← Ch.011 | Ch.013 → |
"Tiểu Lăng Tử, ngươi chết ở đâu rồi? Không nhanh ra đây giúp ta làm việc, cẩn thận ta lột da ngươi đó!"
Ở một góc sáng sủa của phòng ăn, một thân ảnh màu xám đang ngồi xổm ở đó, cầm trong tay một bát cơm, đang điên cuồng nhét cơm vào miệng, giống như ba ngày chưa được ăn, chỉ vài ba lượt đã nuốt sạch bát cơm to bằng nắm tay.
vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn, thân ảnh kia lè lưỡi ra liếm môi, sau đó ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt xấu xí, mũi hếch lại còn răng hô, làm cho người ta nhìn vào đã thấy kinh hãi.
Đây là một nam tử xấu xí khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt ngu ngốc rất hợp với vẻ mặt khô khan, làm cho người ta mới nhìn có thể nhân ra ngay đây là một thằng ngốc.
"Thằng chết tiệt, lại chạy đến đây ăn vụng! Thử xem ta có đánh chết ngươi không!"
Một đập vào đầu của nam tử xấu xí kia, làm cho hắn kêu đau liên tục, lập tức đứng bật dậy.
Người ra tay là một nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc y phục hạ nhân. Người này tên là Hoàng Thiên Phát, là đầu bếp của Thiên Nguyệt sơn trang, phụ trách thức ăn cho một nghìn năm trăm người.
Bởi vì Thiên Nguyệt sơn trang có quá nhiều người nên được chia ra làm ba phòng ăn lớn. Hoàng Thiên Phát chủ yếu phụ trách đồ ăn cho đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang, trong ba phòng ăn thì cũng coi như có chút địa vị.
Tiểu Lăng Tử là một tên ngốc Hoàng Thiên Phát mang về từ Đông hải, bởi vì thấy hắn đáng thương, hơn nữa không cần trả tiền công nên Hoàng Thiên Phát liền tự làm chủ đưa hắn về Thiên Nguyệt sơn trang, để hắn giúp mình miễn phí.
Vốn Hoàng Thiên Phát định kiếm ít lợi, ai ngờ Tiểu Lăng Tử lại là ngớ ngẩn trời sinh, không những không giúp được gì mà mồm còn rất lớn, một ngày đòi ăn rất nhiều thứ. Điều này làm cho Hoàng Thiên Phát cực kỳ tức giận, thường xuyên trách mắng, xả toàn bộ giận dữ lên đầu hẳn.
Cũng may bản tính của Hoàng Thiên Phát không xấu, cho dù có tức giận, thế nhưng hiểu trí lực của Tiểu Lăng Tử có vấn đề từ bé, thế nên cho dù trách mắng thì xuống tay vẫn có chừng mực, thường xuyên cảm thấy đáng tiếc hộ Tiểu Lăng Tử.
Sau khi đập một cái, Hoàng Thiên Phát kéo Tiểu Lăng Tử vào phòng bếp, bắt hắn tập trung vào đốt lửa, là việc đơn giản nhất.
Nhìn lửa đỏ hồng, ánh mắt Tiểu Lăng Tử đờ ra, không nhúc nhích một chút nào, ngồi yên ở đó như một pho tượng, không có bất kỳ phản ứng gì.
Đột nhiên, một chút ảnh lửa bùng lên, ánh mắt Tiểu Lăng Tử hơi xoay chuyển một chút, giống như có phản ứng gì đó, một luồng hào quang màu đỏ lướt qua đáy mắt của hắn.
Chỉ tích tắc sau, hào quang màu đỏ trong đáy mắt Tiểu Lăng Tử biến mất, hắn lại quay về hình dạng đần độn, tất cả giống như chưa bao giờ xảy ra.
Việc xảy ra với Tiểu Lăng Tử, Hoàng Thiên Phát không hề biết gì hết. Hắn đang bận rộn xào rau, không có tâm trí đâu mà quan tâm đến phản ứng của Tiểu Lăng Tử.
Giờ tuất, sau khi giải quyết xong mọi việc, Hoàng Thiên Phát dẫn Tiểu Lăng Tử quay về phòng, trên tay còn cầm theo một số đồ ăn.
Đây là để chuẩn bị cho Tiểu Lăng Tử, bởi vì Hoàng Thiên Phát biết Tiểu Lăng Tử ăn rất nhiều, luôn có vẻ ăn không no, cứ nửa đêm là lại đói mà tỉnh dậy.
Hạ nhân trong Thiên Nguyệt sơn trang có rất nhiều, cũng có phân chia cấp độ.
Hoàng Thiên Phát cũng là một trong những hạ nhân có chút địa vị, Tiểu Lăng Tử và hắn cũng được chia một phòng độc lập, kể ra cũng không phải là quá tệ.
Trong Thiên Nguyệt sơn trang, rất nhiều hạ nhân phải ngủ trong phòng hai, ba, thậm chí bốn người chen chúc với nhau.
Loại người như Tiểu Lăng Tử, nếu không phải có Hoàng Thiên Phát quan tâm thì buổi tối có khi còn bị người ta ném ra ngoài đất mà ngủ.
Dần Tiểu Lăng Tử về phòng, Hoàng Thiên Phát đặt đồ ăn trong tay lên bàn, sau đó nằm xuống giường, nhìn Tiểu Lăng Tử với ánh mắt cổ quái.
Nửa tháng trước, Hoàng Thiên Phát cực kỳ tò mò về Tiểu Lăng Tử. Tên ngốc rông não, không có bất kỳ kí ức nào này làm sao có thể sống được đến bây giờ? Hắn đã sống như thế nào?
Hoàng Thiên Phát đoán rằng chắc là có người đã phải chăm sóc hắn, nếu không tên ngốc này đã đói chết lâu rồi.
Thế nhưng một tên ngốc như vậy, ai lại thật sự quan tâm, nuôi nấng hắn?
Đây là vấn đề làm Hoàng Thiên Phát đau đầu nhiều nhất. Hắn có rất nhiều suy đoán, thậm chí còn cảm thấy Tiểu Lăng Tử có thể là con của nhà giàu, thế nhưng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào.
Bởi vì khi Hoàng Thiên Phát tìm ra Tiểu Lăng Tử thì hắn trần truồng, trên người không có bất kỳ thứ gì có thể chứng tỏ thân phận.
Nếu không phải muốn làm việc thiện thì Hoàng Thiên Phát cũng không cứu Tiểu Lăng Tử, những việc sau này cũng sẽ không xảy ra.
Ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, Tiểu Lăng Tử giống như một pho tượng đá, không nói chuyên cũng không cử động, giống như không sợ tịch mịch, ngay cả não cũng không vận hành.
Thở dài một tiếng, Hoàng Thiên Phát cảm thấy càng nhìn càng khó chịu, lại càng bất lực, chỉ có thể biết thở dài.
Một lát sau, Hoàng Thiên Phát lấy đồ ăn trên bàn đưa cho Tiểu Lăng Tử, sau đó đuổi hắn về cái phòng bên cạnh, dặn hắn ăn uống nghỉ ngơi.
Sau đó Hoàng Thiên Phát quay về phòng mình, chỉ một lát đã ngủ say.
Tiểu Lăng Tử ngồi trên giường, cúi đầu nhìn đồ ăn trên tay, ánh mắt không hề nhúc nhích, mãi một lúc lâu mới chớp một cái.
Đây là phản ứng thường xuyên nhất của Tiểu Lăng Tử. Thường thường hắn ngồi xuống sẽ xuyên đêm, thậm chí vài ngày không ngủ cũng không có việc gì.
Trong yên tĩnh, Tiểu Lăng Tử có vẻ như duy trì một tư thể quá lâu nên không thoải mái, hơi vặn vẹo thân mình, vô thức ngẩng đầu lên thì kinh ngạc phát hiện ra trong phòng có thêm một người.
Gặp chuyên như vậy, người thường chắc chắn sẽ cực kỳ kinh hãi, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Thế nhưng vẻ mặt của Tiểu Lăng Tử vẫn thế, thậm chí ánh mắt cũng không có chút dao động nào, chỉ đờ đẩn nhìn người đó, giống như nàng ta là không khí, phải xuất hiện ở chỗ đó.
Không biết từ khi nào trong phòng của Tiểu Lăng Tử đã có thêm một nữ nhân, một nữ nhân mĩ lệ hơn hai mươi tuổi, đang lặng im ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt cực kỳ nhu hòa nhìn Tiểu Lăng Tử.
Nữ nhân này ưu nhã, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mặc một bộ y phục trắng ngần, lộ ra vẻ cực kỳ thánh khiết.
Tiểu Lăng Tử không có phản ứng gì, chỉ đần mặt nhìn về phía trước, thậm chí người ngoài cũng không thể biết được hắn có nhìn thấy nữ nhân kia hay không.
Thu Diệp nhìn Hoa Thiên Long, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Số mệnh của nàng ta và Hoa Thiên Long gắn kết với nhau. Sau khi rời khỏi Hoa phủ, nàng ta dựa vào cảm ứng đặc thù đó mà đi xuống phía nam, trải qua vô số ngày mới tới phụ cận của Thiên Nguyệt Phong. Sau một thời gian âm thầm tìm hiểu và thăm dò, cuối cùng cũng tìm ra Tiểu Lăng Tử.
Mặc dù bề ngoài có một số thay đổi, thế nhưng Thu Diệp chỉ nhìn một cái đã nhận ra đây là Hoa Thiên Long, đứa con mình đã nuôi nấng mười tám năm trời.
Lực bát cực bổ sung tám thiếu, bây giờ Tiểu Lăng Tử so với Hoa Thiên Long trước đây đã cực kỳ khác biệt, thế nhưng thần trí của hắn vẫn như trước, vẫn là một tên đần não rỗng mà thôi.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |