← Ch.427 | Ch.429 → |
Hướng Hữu Sơn nghe được thanh âm sau lưng liền quay đầu nhìn xem, lập tức sắc mặt đại biến:
- Băng Phách Thần Giáo!
Long Kình Thiên nhướng mày. Băng Phách Thần Giáo sao lại đến nhanh vậy? Sự tình có chút phiền phức rồi đây. Trước mặt hắn bây giờ là một người đàn ông trung niên tóc trắng, người thấp nhỏ.
Người đàn ông trung niên này là đệ nhất nhân của Thái Hư Thần Phủ, Âu Tu Văn.
Âu Tu Văn cùng với môn chúng Băng Phách Thần Giáo quét mắt nhìn Long Kình Thiên và Hướng Hữu Sơn, không khỏi ồ lên một tiếng:
- Cổ Thần?
Ông ta không ngờ tới một Cổ Thần mà cũng có thể đến được đây? Tiếp theo, hai mắt ông ta lập lòe, bật thốt lên:
- Chính ngươi là người đã giết chết năm người Củng Nhất Hoằng sao?
Giết chết năm người Củng Nhất Hoằng là một Cổ Thần tầng thứ năm đỉnh phong trẻ tuổi. Long Kình Thiên cũng là Cổ Thần tầng thứ năm đỉnh phong, cho nên Âu Tu Văn không khó suy đoán.
- Không sai!
Long Kình Thiên nhìn thẳng Âu Tu Văn.
Long Kình Thiên vừa dứt lời, đám người Băng Phách Thần Giáo sát ý đều hiện lên, thần thức tập trung vào hai người Long Kình Thiên và Hướng Hữu Sơn. Đồng thời, một cỗ khí tức mênh mông từ trên người Âu Tu Văn bộc phát ra.
Lấy Âu Tu Văn làm trung tâm, từng đạo sóng lớn phóng lên trời, ép sát hai người Long Kình Thiên.
Lúc này, Long Kình Thiên tay phải vung lên, đem Hướng Hữu Sơn thu vào trong Trấn Thiên tháp, thân hình như gió, biến mất ngay lập tức.
- Sao?
Âu Tu Văn cùng chúng nhân Băng Phách Thần Giáo đều khẽ giật mình. Âu Tu Văn đột nhiên một chưởng vỗ về phía trước.
Dưới cái vỗ này, một tòa bảo tháp lóe lên rồi lại biến mất.
Trong mắt Âu Tu Văn tinh mang đột nhiên phát ra, hai luồng ánh lửa xuất hiện. Lão há miệng quát, vô số âm thanh rít gào từ bốn phương tám hướng vang lên, sóng lớn cuồn cuộn, thiên địa bốn phương mười vạn dặm đều bị quấy động.
Mà ngay cả người của Băng Phách Thần Giáo cũng nhất thời mất đi thính giác.
Đây là Khiếu Thần Hống, một trong những sát chiêu mạnh nhất của Âu Tu Văn. Dưới tiếng hô của lão, trong phạm vi trăm ngàn dặm, ngay cả cường giả Thiên Thần tầng thứ bảy cũng phải bị trọng thương.
Một lát sau, tiếng kêu gào rốt cuộc đã bình trở lại.
Hết thảy đều yên tĩnh.
Long Kình Thiên và Hướng Hữu Sơn hai người hoàn toàn biến mất.
Đám người Băng Phách Thần Giáo nhìn nhau. Biến mất?
Âu Tu Văn phi thân lên, hai mắt lập lòe, sắc mặt có chút âm trầm. Đây là lần đầu tiên có người thoát khỏi âm ba công kích của Khiếu Thần Hống của ông ta.
- Giáo chủ, người xem!
Đúng lúc này, đột nhiên một vị Thái Thượng trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo hô lên. Đám người Âu Tu Văn từ hướng của Thái Thượng trưởng lão đó nhìn sang, chỉ thấy vùng núi xa xa thần cách trong nháy mắt thiếu đi rất nhiều.
- Ra tay, mau bắt tên tiểu tử kia lại cho ta.
Âu Tu Văn thấy thế, sắc mặt biến đổi, giận dữ hét lên.
Thái Thượng trưởng lão của Băng Phách Thần Giáo cao giọng xác nhận, rồi nhao nhao ra tay, đánh cho thiên địa nghịch quay không đều. Từng đạo vết nứt không gian khuếch tán ra, không gian loạn lưu, nổ tung.
Nhưng ngoài ý muốn của mọi người, vẫn là không thấy bóng dáng của Long Kình Thiên và Hướng Hữu Sơn đâu cả.
Âu Tu Văn vốn sắc mặt âm trầm, giờ ngược lại trở nên bình tĩnh, thần thức quét bốn phía, vẻ mặt trầm tư.
- Không cần công kích, trước lấy thần cách. Chỉ cần tên tiểu tử kia vẫn còn là người của Thái Hư Thần Phủ thì sẽ chạy không thoát.
Âu Tu Văn trầm giọng nói:
- Về sau sẽ trừng trị hắn!
Sau đó, Long Kình Thiên cùng Hướng Hữu Sơn đã dần dần hiện ra tại một hồ băng cách đó mấy trăm dặm.
Hướng Hữu Sơn xoa mồ hôi lạnh trên trán. Đến bây giờ y vẫn còn không thể tin nổi mình có thể thoát khỏi tay của Âu Tu Văn.
- Tiền bối, chúng ta làm sao bây giờ?
Hướng Hữu Sơn nói.
- Ta muốn tìm một chỗ bế quan.
Long Kình Thiên nói. Hắn trước khi rời đi đã thu hơn bảy mươi miếng thần cách. Vốn những miếng thần cách này có cấm chế, thu không dễ, nhưng nhờ tiếng rít gào của Âu Tu Văn vừa vặn đã phá hết cấm chế phía trên.
Hơn bảy mươi miếng, mặc dù không nhiều, nhưng theo như Long Kình Thiên đoán chừng, thì cũng cần thiết cho hắn đột phá đến bán tiên hậu kỳ.
Vì vậy, Long Kình Thiên và Hướng Hữu Sơn đi tới một rừng rậm hoang phế. Sau đó tại bốn phía bố trí trận pháp cấm chế, bắt đầu bế quan.
Với thực lực của Long Kình Thiên bây giờ, bố trí trận pháp cấm chế thì cho dù là cường giả Thiên Thần tầng thứ bảy đỉnh phong nhất thời cũng khó mà phá giải. Cho nên, Long Kình Thiên sẽ không lo lắng đám người Âu Tu Văn tìm mình.
Trong Trấn Thiên tháp, Long Kình Thiên đem một quả thần cách nuốt vào, trực tiếp vận chuyển Hỗn độn đại la thiên để luyện hóa. Không bao lâu sau, một giọt Tích thiên thần lực từ bên trong thần cách lộ ra ngoài, sau đó bị Long Kình Thiên luyện hóa.
Một ngày lại một ngày qua đi.
Rất nhanh liền qua một tháng. Bên trong tháp là một tháng còn bên ngoài là mười ngày.
Trong mười ngày này, toàn bộ không gian Phá Diệt Thần Điện khắp nơi kịch chiến, chém giết nhau. Vô số lực lượng Thiên Thần đã phá hủy hết toàn bộ ngõ nghách của Phá Diệt Thần Điện.
Cường giả các phái của Thái Hư Thần Phủ vì tranh đoạt thần cách, thần khí, linh dược với nhau, còn có khoáng thạch mà tử thương vô số. Ngay cả Băng Phách Thần Giáo cũng mất đi hơn mười Thái Thượng trưởng lão.
Nhưng, ngoại giới tranh đoạt như thế nào cũng không quan hệ đến Long Kình Thiên.
Hai tháng trôi qua!
Trong hai tháng này, các phái bên trong Phá Diệt Thần Điện phát hiện bảo tàng càng ngày càng nhiều. Tranh đoạt, chém giết ngày càng kịch liệt. Quả thực có thể dùng từ thảm thiết để mà hình dung.
Bên trong Trấn Thiên tháp khắp nơi đều là phong bạo, cuồng lôi, hủy diệt. Long Kình Thiên ngồi xếp bằng trên thiên cung bên trong Trấn Thiên tháp, toàn thân hào quang lấp lóe, khí tức trên người càng lúc càng mạnh.
Cứ như thế lại qua thêm một tháng. Sau khi Long Kình Thiên ở trong Trấn Thiên tháp tu luyện ba tháng, toàn bộ không gian bên trong Trấn Thiên tháp hoàn toàn bị gió lốc, cuồng lôi che đậy.
Long Kình Thiên hít sâu một hơi, lôi hải rung chuyển không thôi.
Đột nhiên, một tiếng rít gào vang lên, như sấm sét nổ vang, hào quang vạn trượng. Một cổ khí tức kinh khủng chấn động tất cả thiên địa, hồi lâu sau mới biến mất và ổn định trở lại.
Long Kình Thiên đứng lên, nét mặt vui vẻ. Lần tu luyện này rốt cuộc đã đột phá được bán tiên hậu kỳ.
Từ trong Trấn Thiên tháp đi ra, Long Kình Thiên thấy Hướng Hữu Sơn vẫn đang tu luyện. Mấy tháng trôi qua, Bàn Vũ Đại Lực thần công của Hướng Hữu Sơn đã có đột phá, đã tu luyện được hai quả hạt giống Bàn Vũ Đại Lực.
- Vừa rồi, đạo hào quang vạn trượng kia rõ ràng là từ bên này vọng lại, như thế nào lại biến mất?
Ngay khi hai người Long Kình Thiên biến mất, xa xa lại truyền đến thanh âm.
Tuy Long Kình Thiên bốn phía đã bố trí cấm chế, nhưng đột phá bán tiên hậu kỳ động tĩnh quá lớn, nên vẫn bị một số cường giả phát hiện.
- Theo đạo kim quang vừa rồi mà xem thì nhất định là tuyệt thế bảo bối.
- Tìm xem, Tiêu Vân Các chúng ta nhất định phải tìm ra trước những người khác.
Ba mươi mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Long Kình Thiên. Long Kình Thiên nhìn thấy ba mươi mấy người này hướng chỗ hắn mà đến thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo. xem ra thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nhanh như vậy đã đụng phải Tiêu Vân Các các ngươi.
- Bên kia đang có hai người!
Một vị Thái Thượng trưởng lão nhìn thấy hai người Long Kình Thiên liền đưa ngón tay lên chỉ. Sau đó mọi người cùng phi thân đến trước mặt hai người Long Kình Thiên.
- Cổ Thần tầng thứ sáu đỉnh phong?
Chúng nhân Tiêu Vân Các phát hiện Long Kình Thiên chỉ là Cổ Thần thì tất cả đều chấn động.
Long Kình Thiên đột phá bán tiên hậu kỳ, thực lực bên ngoài thì là Cổ Thần tầng thứ sáu đỉnh phong.
← Ch. 427 | Ch. 429 → |