Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Thần - Chương 008

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 008: Nam Hoàng Kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Shopee


- Vậy.. ca ca có bị thương hay không? –Ngưng Tuyết lo lắng nhìn toàn thân hắn, thanh âm đều mang theo nghẹn ngào. Diệp Vô Thần bất đắc dĩ cười, đành ôm nàng lên, sau đó đặt ở vị trí lúc trước, nhón cái mũi nhỏ của nàng nói:

- Nghe lời ca ca, ngoan ngoãn đứng ở đây, ca ca bảo đảm lần này một chút chuyện đều sẽ không có.

Ngưng Tuyết còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cuộc cố nén không nói ra, nắm chặt tay nhìn theo hắn. Nàng biết ca ca hiện tại nhất định đang làm chuyện nguy hiểm gì đó.

Diệp Vô Thần lại đi tới trước kết giới, mà lần này, ánh mắt hắn không phải rơi lên kết giới, mà là mặt đất ở dưới chân. Hắn cúi đầu đi tới đi lui, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng. Sau đó hắn ngồi cả người xuống, sau một hồi trầm mặc, giơ nắm tay phải, ngưng tụ lực lượng vừa mới khôi phục lên đó, mạnh mẽ đánh lên mặt đất.

Một tiếng vang rền, mặt đất khẽ rung, mặt đất trước người Diệp Vô Thần bị đánh ra một hố nông sâu hơn nửa thước, rộng nửa thước. Vô Thần lực lượng lại thiếu hụt nên đầu váng mắt hoa một hồi, hắn ổn định thân thể mình, ngưng tụ thị lực nhìn về phía dưới. Trong chiếc hố nông lộ ra tầng đất bằng phẳng lạ kỳ, phảng phất như có lực lượng nào đó đang bảo vệ nền đất dưới nửa thước không bị bất kỳ thương tổn nào vậy. Mà khiến Vô Thần con ngươi co rụt chính là luồng quang mang màu vàng chợt lóe lên nọ. Đây là chuôi kiếm của một thanh kiếm, kim mang phóng ra chói mắt, thân kiếm vùi dưới đất, mà vẻn vẹn chỉ có chuôi kiếm trần trụi ở bên ngoài là loáng thoáng phát ra một cỗ khí thế khiến người ta nín thở.

Đây là...

Diệp Vô Thần không lưỡng lự, hai tay nắm lên chuôi kiếm. Nhất thời, một luồng kim mang nhu hòa bao phủ hai tay hắn. Hắn hơi dùng lực, thân kiếm màu vàng liền trong tiếng 'két két' bị rút ra từ mặt đất, không bao lâu liền lộ ta toàn bộ diện mạo của nó.

Ngay vào một khắc thân kiếm hoàn toàn bị rút ra đó, mặt đất bỗng rung chuyển kịch liệt, tiếng nghiền nát liên miên không dứt vang tại bên tai. Trong nhất thời, không gian cách tuyệt với đời, đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm này như phát sinh động đất kịch liệt, người hoảng thú loạn. Trước căn nhà cỏ, lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần mở choàng đôi mắt, nhìn về phía bầu trời, theo đó biến sắc:

- Kết giới... bị phá rồi!

Mặt đất rung chuyển, thanh âm bên tai đều không hấp dẫn tâm thần Diệp Vô Thần, hắn ngơ ngác nhìn thanh cự kiếm bị mình cầm trong tay. Chuôi kiếm hơn ba mươi cm, thân kiếm lại dài hơn thước, lưỡi rộng hơn mười cm, toàn thân màu vàng, sáng bóng như gương. Ngoại trừ vị trí mũi kiếm khắc một chữ 'Nam' nho nhỏ, thì bất kể là thân kiếm hay chuôi kiếm đều không còn văn lộ nào khác. Mà lúc này, một tia thanh âm mờ ảo vang vọng sâu trong ý thức hắn...

- Khởi đầu của thiên địa, trong hỗn độn cùng lúc sinh ra hai sinh mệnh thể sớm nhất. Họ cùng lúc thức tỉnh, trời sinh chính là cừu địch như số mệnh, một người chiếm cứ phía Nam hỗn độn, một người chiếm cứ phía Bắc hỗn độn, đồng thời tự phong là Nam Hoàng và Bắc Đế. Nam Hoàng Bắc Đế tranh đấu nhiều năm, chưa có kết quả, cuộc chiến giữa họ khiến hỗn độn bắt đầu rạn nứt, từ nay có thiên, địa, nhân, thần, ma...

Thanh âm trong đầu đến đây bỗng gián đoạn, dường như bị trực tiếp cắt ngang không có đoạn dưới.

- Lúc nãy là ngươi đang gọi ta? –Nhìn kiếm trong tay, Diệp Vô Thần nhắm mắt, dùng tâm niệm hỏi.

- Vâng... Là tôi. –Trả lời hắn lại là thanh âm một thiếu nữ, hơn nữa trong thanh âm lộ rõ vẻ khẩn trương bất an.

- Ngươi là ai?

- Tôi... tôi không biết.

- Ngươi vì sao kêu gọi ta?

- Tôi không biết.

- Vậy ngươi biết ta là ai chăng?

- ...Tôi không biết.

Trên trán Diệp Vô Thần ứa mồ hôi:

- Vậy ngươi biết cái gì?

Thanh âm thiếu nữ càng thêm khẩn trương khủng hoảng:

- Chủ nhân đừng tức giận, tôi thật sự không biết tôi là ai... Tôi chỉ biết tên của tôi gọi là Nam Nhi, bị phong ấn trong thanh kiếm này, mà ngài là chủ nhân của tôi, chỉ có ngài mới có thể cứu tôi ra.

- Lý do. –Diệp Vô Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, đây đều là không biết ư, vừa rồi còn nói không biết như ngu ngốc mà.

- Tôi không biết... À, là cảm giác! Tôi ngủ đã rất rất lâu rồi, sau đó bỗng tỉnh lại, bởi vì tôi cảm giác được chủ nhân đã tới, cho nên tôi liều mạng gọi chủ nhân. –Thanh âm thiếu nữ trở nên tíu tít.

Diệp Vô Thần nhíu mày, hỏi:

- Nếu ngươi nói ta có thể cứu ngươi ra, vậy ngươi nói cho ta biết ta nên dùng phương pháp gì cứu ngươi.

- Tôi không biết.

-.......

- Bỏ đi. –Diệp Vô Thần toàn thân dâng lên một cảm giác vô lực:

- Ngươi sau này cứ đi theo ta, nếu ngày nào đó ngươi nhớ tới thì hãy nói với ta.

- Vâng, cảm ơn chủ nhân, thật sự cảm ơn chủ nhân. –Thiếu nữ vui mừng ứng tiếng. Kiếm trong tay Diệp Vô Thần nhất thời hóa thành một luồng kim mang, bắn vào mi tâm hắn, mà giữa mi tâm hắn liền thêm một chấm kim mang khó có thể nhìn rõ.

Người bị phong ấn trong kiếm... Kiếm hóa thành năng lượng thể vẫn ở trên thân thể người... Loại chuyện này hẳn là khó tin, vì sao mình lại không chút mảy may cảm thấy kinh ngạc, ngược lại có một loại cảm giác quen thuộc.

Hắn lung lay đầu, nhìn về đằng trước của mình. Kết giới cứ thế bị hủy, mà nguồn cội kết giới sinh ra không ngờ lại bởi thanh kiếm ấy. Vậy rốt cuộc là thanh kiếm thế nào, lại vì sao vùi ở đây, vì sao lại bố trí một kết giới như vậy.

Vậy những mảnh ký ức viễn cổ xuất hiện trong đầu mình, liên quan tới Nam Hoàng Bắc Đế là cái gì?

Hắn không mong chờ quá mức có thể từ trong miệng thiếu nữ tên 'Nam Nhi' kia nhận được đáp án, bởi vì có lẽ hỏi nàng cái gì nàng đều sẽ trả lời không biết.

Khi Vô Thần dẫn theo Ngưng Tuyết trở về, lão nhân vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, khí tức vững vàng như ngọn núi lớn không cách nào lay chuyển. Mà bên người ông, Sở Kinh Thiên lúc quay sang trái lúc quay sang phải nói gì đó với lão nhân, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng lão nhân vẫn một câu không nói như trước, làm Sở Kinh Thiên sốt ruột đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy Diệp Vô Thần trở về, đôi mắt Sở Kinh Thiên sáng ngời, vội vã nghênh đón, hô từ rất xa:

- Diệp lão đệ, nói cho ngươi một tin tức tốt, kết giới cổ quái kia không ngờ tự nhiên biến mất, chúng ta có thể ra ngoài rồi!

Vô Thần cười nhạt, không nói gì.

Ánh mắt sắc như dao của lão nhân quét qua người hắn, khí thế như thực chất khiến lồng ngực hắn như bị một tấm sắt nặng nề đè lên. Lão nhân thu ánh mắt, cười ha ha nói:

- Chàng thanh niên, hiện giờ kết giới đã phá, ngươi có dự định gì?

Diệp Vô Thần cảm thấy kinh hãi, nhưng trên mặt bình tĩnh như ban đầu, mỉm cười nói:

- Qua quãng thời gian nữa hãy nói đi.

Diệp Ngưng Tuyết chớp chớp đôi mắt to của nàng, len lén nhìn Vô Thần, hoàn toàn không nghe hiểu họ đang nói gì.

Khoảng thời gian tiếp đó, việc duy nhất Diệp Vô Thần làm mỗi ngày chính là dẫn Ngưng Tuyết ra ngoài chơi đùa, đi bất cứ nơi nào nàng muốn đi, có lúc đi rừng rậm săn thú, có lúc đi rừng cây hái hoa quả, có lúc thậm chí như một đứa nhỏ cùng Ngưng Tuyết đi bắt bướm chơi. Trong thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi họ gần như đảo khắp không gian từng bị phong ấn này. Mà Sở Kinh Thiên mỗi ngày đều bám đít theo sau họ, họ đi đâu thì gã theo đấy, nghiễm nhiên giống như một hộ vệ lưng hùm vai gấu... Bởi vì đây là ý của lão nhân, tự gã cũng hoàn toàn không chống đối làm như vậy.

Ngưng Tuyết mỗi ngày đều vui vẻ như một chú chim nhỏ thoát khỏi lồng, tiếng cười sảng khoái hết lần này tới lần khác tưới nhuần cõi lòng Vô Thần, nàng là chấm vẽ duy nhất trong thế giới trống rỗng của hắn, cũng luôn có thể xúc động nơi mềm yếu nhất trong cõi lòng hắn.

Chỉ là... Nhìn bóng trắng nhỏ xinh ấy, hắn thầm thở dài một hơi.

-o0o-


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-497)