← Ch.348 | Ch.350 → |
Từ trên trời giáng xuống, Nam Cung Minh Chí tới gần người của Ý Thiên, thân thể đột nhiên xoay chuyển và di động nhanh quanh người của Ý Thiên, sinh ra cột sáng ly tâm, ý đồ kéo cột sáng phòng ngự của Ý Thiên sau đó phá giải Hỏa Long Quyết.
- Suy nghĩ không tồi, đáng tiếc ngươi quá coi thường Hỏa Long Quyết.
Giọng của Ý Thiên lộ ra vài phần lạnh lùng, trong nháy mắt vang vọng thì hỏa long đang ở trên tầng mây lao xuống, cảm giác thái sơn áp đỉnh bao phủ, cưỡng ép khiến không gian chung quanh Ý Thiên tan vỡ, cột sáng xoau tròn chung quanh người Ý Thiên bắn thẳng tới chỗ Cung Minh Chí.
Ngẩng đầu, cự long bao quát thương sinh, cho người ta cảm giác không động thì thôi, đã động thì rung trời chuyển đất.
Nam Cung Minh Chí xoay tròn bay ra, thần sắc tuấn mỹ tái nhợt, hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra Ý Thiên dùng Hỏa Long Quyết lại mạnh như thế, chỉ một chiêu này đã hình thành khí tràng không cách nào tưởng tượng nổi, lại đánh hắn bay ra ngoài.
Xoay người rơi xuống, Nam Cung Minh Chí đứng trên sân thi đấu, ánh mắt kinh sợ nhìn qua hỏa long to lớn trên tầng mây, trong miệng của nó gào thét vang dội.
- Đáng giận, ta muốn giết ngươi, Nam Cung Phi Vũ!
Thân thể nghiêng về phía trước, mũi chân của Nam Cung Minh Chí điểm một cái, thân thể xoay tròn bay ra, lập tức hóa thành cột sáng lao thẳng tới Ý Thiên.
Trong lúc xoay tròn hai tay của Nam Cung Minh Chí vung vẩy nhanh chóng, từng đạo quang nhận chiếu quét ngang, dưới tác dụng của lực ly tâm xoay tròn tạo nên quang dực.
Trong mắt của người xem cuộc chiến, quang dực này xinh đẹp và chói mắt, trong mắt của Ý Thiên nó vô cùng hung hiểm.
Một tiếng long ngâm khiếp sợ thiên hạ.
Thời điểm Nam Cung Minh Chí phát động công kích thì Ý Thiên khống chế được hỏa long trên đỉnh đầu đáp xuống, há mồm phun ra một đạo quang diễm, hình thành cột sáng mười trượng, trong nháy mắt nó đâm vào công kích của Nam Cung Minh Chí.
Đến lúc đó hai cột sáng va chạm vào nhau, vô số hỏa diễm bắn ra bốn phía, quang châu cực lớn hình thành tại chỗ, ẩn chứa lực lượng hủy diệt khủng bố.
Bên nòoài sân thi đấu, Tần An Thái lớn tiếng nói:
- Mọi người cẩn thận, nhanh chóng tản ra đi.
Người xem cuộc chiến cũng cảm tháy không ổn, nhao nhao bay lên không trung tránh xa võ đài.
Thời điểm này quang cầu bành trướng đạt tới cực hạn, dưới ánh mắt chú ý của vô số người dẫn phát nổ tung cực kỳ đáng sợ, lúc trước Nam Cung Minh Chí biến thành cột sáng vỡ tan, Nam Cung Minh Chí bắn ra ngoài lần thứ hai.
Trên mây xanh, trong nháy mắt hỏa long vỡ tung, đột nhiên nó há miệng hấp thu lực nổ tung vào trong miệng của mình, khiến cho trên bầu trời sinh ra tiếng nổ trầm đục.
Người xem cuộc chiến kinh ngạc tới ngây người, đều cho rằng Ý Thiên điên rồi, vậy mà áp dụng hành động này đi tìm chết.
Nhưng mà Ý Thiên vẫn không nghĩ thế, nổ tung này ẩn chứa lực lượng kinh người, hắn ý định dung nhập vào trong người hỏa long gia tăng uy lực của Hỏa Long Quyết.
Quang cầu kia nổ tung trong người, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Cũng may Ý Thiên kịp thời thi triển hỏa hồn pháp trận giảm nhỏ uy lực nổ tung này gấp ngàn lần, gấp vạn lần, thậm chí mười vạn lần, do đó phân giải xong thì dễ dàng hấp thu hơn nhiều.
Nam Cung Minh Chí bắn ngược ra xa, thân thể đã của hắn chấn động thật lớn, khóe miệng có máu tươi chảy dài, trong mắt đầy hận ý.
Hai lần liều mạng, Nam Cung Minh Chí không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại hai lần bị thương cho nên hắn không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Nhìn chằm chằm vào hướng của Ý Thiên, trên mặt của Nam Cung Minh Chí mang đầy hào quang cừu hận, nổ tung vừa rồi cũng không thể phá hủy hỏa long, không làm trọng thương Ý Thiên, điểm này khiến hắn không cam tâm.
- Không! Điều đó không có khả năng, ta không tin.
Tiếng thét chói tai của Nam Cung Minh Chí truyền ra khắp võ đài.
Ý Thiên lại nhẹ nhõm hóa giải lực nổ tung ki, đây quả thực quá không thể tưởng tượng nổi.
Trong sân thi đấu, Ý Thiên cười nhạt một tiếng, cột sáng bên ngoài thân trở nên trong suốt, lộ ra thân hình Ý Thiên, hắn bình tĩnh mỉm cười đứng đó.
- Ta nhắc nhở ngươi rồi, không nên xem nhẹ Hỏa Long Quyết, đây là tuyệt ký báo đạo năm đó Nam Cung thế gia chấn nhiếp thiên hạ, đáng tiếc ngươi quá đề cao mình.
Nam Cung Minh Chí tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói:
- Chớ đắc ý, bổn công tử tuyệt đối không bại trong tay của ngươi.
Lao nhanh tới trước, trong nháy mắt Nam Cung Minh Chí xuất hiện gần Ý Thiên, tay phải đánh ra một chưởng, một đạo quang nhận đỏ thẫm phá không bay tới, bổ vào cột sáng trong suốt bên ngoài thân thể của Ý Thiên, lưu lại dấu vết rõ ràng.
Thân ảnh thoáng một cái, Nam Cung Minh Chí nhanh chóng biến hóa phương vị, tay phải lập chưởng như đao, quang nhận đỏ thẫm xuất hiện lớp lớp, tất cả nện vào hào quang bên ngoài thân thể Ý Thiên, hình thành phù văn kỳ lạ.
Đến lúc đó Nam Cung Minh Chí lóe lên rồi biến mất, đột nhiên biến mất nhưng trên sân thi đấu mang theo khí tức hung ác, trong nháy mắt nó lại bao phủ thân thể của Ý Thiên.
- Chịu chết đi, Nam Cung Phi Vũ! Long Phá Trảm.
Tiếng gào thét điếc tai vang vọng toàn trường, làm cho vô số người cảm thấy ngoài ý muốn, những người quan tam tới Ý Thiên cũng phải lo lắng.
- Biết mình biết người, bách chiến bách thắng, lời này đúng là chí lý, đáng tiếc ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
Ý Thiên không tránh không né, cũng không phòng ngự, tùy ý cho Nam Cung Minh Chí xuất hiện sau lưng của mình, thi triển ra tuyệt học vô thượng của Nam Cung thế gia là Long Phá Trảm.
Đây là kỹ năng đặc thù kíp nổ trong cơ thể, trực tiếp phá hủy kinh mạch nội tạng của đối phương, hình thành tổn thương mang tính hủy diệt.
Nam Cung Minh Chí bổ kết giới phòng ngự của Ý Thiên ra, thân thể đột nhiên thu nhỏ lại hóa thành mắt thường không cách nào trông thấy được, dùng tốc độ nhanh nhất tới gần Ý Thiên, thi triển ra Long Phá Trảm vô kiên bất tồi.
Tất cả những chuyện này trải qua suy nghĩ sâu xa mới áp dụng, có thể nói ngoài thiết kế tỉ mỉ ra còn có dụng tâm hiểm ác.
Nhưng đối với Ý Thiên nói, biết mình biết người bách chiến bách thắng, Nam Cung Minh Chí sở dĩ thất bại chính là do hắn không hiểu gì về Ý Thiên.
Tuy Long Phá Trảm bá đạo, Nam Cung Minh Chí làm ra một loại hành động tỏ vẻ yếu kém, thế nhưng mà Ý Thiên thể chất khác hẳn thường nhân, lại sáng lập Thôn Thiên Hóa Hồn Đại Pháp, bất luận công kích cận thân nào đối với Ý Thiên mà nói là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Hôm nay Nam Cung Minh Chí vì thi triển Long Phá Trảm phải tiếp xúc chính diện với Ý Thiên, đem Long Phá Trảm cắm vào người của Ý Thiên, ý định một lần hành động phá hủy thân thể của hắn, trọng thương nguyên thần.
Nhưng mà Nam Cung Minh Chí nào biết Ý Thiên có Thôn Thiên Hóa Hồn Đại Pháp, chỉ cần tiếp xúc thân thể là nó sẽ vận chuyển ngay.
Nếu như Ý Thiên cùng Nam Cung Minh Chí tu vị chênh lệch không xa, cũng không làm gì được Nam Cung Minh Chí, nhưng trên thực tế tu vị của Ý Thiên hơn xa Nam Cung Minh Chí.
Bởi như vậy vào Lúc Nam Cung Minh Chí thi triển Long Phá Trảm thì hắn chẳng khác nào đưa chân vào quỷ môn quan.
Trong nháy mắt đó Nam Cung Minh Chí còn chưa tỉnh ngộ ra, hắn chỉ cảm thấy hết thảy thuận lợi, Long Phá Trảm cấm vào trong người Ý Thiên thì hắn có thể thắng lợi.
Nhưng mà thời điểm hắn cao hứng thì đột nhiên trong người của Ý Thiên xuất hiện hấp lực cường đại, giống như cái động không đáy thôn phệ ngoài tám tầng nguyên lực của Nam Cung Minh Chí, chuyện này khiến hắn kinh hãi muốn chết.
Phản ứng đã không kịp nữa, thân thể Nam Cung Minh Chí run lên, hắn cảm ứng được Long Phá Trảm cấm vào trong người của Ý Thiên lập tức bị phân giải, biến thành nguyên lực thuần khiết dung nhập vào trong người của Ý Thiên.
Đến lúc đó ánh sáng nhạt lóe lên, thân thể của Ý Thiên giống như lưỡi đao sắc bén vậy, nó xuyên qua lồng ngực của Nam Cung Minh Chí.
Hắn hơi giật mình đứng ở đó, Nam Cung Minh Chí cố hết sức quay đầu nhìn qua Ý Thiên, máu tươi trước ngực không ngừng tuôn ra.
Nổi giận gầm lên một tiếng, đầu lâu của Nam Cung Minh Chí rạn nứt ra, nguyên thần đột nhiên bay ra ngoài, xoay quanh thân thể và phát ra lực lượng vô hình, bảo trì thân thể nguyên vẹn.
Lập tức thân thể của Nam Cung Minh Chí bắt đầu thiêu đốt, hỏa diễm hừng hực bao phủ nguyên thần của hắn, làm cho hắn đang suy yếu đột nhiên cường đại lên.
Thần sắc của Ý Thiên lạnh lùng, cũng không có ngăn cản Nam Cung Minh Chí thi triển, tùy ý cho hắn công kích, Ý Thiên muốn cho Nam Cung Minh Chí bị chết cũng cam tâm tình nguyện.
Nhìn chằm chăm vào Ý Thiên, Nam Cung Minh Chí nguyên thần gào thét:
- Nam Cung Phi Vũ, ta xác thực xem thường ngươi. Nhưng mà ngươi cũng không nên đắc ý, ta cho dù liều đến hình thần câu diệt cũng không tha thứ cho ngươi!
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Ngươi hối hận? Đáng tiếc quá trễ. Từ khi ngươi đi lên võ đài thì ngươi chết là cái chắc. Long Phá Trảm rất bá đạo, đáng tiếc ngươi dùng sai đối tượng. Hơn nữa ngươi quá tự phụ, có rất nhiều điểm trọng yếu bị ngươi xem nhẹ.
Thu hồi Hỏa Long Quyết, Ý Thiên thần sắc bình thản đứng trên võ đài, hắn hoàn toàn không có ý phòng ngự, không biết là quá mức tự tin hay là căn bản không đặt Nam Cung Minh Chí vào mắt.
Trừng mắt Ý Thiên, Nam Cung Minh Chí cũng không vội ở tiến công, hắn đang súc thế chuẩn bị, thân thể đang thiêu đốt kịch liệt, lực lượng hội tụ vào nguyên thần.
- Ngươi nói ta xem nhẹ những chuyện trọng yếu, lời này là chỉ cái gì?
Nam Cung Minh Chí biểu hiện tỉnh táo, cũng không có bởi vì thân thể hủy diệt mà mất đi lý trí, hiển nhiên hắn còn thủ đoạn lợi hại hơn.
- Từ khi bắt đầu thi đấu, người bên cạnh ta biểu hiện rất xuất sắc, đến đấu bán kết biểu hiện càng bất phàm.
Nam Cung Minh Chí khẽ nói:
- Vậy thì sao?
Ý Thiên mỉa mai nói:
- Chuyện này nói rõ tu vị của bọn họ tăng lên tốc độ rất nhanh, mà loại khác thường này phải có liên quan tới ta. Người ta nói nhìn lá rụng biết mùa thu đến, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới tu vị người bên cạnh ta tăng lên nhanh như vậy, mà tu vị của ta tăng lên chậm hay sao?
Nam Cung Minh Chí tâm thần chấn động, điểm này đúng là hắn xem nhẹ.
Đúng như Ý Thiên nói, người bên cạnh Ý Thiên tu vị tăng lên và không ngừng tấn chức, mà Ý Thiên với tư cách là người đứng đầu, tự nhiên cũng không có khả năng không hề tiến triển.
- Dùng Mộ Dung Tiểu Dạ làm thí dụ, lúc đầu loại bắt đầu, nàng chỉ là sơ cấp Vũ Hoàng, ngày nay cũng đã là cao cấp Vũ Hoàng, tiếp qua không lâu sẽ tấn chức Huyền Hoàng. Ngày sau Thánh Hoàng, Vũ Đế nằm trong tầm tay, chỉ vì nàng kết duyên với ta.
Nam Cung Minh Chí tức giận nói:
- Nói hưu nói vượnm ngươi cho rằng ngươi là thần tiên, muốn cho ai tấn chức thì người đó sẽ tấn chức sao?
Ý Thiên cười nói:
- Rất nhiều chuyện đối với ta mà nói, tâm ta suy nghĩ, liền có thể thực hiện. Đến đây đi, ngươi chuẩn bị không kém bao nhiêu cả, cho ta xem thủ đoạn cuối cùng trước khi chết của ngươi đi.
Nam Cung Minh Chí lãnh khốc nói:
- Mở to mắt chó ra mà nhìn, xem ta tiễn ngươi lên trời thế nào.
Hào quang lóe lên, sét đánh rung trời.
Nguyên thần của Nam Cung Minh Chí đột nhiên tản ra, giống như huyết vân lơ lửng trên không trung, không ngừng biến hóa hình thái, rất nhanh ngưng tụ ra một cánh cửa, chậm rãi mở ra.
Người xem trong nơi này mở to mắt nhìn thấy cảnh này, nhìn không rời mắt tình huống trong sân thi đấu, trong đó có tiếng thét dài kinh hãi vang vọng bên tai mọi người.
- Đây là bỉ ngạn chi môn trong truyền thuyết, có thể câu thông ý thức, hình thành ý thức cộng hưởng. Nghe nói chỉ có Thánh Hoàng mới có thể luyện thành và thi triển bỉ ngạn chi môn, không thể ngờ Nam Cung Minh Chí vậy mà cũng có thể thi triển ra pháp quyết bỉ ngạn chi môn này.
- Nam Cung Minh Chí chỉ có tu vị Huyền Hoàng, sở dĩ có thể thi triển bỉ ngạn chi môn, đó là bởi vì hắn bảo trì liên hệ đặc thù với một Thánh Hoàn. Hắn thi triển bỉ ngạn chi môn cũng chỉ do bắt được liên lạc với Thánh Hoàng đó, không tính là bỉ ngạn chi môn nguyên vẹn.
Lời này là Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức nói ra, làm cho mọi người giờ phút này cũng hiểu tình huống đại khái của Nam Cung Minh Chí.
Như vậy người quan tâm Ý Thiên cũng giảm bớt lo lắng, dù sao Ý Thiên kế tiếp phải đối mặt có khả năng là Thánh Hoàng cách không công kích.
Đương nhiên cũng có một nhóm người hy vọng Ý Thiên chết trong tay của Nam Cung Minh Chí, dù sao Ý Thiên đối với rất nhiều người mà nói cũng là uy hiếp đủ lớn.
Trên sân thi đấu, Ý Thiên nhìn qua cánh cửa từ từ mở ra, khóe miệng cười cổ quái.
Trước đó Ý Thiên còn xác thực chưa từng nghĩ tới Nam Cung Minh Chí lại còn có chiêu bỉ ngạn chi môn này.
Bỉ ngạn có ý nghĩa là bờ bên kia, bên kia đại biểu cho xa xôi.
Giờ phút này cánh cửa giữa không trung mở ra, hào quang chói mắt như mặt trời, khiến cho người xem khiêu chiến lảng tránh đi, khí thế cường đại hiện ra, trấn áp chư thiên.
Ý Thiên híp mắt lại, cũng không có chọn dùng bất cứ thủ đoạn phòng ngự gì, mà là tùy ý cho Nam Cung Minh Chí phát huy toàn lực, xem hắn có thể chơi ra hoa chiêu gì hay không.
Đặt mình trong cường quang, Ý Thiên cảm nhận được lực trói buộc cường đại từ trong bỉ ngạn chi môn sinh ra, quấn quanh người của hắn, giam cầm hắn lại.
- Nam Cung Phi Vũ, vừa rồi ngươi mắng ta đánh giá mình quá cao, hiện tại ngươi cũng đánh giá mình quá cao rồi, mới có thể rơi vào kết cục bại vong.
Nam Cung Minh Chí đắc ý nói trong không trung, giống như hắn đã thấy Ý Thiên chết chắc rồi.
Bên ngoài tràng thi đấu, Nam Cung Vân, Bạch Tang Phong, Cổ Ngũ, Mộ Dung Tiểu Dạ vô cùng lo lắng, chỉ có Từ Nhược Hoa là tỉnh táo, trầm giọng nói:
- Không nên hoảng loạn cái gì, từ biểu hiện của Phi Vũ nhìn ra được, hắn có thể ứng phó được. Nếu không, hắn sẽ không cho Nam Cung Minh Chí cơ hội thi triển.
Đối với điểm này bên ngoài có không ít cao thủ nhìn ra được, bởi vậy rất nhiều người đang chờ mong biểu hiện của Ý Thiên.
Ý Thiên đứng tại chỗ, thân ảnh nhìn qua hơi cô đơn, dưới cường quang chiếu gọi giống như bao phủ trong một tầng hào quang của thiên thần.
← Ch. 348 | Ch. 350 → |