← Ch.152 | Ch.154 → |
Vạn trảo của Lục Dực Tử Phụng và u linh trong U Linh đại trận của U Linh Tông đâm vào nhau, nhưng không hề kịch liệt như tưởng tượng, chỉ thấy vô số u linh biến thành hư vô.
Giống như những cái bong bóng không ngừng xuất hiện rồi vỡ tan vậy.
- Bụp! Bụp! Bụp!
Không có tiếng chấn động lớn, chỉ có những tiếng bụp nổ rất nhỏ.
Chỉ là tiếng nổ ấy khiến người nghe phải sợ hãi, thậm chí có cảm giác buồn nôn.
U linh bị phá vỡ, tiêu tan, biến thành vô số đạo khí vụ tan khuếch tán ra bốn phía, rất nhanh đã lan tràn khắp Ảo Ảnh Cốc.
Trên vách đá bốn bề Ảo Ảnh Cốc, có một số loài tử linh sinh vật, ví dụ như Phệ Huyết Thảo, hay loài Quỷ Hoa hình dạng giống như xương trắng.
Phệ Huyết Thảo và Quỷ Hoa khi bị khí vụ u linh chạm phải thì đều khô héo mà chết!
Cứ vậy sau mười mấy giây.
Đột nhiên một âm thanh chấn động lớn vang lên khắp Ảo Ảnh Cốc, Lục Dực Tử Phụng và bọn U Linh Tông đều bị đánh bay đi. Lục Dực Tử Phụng lộn trên không mấy vòng, còn đám người U Linh Tông thì lăn trên mặt đất, U Linh đại trận hỗn loạn.
Đúng lúc ấy, tông chủ U Linh Tông, U Viễn bay lên, trong tay xuất hiện một thanh quỷ đao, chém mạnh về phía bụng Lục Dực Tử Phụn.
Chỉ thấy Lục Dực Tử Phụng kêu lên thảm thiết, huyết dịch màu xanh lục điểm chút kim quang bắn ra, khi chạm xuống đất thì tạo nên vô số những cái hố sâu.
Lục Dực Tử Phụng ngã xuống đất, thần sắc tiều tuỵ.
- Hề hề!
Tông chủ U Linh Tông, U Viễn thấy một kích đã khiến Lục Dực Tử Phụng trọng thương thì cười khảy:
- Ta đã nói rồi, làm toạ sủng của ta sẽ ít chịu khổ, thế nào? Giờ ngươi nghĩ có thoát được không?
Lục Dực Tử Phụng lạnh băng nhìn tông chủ U Linh Tông, sát ý đầy người:
- Ta đã nói rồi, nếu lần này ta thoát được, nhất định sẽ giết toàn bộ đệ tử U Linh Tông các ngươi!
- Hừ, nếu vậy, tông chủ, ta thấy thôi đi, giết chết nó rồi dùng tử vong thuật luyện chế thành tử cong sủng, tuy uy lực hơi yếu mọt chút nhưng cũng được rồi!
Lúc này một thái thượng trưởng lão U Linh Tông tiến lên, hai mắt lạnh lùng nói.
Lục Dực Tử Phụng tuy là tử linh sinh vật nhưng giống với con người và một số loài yêu thú thông thường là có ý thức và suy nghĩ. Nhưng nếu bị luyện hoá thành tử vong sủng thì không còn gì nữa.
Chỉ giống như con rối nghe lệnh chủ nhân mà thôi.
- Cũng được!
U Viễn trầm ngâm rồi nói.
Nếu Lục Dực Tử Phụng đã không chịu hàng phục thì giết đi rồi luyện chế sẽ tốt hơn.
Nếu không, bắt nó về, nếu trong lòng nó vẫn còn thù hận thì sẽ là một ẩn hoạ khó lường.
U Viễn tiến lại gần Lục Dực Tử Phụng, lạnh băng nói:
- Giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có đồng ý làm chiến sủng của ta không?
Lục Dực Tử Phụng phì một tiếng:
- Ta thà làm chiến sủng của người khác cũng không làm cho ngươi! Nếu không phải ta đã bị trọng thương thì đừng hòng các ngươi làm được gì!
U Viễn cười khảy không nói gì, cùng các cường giả U Linh Tông vây Lục Dực Tử Phụng lại.
Lục Dực Tử Phụng lùi dần từng bước, gương mặt hiện vẻ tuyệt vọng.
Lẽ nào thật sự sẽ bị U Linh Tông luyện hoá thành tử vong sủng? Đến lúc đó sẽ thành cái xác không hồn biết đi sao?
Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!
Nhưng đối mặt với sự vây công của rất nhiều cường giả U Linh Tông, hai mắt Lục Dực Tử Phụng tối lại.
Ba vị Thần Cấp!
Nếu không phải đối phương muốn thu phục, ra tay nương tình, thì nó đã bị giết lâu rồi.
Đúng lúc Lục Dực Tử Phụng thấy tuyệt vọng thì đột nhiên một đạo thanh âm vang lên khiến nó sững người, rồi nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện ra âm thanh ấy phát ra từ đâu.
Rồi âm thanh đó lại vang lên, sắc mặt Lục Dực Tử Phụng biến đổi liên tục, dường như sau khi nghe nó đang suy nghĩ và quyết định gì đó.
Tông chủ U Linh Tông, U Viễn thấy Lục Dực Tử Phụng nhìn quanh như thế không khỏi thấy kỳ quái, cùng các cường giả khác nhìn quanh nhưng cũng không nhận ra điều gì.
U Viễn phóng thần thức, nhưng ngoài tiếng gió thê lương trong Ảo Ảnh Cốc ra thì chẳng còn gì nữa.
- Hề hề, ta bảo này, đừng mong có người đến cứu. Cứ cho là Cổ Thần cường giả đến thì cũng đừng hòng cướp được ngươi hỏi tay U Linh Tông bọn ta!
U Viễn cười khảy.
Đúng là U Linh Tông có tư cách để ngông cuồng.
Ba vị Thần Cấp!
Thực lực như vậy nhìn trong cả Thiên Man Đại Lục cũng thuộc hạng đầu.
- Được, ta đồng ý!
Đúng lúc đó, Lục Dực Tử Phụng lên tiếng.
Mấy người bọn U Viễn khựng người.
- Ha ha, ta đã nói rồi, nếu ngươi đồng ý ngay thì đâu có chịu khổ thế này!
U Viên cười lớn.
Hắn nghĩ sau một hồi suy nghĩ Lục Dực Tử Phụng đã đồng ý với hắn.
Nhưng ngay sau lời nói của hắn thì một tiếng cười khác vang lên.
Tiếng cười này vọng xuống từ trên bầu trời phía trên Ảo Ảnh Cốc, nhưng cũng như vọng ra từ bên trong cốc, lại có cảm giác từ bốn bức vách.
- Ái?
Cường giả U Linh Tông nghe thế giật mình quát, vội vàng quay người nhìn quanh.
Nhưng bốn phía không hề có gì cả.
- Tông...tông chủ!
Đột nhiên một vị trưởng lão giật mình nói. U Viễn chau mày nhìn theo ánh mắt của trưởng lão đó. Chỉ thấy ở không gian phía Lục Dực Tử Phụng đột nhiên biến đạng.
Rồi Lục Dực Tử Phụng đột nhiên biến mất.
Không một tiếng động, và biến mất!
Những cường giả khác cũng nhìn sang, thấy phía trước trống rỗng thì sững người không kịp phản ứng.
- Đáng chết! Là kẻ nào, kẻ nào, ra đây cho ta! Ra đây!
U Viễn chợt tỉnh, điên cuồng quát lên:
- Ta phải giết ngươi! Ta sẽ xé ngươi thành trăm mảnh!
Liên hệ tới tiếng cười khảy đầy chế giễu ban nãy, hắn đã hiểu Lục Dực Tử Phụng bị kẻ khác cướp mất rồi! U Linh Tông bọn hắn trăm khổ nghìn sở, mất bao công sức, chiến đấu với Lục Dực Tử Phụng mấy tiếng đồng hồ vậy mà giờ lại bị kẻ khác lấy mất!
Tất cả mất hết rồi!
U VIễn phẫn hận gầm lên.
Lúc này cường giả U Linh Tông cũng bay đi khắp nơi tìm kiếm.
- Ngươi không thoát được đâu!
U Viễn gầm lên:
- Ta không tin ngươi có thể trốn mãi được!
Tuy không biết đối phương làm thế nào cứu Lục Dực Tử Phụng đi nhưng hắn cảm thấy đối phương vẫn chưa đi xa được.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |