← Ch.532 | Ch.534 → |
Cũng may Duyến Y Mộng hợp thời tỉnh lại, thi triển đạo thuật huyền diệu của Tam Thanh Thần Điện, mang theo Ý Thiên dung nhập thủy vực, tiến vào thế giới huyền diệu của nước, xảo diệu vượt ải thành công, bắt đầu bỏ trốn.
Trong thế giới nước, Ý Thiên cảm giác được nhịp đập của nước, đó là một loại cảm giác kỳ lạ, dĩ vãng hắn chưa bao giờ nhận thức qua.
Duyến Y Mộng tiến vào trong nước, bắt đầu toàn lực vận chuyển huyền âm chi khí, gia tốc khôi phục thực lực.
Xuôi dòng mà đi, Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng đi được mười dặm thì ra khỏi sông, tiềm nhập trong núi rừng.
Tào Băng Oánh phát giác rất nhanh, mang theo tám đại cao thủ đuổi theo không bỏ, tùy ý Ý Thiên chuyển biến tần suất như thế nào, đổi hướng ra sao, Tào Băng Oánh vẫn theo phía sau, không bỏ qua.
Lúc này bị người ta đuổi theo, Ý Thiên cảm thấy cực kỳ chật vật, thực sự cảm nhận được cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Vào lúc hoàng hôn, Ý Thiên đi vào trong sơn cốc, nơi này không có ngọn cỏ nào, cơ hồ tất cả nham thạch bùn đất đều là màu đen, cho người ta cảm giác sợ hãi.
Duyến Y Mộng nhìn qua sơn cốc, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Đây là hung thần chi địa, không thể ở lâu.
Ý Thiên khẽ lắc đầu, ngồi xổm xuống chạm tay vào đất, cảm giác ký tự chữ 'diệt' rung rung, bắt đầu hấp thu ưực lượng trong mặt đất.
Trong sơn cốc này, trên đỉnh núi nhỏ, chỗ ấy có một sơn động đen kịt..
Ý Thiên đứng dậy ôm cổ Duyến Y Mộng, nói nhỏ bên tai của nàng.
- Nơi đây rất quỷ dị, tạm thời ủy khuất ngươi một chút, chúng ta trốn vào trong sơn động này, xem các nàng có dám tiến vào sơn cốc hay không.
Chợt lóe lên, Ý Thiên tiến vào sơn động, thu liễm khí tức toàn thân, ánh mắt lưu ý động tĩnh bên ngoài sơn cốc.
Sơn động dường như rất sâu, nhưng Ý Thiên tạm thời đứng ở cửa sơn động.
Tất cả bùn đất trong động đều là màu đen, ẩn chứa lực lượng tà ác quỷ dị, Ý Thiên sợ Duyến Y Mộng nhiễm lực lượng tà ác này, đành phải ôm lấy nàng.
Kể từ đó hai người khó tránh tiếp xúc thân thể, tình huống đặc thù.
Sắc mặt Duyến Y Mộng đỏ lên, nhưng mà biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt lưu ý cảnh sắc ngoài động.
Thời điểm này, đám người Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh đang ở bên ngoài sơn cốc, Ngọc Thuần Dương cùng Lý Đạo Nhất vội vàng muốn tiến vào trong cốc, bị Lạc Ngọc Kiều ngăn lại.
- Không thể lỗ mãng, đây là hung thần chi địa trong Thiên Nhất sơn mạch, Tử phủ từng nghiêm lệnh môn hạ đệ tử không được tiến vào trong đó, nghe nói vô cùng hung hiểm, ẩn dấu sát cơ.
Ngọc Thuần Dương nghi vấn nói:
- Chúng ta chẳng lẽ không công buông tha bọn chúng sao?
Lý Đạo Nhất nhìn qua sơn cốc đen nhánh, trầm giọng nói:
- Ngọc huynh chính là thuần dương thân thể, chẳng lẽ không cảm nhận được lực lượng tà ác đậm đặc trong đó sao?
Ngọc Thuần Dương khẽ nói:
- Ta tự nhiên cảm giác được, nhưng ta không e ngại, ta chỉ không cam lòng cho tiểu tử kia chạy đi mà thôi.
Tử phủ Viên Tử Di khuyên nhủ:
- Ngọc thiếu hiệp chớ tức giận, nơi này không tầm thường, ta đoán chừng người nọ cũng không biết chi tiết, cho nên mới tùy tiện xâm nhập. Trước mắt chúng ta chỉ cần bao quanh bốn phía, không lâu sau bọn chúng chết trong cốc, căn bản không cần chúng ta động thủ.
Tử phủ trưởng lão Chu Tử Long cười nói:
- Kể từ đó, cho dù Tam Thanh Thần Điện hỏi tới, cũng không quan hệ trực tiếp tới chúng ta, là Duyến Nhược Thủy xông vào tuyệt địa, gieo gió gặt bão.
Tào Băng Oánh nói:
- Cứ làm như vậy đi, chúng ta phong kín lối ra của sơn cốc, khốn chết bọn chúng ở bên trong.
Mọi người không có dị nghị, được Tào Băng Oánh an bài cho nên hành động.
Trong sơn động, Ý Thiên biết rõ tình huống ở bên ngoài, xác nhận Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh không dám xông vào trong cốc, lúc này mới ôm Duyến Y Mộng cẩn thận tiến vào trong sơn động.
Sơn động đen kịt, gió lạnh quỷ dị, im ắng yên tĩnh, cấu thành một màu khủng bố.
Duyến Y Mộng đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, ánh mắt lập loè nhìn qua sơn động đen kịt, thấp giọng nói:
- Ta có cảm giác không tốt, nơi này dương như cất dấu cái gì đó.
Ý Thiên an ủi:
- Đừng sợ, chúng ta sẽ không có việc gì đâu.
Sau khi xâm nhập vào trong sơn động, trên người Ý Thiên có hào quang đỏ thẫm hiện ra, chiếu sáng khắp sơn động.
Sơn động vẫn tiến vào trong lòng đất, Ý Thiên đi tới phía trước chừng mấy trăm thước, đi vào một huyệt động to lớn.
Huyệt động này sáng như ban ngày, không gian thập phần to lớn, chung quanh có quái thạch kỳ lạ, còn có năm đoàn hỏa diễm đỏ sậm di chuyển trong sơn động..
Ý Thiên biểu lộ nghiêm túc, loại tồn tại như quỷ này hắn mới gặp lần đầu tiên, muốn nói tuyệt không sợ, đó là gạt người.
Nhưng mà ở tứước mặt Duyến Y Mộng, Ý Thiên phải biểu hiện kiên cường bình tĩnh, không được sợ hãi.
Ý Thiên chậm rãi đi tới, năm đoàn ma trơi chuyển động quanh người của hắn, cảm giác âm trầm quỷ dị, thỉnh thoảng có hỏa diễm nổ tung, khiến tim người ta đập rộn lên.
Ý Thiên bất vi sở động, ôm chặt người ngọc trong ngực, cẩn thận từng li từng tí đi tới phía trước, những ma trơi kia hình như rất sợ, không dám tới gần Ý Thiên.
Xuyên qua huyệt động lớn kia, Ý Thiên tiếp tục xâm nhập, lại đi thêm mấy trăm trượng, đi vào một đường rẽ.
Trước mặt Ý Thiên có ba con đường, bên trái có quang mang u lan lóe lên, chính giữa có hào quang đỏ như máu, bên phải là hào quang màu xanh đen.
Đứng trước đường rẽ, Ý Thiên không có tùy tiện hành động, âm thầm thăm dò tình huống phía sau ba con đường, cảm giác được tham lam, ngoan độc, âm trầm, tà ác.
Đây là nơi hội tụ tà ác, âm trầm, quỷ dị, khủng bố của thế gian, tràn ngập khí tức tử vong, hủy diệt.
Duyến Y Mộng sóng mắt không động, nói khẽ:
- Ba con đường đều đi thông tới tà ác, khác biệt là mạnh yếu khác nhau.
Ý Thiên cười khổ nói:
- Chúng ta không có lựa chọn, nơi đây có tà ma chi khí có thể xâm hồn thực cốt, cho dù chúng ta đứng bất động, một lúc sau cũng tao thành tổn thương to lớn với chúng ta, chúng ta phải đánh cuộc một keo.
Cất bước đi lên, Ý Thiên đi vào thông đạo chính giữa, màu đỏ như máu hào quang lập loè bất định, tản mát ra hương vị huyết tinh, khủng bố khiến tâm thần người ta bất định, vô cùng đáng sợ.
Tiến vào thông đạo, Ý Thiên phát hiện trong thông đạo có một viên bi huyết sắc lơ lửng, nó rất nhỏ nhưng có hào quang lóe ra, có lực ăn mòn đáng sợ.
Ý Thiên thiết hạ cấm chế trên người của mình, hiệu quả không quá lý tưởng.
Những viên bi huyết sắc kia giống như có thể ăn mòn hào quang kết giới, làm cho kết giới nguyên vẹn của Ý Thiên vẫn tiêu hao nguyên khí.
Ý Thiên bất đắc dĩ, đành phải thúc dục tiên khí Hồng Vân Tráo, bao phủ mình và Duyến Y Mộng bên trong Hồng Vân Tráo, tiếp tục bay vào trong.
Phòng ngự của cửu cấp tiên khí đúng là rất tốt, Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng được Hồng Vân Tráo bảo vệ, rất nhanh đi vào sâu trong đường hầm, kết quả nhìn thấy một màn khủng bố.
Trong huyệt động to lớn, vách tường bốn phía đều là huyết thủy, huyệt động có hỏa diễm thiêu đốt, vô số cỗ xương khô trôi nổi ở giữa không trung, ngoài thân có năm đạo hắc khí vờn quanh, thỉnh thoảng biến ảo thành các loại lệ quỷ, phát ra tiếng thét ghê hồn.
← Ch. 532 | Ch. 534 → |