Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Thánh - Chương 463

Thiên Thánh
Trọn bộ 758 chương
Chương 463: Vô Biên Hoang Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-758)

Siêu sale Shopee


Nếu không có Mộ Dung Tiểu Dạ cầm chặt tay của nàng, nhắc nhở nàng phải tỉnh táo, nàng đã sớm lao ra.

Cảm nhận được lo lắng và tĩnh nghĩa trong mắt của Đoan Mộc Thanh Vân trong, Công Tôn Duy Ngã nhìn qua đôi mắt quen thuộc đó, đôi môi run nhè nhẹ vài cái, cuối cùng đành phải thở dài.

Dời ánh mắt, Công Tôn Duy Ngã nhìn qua hạt cát trong cột sáng, trong ánh mắt toát ra thần sắc phức tạp.

Chần chờ một lát, Công Tôn Duy Ngã bị sa mạc Phi Long thúc giục lần nữa, đi tới phía cột sáng.

Vào thời khắc này hư không gần cột sáng đột nhiên xuất hiện một vết rách, Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên phá không tới, từ vết rách bay ra, khiến mọi người chú ý..

- Thiếu gia! Chúng ta ở đây.

Lan Hinh kinh hô mang theo kinh hỉ, nhìn thấy Ý Thiên, Lan Hinh biểu lộ quan tâm và ân cần, làm cho Ý Thiên rất ấm áp.

Ứng Thải Liên ánh mắt kỳ dị, ghen ghét trừng Lan Hinh vài lần, cũng không tiện ở trước mặt nói ra cái gì.

Hồi tưởng cảnh triền miên với Ý Thiên lúc nãy, trên mặt Ứng Thải Liên mang theo thần sắc hoài niệm.

Hôm nay rời khỏi Huyết Dục Linh Giới, trở lại với sự thật, tất cả giống như một giấc mộng, là thời điểm nên quên đi.

Ý Thiên nhìn qua đám người Lan Hinh cười cười, ánh mắt lại nhìn qua Ứng Thải Liên, phát hiện nàng đã khôi phục nguyên dạng, nhu tình trong mắt sớm không còn, mà chuyển biến thành lạnh lùng như băng và vô tình.

Ý Thiên thầm than một tiếng, nữ nhân thật sự là sinh vật thiện biến.

Trước đó trong Huyết Dục Linh Giới, Ứng Thải Liên lớn mật lửa nóng, làm cho Ý Thiên cảm nhận được sảng khoái khó quên.

Hôm nay hoàn cảnh biến đổi, thái độ của Ứng Thải Liên cũng chuyển biến theo, nữ nhân như vậy vô cùng đáng sợ.

Đi tới bên cạnh Lý Nhược Nhiên, Ý Thiên nhạy cảm cảm ứng được khí tức của Nam Cung Uyển Nghi, âm thầm bắt liên lạc với nàng và trao đổi vài câu.

Lan Hinh kéo Ý Thiên hỏi lung tung này kia, cực kỳ nóng bỏng.

Từ Nhược Hoa cùng Mộ Dung Tiểu Dạ quan tâm đầy đủ tới Ý Thiên, trong tràng có không ít nam nhân ghen ghét nhìn qua, lúc này Ứng Thải Liên trở lại bên cạnh Vương Phi Dật, Hoa Vô Khuyết lập tức tươi cười chào đón, kết quả lại mũi dính đầy tro, Ứng Thải Liên phản ứng lãnh đạm.

Công Tôn Duy Ngã nhìn qua Ý Thiên, khóe miệng đắng chát, giờ này khắc này hắn có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thể nói rõ.

Đi tới cạnh cột sáng, Công Tôn Duy Ngã chậm rãi nhắm mắt lại, sau khi trầm mặc thì thời điểm mở mắt ra lần nữa, đáy mắt hiện lên một đám tinh quang, khí thế toàn thân tăng lên gấp đôi, vô cùng kỳ lạ.

Một khắc này Công Tôn Duy Ngã giơ hai tay lên cao, hai tay có hào quang tụ hồi, Chú Kiếm Đỉnh từ trong người của hắn tỏa ra ngoài, dưới sự khống chế của Công Tôn Duy Ngã nó chậm rãi chuyển động, bay thẳng tới cột sáng.

Rất nhanh Chú Kiếm Đỉnh và cột sáng gặp nhau, cũng không có xuất hiện dấu vết bài xích, mà là nhẹ nhõm tiến vào trong cột sáng, Chú Kiếm Đỉnh hút hạt cát kia vào trong.

Đến lúc này Chú Kiếm Đỉnh gia tốc xoay tròn, hạt cát trong nó tỏa ra hào quang năm màu, cột sáng bên ngoài nhanh chóng thu nhỏ lại, dung nhập vào trong Chú Kiếm Đỉnh.

Chú Kiếm Đỉnh tỏa ra hoa vân vô cùng kỳ lạ, một đoàn hào quang di động nhanh chóng bên trong, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.

Một màn này tiếp tục một lát, lập tức trong Chú Kiếm Đỉnh có hào quang năm màu bắn ra, hào quang vạn trượng, hạt cát kia biến lớn nhanh chóng, giống như phóng lớn ngàn vạn lần, nó xoay tròn thật nhanh trong Chú Kiếm Đỉnh, trong khoảnh khắc đã biến lớn tới cực hạn.

Cường quang lóe lên, vật đổi sao dời.

Đợi đến lúc mọi người mở mắt ra lần nữa, một màn trước mắt làm cho người ta sợ hãi thán phục.

Cột sáng thông thiên trước đó biến mất, mà chuyển biến thành một cái đỉnh ba chân, đường kính vượt qua mười trượng.

Trong Chú Kiếm Đỉnh xuất hiện một đoàn hào quang hình tròn, có tám cánh cửa đồng thời mở ra.

Lúc mọi người nhìn rõ ràng thì ngạc nhiên phát hiện, Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ đã biến mất không thấy đâu cả.

Lúc tám cánh cửa hiện ra, Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương dẫn dấu ở gần đó, hắn phát hiện động tĩnh của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ đầu tiên, sau đó đi theo hai ngươi đi vào trong.

Ứng Thải Liên nhìn qua tám cánh cửa, cười lạnh nói:

- Đây là Bát Quái Môn, phải tiến vào từ sinh môn mới được.

Lời vẫn còn bên tai, Ứng Thải Liên liền lóe lên rồi biến mất, cao thủ gần đó cũng tiến vào cánh cửa, nhưng lại đi vào cánh cửa khác nhau.

Lý Nhược Nhiên cũng không nóng lòng, chờ sư huynh Chư Cát Đằng Huy phân biệt sinh môn thì đoàn người mới đi vào, xuyên qua một cánh cửa đặc thù tiến vào thế giới giả tưởng.

Phóng mắt nhìn đi, trong sa mạc vô biên có một thành trì đứng vững, cách nhau mấy ngàn dặm, thậm chí mấy vạn km, số lượng thành cổ không biết bao nhiêu mà kể.

Lý Nhược Nhiên kinh nghi nói:

- Kỳ quái, tại sao cảm thấy nó quá hoang vu vậy?

Ý Thiên cười nói:

- Vô Biên Hoang Thành, nếu không phải hoang vu, hai chữ hoang thành giải thích thế nào?

Lan Hinh nhõng nhẽo cười nói:

- Nếu đúng là hoang thành, vậy chẳng phải không có giá trị sao?

Lan Hinh nói như vậy làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, Vô Biên Hoang Thành được xưng là một trong bảy đại thần tích của Vân Hoang đại lục, rốt cuộc nó thần kỹ chỗ nào, giá trị ra sao?

Giờ phút này những cao thủ vào trước đã sớm biến mất, Chư Cát Đằng Huy đi trước dẫn đường, cảm giác Vô Biên Hoang Thành vô cùng mênh mông, vừa nhìn đã thấy hoang vu và vô biên, căn bản nhìn không tháy chút dấu vết thực lực và màu xanh nào cả.

Đoàn người bay thẳng về phía trước, có một tòa cổ thành, nhìn qua xa xôi to lớn, cũng không biết những thành cổ này là ai tu kiếm mà thành.

Ý Thiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, trong hư không xa xôi vô tận cất dấu khí tức của nhật nguyệt tinh thần (mặt trời, mặt trăng, ngôi sao), cho người ta cảm giác quái dị.

Lăng không bay lên, Ý Thiên nhìn qua phía chân trời, đảo mắt nhìn qua bốn phía, nhưng thấy từng tòa thành cách nhau ít nhất mấy ngàn dặm, nhìn ra chung quanh càng không có giới hạn.

Những tòa thành này quy mô lớn nhỏ như nhau, giống như là phục chế ra từ một cái, vĩnh viễn không phân được bốn phía, làm cho người ta không thấy đâu là giới hạn.

Đây là cảm giác vô lực, nhưng mà Ý Thiên cũng không có buông tha, hắn ý niệm chấn động khác xa người thường, lập tức trải rộng phạm vi mấy mười vạn dặm, trải qua dò xét hơn một nén hương, cuối cùng nhất phát hiện trong Vô Biên Hoang Thành này có tám mươi mốt vạn tòa thành cổ, bao trùm phạm vi mấy chục triệu dặm vuông, không bàn mà hợp ý với suy diễn.

Trong rất nhiều thành cổ này, tòa thành cổ ở trung ương đặc biệt nhất, có hệ thống phòng ngự vô cùng huyền diệu, nhưng khoảng cách xa xôi, cáchđaám người Ý Thiên ít nhất ba mươi sáu vạn dặm.

Từ con số khoảng cách, đừng nói là bay qua, cho dù xuyên qua không gian cũng không biết phải xuyên qua bao lâu mới tới.

Ý Thiên vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, ở trong đó khẳng định có huyền cơ khác, rốt cuộc là cái gì đây?

Vì nắm rõ tình huống, Ý Thiên thúc dục Thiên Tâm ý thức, nhằm vào Vô Biên Hoang Thành to lớn tiến hành suy tính, tìm kiếm sơ hở và huyền cơ trong đó.

Ý Thiên có Thiên Tâm ý thức vô cùng huyền diệu, có thể phỏng đoán cát hung họa phúc, cảm ứng nguy cơ sinh tử.

Mặt đất, Nam Cung Uyển Nghi giờ phút này đã hiện thân, đang nói vài câu chào hỏi với mọi người, liền đứng cùng Lý Nhược Nhiên, nhằm vào Vô Biên Hoang Thành to lớn tiến hành dò xét.

Tu vị Vũ Đế cùng Vũ Hoàng có khác biệt vô cùng to lớn, mà Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên đều có thể chất đặc thù, tu vị không phải Vũ Đế bình thường có thể so sánh.

Chư Cát Đằng Huy tinh thông binh pháp cùng trận pháp, sau một phen tra xét đưa ra kết luận kinh người.

- Vô Biên Hoang Thành là một trận pháp to lớn, trước mắt nó đã tê liệt. Một khi trận pháp vận chuyển uy lực không gì sánh kịp.

Lý Nhược Nhiên trầm ngâm nói:

- Tương truyền Vô Biên Hoang Thành này chính là một kiện thần khí, từng tao ngộ trọng thương. Nếu tình huống là thật nó chắc là tiên trận.

Mộ Dung Tiểu Dạ khó hiểu nói:

- Vì cái gì là tiên trận?

Nam Cung Uyển Nghi lại nói:

- Nghe nói thần khí là do tiên trận tạo thành, tiên khí có tiên linh, thần khí có tiên trận. Có thể người luyện chế thần khí phải tinh thông trận pháp tiên thuật, nếu không thì không cách nào luyện thành thần khí.

Từ Nhược Hoa nói:

- Chiếu theo đó phân tích, Vô Biên Hoang Thành này từng bị trọng thương, tiên trận nhất định bị phá hư vô cùng nghiêm trọng, cho nên tê liệt khả năng cực cao. Nếu là như thế, Vô Biên Hoang Thành này chỉ sợ không phải thứ đáng giá gì.

Chư Cát Đằng Huy phản bác:

- Vậy cũng không nhất định, thần khí dù sao cũng không giống bình thường, đặc biệt là Vô Biên Hoang Thành là siêu cấp thần khí to lớn, khẳng định ẩn chứa bí mật không muốn ai biết. Nếu có thể nắm giữ những bí mật này, đối với người tu chân mà nói nhất định vô cùng trân quý.

Lan Hinh nhìn phía trên, nói khẽ:

- Cũng không biết thiếu gia có phát hiện tin tức hữu dụng nào không.

Đoan Mộc Thanh Vân vẻ mặt thất vọng, cười khổ nói:

- Sớm biết Vô Biên Hoang Thành là cái dạng này, ai còn liều mạng đi cướp đoạt nó cơ chứ?

Đối với người biết hàng, Vô Biên Hoang Thành giá trị liên thành. Đối với người không biết hàng, Vô Biên Hoang Thành không đáng một đồng.

Lý Nhược Nhiên cười nói:

- Không nên vọng động kết luận, Vô Biên Hoang Thành vô cùng to lớn, ai biết bên trong giấu bí mật gì.

Từ Nhược Hoa nói:

- Trong đây thành cổ vô số, xem như vô cùng vô tận, cho người ta cảm giác không có đường ra.

Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua Ý Thiên trên cao, thanh nhã nói:

- Nhìn tình huống của Phi Vũ, dường như phát hiện bí mật gì đó, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến là được.

Chư Cát Đằng Huy không nói, hắn và Ý Thiên đều là Thánh Hoàng, mà hắn lại tinh thông trận pháp mưu lược, có danh xưng Chư Cát, vẫn bất mãn với Ý Thiên.

Hôm nay Chư Cát Đằng Huy âm thầm triển khai dò xét bí mật của Vô Biên Hoang Thành, kết quả lại không được như ý.

Nếu như Ý Thiên có thể dò xét ra tin tức gì, đây chẳng phải là ở phương diện trận pháp còn hơn cả Chư Cát Đằng Huy?

Cho tới nay Chư Cát Đằng Huy đều cực kỳ tự phụ, nhưng từ sau khi gặp Ý Thiên làm gì cũng bất lợi.

Vốn sư muội Lý Nhược Nhiên âu yếm của mình ái mộ Ý Thiên, chuyện này khiến cho Chư Cát Đằng Huy không phục lắm.

Hôm nay Ý Thiên lại trở thành hy vọng trong lòng mọi người, Chư Cát Đằng Huy càng không phục, lén quyết cao thấp với Ý Thiên.

Thúc dục pháp quyết, Chư Cát Đằng Huy dùng toàn lực nhằm vào Vô Biên Hoang Thành tiến hành dò xét bí mật, tìm kiếm dấu vết để lại.

Nhưng mà Vô Biên Hoang Thành quá lớn, sóng nguyên lực của người tu chân bị khoảng cách ảnh hưởng, không cách nào phát hiện vật quá xa.

Mà ý niệm dò xét ảnh hưởng bởi tu vị, tuy Thánh Hoàng chi có thể xuyên qua hư không, nhưng thành tựu như thế nào cũng quan hệ mật thiết với tu vị của người nắm giữ.

Giữa không trung, sắc mặt Ý Thiên nghiêm trọng, Thiên Tâm ý thức vận chuyển thật nhanh, suy tính ảo diệu và huyền cơ của Vô Biên Hoang Thành.

Bởi vì thành cổ trong Vô Biên Hoang Thành có tới tám mươi mốt vạn tòa, nếu muốn tìm ra quy luật và huyền bí trong nó, nhất định phải nhằm vào một tòa thành cổ dò xét tường tận, đây chính là công trình to lớn.

Trong quá trình thăm dò thành cổ, Ý Thiên phát hiện tung tích của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ, hai người dùng phương pháp đặc thù xuyên qua, đang tới gần thành cổ trung tâm.

Loại tốc độ này rất kinh người, nhưng dù sao tới ba mươi sáu vạn dặm, mặc dù Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ nắm giữ bí mật, cũng không cách nào tới đó trong thời gian ngắn.

Lưu ý phương thức tiến lên của Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ, Ý Thiên phát hiện một bí mật.

Chính là Công Tôn Duy Ngã cùng Tả Thiên Huệ mỗi khi thông qua tòa thành nào đó đều dùng Truyền Tống Trận Pháp, hướng tới thành cổ trung tâm.

Nói cách khác hai người chọn dùng chuyển di trong cự ly ngắn, mỗi một tòa thành cổ cách nhau mấy ngàn dặm, bọn họ chuyển qua từng tòa thành cổ, tốc độ còn nhanh hơn phi hành rất nhiều.

Nắm giữ điểm này thì trong lòng Ý Thiên đã có ý định, thân thể lóe lên hạ xuống đất, đi tới bên cạnh đám người Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên.

- Đi mau, chúng ta nhanh đi tới thành cổ phía trước, ta đã nắm giữ một ít bí mật.

Chư Cát Đằng Huy nghe vậy cả kinh, chính mình cẩn thận dò xét cả buổi nhưng vẫn mờ mịt, căn bản không tìm ra chút tin tức nào cả, ai ngờ Ý Thiên lại phát hiện bí mật.

Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên nhìn nhau cười cười, dẫn người đi theo phía sau Ý Thiên bay tới thành cổ trước mặt, trong nháy mắt đã đi xa.

Trong Vô Biên Hoang Thành trừ cát vàng thì chỉ có thành cổ, ngay cả gió cũng không có, cho người ta cảm giác quỷ dị tới tận cùng.

Ý Thiên dẫn người tiến lên, thành cổ cách mọi người chừng ba bốn mươi dặm, chín người Ý Thiên chỉ có Đoan Mộc Thanh Vân tu vị yếu nhất, nhưng cũng là Huyền Hoàng, tốc độ cũng không chậm.

Nhưng mà cự ly xa như thế hoàn toàn dựa vào bay qua, ít nhất cũng phải bay nửa canh giờ, Ý Thiên cũng không có nhiều thời gian lãng phí như vậy.

Vì tăng tốc đi tới, Ý Thiên thi triển Vạn Vật Vô Cực, vận dụng thiên địa phong lực, mở một thông đạo thời không giữa không trung, cải biến pháp tắc không gian mang theo mọi người xuyên qua thông đạo thời không, trong nháy mắt đã tiến tới gần thành cổ.

Nhìn kỹ lại thành cổ trước mặt vô cùng to lớn, còn lớn hơn Phi Vân thành vài lần, cho người ta cảm giác khí thế to lớn, khiến người nhìn thấy có cảm giác mình quá nhỏ bé.

Phi thân tới gần, Ý Thiên ý niệm dò xét khắp toàn thành, không có phát hiện bất luận khí tức nào, là tòa thành trống rỗng.

Quy mô của thành trì này có thể nói là nhất tuyệt, mà tài liệu tu kiến tòa thành chính là Huyền Hoàng tinh thạch vô cùng trấn quý trên Vân Hoang đại lục này.

Loại Huyền Hoàng tinh thạch này chính là tài liệu luyện khí tuyệt hảo, một khối nhu lòng bàn tay đã có giá xa xỉ, nhưng cả tòa thành cổ này đều do Huyền Hoàng tinh thạch tạo thành.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-758)