← Ch.388 | Ch.390 → |
Hắc Long đang đứng ở bên cạnh, không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng ngây người ở nơi đó căm tức nhìn thấy một màn này. Mắt thấy tay phải của Nguyên Tôn sắp sửa chạm lên khuôn mặt của Hứa Vũ Quân, đột nhiên đúng lúc này, toàn bộ tòa thành trì chợt chấn động kịch liệt.
- Xảy ra chuyện gì?
Nguyên Tôn không khỏi dừng lại, phẫn nộ quát lớn. Chuyện tốt bị quấy nhiễu, trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng mà thanh âm hắn vừa dứt, đột nhiên hắn phát hiện ra trên không trung trong khoảnh khắc liền tối sầm lại. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy được một khỏa quang cầu khổng lồ đang từ trên cao đột nhiên đập thẳng xuống.
Nguyên Tôn nhất thời cả kinh, giơ tay vỗ mạnh ra một chưởng lên trên. Khỏa quang cầu khổng lồ kia chấn động, bay ngược lên trên. Mà Nguyên Tôn cũng bị chấn cho lui về phía sau liên tục, phải bước lùi về phía sau hơn chục bước mới có thể đứng vững lại. Mà bên dưới đại điện cũng để lại mười mấy dấu chân thật sâu.
Trong lòng Nguyên Tôn khó nén nổi sự khiếp sợ. Đúng lúc này, đột nhiên một đạo nhân ảnh chợt lóe lên, trong đại điện chợt xuất hiện một gã thanh niên tóc đen.
Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long nhìn thấy gã thanh niên tóc đen, trên mặt đều xuất hiện hỉ sắc. Cặp mắt của Hứa Vũ Quân thậm chí còn có chút đỏ ửng lên nữa. Tuy rằng kinh hỉ bởi sự xuất hiện của Long Kình Thiên, nhưng mà Hứa Vũ Quân lại mở miệng hô lớn:
- Kình Thiên, ngươi đi mau đi, hiện tại ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu!
Vẻ mặt Hứa Vũ Quân tràn ngập sự lo lắng bất an.
Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long đều nhìn ra Long Kình Thiên đã đột phá đến cảnh giới Cổ Thần, nhưng mà Nguyên Tôn là ai? Hắn chính là Phủ chủ của Bất Hủ Thần Phủ, là cường giả Thiên Thần Hậu kỳ, thậm chí ngay cả phụ thân nàng cũng không phải là đối thủ của đối phương, huống chi là Long Kình Thiên.
Nhưng mà Long Kình Thiên cũng không có mở miệng, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phủ chủ Bất Hủ Thần Phủ Nguyên Tôn.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra ngươi chính là cái tên Long Kình Thiên mà trong miệng nữ nhân này mãi vẫn luôn nhắc tới không quên. Hắc hắc... Cổ Thần Nhất trọng cũng muốn tới đây cứu người?
Nguyên Tôn nhìn về phía Long Kình Thiên, cười lạnh nói, trong cặp mắt tràn ngập sự khinh thường cùng giễu cợt. Cổ Thần Nhất trọng, hắn tùy tiện thổi ra một hơi liền có thể đem đối phương thổi chết.
- Thần thông Tiên Giới của ngươi là học được từ đâu?
Vẻ mặt Long Kình Thiên đạm mạc, nói.
Nguyên Tôn khẽ rùng mình, sau đó ha ha cười rộ lên:
- Không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại biết được Thần thông Tiên Giới, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút.
Hắn triển khai thần thức, truy tìm bốn phương tám hướng:
- Bảo người sau lưng ngươi xuất hiện đi! Ngươi còn chưa có đủ tư cách cùng ta động thủ!
Hiển nhiên, hắn hiểu lầm là lúc trước khu động khỏa quang cầu khổng lồ kia là một người khác. Chẳng qua, cũng khó trách hắn lại cho rằng phía sau lưng Long Kình Thiên còn có một cường giả khác. Bởi vì bình thường mà nói, một gã cường giả Cổ Thần bình thường căn bản không có khả năng đuổi theo kịp hắn. Hơn nữa từ một kích va chạm giữa hắn cùng với khỏa quang cầu khổng lồ kia mà xem, thì người khống chế khỏa quang cầu khổng lồ kia ít nhất phải có thực lực cảnh giới Thiên Thần.
Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long nghe vậy, không khỏi kinh nghi. Thần thông Tiên Giới? Người ở sau lưng?
Lúc này, thanh âm xé gió không ngừng truyền đến, cước bộ ồn ào, đại diện xao động, xuất hiện năm người. Một người trong số đó, chính là gã Thái thượng Trưởng lão Bất Hủ Thần Phủ vừa rồi đã lui ra ngoài, Thiên Hùng.
Ngoại trừ Thiên Hùng ra, bốn người còn lại đều là cường giả Cổ Thần Hậu kỳ Đỉnh phong.
- Phủ chủ!
Sau khi năm người đi tới, hướng về phía Phủ chủ Bất Hủ Thần Phủ Nguyên Tôn cung kính hành lễ.
Nguyên Tôn gật đầu, để cho năm người đứng dậy, sau đó thu hồi lại thần thức. Chỉ là trong lòng hắn vẫn nghi hoặc, vừa rồi hắn cũng không tìm được cái gì cả.
- Tiểu tử, một khi người sau lưng ngươi đã không dám ra đây, ta liền để cho ngươi thoải mái một chút...
Nguyên Tôn quay đầu lại, nhìn về phía Long Kình Thiên, thanh âm lạnh lùng nói.
- Các ngươi đều lên đi, cùng tên tiểu tử này chơi đùa vui vẻ một chút.
Hắn hướng về phía bốn gã cường giả Cổ Thần Hậu kỳ Đỉnh phong, nói:
- Nhớ kỹ, xuống tay đừng quá nặng, đừng giết chết hắn!
- Xin Phủ chủ yên tâm!
Bốn gã cường giả Cổ Thần Hậu kỳ Đỉnh phong cung kính đáp, sau đó hướng về phía Long Kình Thiên đi tới.
Còn gã Thái thượng Trưởng lão Bất Hủ Thần Phủ Thiên Hùng thì khẽ nhíu cặp mày lại. Hắn nhìn thấy vẻ mặt Long Kình Thiên vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, vẫn nghĩ thấy sự tình có chút gì đó không thích hợp. Nhưng mà hắn nhìn mãi vẫn không thấy chỗ nào không thích hợp.
Còn cái quang cầu khổng lồ lúc trước đột nhiên từ trên hư không đập thẳng xuống lúc trước kia, đến tột cùng nó là cái gì?
Bởi vì Long Kình Thiên khống chế Vị diện Thiên Man từ thiên không đập thẳng xuống, sau khi cùng với Nguyên Tôn va chạm xong, trong khoảnh khắc liền biến mất đi, cho nên đám người Thiên Hùng cũng không có nhìn thấy rõ xem nó đến tột cùng là cái gì, chỉ biết là một khỏa quang cầu khổng lồ mà thôi. Cho dù là Nguyên Tôn cũng không có nhìn rõ ràng nó là cái gì. Trên thực tế, bọn họ cũng căn bản không thể nào đem cái quang cầu khổng lồ kia liên hệ với cả một cái Vị diện.
Lúc này, bốn gã cường giả Cổ Thần Hậu kỳ Đỉnh phong đã đi tới trước mặt Long Kình Thiên, cũng không có mở miệng, phi thân bay lên, trực tiếp hướng về phía Long Kình Thiên mà công kích tới.
Tuy rằng bọn họ nghĩ thấy Phủ chủ để cho bốn người bọn họ đồng thời ra tay với một gã cường giả Cổ Thần Nhất trọng, có chút như là giết gà lại dùng dao mổ trâu, nhưng mà bốn người bọn họ cũng không dám nói lời nào.
- Không tự lượng sức!
Long Kình Thiên nhìn về phía bốn gã cường giả Cổ Thần Hậu kỳ Đỉnh phong đang hướng về phía mình công kích tới, đạm mạc nói.
Cả bốn người rùng mình, sau đó ha ha cười rộ lên.
- Không tự lượng sức?
Tiểu tử, ngươi là đang nói bản thân ngươi sao?
Một gã trong số đó vừa cười vừa nói, quang mang trên hai tay lóe lên, lực lượng trong cơ thể lại tăng thêm một chút.
Chẳng qua, thanh âm của hắn vừa mới dứt, đột nhiên một cái chưởng ấn màu hoàng kim đã phá không mà tới, trong khoảnh khắc liền xuyên qua thân thể của hắn. Thân thể gã cường giả Cổ Thần Hậu kỳ Đỉnh phong chỉ trong chớp mắt đã nổ tung lên.
Mọi người nhất thời cả kinh.
Trong lúc mọi người còn đang cả kinh, thân hình Long Kình Thiên chợt lóe lên, liền đi tới trước mặt ba người còn lại. Song chưởng hắn vỗ mạnh, chia ra tấn công cả ba người. Cả ba người còn chưa kịp phản ứng lại, liền giống hệt như người đầu tiên, thân thể nổ tung lên.
Hết thảy mọi chuyện chẳng qua chỉ trong chớp mắt mà thôi. Ai cũng đều không dự đoán được sẽ có kết quả như thế này. Kỳ thật, ngay cả Nguyên Tôn cùng với Thiên Hùng kia cũng đã quá sơ ý, nghĩ thấy bốn gã cường giả Cổ Thần Hậu kỳ Đỉnh phong đi đối phó với Long Kình Thiên chỉ là một Cổ Thần Nhất trọng, còn không phải là dễ dàng đắc thủ hay sao? Cho nên Long Kình Thiên mới có khả năng dễ dàng đánh chết bốn người kia như thế.
Bốn người bị Long Kình Thiên đánh chết, đến lúc này hai người Nguyên Tôn cùng Thiên Hùng rốt cuộc mới phản ứng lại, không thể tin nổi vào một màn vừa mới phát sinh.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Thiên Hùng giận dữ hét lớn, đột nhiên đánh mạnh một chưởng về phía Long Kình Thiên. Không gian bốn phía chấn vang, từng đạo khí lưu hắc sắc khủng bố không ngừng hội tụ, hướng về phía Long Kình Thiên phô thiên cái địa đánh úp lại.
Sắc mặt Long Kình Thiên lạnh nhạt, chỉ lật tay đánh lại một chưởng. Một chưởng này nhìn qua vô cùng bình thường, không hề có chút lực lượng nào, nhưng mà sau khi cùng một chưởng kia của Thiên Hùng va chạm cùng một chỗ, Thiên Hùng chợt hét vang một tiếng, không thể khống chế được thân hình, liên tục lùi về phía sau. Sau khi liên tục địng ngã những đại trụ, vách tường bên trong phủ viện, mãi cho đến khi văng xa đến mấy trăm thước mới dừng lại được.
- Ngươi!
Thiên Hùng vừa mới ổn định lại thân hình, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Long Kình Thiên. Nhưng mà chỉ vừa nói được đến đây, khóe môi hắn đã trào ra máu tươi. Không ngờ là bị một chưởng của Long Kình Thiên đánh cho trọng thương.
Thiên Hùng này tuy rằng cũng là cường giả Thiên Thần, nhưng cũng chỉ là một Thiên Thần Nhất trọng mà thôi. Hiện tại Long Kình Thiên đã đột phá lên Bán Tiên, cho dù đứng yên tại chỗ, dùng Vị diện Thiên Man, Trấn Thiên Tháp công kích, Thiên Hùng cũng không phải là đối thủ.
Đương nhiên, Long Kình Thiên có thể một chưởng đánh hắn trọng thương, cũng là bởi vì Thiên Hùng này đã khinh suất xem thường đối phương.
Hắn tự nhiên chưa từng nghĩ qua rằng một gã thanh niên thoạt nhìn chỉ là Cổ Thần Nhất trọng, chỉ là con kiến trong mắt hắn, lại có thể đánh cho hắn bị thương được.
So sánh với Thiên Hùng, thì sự khiếp sợ trong lòng Nguyên Tôn đồng dạng cũng không nhỏ.
- Hóa ra chính là ngươi!
Hai mắt Nguyên Tôn lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm Long Kình Thiên. Lúc này, hắn đã nhận ra được kẻ lúc trước khu động khỏa quang cầu khổng lồ cùng va chạm với mình lúc trước chính là Long Kình Thiên!
Sau lưng Long Kình Thiên vốn dĩ không có bất cứ người nào khác!
Chỉ là, hiểu được thì hiểu được, nhưng mà trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không dám tin tưởng.
Đồng thời với việc khiếp sợ, sát ý trong lòng của hắn cũng dâng trào lên, đối với Long Kình Thiên, hắn đã chân chính nổi lên sát ý.
Lúc này, Nguyên Tôn nhìn về phía Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long ở một bên, sau đó cười lạnh nói với Long Kình Thiên:
- Tiểu tử, không nghĩ tới ta đã nhìn nhầm ngươi rồi! Ngươi cũng có chút thực lực đó! Chẳng qua ta cũng không tin thực lực của ngươi có thể mạnh hơn Hứa Khai kia. Hai người này đang ở nơi đây, ta thật muốn nhìn xem ngươi như thế nào cứu người đi!
Hai người Hứa Vũ Quân cùng với Hắc Long đang ở trong sự khống chế của Lĩnh vực Thiên Thần của hắn, hơn nữa hắn lại còn hạ cấm chế ở trong cơ thể của hai người, hắn cũng không lo lắng Long Kình Thiên có thể đem người cứu đi.
← Ch. 388 | Ch. 390 → |