← Ch.425 | Ch.427 → |
Đồng tử của Ý Thiên co rút lại, tuy người trước mắt biến hóa hoàn toàn, nhưng Ý Thiên vẫn nhận ra bà ta, chính là hắc y lão phụ bên người của Phi Phàm công tử.
Nhưng mà Ý Thiên không rõ cao thủ Thánh Hoàng tại sao lại ở tình trạng như thế, rốt cuộc là tao ngộ thế nào mà biến một người sống thành xương khô.
Lóe lên và hắc y lão phụ đột nhiên tấn công, trong tay áo có hai cốt trảo lóe lên mang theo khí tức âm hàn đánh thẳng vào mặt Ý Thiên.
Cười lạnh một tiếng, tay phải Ý Thiên giơ ra đón đở một trảo của hắc y lão phụ sau đó lui ra phía sau vài bước.
Hú lên quái dị, hắc y lão phụ không thèm quan tâm, nhanh chóng triển khai đợt công kích thứ hai, chiêu thức tàn nhẫn âm độc, tất cả biểu hiện không muốn sống
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, khô lâu này vô cùng cứng cỏi, lại có thể khiến Ý Thiên đỡ một trảo lại lui ra phía sau, xương cốt quá cứng.
Lưu ý tình huống của hắc y khô lâu, Ý Thiên phát hiện toàn thân của xương khô bao phủ dưới hắc y lộ ra hào quang mờ mịt, dường như có lực lượng nào đó gia trì lên xương khô, làm cho bộ xương trở nên vô cùng cứng rắn, có thể kháng cự lực đả kích siêu cấp.
Những hào quang mờ mịt này có tần suất khác thường, Ý Thiên ý niệm khẽ động, ý niệm dò xét thì trên người khô lâu có hào quang lóe lên, xuất hiện cảnh bài xích nghiêm trọng.
Ý Thiên đầy kinh ngạc, trên người hắc y khô lâu này mang theo hào quang âm tà, khí tức tử vong giống như tà chủ năm đó.
Né tránh rất nhanh, Ý Thiên không có nóng lòng đánh chết hắc y khô lâu, mà là muốn biết rõ ràng trên người của nó xảy ra chuyện gì, tại sao xuất hiện kết quả như vậy.
Từ góc độ bình thường mà nói, đọc trí nhớ của hắc y lão phụ là cách tốt nhất.
Nhưng Ý Thiên kinh ngạc phát hiện trí nhớ của hắc y khô lâu này trống rỗng, hình như là bị người ta xóa đi.
Mặt khác hắc y khô lâu còn bảo trì tu vị cấp Thánh Hoàng, nhưng vận dụng lực lượng khác với nguyên lực trong người, mà là vận dụng khí tức âm hàn và tử vong trên người.
Nếu hút lực lượng này vào trong người không thể tăng tu vị lên, nó còn tổn thương sinh khí và cơ thể.
Kể từ đó hắc y lão phụ đã biến thành công cụ giết người, không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào khác.
Sau khi nắm giữ tình huống, sóng mắt Ý Thiên nhúc nhích, tay trái đánh ra một chưởng vào trảo của hắc y khô lâu, ký tự chữ diệt trong người bạo phát, tịch diệt chi lực bao phủ hắc y khô lâu, lập tức hút sạch khí tức âm tà tử vong của nó, khiến nó biến thành bột phấn.
Một chiêu giết địch, trên mặt Ý Thiên không có chút vui mừng nào cả, ngược lại sau khi hấp thu khí tức âm hàn và tử vong của hắc y khô lâu vào người thì phát hiện nó là một loại lực lượng Ý Thiên chưa bao giờ thấy qua.
Loại lực lượng này tràn ngập khí tức âm trầm, tà ác, tử vong, khủng bố, giống như trong Tử Vong Chi Thành này.
Hắc y lão phụ vốn là cao thủ bên người Phi Phàm công tử, ở trong đại điện này xuất hiện ngoài ý muốn, biến thành một khô lâu sống.
Rốt cuộc là ai hạ độc thủ với bà ta, biến bà ta thành bộ dạng như vậy?
Phi Phàm công tử và người khác thì thế nào?
Thân ảnh di động, Ý Thiên xuyên qua đại điện này.
Mê cung nơi này bố cục phức tạp, nhưng lại không làm khó được Ý Thiên, hắn cũng sớm nắm giữ đường ra.
Từ khi tiến vào Tử Vong Chi Thành thì tới Ý Thiên mỗi cung điện đều nhìn thấy kẻ bị thương và người chết, đây rốt cuộc nói rõ cái gì?
Chẳng lẽ Tử Vong Chi Thành thật sự giống như danh xưng của nó, người đi vào phải chết.
Trong cung điện đầu tiên thì Huyết Phù Dong Lam Phong nếu không có Ý Thiên ra tay thì nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong tòa cung điện thứ hai, Liệt Hỏa Mân Côi Khang Mẫn tuy tạm thời không chết nhưng chắc chắn không sống được nếu không được hắn cứu, cung điện thứ ba, thứ tư, thứ nămđều có cao thủ chết ở trong đó, Ý Thiên còn chưa thấy ngoại lệ nào khác.
Nghĩ vậy trong lòng Ý Thiên sinh ra lo lắng với những người bên cạnh đang thất lạc, không biết các nàng lại gặp cái gì?
Thu hồi tạp niệm Ý Thiên xuyên qua mê cung, đi vào thông đạo tới cung điện khác.
Một khắc này đột nhiên Ý Thiên quay đầu lại, mơ hồ cảm giác được sau lưng có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng sau khi quay đầu lại thì không phát hiện có chút dị thương nào cả.
Tử Vong Chi Thành quỷ dị, Ý Thiên chưa quen thuộc địa hình, khó hiểu tình huống, chẳng khác gì thằng mù xem ngựa, chỉ có thể đi một bước tính toán một bước.
Xuyên qua cung điện tới thông đạo cung điện khác, Ý Thiên tiến vào đại điện thứ sáu, quy mô cung điện này giống cung điện thứ năm, có hai mươi bốn cột trụ.
Lúc này đây trong đại điện tình huống rõ ràng khác với lúc trước, Ý Thiên vừa đi vào cửa thì cảm ứng được khí tức người sống, chuyện này khiến tinh thần của hắn chấn động, không ngờ có người sống.
Lóe lên đi vào trong Ý Thiên tiến vào trung ương đại điện, hắn nhìn thấy đánh nhau kịch liệt.
Hai bên giao chiến thì Ý Thiên đều nhận ra, một phương là Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư, một bên khác là Hắc Bạch Song Hùng Thường Long cùng Thường Hổ.
Một bên có bốn người đang xem cuộc chiến, theo thứ tự là Thiên Ưng Chu Trí, Nam Cung Thừa Chí, Tần An Thái, Ngôn Vô Dục.
Lúc này Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan liên thủ nghênh chiến Thường Long, Thường Hổ, bất phân thắng bại.
Ý Thiên lưu ý cao thủ ở nơi này, hắn lại cười lạnh.
Nhìn thấy Ý Thiên đột nhiên xuất hiện, Thiên Ưng Chu Trí nhíu mày, nhưng không có quát bảo Thường Long, Thường Hổ ngừng tấn công.
Nam Cung Thừa Chí nhìn thấy Ý Thiên, ánh mắt đầy cừu hận.
Tần An Thái vẻ mặt cảnh giác, Ngôn Vô Dục thần sắc lạnh lùng, hiển nhiên không thích Ý Thiên.
Trong tràng giao chiến, Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư gặp Ý Thiên hiện thân, lập tức tâm thần đại định, bắt đầu triển khai phản công.
Ý Thiên lưu ý Thường Long, Thường Hổ, rất nhanh phát hiện điểm khác thường của huynh đệ song sinh này, sau khi dò xét cẩn thận thì phát hiện thể chất đặc biệt một hồn hai thể của bọn chúng.
Thể chất đặc thù rất khó đối phó, muốn đả bại bọn chúng không khó, nhưng muốn giết bọn chúng phải có nắm chắc thật tinh chuẩn mới được.
Đương nhiên muốn giết Thường Long, Thường Hổ với Ý Thiên mà nói là chuyện quá đơn giản.
Chỉ cần Ý Thiên thi triển Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, cùng lúc phong ấn nguyên lực trong người Thường Long và Thường Hổ là có thể dễ dàng chém giết cả hai tên.
Chậm rãi tiến lên, Ý Thiên đánh vỡ trầm mặc.
- Chư vị thật sự hăng hái, thậm chí có thời gian rãnh rỗi ở đây xem cuộc chiến, sẽ không sợ tai hoạ trước mắt?
Nam Cung Thừa Chí khẽ nói:
- Ngươi nói mình sao? Nếu như là thế thì ngươi quá đề cao mình rồi đấy.
Đều là người của Nam Cung thế gia, Nam Cung Thừa Chí mặc dù biết Ý Thiên lợi hại, nhưng hắn dù sao cũng là tiểu bối, tự nhiên không phục.
Ngôn Vô Dục nhìn qua Ý Thiên, lạnh lùng nói:
- Đây là Tử Vong Chi Thành, ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Ý Thiên nhíu mày, nói:
- Nghe nói ngươi tới từ Hư Không Thần Điện, nghĩ đến chắc cũng quen thuộc với Tử Vong Chi Thành này, không biết Tử Vong Chi Thành này có chu nhân hay không?
Ngôn Vô Dục cười lạnh nói:
- Nếu như Tử Vong Chi Thành không có chủ nhân, há lại gọi là Tử Vong Chi Thành?
Vừa nói ra lời này thì mọi người cảm thấy gió lạnh, giống như xúc động âm linh, cho người ta một loại cảm giác bất an.
Tần An Thái, Thiên Ưng Chu Trí cả hai quay đầu nhìn qua, thần sắc trên mặt ngưng trọng, dường như biết gì đó, sóng mắt Ý Thiên khẽ nhúc nhích, gió lạnh tới quỷ dị, quả thật khiến người ta hoảng sợ.
Chợt lóe lên, Ý Thiên xuất hiện bên cạnh Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư, Thường Long Thường Hổ biến mất, chuyện này làm cho Thiên Ưng Chu Trí biến sắc, giận dữ hỏi:
- Ngươi làm gì với Hắc Bạch Song Hùng rồi?
Ý Thiên khẽ cười nói:
- Giết hai tên cao thủ Huyền Hoàng với ta mà nói là chuyện quá dễ dàng. Ngươi hiện tại nên cân nhắc là mình có thể còn sống rời khỏi nơi này hay không đấy!
Thiên Ưng Chu Trí cười to, nói:
- Nam Cung tiểu nhi khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng lão phu sẽ quan tâm ngươi đe dọa sao?
Ý Thiên thu tươi cười lạnh, lạnh lùng nói:
- Không quan tâm là tốt nhất, đây là Tử Vong Chi Thành, giết người quá thích hợp. Vừa vặn Nam Cung Thừa Chí và ta có ân oán, Tần An Thái lại là người của phủ nguyên soái, còn là địch nhân của Duệ Phong Lâu. Còn Ngôn Vô Dục đến từ Hư Châu, đối với ta dường như rất có bất mãn, ta đang định giải quyết toàn bộ các ngươi đấy.
Ý Thiên nói như vậy làm cho người ta khiếp sợ, hắn muốn giết bốn cao thủ ở nơi này, đây quả thực là tìm chết.
Mộc Thanh Thư kéo tay áo Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi là đang nói đùa a, đây không phải là lúc cậy mạnh.
Ý Thiên hỏi ngược lại:
- Như thế nào, ngươi cảm thấy ta không thể giết bốn tên này sao?
Mộc Thanh Thư chần chờ nói:
- Bốn người bọn chúng có ba là cao thủ Thánh Hoàng, Ngôn Vô Dục tới từ Hư Không Thần Điện, không cần phải đi trêu chọc.
Tần An Thái nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, trầm giọng nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi không nên tự tìm đường chết. Mặc dù mọi người đều vì Vô Biên Hoang Thành mà đến, nhưng cũng đang suy nghĩ bài trừ đối lập, thời điểm này không nên cậy mạnh. Niệm ngươi còn nhỏ tuổi, lão phu khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Ánh mắt Ngôn Vô Dục lăng lệ nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, cười lạnh nói:
- Ngươi đúng là can đảm đấy, còn dám mạnh miệng với ta, không sợ ta giết ngươi sao?
Ý Thiên ngạo nghễ nói:
- Ta đang muốn lĩnh giáo đây, Hư Không Thần Điện có thủ đoạn gì?
Lời nói còn bên tay, đột nhiên ý niệm của Ý Thiên triển khai tiến công, sóng ý niếm chấn động mạnh dưới sự khống chế của Ý Thiên lập tức chấn động vượt qua trăm vạn lần, đạt tới độ cao người thường không cách nào thừa nhận được.
Trong đại điện ý niệm vô hình vô ảnh chấn động cực nhanh, lập tức xé rách không gian, biến thành vật hữu hình.
Nhưng thấy nguyên lực to như ngón cái hiện ra trong hư không, thế nhanh như thiểm điện, đến mức vô kiên bất tồi, không gì bất diệt, bốn tên cao thủ dù chống cự thế nào cũng không thể thoát khỏi công kích của nó.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Ngôn Vô Dục lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt sau đó thân thể liền bay vào trong hư không, di động cao tốc ý đồ tránh né Ý Thiên công kích.
Thân thể Tần An Thái run lên, trong miệng gào thét thê lương thảm thiết, hai tay ôm đầu và sắc mặt thống khổ.
Nam Cung Thừa Chí cùng Thiên Ưng Chu Trí song song há mồm phun máu tươi, nhanh chóng thiết hạ mấy ngàn kết giới quanh người, ý đồ ngăn cản ý niệm công kích này tấn công.
Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan ở sau lưng Ý Thiên, không có bị tổn thương quá lớn, hai người đều trừng to mắt, sắc mặt khiếp sợ nhìn qua cảnh trước mặt, không thể ngờ tu vị của Ý Thiên đạt tới mức khủng bố như vậy.
Trong bốn cao thủ ở đây chỉ có Ngôn Vô Dục còn có năng lực hoạt động, đang thi triển Hư Vô Huyễn Hóa chi thuật của Hư Không Thần Điện, ý đồ thoát khỏi khốn cảnh.
Nhưng mà đáng tiếc là Ý Thiên sớm phong tỏa không gian, sóng ý niệm chấn động cao tốc ngay lập tức tăng từ tám trăm vạn lên một ngàn sáu trăm vạn, lại trọng thương Tần An Thái, Nam Cung Thừa Chí, Thiên Ưng Chu Trí, chấn đắc Ngôn Vô Dục đột nhiên giảm tốc độ, trong miệng máu tươi chảy ròng.
Không ngừng bứt tóc, Thiên Ưng Chu Trí thống khổ tới cực điểm, loại ý niệm công kích này thuộc lãnh vực tinh thần công kích, có thể đánh chết nguyên thần, gạt bỏ ý thức, khiến người ta biến thành con rối.
Giờ này khắc này Tần An Thái, Nam Cung Thừa Chí, Thiên Ưng Chu Trí ba đại Thánh Hoàng sẽ có kết cục nguyên thần tan vỡ, nguyên thần của ba người bị sóng ý niệm công kích chấn động cao, đã bắt đầu văng tung tóe, nếu tiếp tục như thế sẽ hình thần câu diệt.
Thời khắc nguy hiểm Nam Cung Thừa Chí rống to với Tần An Thái, song song thi triển bỉ ngạn chi môn, bắt đầu dốc sức liều mạng.
Thiên Ưng Chu Trí cũng sử dụng vũ khí bí mật, thúc dục tiên khí tỏng người phòng ngự.
Nhìn thấy ba tên Thánh Hoàng dốc sức liều mạng, khóe miệng Ý Thiên khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lãnh khốc, tiếp tục tăng sóng ý niệm lên cao, tiếp tục công kích bốn tên Thánh Hoàng.
Cùng thời khắc đó, Ý Thiên thi triển Vạn Vật Vô Cực chưa bao giờ thi triển ra, dung hợp thiên địa vạn vật chi lực, lại thúc dục địa thủy hỏa phong sấm sét trong đại điện, biến đại điện này thành địa ngục, vô số thiên kiếp từ trên trời giáng xuống, bao phủ bốn tên cao thủ.
Đến lúc đó một đạo tiên khí từ trên trời giáng xuống, đâm vào trong thiên kiếp, hóa thành cây dù lơ lửng trên đầu Thiên Ưng Chu Trí.
Toàn thân có đường vân màu bạc lóe sáng, chính khí thuần dương tràn ngập, chính là bát cấp tiên khí Lục Dương Tán trong truyền thuyết.
Sau khi Lục Dương Tán mở ra, đường vân tinh mỹ trên cây dù này tỏa ra hào quang như mặt trời, mỗi một đồ án mang theo hào quang sáng ngời giống như có sáu mặt trời ở trên cao, thuần dương lực vô biên vô hạn.
Lục Dương Tán là tiên khí công thủ nhiều mặt, tiến có thể công, lui có thể thủ, là bí mật của Thiên Ưng Chu Trí che dấu trăm năm qua.
Nếu lần này không bị Ý Thiên bức gấp, hắn cũng không muốn vào lúc đó bạo lộ tiên khí ra ngoài.
Giờ phút này Thiên Ưng Chu Trí sau khi thi triển tiên khí Lục Dương Tán, tình huống bản thân chuyển biến tốt đẹp, nhưng tình huống vẫn bất lợi, bởi vì tần suất ý niệm của Ý Thiên kinh người, có thể thẩm thấu qua phòng ngự của Lục Dương Tán tiếp tục làm tổn thương Thiên Ưng Chu Trí.
Vì mạng sống, Thiên Ưng Chu Trí cắn răng kiên trì thúc dục tiên khí bay thẳng về phía chân trời, muốn chạy thoát.
Ý Thiên sớm có phòng bị, Vạn Vật Vô Cực dẫn đạo thiên địa vạn vật chi lực tiến hành chặn giết trong hư không.
Nhưng mà Ý Thiên xem thường uy lực của bát cấp tiên khí, tuy công kích này sinh ra tổn thương nhất định với đối thủ, nhưng vẫn bị đối thủ đột phá phòng tuyến.
Nhưng mà khiến Thiên Ưng Chu Trí không nghĩ tới sau khi Lục Dương Tán vượt qua phòng tuyến của Ý Thiên, lập tức muốn phá toái hư không thoát khỏi đây, đột nhiên trong đại điện có lực lượng quái dị bắn ngược Thiên Ưng Chu Trí trở về.
Kêu thảm một tiếng, Thiên Ưng Chu Trí đột nhiên rơi xuống đất, trong mắt đầy hoảng sợ, còn có không cam lòng.
← Ch. 425 | Ch. 427 → |