← Ch.550 | Ch.552 → |
Đại trưởng lão và bốn cao thủ chấn động, Ngũ Hành Kiếm Trận lập tức sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên và tiếng nổ tung kèm theo.
Thân hình Ý Thiên nhoáng một cái, hóa thân hơi bụi, không ngừng thu nhỏ lại và xuyên qua sóng xung kích, hữu hiệu tránh né lực lượng hủy diệt.
Mặt đất rung động và có tiếng nứt vỡ như hổ gầm, lúc này Vân Hạo Ba bị đánh bay, những nữ quyến kia bị cuốn vào trong vòng xoáy.
Sóng xung kích qua đi, Ý Thiên xuất hiện ở giữa không trung, tay trái đẩy nhẹ về phía những khí lưu kia, những nữ quyến bị cuốn bay cũng hạ xuống đất, khí lưu biến mất vô tung.
Đại trưởng lão bị nổ đầu trướng mắt hoa, hắn đang gào thét không cam lòng.
Sau khi ổn định thân hình, hai mắt đại trưởng lão như lửa, giọng căm hận nói:
- Vân Hạo Dương, hôm nay có ngươi không có ta.
Bay lên cao, đại trưởng lão lại tế tiên kiếm ra, thân thể dung nhập vào trong thân kiếm, thi triển nhân kiếm hợp nhất.
Thần sắc Ý Thiên lạnh lùng, âm trầm nói:
- Bất luận là công kích nào với ta cũng phí công thôi, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Tay trái nâng lên, ngón trỏ của Ý Thiên kép lấy tiên kiếm bay tới, thân kiếm không ngừng run rẩy, phát ra tiếng gào thét nhưng nó không thể thoát được.
Bốn cao thủ Linh Kiếm Tông vừa sợ vừa vận, cùng thúc dục tiên kiếm công kích, một lòng muốn đánh chết Ý Thiên, cứu đại trưởng lão.
Ý Thiên cười lạnh như băng, tay phải vẫy nhẹ một cái, dùng mắt thường nhìn qua, vô số kiếm quang giăng khắp nơi, lập tức trải rộng trời xanh, trực tiếp xoắn giết bốn cao thủ của Linh Kiếm Tông.
Người chết đèn tắt, bốn thanh tiên kiếm run rẩy, toàn bộ rơi vào trong tay của Ý Thiên.
Tuy lục cấp tiên khí không lọt vào mắt của Ý Thiên, nhưng tiên khí dù sao không phải linh khí có thể so sánh, ném đi quá mức lãng phí, Ý Thiên đành phải tạm thời thu lại.
Đại trưởng lão tu vị cao cường, mặc dù không bằng Ý Thiên, nhưng nguyên thần dung nhập vào trong tiên khí, Ý Thiên muốn thương tổn hắn cũng không dễ.
Giờ phút này đại trưởng lão đang toàn lực giãy dụa, ý đồ thoát khỏi Ý Thiên khống chế, bất đắc dĩ tiên kiếm lay động mạnh nhưng cũng không bay ra khỏi tay của Ý Thiên được.
- Vân Hạo Dương, có giỏi thì buông tay đánh một lần, quyết đấu công bình.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Quyết đấu công chính? Các ngươi thời điểm đồ sát người vô tội, có từng nghĩ tới quyết đấu công chính không? Khi đó các ngươi ngang ngược càn rỡ, có từng nghĩ tới lúc như bây giờ không?
Đại trưởng lão vừa sợ vừa giận, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử đừng vội cuồng vọng, ngươi bây giờ cũng không thể làm gì được lão phu, sớm muộn gì ngươi cũng chết dưới kiếm của Linh Kiếm Tông, ngươi chờ xem, nhớ kỹ lấy.
Ý Thiên lạnh giọng nói:
- Ta không làm gì được ngươi? Thật sự là chê cười.
Tay trái Ý Thiên dùng sức, tiên kiếm trong tay ngừng đung đưa, tiên linh gào thét, thân kiếm trong nháy mắt kết băng, khí lạnh bức đại trưởng lão từ trong tiên kiếm bay ra ngoài.
Ý Thiên thu kiếm tiên, ánh mắt lãnh khốc nhìn qua đại trưởng lão, nói:
- Tại sao phải đồ diệt Vân gia, nói mau!
Thân thể đại trưởng lão run lên, nói:
- Vì... Vì... Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết, ta muốn xé xác ngươi.
Lăng không xoay chuyển, đại trưởng lão đột nhiên tiến công.
Ý Thiên giận dữ, đồng tử lập tức biến thành màu bạc, trong nháy mắt lập tức đóng băng thân hình đại trưởng lão trên không.
- Một cơ hội cuối cùng, không nói thì hình thần câu diệt, ngươi hiểu rõ ràng.
Thân thể đại trưởng lão cứng lại, trên mặt phủ đầy thần sắc hoảng sợ, rung giọng nói:
- Tiểu tử ngươi không phải người, ngươi là ma quỷ... Ngươi...
Ý Thiên quát:
- Có nói hay không!
Tâm thần đại trưởng lão run rẩy, sợ hãi chiếm cự nội tâm của hắn, làm cho hắn vô ý thức lựa chọn hồi phục.
- Vi tìm kiếm Ngưng Hồn Châu.
Trên mặt Ý Thiên mang theo một tia nghi hoặc, quay đầu nhìn qua Vân Hạo Ba cách đó không xa, hỏi:
- Vân gia còn có Ngưng Hồn Châu?
Vân Hạo Ba lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe nói qua vật ấy, càng không thấy qua, căn bản là hư ảo giả dối.
Đại trưởng lão giờ phút này đã khôi phục tâm thần, vẻ mặt ảo não nói:
- Bổn phái truy tra Ngưng Hồn Châu nhiều năm, đạt được manh mối chính là giấu trong Vân gia các ngươi, nếu không cần gì phải lao sư động chúng đi tới đây?
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Ngưng Hồn Châu có gì kỳ lạ, giá trị thế nào mà các ngươi lại diệt tuyệt nhân tính, đồ diệt Vân gia?
Đại trưởng lão lắc đầu nói:
- Ta đây không rõ ràng lắm, ta chỉ phụng lệnh làm việc!
Ý Thiên khẽ nói:
- Vì một Ngưng Hồn Châu không biết có hay không, các ngươi đồ sát hơn năm trăm người của Vân gia, đúng là tội không thể tha.
Vừa dứt lời, trong lòng Ý Thiên có hỏa diễm không tên hiện ra, phần thiên chân diễm lập tức bao phủ đại trưởng lão, thiêu đốt khiến hắn kêu to thảm thiết, toàn lực căng kết giới phòng ngự, chống cự lại Ý Thiên tiến công.
Vân Hạo Ba nhìn thấy một màn này, trong mắt lệ quang lập loè, hét lớn:
- Thiêu cháy hắn đi, báo thù cho phụ mẫu!
Oan hồn người chết quấn thân, lệ quỷ gào thét.
Phần thiên chân diễm đốt hủy vạn vật, nhiệt độ cực nóng đốt hủy quần áo của đại trưởng lão, cũng không ngay lập tức đốt chết hắn, nhưng cảm giác chết từ từ này quả thật khiến người ta cảm thấy khủng bố.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trong đại viện Vân gia, những oan hồn chết đi nhìn thấy cũng có thể an lòng đi xuống cửu tuyền.
Ý Thiên sinh lòng cảm xúc, ngẩng đầu nhìn qua không trung, Duyến Y Mộng mang theo Ngọc Như, nam tử áo đen phi thân xuống, đi vào đại viện.
Bốn mắt nhìn nhau, Ý Thiên đáy mắt đắng chát, Duyến Y Mộng than khẽ, khẽ lắc đầu.
Ngọc Như ôm hài tử phóng tới Vân Hạo Ba, nàng lúc này vô cùng kích động.
- Ngọc Như!
Quát to một tiếng, nước mắt Vân Hạo Ba chảy xuống, bước nhanh tới phía trước, vẫn ôm lấy Ngọc Như, hài tử trong ngực của nàng khóc lớn.
Ý Thiên đốt hủy thân thể đại trưởng lão, thôn phệ nguyên thần của hắn, từ trong trí nhớ của hắn chứng minh mục đích tới đây là đúng, đúng là Ngưng Hồn Châu.
Nam tử áo đen nhìn qua Ý Thiên, không nóng không lạnh nói:
- Anh hùng đã làm xong rồi, nên giải quyết hậu quả thế nào?
Ý Thiên cười khổ, quay đầu nhìn qua Vân Hạo Ba, hy vọng hắn và Ngọc Như có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Duyến Y Mộng đi tới bên cạnh Ý Thiên, ôn nhu nói:
- Không cần nghĩ quá nhiều, ngươi không nợ bọn họ cái gì!
Ý Thiên cười cười, hơi đắng chát, bản thân mình có thể làm được cái gì?
Sau một lát Vân Hạo Ba nắm tay Ngọc Như, ôm hài tử đi tới bên cạnh Ý Thiên, cảm xúc kích động, nói:
- Cảm ơn ngươi, đại ca, là ngươi cứu Ngọc Như, cứu hài tử, cứu ta...
Ý Thiên vỗ vỗ vai Vân Hạo Ba, khích lệ nói:
- Ngươi phải kiên cường mà sống, tương lai của Vân gia trên tay của ngươi.
Vân Hạo Ba sững sờ, hỏi:
- Vậy còn ngươi, đại ca?
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Ta có đường của mình, nhất định khác với ngươi. Ngọc Như vẫn si tình với ngươi như vậy, ngươi nên đối đãi tốt với nàng. Ta có hai thanh tiên kiếm, các ngươi nên giữ lại, ta đã lau ấn ký linh hồn trên đó, các ngươi có thể dung hợp.
Vân Hạo Ba cũng tinh thông đạo thuật, tu vị không tính quá mạnh mẽ, nhưng tư chất xem như không tệ.
Ý Thiên lưu lại hai thanh tiên kiếm, xem như lưu chút bảo đảm cho họ, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Mặt khác, Ý Thiên cũng trực tiếp khắ công pháp Huyền Linh Cửu Biến của Vân Hạo Dương vào trong đầu của Vân Hạo Ba, xem như làm chút tâm ý.
- Đại ca, ngươi chừng nào thì trở về?
Ánh mắt Vân Hạo Ba ưu thương, thân nhân mới vừa vặn chết đi, huynh đệ từ biệt mười năm vừa gặp lại đã rời đi, chuyện này khiến hắn khó chịu nổi.
Ý Thiên miễn cưỡng cười cười, an ủi:
- Cố gắng lên, có một ngày ngươi dương danh thiên hạ, chúng ta sẽ gặp lại.
Vân Hạo Ba nghiêm mặt nói:
- Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng.
Ý Thiên mỉm cười gật đầu, nhìn qua hai mắt Ngọc Như, lập tức khua tay nói đừng, quay người rời đi.
Đây là kết quả tốt nhất mà Ý Thiên có thể nghĩ ra, khiến cho Vân Hạo Dương vĩnh viễn sống trong lòng của bọn họ, như vậy là đầy đủ.
Rời khỏi Vân gia, Ý Thiên, Duyến Y Mộng, nam tử áo đen tiếp tục chạy tới Thất Sát Phong.
Trên đường đi Ý Thiên cảm xúc sa sút, cũng không có hồi phục diện mạo như trước, tạm thời dùng thân phận của Vân Hạo Dương.
Duyến Y Mộng nói:
- Thế tục ân cừu khiến nhân tình chấn động, thế tục danh lợi làm cho lòng người phập phồng. Ngươi trải qua quá ít, cho nên kích động. Chờ ngươi trải qua đủ nhập nhô, khi đó ngươi có lẽ sẽ bừng tỉnh đại ngộ.
Ý Thiên cười khổ nói:
- Ngộ cái gì?
Duyến Y Mộng nói:
- Lục dục hồng trần, tất cả là không!
Nam tử áo đen khẽ nói:
- Như vậy còn sống vì cái gì?
Ý Thiên thở dài nói:
- Đúng vậy a, như vậy còn sống có ý nghĩa gì?
Nam tử áo đen cười lạnh nói:
- Chết sẽ không có thống khổ, chết chính là giải thoát. Trên Vân Hoang đại lục này phật môn tứ đại giai không, đạo gia thanh tĩnh vô vi đều là chó má, đem vốn cuộc sống cực kỳ kích thích, tràn ngập sức sống nhưng bị cưỡng ép đẩy vào tịch mịch, đẩy về cô độc, làm người sống mà như chết, cho rằng đây là giải thoát.
Nam tử áo đen nói lời này khiến Ý Thiên khơi dậy cảm xúc, Duyến Y Mộng vẻ mặt sâu xa, đối với tôn chỉ giáo lý của đạo môn và phật môn có hoài nghi.
Sống hay chết là chuyện phải qua của nhân sinh, là hai lối luân hồi.
Nếu ngươi sống mà như chết, ngăn cách, không có phiền toái, không có danh lợi, không có tình yêu, không có ân oán, vậy sống làm gì?
Nếu như chỉ là kéo dài sinh mạng, như vậy kéo dài có ý nghĩa gì?
Nghĩ tới những thứ này, Ý Thiên hoang mang.
- Rốt cuộc ý nghĩa tính mạng là cái gì?
Nam tử áo đen nói:
- Ý nghĩa tính mạng của mỗi người đều vô cùng giống nhau. Nhưng mà có một điểm phải nhớ kỹ, dục vọng khống chế tất cả động lực, là trụ cột phát triển của mọi thứ.
Duyến Y Mộng phản đối:
- Dục vọng đúng là có thể thôi phát sự vật phát triển, nhưng cũng là căn nguyên của hủy diệt. Nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi, dục vọng của con người rất khó khống chế, dục vọng càng mạnh thì tính nguy hiểm càng lớn, dục vọng bổ trợ cho nhau.
Nam tử áo đen nói:
- Dục vọng vĩnh viễn không thể phá hủy, mấu chốt là ngươi nên khống chế nó thế nào.
Ý Thiên không nói, hắn đang tự hỏi, hắn đang lĩnh ngộ, cảm giác lời của song phương có đạo lý của nó, mấu chốt nằm ở chỗ khống chế dục vọng của mình như thế nào, đây là điểm mỗi người phải đối mặt.
Có ít người vì dục vọng trả thù mà sống, có ít người vì dục vọng mà đi tới hướng diệt vong.
Gió vẫn thổi vù vù. Duyến Y Mộng cùng nam tử áo đen không có tiếp tục tranh luận, ba người tăng thêm tốc độ, trong khi đi không có nói chuyện.
Buổi chiều giờ thân, Thất Sát Phong xuất hiện trước mặt, Duyến Y Mộng thả chậm tốc độ, lúc này Ý Thiên vẫn mê mang.
- Vì sao giảm tốc độ?
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Lúc này không cần nghĩ nhiều, tâm tình của ngươi không giống suy nghĩ của mình. Ngươi chỉ tạm thời mượn dành thân phận Vân Hạo Dương mà thôi, không nên tìm phiền toái cho bản thân..
Ý Thiên nhìn qua Thất Sát Phong, cảm giác chỗ này đúng là khác biệt, lập tức đò xét, nhưng khi tới gần thì bị lực lượng kỳ lạ quấy nhiễu.
Nam tử áo đen nhìn qua Thất Sát Phong, trong ánh mắt mang theo một tia khát vọng, rốt cuộc hắn đang định làm gì?
Đi qua phía trước, Ý Thiên nghĩ tới Ngưng Hồn Châu khiến Vân gia diệt môn, vật này hắn chưa từng nghe nói qua, mà Duyến Y Mộng là thánh nữ Tam Thanh Thần Điện, nàng có biết không?
- Các ngươi nghe qua Ngưng Hồn Châu chưa?
Duyến Y Mộng ánh mắt khẽ nhúc nhích, nghiêng mắt nhìn nam tử áo đen, thần sắc phức tạp..
- Ngưng Hồn Châu có hai loại, loại thứ nhất rất thông thường, thuộc về pháp bảo, rất nhiều môn phái có thể chế tạo thành công.
Ý Thiên hiếu kỳ nói:
- Loại thứ hai là sao?
Duyến Y Mộng không nói, dường như đang suy nghĩ.
Nam tử áo đen nói vào:
- Loại thứ hai rất kỳ lạ, tên là Thần Hồn Ngưng Hình Châu, gọi tắt là Ngưng Hồn Châu, trong thiên hạ chỉ có một viên mà thôi.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Thần Hồn Ngưng Hình Châu có tác dụng gì?
Nam tử áo đen nhìn qua Duyến Y Mộng, đạm mạc nói:
- Chỗ đặc biệt của nó là một khi xuất hiện, Bát Cực Thần Điện sẽ ra tray tranh đoạt.
Ý Thiên cả kinh, tuy không biết Thần Hồn Ngưng Hình Châu tác dụng cụ thể thế nào, nhưng bởi vậy có thể thấy được vật này rất trân quý, nếu không Bát Cực Thần Điện cũng không ra tay như vậy.
Duyến Y Mộng chần chờ một lát, nói khẽ:
- Vân Hoang đại lục này vẫn truyền lưu truyền thuyết cổ xưa, khởi nguyên chi địa có ba kiện Tam Tuyệt thần binh, uy lực vô cùng. Ai có thể đạt được nó, người đó có thể xưng hùng Vân Hoang.
Ý Thiên ngạc nhiên nói:
- Có thần kỳ như vậy không? Ba thần binh tuyệt thế kia là gì, ở đâu?
Duyến Y Mộng lắc đầu nói:
- Không có ai biết ba kiện thần binh ở đâu, nhưng mà cổ xưa tương truyền rằng ba kiện thần binh tuyệt thế này do Ngưng Hồn, Huyễn Lân, Tà Hồng ba bộ phận tạo thành, mà Ngưng Hồn chính là Thần Hồn Ngưng Hình Châu, là bán thần khí, giá trị hơn xa cửu cấp tiên khí.
- Bán thần khí? Có tồn tại thứ này sao? Như đồn đãi là thật, Tam Tuyệt thần binh chính là do ba kiện bán thần khí tổ hợp mà thành một kiện thần khí?
Ý Thiên nhìn qua Duyến Y Mộng, trong mắt đầy ngạc nhiên.
Nam tử áo đen cải chính:
- Trên thực tế, Ngưng Hồn cùng Huyễn Lân thuộc về bán thần khí, Tà Hồng chính là thần binh.
Ý Thiên chợt nói:
- Thì ra là thế, chiếu theo như vậy, Linh Kiếm Tông tiến tới Vân gia tìm Ngưng Hồn Châu, vô cùng có khả năng chính là Thần Hồn Ngưng Hình Châu.
Duyến Y Mộng trầm ngâm nói:
- Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ Vân Hoang sắp đại loạn.
Nam tử áo đen hờ hững nói:
- Tam Tuyệt xuất tru quỷ thần, trảm thần đồ tiên. Khởi Nguyên Thư, Tạo Hóa Đồ, xưng tôn tam giới vạn vật chủ.
Duyến Y Mộng nghe vậy chấn động, ánh mắt nhìn qua nam tử áo đen, chất vấn:
- Ngươi rốt cuộc tới từ nơi nào, sao biết tiên đoán cổ xưa này?
Nam tử áo đen khẽ nói:
- Ta là ai trọng yếu sao? Ngươi nên để ý nơi quy túc của ngươi đi. (quy túc nghĩa là nơi gửi thân, ý nói lấy chồng)
← Ch. 550 | Ch. 552 → |