← Ch.162 | Ch.164 → |
- Lão đại, giờ chúng ta vào trong khu vực Tam Tà Phong rồi, liệu có...?
Cửu Vĩ Thiên Miêu buột miệng.
Long Kình Thiên lắc đầu:
- Tạm thời sẽ không đâu.
- Tạm thời không? Thế chủ nhân, chúng ta?
Tử Thiên Long Hoàng vẻ mặt ngưng trọng.
- Ở đây mười ngày nửa tháng sẽ không sao đâu. Nhưng nếu quá một tháng thì sẽ bị tà lực của Thái Hoàng Cửu Tà Đại Trận xâm nhập. Vì thế chúng ta phải tìm được Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm trong vòng một tháng!
Long Kình Thiên nói.
- Một tháng!
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu cũng kinh ngạc kêu lên.
Một tháng là quá ít thời gian!
Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm đâu có dễ để tìm chứ!
- Thế chủ nhân có thể phá Thái Hoàng Cửu Tà Đại Trận đi không?
Tử Thiên Long Hoàng hỏi.
Đến Quần Long Tù Thiên Trận của Long Tộc mà Long Kình Thiên cũng vào như nơi không người, Tử Thiên Long Hoàng biết hắn rất giỏi về trận pháp.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cũng được Long Kình Thiên cứu ra từ Vô Cực Lôi Quang Trận đương nhiên cũng biết. Chỉ có Lục Dực Tử Phụng là vẻ mặt kinh ngạc cảm thấy Tử Thiên Long Hoàng hỏi như vậy là thừa.
Chắc Thái Hoàng Cửu Tà Đại Trận là do Thượng Cổ Tam Tà bố trí. Sao Long Kình Thiên có thể phá được?
- Có thể.
Long Kình Thiên nói.
- Có thể?
Tử Thiên Long Hoàng và Cửu Vĩ Thiên Miêu đầy mừng rỡ còn Lục Dực Tử Phụng giật mình kinh ngạc.
- Nhưng muốn phá bắt buộc phải tìm được trận nhãn. Trong trận pháp này có chín đại trận, có Cửu Tà lực, tìm được chín trận nhãn phá huỷ từng cái một mới huỷ được đại trận.
Long Kình Thiên nói.
- Nhưng Tam Tà có thực lực Thiên Thần, dù là Cổ Thần cường giả phá trận nhãn thì một tháng cũng không xong đâu.
Tử Thiên Long Hoàng và Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn nhau.
Chín trận nhãn nđều có tà lực của Thượng Cổ Tam Tà, như Long Kình Thiên nói thì muốn phá Thái Hoàng Cửu Tà Trận thì họ phải mạnh hơn Thượng Cổ Tam Tà!
Nếu không thì trong một tháng không thể huỷ được đại trận!
Lục Dực Tử Phụng nghe Long Kình Thiên nói thì vẻ mặt không tin, cảm thấy chẳng qua Long Kình Thiên đang khoác lác.
Long Kình Thiên nhìn qua là hiểu Lục Dực Tử Phụng đang nghĩ gì, hắn cũng không nói, chỉ quay sang Tử Thiên Long Hoàng:
- Với tốc độ của chúng ta, phải bốn năm ngày nữa mới tới Tam Tà Phong, vì thế phải nhanh lên!
- Vâng, chủ nhân!
Vậy là ba người nhanh chóng bay về hướng Tam Tà Phong không ngơi nghỉ.
Vì quanh Tam Tà Phong không có tử linh vật hay biến dị yêu thú nên tốc độ mọi người nhanh hơn rất nhiều.
Bốn ngày sau, cuối cùng họ cũng đến Tam Tà Phong.
- Đây chính là Tam Tà Phong.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn ba ngọn núi khổng lồ đứng sừng sững phía trước.
Tuy nó là vương thú của Dị Thú Tộc hàng vạn năm trước nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cấm địa của tất cả cường giả trên Thiên Man Vị Diện.
Tam Tà Phong trong mắt tất cả cường giả trên Vị Diện này là một nơi tử địa khủng bố. Vì tất cả những ai vào đây đều đã biến mất!
Bao gồm cả một số Cổ Thần cường giả!
Năm đó, đệ nhất cường giả của Nhân Tộc, Ngạo Thiên chính là một ví dụ.
Long Kình Thiên đứng trên không, nhìn về Tam Tà Phong.
Tam Tà Phong lớn hơn cả Võ Thần Phong trong Võ Thần Điện Thánh Cảnh, hắn ước lượng mỗi đỉnh núi phải có đường kính vài nghìn mét, ngay giữa lưng chừng núi đã có mây mù bao phủ. Ma khí trong Ma Thần Chiến Trường vô cùng đậm đặc, khí lưu mang đầy ma khí đen nhưng mây ở đây lại có màu trắng.
Ba ngọn núi tạo thành hình tam giác đứng sừng sững giữa trời đất.
Long Kình Thiên thậm chí nghi ngờ Tam Tà Phong không phải của Thiên Man Vị Diện mà là thần sơn của Thần Giới.
Vì hắn cảm nhận được một số tảng đá trên đó mang thần tính, đặc tính riêng có của thần sơn.
- Chúng ta lại xem sao.
Một lát sau Long Kình Thiên nói, rồi dẫn mọi người bay về phía Tam Tà Phong.
Tuy Tam Tà Phong gần ngay trước mắt nhưng phải hơn một giờ sau mọi người mới tới chân núi.
- Chủ nhân, giờ chúng ta làm gì?
Đến Tam Tà Phong, Tử Thiên Long Hoàng hỏi.
Tam Tà Phong có ba ngọn núi, nhưng bảo tàng chỉ có ở một nơi, Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm cũng chỉ có một thanh.
Long Kình Thiên nhớ lại bảo tàng đồ, trầm ngâm nói:
- Chúng ta vòng qua ngọn núi này, đến bằng hồ ở giữa Tam Tà Phong.
- Băng hồ? Lẽ nào Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm ở dưới đáy băng hồ?
Lục Dực Tử Phụng buột miệng nói.
Long Kình Thiên không đáp.
Tam Tà Phong rất rõ ràng trên bảo tàng đồ, nhưng băng hồ ở giữa càng rõ hơn. Hơn nữa nếu bảo tàng ở một trong ba đỉnh núi thì căn bản không cần phải vẽ băng hồ ra làm gì.
Chắc chắn băng hồ này có vấn đề..
Hồi mới có bảo tàng đồ Long Kình Thiên đã nghĩ vậy.
Đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Sau vài giờ thì hội Long Kình Thiên mới tới băng hồ ở giữa Tam Tà Phong.
Băng hồ rất lớn, có lẽ đến vài vạn dặm bán kính. Trên bề mặt là một lớp sương băng không ngừng chuyển động rất kỳ quái.
- Chủ nhân nhìn kìa.
Đột nhiên Tử Thiên Long Hoàng chỉ về phía trước.
Chỉ thấy bên dưới chân núi có một người đang nằm.
Mấy người Long Kình Thiên bay lại.
- Đúng, là người của U Linh Tông!
Lục Dực Tử Phụng kinh ngạc nói.
Người nằm đó không chút động tĩnh chính là một trưởng lão của U Linh Tông từng tấn công nàng ở Ảo Ảnh Cốc. Xem ra có vẻ mới chết không lâu.
- Người của U Linh Tông?
Long Kình Thiên nhíu mày không ngờ U Linh Tông lại xuất hiện ở Tam Tà Phong, lại còn đến trước hắn. Xem ra bọn U Linh Tông rời khỏi Ảo Ảnh Cốc không về tông môn mà đến thẳng Tam Tà Phong.
- Lão đại, lẽ nào U Linh Tông cũng biết bí mật của Tam Tà Phong?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Nếu không thì U Linh Tông không thể lại đến cấm địa này được
Long Kình Thiên không kìm được nhớ lại chuyện đại trưởng lão của Ải Nhân Tộc, Vĩ Hải bị giết. Xem ra đúng là không chỉ có một tấm bảo tàng đồ. Như vậy U Linh Tông cũng có một tấm?
- Trưởng lão U Linh Tông chết rất kỳ lạ.
Tử Thiên Long Hoàng nói.
Da toàn thân hắn khô quắt lại, dường như sinh cơ bị rút sạch vậy, ngoài đó ra toàn thân không hề bị thương.
- Hắn bị trúng cấm chế, sinh cơ bị rút đi hết!
Long Kình Thiên nói.
- Cấm chế?
Lục Dực Tử Phụng kinh ngạc.
- Nhưng chúng ta đến đây không hề gặp phải điều gì mà?
← Ch. 162 | Ch. 164 → |