← Ch.184 | Ch.186 → |
Tráng hán trung niên và lão đầu kia định lên tiếng nhắc nhở thì tử bào lão đầu đã tấn công bọn Long Kình Thiên, chỉ thấy không gian xung quanh tối lại như rơi vào hố sâu.
Hơn nữa trong bóng tối ngưng tụ vô số ma quái đen sì, tiếng kêu quái dị của chúng khiến ai cũng phải dựng tóc gáy.
Không gian rung chuyển, đường xá, nhà cửa đều sụp đổ.
Tử bào lão đầu nhìn uy lực của Đoạn Hồn Chỉ không khỏi đắc ý và hài lòng.
- Không được!
Đúng lúc hắn ta đắc ý thì trung niên tráng hán và lão đầu kia cùng kêu lên, hai tay đưa ra như muốn ngăn Đoạn Hồn Chỉ của tử bào lão đầu lại.
Nhưng công kích đã ra, hai người đã chậm một bước, không thể ngăn cản nổi.
Tử bào lão đầu thấy hai người kia cuống cuồng như vậy thì hơi khựng lại rồi cười:
- Các ngươi yên tâm, ta ra tay biết chừng mực, không giết chúng đâu, cùng lắm chỉ khiến chúng chịu khổ chút thôi.
Nói rồi hắn quay sang nhìn mấy người Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên cười khảy nhìn công kích Đoạn Hồn Chỉ của tử bào lão đầu. Nhưng hắn định ra tay thì thân thể Lục Dực Tử Phụng xuất hiện một vòng xoáy, hút mạnh một cái. Chỉ thấy toàn bộ bóng hắc ám tạo ra từ Đoạn Hồn Chỉ đều bị Lục Dực Tử Phụng hút vào cơ thể, biến mất sạch sẽ.
Chỉ kình biến mất không còn tông tích, gió yên bể lặng.
Dường như khí lưu xung quanh cũng dừng lại.
Nếu không kể những toà nhà sụp đổ do chỉ kình gây ra thì dường như tử bào lão đầu chưa từng ra tay vậy
Trung niên tráng hán và lão đầu kia khựng người, tử bào và lục bào lão đầu sững sờ.
Bốn người cùng hít một hơi khí lạnh, trong mắt không che giấu nổi sự chấn kinh.
Tử bào và lục bào lão đầu lắp bắp nói:
- Thần...Thần Cấp cường giả!
Nhưng vừa nói xong thì nghe thấy giọng nói run rẩy của tráng hán và lão đầu kia:
- Lại một Thần Cấp!
Hai lão đầu nghe thế thì thân thể run rẩy, chao đảo suýt nữa rơi xuống.
- Lại...lại một Thần Cấp?!
Cũng có nghĩa là...
Sắc mặt hai người trắng bệch...trán đổ mồ hôi lạnh.
Bốn người sợ đến mức chân tay run rẩy, đứng yên không dám động đậy.
Hiện giờ chúng vô cùng hối hận.
Lần này thương hội Vượng Tài đụng phải người gì thế này, hai Thần Cấp lận!
Nếu biết đối phương có hai Thần Cấp thì dù hội trưởng có kề đao vào cổ chúng cũng không đến.
Lúc này, Lục Dực Tử Phụng nói với Long Kình Thiên:
- Chủ nhân, giết hết chúng chứ?
Chủ nhân?! Bốn người sững người, kinh hoàng nhìn Long Kình Thiên.
Cả bốn người tim thắt lại nhìn Long Kình Thiên.
Sắc mặt Long Kình Thiên lạnh lùng, rồi gật đầu.
- Chạy!
Bốn người như thỏ bị giẫm phải đuôi, vận chân khí toàn thân liều mạng chạy trốn.
Tráng hán và lão đầu kia chạy về hướng đông, còn hai lão đầu đến sau chạy về hướng bắc.
Tử Thiên Long Hoàng thấy thế nói với Lục Dực Tử Phụng:
- Ta giải quyết hai tên hướng đông, ngươi hướng bắc.
Nói rồi hai tay biến trảo giơ về phía hướng đông. Chỉ thấy tráng hán và lão đầu kai bay ngược trở lại, đến giữa không trung thì Tử Thiên Long Hoàng tung chưởng, cả hai biến thành đám huyết vụ.
Lúc này ở hướng bắc cũng có tiếng kêu thê thảm. Chỉ thấy hai lão đầu kia biến thành hai ngọn đuốc sống rơi xuống đất, giãy giụa vài cái rồi nằm yên không động tĩnh gì nữa.
Gió thổi qua, bốn bề yên lặng.
Những người đi lại trên đường đã biến mất từ lâu.
- Chúng ta đi thôi.
Long Kình Thiên thấy Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng giải quyết xong bốn người thì nói, bay lên cùng ba người biến mất.
Không lâu sau khi mấy người Long Kình Thiên đi, trong một toà phủ viện ở trung tâm thành một trung niên mặc cẩm bào đi qua đi lại.
- Hội chủ yên tâm, bốn vị thái thượng trưởng lão có mặt, dù chúng có Thánh Cấp cường giả cũng sẽ bị họ bắt!
Bên cạnh, một hộ vệ nói với người đó
- Đúng thế, hội trưởng, bắt được chúng rồi, khi trừng trị chúng mời tộc trưởng các gia tộc lớn trong thành và cả thành chủ đến xem. Cho họ biết đắc tội với thương hội Vượng Tài sẽ có hậu quả thế nào!
Một hộ vệ khác cũng phụ hoạ.
Trung niên mặc cẩm bào này chính là hội trưởng thương hội Vượng Tài.
Hắn gật đầu nói:
- Tứ đại thái thượng trưởng lão ra tay đương nhiên ta yên tâm. Ta là lo chúng phản kháng, chọc giận thái thượng trưởng lão, họ giết chúng thì dễ dàng cho chúng quá. Hừ, dám giết người của thương hội ta! Bắt được chúng rồi ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết!
- Đúng thế hội chủ, chúng ta sẽ cắt lên người chúng hàng nghìn đao, từng đao một, mỗi vết đao ta lại xát độc diên lên đó.
Một hộ vệ cười nham hiểm.
Độc diên là một loại muối đặc chế của thương hội. Loại này mà xát lên vết thương thì đau không muốn sống nữa. Độc diên sẽ từng bước ăn mòn vết thương, ngấm dần vào cơ thể.
Hơn nữa nó không chí mạng, nó để ngươi sống, như vậy mới là sống không bằng chết.
Hội trưởng gật gù, cười.
- Báo!
Đúng lúc đó, có tiếng hộ vệ từ bên ngoài.
- Vào đi!
Hội trưởng thấy lạ, gọi hộ vệ vào.
Hộ vệ vội vàng đi vào, quỳ xuống, đột nhiên bật khóc:
- Hội...Hội trưởng...
- Chuyện gì? Tứ đại thái thượng trưởng lão đâu?
Hội trưởng quát.
- Ta không phải bảo ngươi ở ngoài đón họ về sao?
Tên hộ vệ kia giọng run run:
- Hội trưởng, bốn vị...bốn bị trưởng lão...chết hết rồi!
- Cái gì? Chết hết rồi?
Tai hội trưởng ù đi như sấm đánh bên tai, hai mắt mở to sững sò.
Hai hộ vệ bên cạnh cũng kinh hoàng.
- Ngươi nói...bốn thái thượng trưởng lão chết hết rồi?!
Một lúc sau hội trưởng vẫn không dám tin điều mình vừa nghe, hỏi lại.
- Vâng, bốn vị thái thượng trưởng lão đều chết cả rồi!
Hội trưởng thân hình lảo đảo, lầm bầm:
- Chết hết rồi?!
Rồi hai mắt loé hàn quang nhìn hộ vệ đến bẩm báo:
- Thi thể họ đâu? Họ chết thế nào?
← Ch. 184 | Ch. 186 → |