← Ch.033 | Ch.035 → |
Gian mật thất này trừ vách tường khắc bộ kiếm đồ ra, trong góc có một chiếc giường đá.
Long Kình Thiên đi tới giường đá, nhảy lên, ngồi xếp bằng.
Cửu Vĩ Thiên Miêu hỏi:
- Đại ca, lần này nội điện khảo hạch chỉ có bảy ngày, lần này ngươi tu luyện có phải là sẽ... ?
Long Kình Thiên nói:
- Yên tâm đi, ta đã tính rồi.
Long Kình Thiên biết ý của Cửu Vĩ Thiên Miêu, nó lo hắn tu luyện tập trung quá bỏ lỡ nội điện khảo hạch lần này.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe Long Kình Thiên nói vậy thì không khuyên gì thêm, đi sang bên hộ pháp cho hắn.
Mặc dù mật thất này ẩn khuất nhưng cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Long Kình Thiên vận chuyển 'Hỗn Độn Đại La Thiên', phút chốc linh khí thiên địa đều tụ tập lại.
Thời gian chớp mắt trôi qua năm ngày.
Lúc này ở Tề Thiên sơn mạch, trong đại điện Tử Tiêu cung, tụ tập khá nhiều đệ tử ngoại điện, nội điện, thậm chí tinh anh Võ Thần Điện.
Trên vách đại điện Tử Tiêu cung có danh sách nội điện khảo hạch lần này.
Đương nhiên danh sách chỉ biểu hiện các hàng đầu nội điện khảo hạch.
- Cổ Phạn quả nhiên không uổng là tuyệt thế yêu nghiệt có được cổ đồng chiến thần thể, xem ra lần này hạng đầu nội điện khảo hạch sẽ là hắn!
- Hắn mới vượt qua khảo hạch đã một đấm đánh chết một tam cấp thiết giáp thú, trước đó vài ngày, lại đột phá đến đại võ sư. Lấy thực lực nhất tầng đại võ sư của hắn, muốn đánh chết tứ cấp yêu thú cũng dễ, dư dả đoạt hàng đầu nội điện khảo hạch.
- Đánh chết tứ cấp yêu thú? Không khoa trương vậy chứ. Cho dù là đệ tử nội điện bình thường đều không có thực lực này.
- Đệ tử nội điện bình thường sao có thể so sánh với Cổ Phạn? Cổ Phạn này thông qua khảo hạch, dùng thực lực của hắn tiến vào nội điện chắc có thể giành được Thiên Địa bảng nội điện!
- Thiên Địa bảng nội điện!?
Đệ tử xung quanh xôn xao, tán thán, mọi người đều bàn tán Cổ Phạn xếp hạng đầu. Trừ Cổ Phạn ra thì Lâu Cường hạng hai, Mộ Dung Thiến hạng ba, Âu Dương Tuyết hạng bốn, Phó Trần hạng năm cũng là đối tượng bàn tán.
Nội điện khảo hạch đã qua năm ngày, trong năm ngày mấy hàng đầu có nhiều cái tên dao động, nhưng xếp hạng năm tên đầu thì chưa từng thay đổi. Tức là nói Cổ Phạn từ ngày thứ nhất đã luôn ở đầu bảng.
Trong đại điện bỗng có đệ tử kinh kêu:
- Nhìn kìa, tên của Cổ Phạn biến xanh!
Mọi người nhìn sang, thấy cái tên Cổ Phạn trên bảng xếp hạng đột nhiên biến thành màu xanh.
Mỗi quý nội điện khảo hạch, khi thành tích đạt điểm cực cao thì cái tên sẽ biến thành giống như vậy. Trong năm ngày này Cổ Phạn đã đánh chết rất nhiều bán ma!
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng Cổ Phạn cướp đoạt điểm của đệ tử khác.
- Tên đã biến thành xanh, vẫn còn hai ngày, cứ tiếp tục như vậy thì chắc điểm của Cổ Phạn lại tăng lên, có lẽ tên sẽ biến đỏ!
- Nội điện khảo hạch, tên biến đỏ đã hơn mười quý không xuất hiện, nếu Cổ Phạn có thể đạt đến một vạn điểm thì nói không chừng kinh động luôn cả chưởng giáo!
Trong đại điện có nhiều đệ tử nội điện kinh thán.
Trên bầu trời Tử Tiêu phong có hai ông lão mặc áo xanh đứng.
Trong hai người có một ông lão để râu mép nói:
- Long lão đầu, ngươi thật sự định thu Cổ Phạn này làm đệ tử? Ta nhớ ngươi đã nhiều năm không thu đệ tử, lúc đó ngươi có nói sau này không nhận đệ tử nữa.
- Ta có nói sao? Có không?
Một ông lão khác dáng người cao to cười nói:
- Dương lão đầu, lần này ngươi không thể giành với ta.
Ông lão ria mép thổi râu, nói:
- Được rồi, biết rồi, từ nãy đến giờ ngươi đã nói hơn mười lần.
Ông lão cao to được gọi là Long lão đầu thế mới vừa lòng gật đầu.
Ông lão ria mép thở dài, nhíu mày nói:
- Bên ma tộc hoạt động thường xuyên, sợ là Đại Lục Thiên Lam sẽ không yên tĩnh bao lâu.
Long lão đầu vẻ mặt căm hận, hừ lạnh nói:
- Hừ, đám ma nhãi nhép ma tộc này, lần trước ta còn ngại giết chúng không đã tay, nếu chúng lại dám đến thì ta sẽ giết sạch, bóp chết chúng hết!
Ông lão ria mép cười nói:
- Lần trước giết không sướng tay? Sao nào, Ma Sư của ma tộc cho ngươi một chưởng đã lành rồi?
Long lão đầu cứng đờ, mặt già đỏ lên, nói:
- Cái kia, lúc đó là ta sơ sẩy, nếu không thì Ma Sư đó sao có thể bị thương ta được!?
Ông lão ria mép nghe vậy cất tiếng cười to.
Thời gian trôi qua, lại một ngày qua đi.
Nội điện khảo hạch đã qua sáu ngày.
Trong phế tích cổ thành, một bóng người bay qua, đao mang chợt lóe, chỉ thấy mấy bán ma tỏa ra ma khí chia năm xẻ bảy.
Bóng người đó đứng giữa không trung, lầm bầm:
- Bảy ngàn ba mươi lăm điểm!
Người đó chính là Cổ Phạn.
- Ngày mai là ngày cuối nội điện khảo hạch, chắc còn có hy vọng đạt được một vạn điểm.
Cổ Phạn cất ngọc bài vào ngực, nhìn quét bốn phía, ánh mắt ngạo nghễ, hừ lạnh nói:
- Không ngờ tiểu tử đó trốn kỹ thật, tìm mấy ngày trời không ra. Lúc trước ta còn tưởng hắn có thể làm đối thủ của ta, xem ra là ta đánh giá cao hắn, ngay cả xếp hàng đầu cũng không chen vào được.
- Nói không chừng hắn đã sớm chết trong tay bán ma. Đáng tiếc, không thể tự tay giết hắn!
Cổ Phạn nói hắn tất nhiên là chỉ Long Kình Thiên.
Lúc này Long Kình Thiên vẫn đang ở trong mật thất, chỉ thấy toàn thân hắn linh khí cuồn cuộn, từng đợt sấm xét quay quanh người hắn, hiển nhiên đã đến lúc đột phá.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngồi xếp bằng trong mật thất, vẻ mặt sốt ruột nói:
- Đã qua sáu ngày, chỉ còn một ngày cuối, nếu đại ca còn chưa tỉnh thì nội điện khảo hạch lần này sẽ kết thúc!
Nhưng bây giờ là lúc Long Kình Thiên đột phá, tuyệt đối không thể đánh thức hắn.
Cửu Vĩ Thiên Miêu chỉ đành trơ mắt nhìn Long Kình Thiên, nóng nảy trong người.
Sấm sét quanh thân Long Kình Thiên bỗng nhiên nổ tung, khí lưu trong mật thất cuồng bạo. Cửu Vĩ Thiên Miêu giật mình đứng bật dậy.
- Trên người đại ca có tia chớp màu vàng và đen rốt cuộc là sấm sét gì vậy? Ẩn chứa lực lượng hủy diệt tại sao khủng bố đến thế?
Cửu Vĩ Thiên Miêu giật mình nhìn sấm sét quay thân Long Kình Thiên.
Mặc dù mỗi tia chớp không lớn, chỉ cỡ ngón út nhưng ẩn chứa lực lượng hủy diệt khiến Cửu Vĩ Thiên Miêu cảm thấy sợ hãi từ tận linh hồn, năm đó dù là Ngũ Hành Thần Lôi của Ngạo Thiên, đệ nhất Đại Lục Thiên Lam cũng không cho nó cảm giác này.
Kéo dài nửa canh giờ sau, người Long Kình Thiên bỗng tỏa ánh sáng rực rỡ, gian mật thất vang tiếng nổ trầm đục.
Đôi mắt của Cửu Vĩ Thiên Miêu tạm thời mất thị giác, khi nó lại mở to mắt thì ánh sáng trên người Long Kình Thiên đã biến mất.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mừng rỡ kêu lên:
- Đại ca, rốt cuộc ngươi đã tỉnh!
Long Kình Thiên nhảy xuống giường đá, cười cười gật đầu.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Long Kình Thiên, hỏi:
- Đại ca, bây giờ ngươi thế nào?
Long Kình Thiên cười đáp:
- Hơi đột phá.
Lần này tu luyện giống như Long Kình Thiên mong muốn, rốt cuộc thành công đột phá đến hậu kỳ Trúc Cơ kỳ.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe vậy miệng mèo hé to, hai bên râu mèo rung rinh, nở nụ cười.
Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm:
- Chỗ này quả nhiên có mật thất.
- Ta đã nói rồi, mới nãy cảm ứng bên này có lực lượng dao động, chắc là có người tu luyện trong mật thất, vừa đột phá xong.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |