hề có thói quen thổi phồng.
Nghe Diệp Thiên nói, Kỷ công tử giờ mới biết, hóa ra bản thân lúc nãy đã đánh giá sai rồi. Tuy nhiên, hắn ta vẫn còn một vài điều muốn hỏi:
- Anh đến Bắc Kinh không lâu? Vậy tại sao anh lại nói tiếng Bắc Kinh tốt như vậy?
Diệp Thiên trên mặt thoáng chút bẽn lẽn:
- Khả năng học ngôn ngữ của tôi rất tốt?
Điều này khiến cho Kỷ Nhiên ngây người đờ đẫn, cảm thấy người thanh niên bị mọi người cho là con cháu của một thế gia nào đó, lại là một tên nhãi ranh miệng còn hơi sữa, vừa mới chân ướt chân ráo tới Bắc Kinh, ấy vậy mà mình lại vội vàng bợ đỡ, không khéo trở về hội bạn sẽ chê cười chết mất.
- Tiểu Diệp à, bên kia tôi vẫn còn chút việc, các anh cứ tiếp tục trò chuyện, Sàm tiểu thư, chúng ta đi thôi.
Mấy năm nay Bắc Kinh cũng không phức tạp gì, Kỷ công tử mặc dù trong lòng đối với Diệp Thiên giữ thái độ coi thường, nhưng thừa hiểu một đạo lí xưa nay ở đời, thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù. Điều này không chỉ riêng mình Diệp Thiên hiểu.
Nghe Kỷ Nhiên nói, Sầm Tĩnh Lan ngần ngừ một lúc, đáp:
- Kỷ tiên sinh, tôi vẫn còn mấy lời muốn nói với Diệp Thiên, hay là anh qua trước đi.
- Được, tôi ở bên kia chờ Sầm tiểu thư đại giá.
Điều khiến Kỷ công tử không ngờ tới là, cô gái mà hắn ta mang theo lại không đi cùng. Khuôn mặt hắn đột nhiên sầm lại, nhưng cũng nhanh chóng giấu nhẹm đi.
Chỉ là sau khi quay mặt đi, các cơ trên mặt hắn trở nên nhúm nhó, bực mình vì mất hết thể diện.
- Lão Kỷ, cái tên tiểu tử kia rốt cuộc làm gì?
Kỷ Nhiên vừa quay về, tên béo liền hỏi:
- Sầm Tĩnh Lan sao chưa quay về? Cô ấy quen biết tên tiểu tử kia à?
Ông của Thương Bất Khải vốn là quan chức đầu ngành trong sở điện, chỉ tiếc là ông đi quá sớm, đến đời bố cậu ta cũng chưa kịp hưởng chút hào quang gì.
Nhưng may thay ông cụ lại để lại một dây anh em, sau thời kì cải cách cũng phát huy tác dụng.
Bây giờ nhà Thương Bất Khải mở một công ty chiếu phim. Bộ phim "Ngoại Lai Công" nổi tiếng khắp vùng Bắc Giang Nam mấy năm về trước chính là do công ty nhà bọn họ tổ chức công chiếu.
Có được vai vế này, mặc dù Thương Bất Khải không mời được đại minh tinh, nhưng dựa vào thanh thế gia đình, mời những bạn học trong trường điện ảnh tham gia diễn xuất không phải là khó. Tên béo ở thành đô vẫn áo gấm nhung lụa, ăn uống no say.
Kỷ công tử đương nhiên không muốn nhắc tới chuyện bản thân bị mất mặt, nếu để hội bạn biết được hắn đi tìm một đám nhãi ranh làm quen, ngày mai không biết còn dám vác mặt ra khỏi nhà không, bèn chuyển hướng đề tài:
- Ai biết là làm gì, chờ lát anh đi mà hỏi Sầm tiểu thư, các anh em, nâng cốc nào...
Sau khi Kỷ Nhiên rời đi, Diệp Thiên nhìn Sầm Tĩnh Lan hỏi:
- Cô Tĩnh Lan, cô không đi cùng bạn sao? Tôi cùng Thanh Nhã lát nữa cũng đi...
Không hẳn là Diệp Thiên muốn đuổi cô bé này đi, vấn đề là ở chỗ bàn tay bé nhỏ của cô nàng nãy giờ đều đặt ở hai bên hông cậu ta, chốc chốc lại nắn nhẹ xuống. Diệp Thiên quả thực chịu không nổi.
Nghe Diệp Thiên nói thế, Sầm Tĩnh Lan bặm môi, nói lại:
- Không sao, anh ta không phải bạn của tôi, chỉ là một người bạn trong giới điện ảnh giới thiệu thôi, Diệp Thiên à, anh không định lấy ghế cho tôi ngồi à? Tôi đến đây là để làm gì thế này?
Sầm Tĩnh Lan nói xong, ngay chính bản thân cô cũng không hiểu. Cô cũng không biết tai sao cô lại sợ người con trai đứng trước mặt mình hiểu lầm mình đến vậy, đã vội vàng nói rõ sự việc.
Phải biết, trong giới điện ảnh, cực kì chú trọng các mối quan hệ, không có quan hệ thì không có vai diễn; hơn nữa trong giới điện ảnh, thiếu nhất là tuấn nam kiều nữ, những bậc đàn anh đàn chị tốt nghiệp cả chục năm như Sầm Tĩnh Lan này đây, hiện còn cả đám người vẫn đang phải đóng vai phụ.
Thông thường mà nói, trước khi tốt nghiệp nếu không thể ở trước mặt mọi người ghi lại ấn tượng, thì sau khi ra trường càng khó khăn hơn, vì thế rất nhiều học viên của trường điện ảnh ngay từ năm hai năm ba, đã bắt đầu tiếp xúc xã hội, xây dựng mạng lưới quan hệ cho bản thân.
Sầm tĩnh Lan cũng biết một số bạn học vì vai diễn, đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng đối với cá nhân cô, quyết không vì nổi danh mà bán thân mình. Nếu như hôm nay không là cuộc gặp mặt chính thức, Sầm Tĩnh Lan cũng sẽ không tham dự.
- Chị Tĩnh Lan, chị nghĩ nhiều rồi. Tôi và Thanh nhã thực chất là bị ép kéo tới đây, lát nữa còn phải quay về trường học.
Nghe Sầm Tĩnh Lan nói thế, Diệp Thiên biết cô ấy hiểu lầm rồi, vội vàng lên tiếng giải thích.
Mặc dù không chú tâm quan sát, Diệp thiên cũng có thể nhìn ra, Sầm Tĩnh Lan thân hình mảnh khảnh, thướt tha như liễu đưa trong gió.
Mà lông mày của Sầm Tĩnh Lan lại giao nhau, nhất là chỗ ấn đường, phân tán sang hai bên mắt lên ...Còn về cô gái tên Diêu Sảnh Sảnh ngày trước, ấn đường dãn ra và dựng đứng, e rằng sớm đã sinh chuyện chăn gối.
Hai đặc điểm trên nói rõ, Sẫm Tĩnh Lan giờ vẫn là gái trinh, mặc dù Diệp Thiên đến giờ vẫn không hiểu thế nào là trinh nữ ái tình, nhưng đối với một cô gái vẫn giữ được mình trong làng giải trí hỗn loạn này, hắn rất có thiện cảm.
Nghe Diệp Thiên nói thế, Sầm Tĩnh Lan trong lòng hơi chút buồn bã, cố làm ra bộ vui vẻ, nói:
- Được, vậy tôi về trước đây, mọi người chơi vui vẻ...
- Sầm Tĩnh Lan, cố lên, cô nhất định sẽ trở thành đại minh tinh...
- Diệp Thiên, cảm ơn anh...
Diệp Thiên vẫy tay chào Sầm Tĩnh Lan, nét mặt tươi cười chân thật, xem ra tâm trạng của Sầm Tĩnh Lan chuyển biến một cách khó hiểu.
Chỉ là Sầm Tĩnh Lan không hề biết, Diệp Thiên rất ít khi dùng ngữ khí khẳng định để nói chuyện, nói cô có thể trở thành đại minh tinh, chẳng qua cũng chỉ như việc bắn tên không đích.
Sầm Tĩnh Lan thần khí sáng, tai vượt mặt, là tướng mạo dễ dàng thành danh, thêm vào đó lại biết cách đối nhân xử thế, vượng bền khó suy, Diệp Thiên tin rằng, sẽ không lâu nữa có thể thấy tên cô ấy trên các phương tiện truyền thông.
- Chị Tĩnh Lan, gọi thân mật quá nhỉ.
Sầm Tĩnh Lan vừa rời đi, Vu Thanh Nhã đã cong môi lên nói.
Mặc dù cô không nghe thấy Sầm Tĩnh Lan và Diệp Thiên nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Diệp Thiên bắt nạt Vu Thanh Nhã là chuyện bình thường, liền cười hì hì nói rằng:
- Gọi chị bạn có chút căng thẳng à, nếu như gọi em gái thì mới dễ xảy ra chuyện chứ...
- Tử tế đi...
Vu Thanh Nhã liếc nhìn Diệp Thiên một cái
- Phải rồi, Thanh Nhã, em vẫn chưa nói Anh Lan nữ sĩ là người thế nào?
Diệp Thiên không muốn tiếp tục kéo dài vấn đề Sầm Tĩnh Lan, giơ hai tay lên cam đoan:
- À, em yên tâm, cô ấy khoảng chừng bốn năm mươi tuổi rồi, mình tuyệt đối không chút hứng thú với cô ấy.
- Diệp Thiên, anh tới Bắc Kinh chưa được vài ngày, sao lại miệng lưỡi như vậy?
Lời của Vu Thanh Nhã thật làm Diệp Thiên khóc cười không nổi, nói đi nói lại thành ra nói mình thành bình dấm chua. Cũng may biết được tính cách ấy của Diệp Thiên, nếu là người khác, không khéo đã bị chọc tức tới bỏ đi rồi.
Nhưng lời của Diệp Thiên vẫn phải đáp trả, Vu Thanh Nhã nghĩ một lát, nói:
- Mình không biết nhiều về bà Anh Lan nữ sĩ, hình như bà ấy họ Tống, nghe nói là con gái nhà Tống gia ở Bắc Kinh...
- Tống gia ở Bắc Kinh? Cái nhà chạy sang Đài Loan?
Nghe Vu Thanh Nhã nói, Diệp Thiên hoảng sợ.
Vu Thanh Nhã lắc đầu nói:
- Dĩ nhiên không phải rồi, chỉ là họ Tống mà thôi, với bên Đài Loan không có quan hệ gì cả, anh chưa từng nghe qua cái tên Tống Hạo Thiên à?
- Là con gái của ông ấy? chẳng trách lại tài giỏi đến vậy.
Nghe thấy cái tên Tống Hạo Thiên, Diệp Thiên chừng như đã hiểu ra, hóa ra nguồn gốc là như vậy, người bình thường thật không thể tưởng tượng nổi.
Có câu nói gia tộc ba đời sẽ xuất hiện một đời làm quý tộc. Câu nói này có vẻ như không căn cứ, chỉ có ba đời liên tiếp cực kì giàu có, mới có thể rửa sạch được bần hàn và nghèo hèn trong suy nghĩ của người đời, mới có khả năng nuôi dưỡng khí chất quý tộc.
Mà Tống gia, bắt đầu từ cuối thời Thanh, trước giờ đều là gia tộc lớn phải kể đến trong nước, bất luận là trong lĩnh vực thương mại hay trên diễn đàn chính trị, đều là năng nhân bối xuất, thế lực vững vàng.
Đặc biệt là sau thời kì cải cách, các mối quan hệ lớn mạnh của nhà họ Tống phát huy tác dụng cực lớn cả trong cũng như ngoài nước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn 10 năm, đã xây nên một cơ đồ thương nghiệp khiến người đời sững sờ kinh hãi.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |