← Ch.097 | Ch.099 → |
Căn bản không tính cái gì.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch phối hợp với Long Kình Thiên, không ngừng thúc đẩy Băng Phách Nam Ly Thái Minh trận.
Nhìn từng thánh cấp cường giả của lục phái từ trên trời rớt xuống, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cười to nói:
- Chủ nhân, Băng Phách Nam Ly Thái Minh trận này đúng là uy lực kinh người. Tử Thiên Long Hoàng ta sống mấy chục vạn năm chưa từng thấy đại trận như vậy. Xem như là thượng cổ ma thần đại chiến có thập phương diệt ma trận cũng cũng không lợi hại đến vậy.
Tiếng cười của Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch tràn ngập bầu trời Long Viêm cốc, cường giả các phái nghe rõ ràng.
- Cái gì? Tử Thiên Long Hoàng? Hắn, hắn là Tử Thiên Long Hoàng? Sống mấy chục vạn năm?
- Tử Thiên Long Hoàng? Đó là ai?
- Tử Thiên Long Hoàng mà ngươi không biết? Đó là vị Long Hoàng thứ nhất của Long tộc, cũng là cường địa nhất, vài chục vạn năm trước ở viễn cổ ma thần đại chiến, uy chấn tu luyện linh dược, thậm chí là đại lục hoang dã.
- Có chuyện như vậy? Tử Thiên Long Hoàng mà lại nhận Long Kình Thiên làm chủ nhân?
- Nghe nói Tử Thiên Long Hoàng năm đó chính là cổ thần cường giả!
- Tử Thiên Long Hoàng không chết?
- Ta nhớ ra rồi, thượng cổ thần điển sách ghi chép, nói là Tử Thiên Long Hoàng trong viễn cổ thần ma đại chiến thì bị hai vị cường giả ma thần địa ngục liên hợp trọng thương nặng, trúng cấm chú gì đó của hai vị ma thần, hình như gọi là ma kha địa ngục đồ la chú, sau đó rơi vào trạng thái ngủ say.
- Long Viêm cốc? Không lẽ bây giờ Tử Thiên Long Hoàng đã phá giải cấm chú?
- Chắc là vậy, nếu không thì Tử Thiên Long Hoàng không thể nào tỉnh lại được.
- Ma kha địa ngục đồ la chú là hai vị cường giả ma thần liên hợp thi triển, ai có thể phá giải cấm chú này? Mấy chục vạn năm qua Long tộc cũng chịu bó tay!
Cường giả các phái nghe cường giả Long tộc trước mắt là Tử Thiên Long Hoàng thì như nước sôi bỏng, kinh kêu, bàn tán, biểu tình không dám tin.
Mặc dù đã qua vài chục vạn năm nhưng Long Hoàng đời thứ nhất Long tộc, Tử Thiên Long Hoàng không bị các cường giả đại lục Thiên Lam lãng quên.
Có nhiều thần thư điển sách kể về viễn cổ thần ma đại chiến.
Còn đề cập sự tích của Tử Thiên Long Hoàng.
Các thánh cấp cường giả của lục phái như Trác Thường nghe thấy cũng kinh ngạc đến ngây người.
Đặc biệt là Trác Thường, trợn to mắt như ốc bưu:
- Tử... Tử Thiên Long Hoàng!
Trác Thường nhớ lại lời Tử Thiên Long Hoàng từng nói.
Lúc trước Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch có nói dù là Hoành Bằng, chưởng giáo đời thứ nhất Võ Thần Điện cũng không dám nói diệt Long tộc của gã.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thật là Tử Thiên Long Hoàng sao?
Trác Thường không bình tĩnh nổi.
Trác Thường đã như vậy thì thê tử của gã, Bích Dao, Giang Biệt cũng tương tự.
Còn Lôi Hạo Hiên thì chân nhũn ra.
Lúc ở rèn luyện ở Ma Vực ban đầu là Lôi Hạo Hiên đối đầu với cường giả Long tộc này, không ngờ, không ngờ là Long Hoàng đời thứ nhất của Long Hoàng, Tử Thiên Long Hoàng!
Uy danh của Tử Thiên Long Hoàng không kém hơn Hoành Bằng, chưởng giáo đời thứ nhất Võ Thần Điện.
Trong khi Trác Thường, các cường giả giật mình thân phận của Tử Thiên Long Hoàng thì trên trời vang tiếng hét thảm, mọi người kinh ngạc ngoái đầu nhìn. Chỉ thấy Thiết gia lão tổ Thiết Dương từ trên trời rớt xuống.
Kế tiếp Cổ Hải của Cổ gia thì Thiết gia lão tổ Thiết Dương cũng nối gót theo sau.
Long Kình Thiên làm tương tự, cũng thu xác Thiết Dương vào trong Trấn Thiên tháp.
Giết chóc vẫn đang tiếp tục.
Sau khi Thiết gia lão tổ Thiết Dương té ngã, chớp mắt có mấy vị thánh cấp cường giả té từ trên trời xuống.
Long Kình Thiên lầm bầm:
- Bốn mươi lăm.
Bốn mươi lăm, lục phái bị khốn mười chín vị thánh cấp cường giả, đã chết đi một nửa.
Trên bầu trời Long Viêm cốc, lục phái còn dư bốn mươi lăm vị thánh cấp cường giả tập thể mặt xám xịt. Long Viêm cốc tràn ngập tuyệt vọng, kinh sợ, chết chóc.
Nhìn từng thánh cấp cường giả chết đi, họ đã mất niềm tin phản kháng.
Trác Thường bỗng cao giọng quát:
- Dừng tay, dừng tay cho ta!
Long Kình Thiên ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn Trác Thường.
Trác Thường nói:
- Long Kình Thiên, ngươi thả các thánh cấp cường giả Võ Thần Điện chúng ta, Võ Thần Điện ta sẽ không truy cứu tội phản bội Võ Thần Điện của ngươi!
Long Kình Thiên cười nhạt nói:
- Không truy cứu tội phản bội Võ Thần Điện
Trong ánh mắt chăm chú của đám Trác Thường, đôi tay Long Kình Thiên vung lên, nam ly chi hỏa, thái minh hàn khí phóng lên cao.
Phút chốc vài tiếng hét thảm vang lên.
Lục phái lại có năm vị thánh cấp cường giả chết. Trác Thường nhìn thấy trong năm người có bốn thuộc Võ Thần Điện.
- Ngươi... !
Trác Thường tức giận chỉ vào Long Kình Thiên, hận không thể nuốt sống hắn.
Trác Thường cảm thấy gã là thần cấp cường giả, còn là lão tổ Võ Thần Điện, mở miệng nói ra điều kiện với hậu bối đã rất 'khách sáo', nhưng Long Kình Thiên ở trước mặt cường giả các phái đánh chết thánh cấp cường giả của Võ Thần Điện!
Cái này đúng là tát mạnh vào mặt Trác Thường.
Nhưng khi Trác Thường tức giận chỉ vào Long Kình Thiên thì hắn vung đôi tay, nam ly chi hỏa, thái minh hàn khí phóng lên cao, trên bầu trời thánh cấp cường giả của lục phái khác té ngã.
Trác Thường thấy tình hình này thì mắt như bắn ra lửa.
Trác Thường siết chặt hai nắm tay, sát ý khủng bố khiến xung quanh ngưng kết qua băng tuyết.
Ánh nắng rực rỡ, băng tuyết lấp lánh.
Biểu tình của đám môn chủ Thông Thiên Kiếm Môn, Uông Phong không tốt hơn Trác Thường bao nhiêu.
Từng thánh cấp cường giả ngã xuống, trên bầu trời thánh cấp cường giả của lục phái ngày các ít. Đến cuối cùng đám Trác Thường, môn chủ Thông Thiên Kiếm Môn, Uông Phong điên cuồng công kích, tiếng gầm giận dữ không dứt.
Nhưng vô dụng, mọi chuyện không thể ngăn cản bước chân tiến đến cái chết của những thánh cấp cường giả này.
Còn lại thánh cấp cường giả của lục phái bị giam cầm trong đại trận rốt cuộc có người không chịu nổi kinh hoàng chết chóc, không cần mặt mũi há mồm khóc.
- Không, ta không muốn, ta không muốn chết. Phong Hành ta tu luyện ngàn năm, khó khăn lắm mới đột phá thánh cấp, ta không muốn chết tại đây!
Đối mặt tử vong, con người luôn yếu ớt.
Mặc kệ là thánh cấp, thần cấp, hay là Thiên Tiên.
Trong lục phái thậm chí có một thánh cấp cường giả muốn nhận Long Kình Thiên làm chủ:
- Long Kình Thiên, cầu xin ngươi thả ta đi, ta nguyện ý giống như Long tộc nhận ngươi làm chủ!
Họ chỉ vì sống sót.
Vị thánh cấp cường giả này thuộc Võ Thần Điện.
Trác Thường nghe vậy cùng với đám cường giả Võ Thần Điện Giang Biệt sắc mặt cực kỳ khó xem.
- Đồ phản đồ nhà ngươi!
Chưởng giáo Võ Thần Điện, Giang Biệt không kiềm được tức giận chỉ vào mắng:
- Chờ ngươi đi ra ta phải hành chết ngươi!
Võ Thần Điện thánh cấp cường giả kia cười lạnh nói:
- Thật ra ta sớm chịu đủ Võ Thần Điện rồi. Trên dưới Võ Thần Điện mặt ngoài nhân nghĩa đạo đức nhưng đều là tiểu nhân âm hiểu. Ngàn năm nay ta lập bao nhiêu công lao mồ hôi đổ máu sôi nước mắt cho Võ Thần Điện, nhưng các ngươi đối xử với ta như thế nào!?
Chưởng giáo Võ Thần Điện, Giang Biệt không ngờ phản đồ này dám ở trước mặt mọi người phản bác chưởng giáo như gã. Giang Biệt tức đến xanh mặt, ngực phập phòng.
Phút chốc thánh cấp cường giả của lục phái đánh ra chiêu mạnh nhất của mình, không còn ai giữ lại thực lực. Một số người thậm chí thi triển ra võ kỹ thần câp có được từ kỳ ngộ.
Công kích khiến khí lưu đại trận điên cuồng hỗn loạn, cửa Long Viêm cốc hình như vì công kích từ thánh cấp cường giả của lục phái mà phát ra tiếng kinh sợ.
Ong, ong, ong!
Từng tiếng vù vù không dứt.
Ầm ầm!
Tiếng nổ điếc tai truyền đến, công kích của thánh cấp cường giả của lục phái va chạm với kiếm sơn.
Ầm!
Kiếm sơn bị công kích mãnh liệt từ thánh cấp cường giả của lục phái tựa như khối băng yếu ớt vỡ tan, kiếm sơn chớp mắt tan tác.
Cổ Hải Cổ gia thấy vậy thì mặt vui sướng, quát:
- Uy lực trận này chỉ có thể thôi, kiếm sơn đã bị phá, mọi người tập trung công kích giết chết cường giả Long tộc, bắt giữ Long Kình Thiên!
Cổ Hải xung phong lao tới trước.
Cổ Hải nhìn Long Kình Thiên, biểu tình dữ tợn, lóe sát ý:
- Long Kình Thiên, chờ lát nữa ta sẽ khiến ngươi chịu mọi hành hạ mà chết!
Nhưng khi Cổ Hải của Cổ gia lao xuống thì bỗng phát hiện khóe môi Long Kình Thiên cong lên nụ cười, biểu tình không kinh hoàng như gã tưởng, trong mắt bình tĩnh chất chứa trào phúng.
Không sai, chính là trào phúng.
Cổ Hải của Cổ gia ngây ra, trong lòng nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt. Nguy rồi!
Chính lúc này, Cổ Hải của Cổ gia trông thấy kiếm sơn bị họ đánh tan đột nhiên hóa thành vô số hàn khí lợi kiếm cực nhan tấn công họ.
Lợi kiếm phá không, tiếng xé rách không gian kêu vù vù.
Đây là tốc độ nhanh đến mức tận cùng thì vang tiếng xé gió.
Cổ Hải của Cổ gia mặt xám xịt, con mắt trợn to:
- Không, không, thánh vực không gian!
Cổ Hải của Cổ gia cảm giác hơi thở tử vong tới gần mình, kinh hoàng thi triển ra thánh vực không gian.
Chỉ thấy xung quanh Cổ Hải của Cổ gia xuất hiện một không gian.
Không gian này toàn là sóng biển, từng đợt sóng thét gào, lao nhanh, liên tiếp thành vùng biển.
lực lượng thủy hệ cường đại bùng phát từ không gian của Cổ Hải của Cổ gia.
Long Kình Thiên cười lạnh nói:
- Thánh vực không gian?
Long Kình Thiên nói xong tay lóe tia sáng, thái minh hàn khí hóa thành kiếm lại tăng vọt gấp đôi.
Xèo!
Xèo!
Chỉ thấy thái minh hàn khí công kích thánh vực không gian quanh thân Cổ Hải của Cổ gia, chớp mắt phá vỡ không gian.
Thánh vực không gian của Cổ Hải của Cổ gia tựa như vách tường bị đâm thủng lỗ chỗ.
Vùng biển sóng liên tiếp giống như khối gỗ đứ đoạn, s óng biển bùng nổ biến mất trên trời.
Tiếp theo là vô số thái minh hàn khí đâm thủng thánh thể của Cổ Hải của Cổ gia.
- Ực.
Cổ Hải của Cổ gia phát ra tiếng hét trầm đục, khó tin nhìn Long Kình Thiên. Cổ Hải vươn tay sờ ngực mình như muốn làm cái gì, nhưng tiếp theo té từ trên trời xuống.
Giống như thánh cấp cường giả của lục phái lúc trước chết đi, trên mặt Cổ Hải của Cổ gia có vô tận không cam lòng, có vô tận hối hận, có vô tận không tin
Lúc trước Cổ Hải của Cổ gia từng mơ mộng bảo bối vô tận trong bảo khố Long tộc, từng mơ ước long huyết vô cùng hấp dẫn trong người long thể của Long tộc. Chỉ cần có đầy đủ thánh cấp long huyết, Cổ Hải của Cổ gia tự tin trong trăm năm có thể đột phá đến thần cấp. Nhưng mọi thứ đột nhiên biến xa xôi, mơ hồ như vậy.
Cổ Hải của Cổ gia té xuống, tầm mắt dần tối sầm.
Nhìn xác Cổ Hải của Cổ gia ngã gục, Long Kình Thiên biểu tình lạnh lùng, vung hai tay, đem xác gã và xác các thánh cấp cường giả của lục phái lúc trước đã chết cất vào Trấn Thiên tháp.
- Mười chín người.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, bao gồm Cổ Hải, dã có mười chín vị thánh cấp cường giả chết.
Lúc này lại có người từ trên trời rớt xuống.
Long Kình Thiên vung đôi tay.
- Hai mươi!
- Hai mươi mốt!
Chỉ chớp mắt trong Trấn Thiên tháp có xác của ba mươi hai vị thánh cấp cường giả.
Ba mươi hai vị!
Đám Trác Thường, môn chủ Thông Thiên Kiếm Môn, Uông Phong, Đỗ Niên nhìn thánh cấp cường giả của lục phái lần lượt từng người từ trên tời té xuống, mắt đỏ ngầu, sát ý kinh người.
Nhưng công kích của họ bị Long Hoàng Ngao Chí, trưởng lão của Long tộc thúc đẩy đại trận ngăn cản lại.
Công kích của mười ba vị thần cấp cường giả thần phái bị hai người Long Hoàng Ngao Chí ngăn cặn.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thánh cấp cường giả của lục phái chết trước mặt mình. Bọn họ là thần cấp cường giả, ở đại lục Thiên Lam kêu mưa gọi gió, nhưng giờ phút này không thể cứu đệ tử lục phái của mình.
Trác Thường rít gào:
- Long Kình Thiên, ta phải giết ngươi, phải giết ngươi, phải băm vằm ngươi thành muôn ngàn mảnh!
Trác Thường điên cuồng, chưởng giáo các phái như môn chủ Thông Thiên Kiếm Môn, Uông Phong cũng biểu tình vặn vẹo, hạn không thể giết Long Kình Thiên ngàn lần, vạn lần, ngàn vạn lần.
Nhưng mặc kệ họ có hại hơn, sát ý như biển cũng không thể ngăn cản chuyện xảy ra.
Không thể cứu lại kết quả thánh cấp cường giả của lục phái chết đi.
Thánh cấp cường giả của lục phái còn lại vẫn đang lục tục chết đi.
Nhìn tình cảnh trước mắt, cường giả các phái phía xa đứng xem tay chân lạnh cóng, mắt cực kỳ kinh khủng, cái này đúng là đại đồ sát!
Rõ ràng là đại đồ sát!
Thánh cấp cường giả của lục phái như là trư la thú bị giết.
Đây quả thực chính là nhân gian địa ngục!
Là thánh cấp cường giả, trong những gia tộc truyền thừa ngàn năm, mấy ngàn năm thì đó là sự tồn tại như lão tổ, tối cao, thế mà giờ họ lần lượt té ngã trước mặt mọi người.
Những gia tộc, tông phái cường giả chấn kinh, kinh khủng, ánh mắt nhìn Long Kình Thiên lại biến đổi.
Long Kình Thiên đứng trong Băng Phách Nam Ly Thái Minh trận, nhẹ nhàng hời hợt, biểu tình thản nhiên, nhìn không ra là hắn đánh chết thánh cấp cường giả của lục phái thì biểu tình không có dao động gì cả.
Nhìn biểu tình bình tĩnh, thản nhiên của Long Kình Thiên, những gia tộc, tông phái cường giả trong lòng lạnh run.
Long Kình Thiên ở trong mắt họ giống như ác ma khủng bố.
Một ác ma địa ngục khiến người rùng mình.
Lôi Hạo Hiên đứng phía xa, tay chân lạnh cóng, môi trắng bệch, giống như ngời bình phàm ở đất cực băng thì môi trắng.
Lúc trước Long Kình Thiên ở trong mắt Lôi Hạo Hiên chỉ là một con kiến, gã giơ một ngón tay đủ giết hắn. Lôi Hạo Hiên chưa từng để Long Kình Thiên trong lòng.
Nhưng hiện tại Lôi Hạo Hiên phát hiện con kiến trong mắt gã đột nhiên biến thành ngọn núi to, đè épc gã nghẹt thở.
Lôi Hạo Hiên ở trong mắt Long Kình Thiên là con kiến.
Lôi Hạo Hiên nhớ lại ánh mắt Long Kình Thiên nhìn gã thì đúng là như vậy.
Người ta trước giờ không lọt mắt thiên phú mạnh nhất Võ Thần Điện từ xưa đến nay như Lôi Hạo Hiên.
Long Kình Thiên đứng đó, cảm giác ánh mắt cường giả các phái kinh hoàng nhìn mình, sắc mặt bình tĩnh, thánh cấp cường giả? Thánh cấp cường giả đối với Long Kình Thiên không khác gì bình dân trên đại lục Thiên Lam. Đừng nói là viễn cổ chiến thần, dù là cỡ như Trác Thường cũng chỉ thế thôi.
Ở trung ương Tiên Giới hay phát sinh đại chiến.
Long Kình Thiên đã thấy quá nhiều ngàn vạn Thiên Tiên, thậm chí là Kim Tiên chết trước mặt mình.
Thử tưởng tượng ngàn vạn Thiên Tiên, Kim Tiên như hạt mưa từ trên trời rơi xuống sẽ là tình cảnh như thế nào? Thánh cấp cường giả trước mắt so sánh có đáng gì?
← Ch. 097 | Ch. 099 → |