← Ch.035 | Ch.037 → |
Hắn vận bước như bay, dưới màn đêm mang theo từng luồng bạch ảnh lóe lên mà qua. Sau bữa tối, hắn bị Vương Văn Thù kéo đưa đi khắp cả Diệp phủ, hắn cũng thuận tiện nhớ kỹ toàn bộ vị trí của đám thủ vệ ẩn trong bóng tối và ngoài sáng vào trong đầu, lộ tuyến hắn bôn tẩu lần này hoàn mỹ vòng qua bọn họ.
Nhẹ nhàng nhảy, thân thể hắn theo quán tính vượt qua khoảng cách hơn mười thước sau đó rơi lên nóc một căn phòng ở chỗ khác, như bụi rơi xuống đất, không chút tiếng động. Hắn dùng thần thức quét qua bốn phía, thấp người xuống, đi tới một vị trí, sau đó nằm úp thân thể, nhẹ nhàng kéo một viên ngói ra. Nhất thời, một luồng bạch quang từ khe hở lộ ra, trong tầm mắt xuất hiện một người đang cúi đầu –chính là Diệp Vô Vân.
Nếu đối phương là một cao thủ, hắn tuyệt sẽ không chọn phương thức này tới rình trộm. Bởi vì thực lực càng cao thì linh giác cũng càng nhạy bén. Nhưng vào ban ngày hắn đã tin chắc rằng đây là một kẻ chưa từng tu luyện bất cứ công pháp nào. Quanh năm bôn ba cho Diệp gia, gã dường như không có thời gian đi tu luyện.
Lúc này gã đang cầm một quyển sách rất dày, tay phải cầm bút thỉnh thoảng đang viết gì đó. Tuy nhìn không ra vẻ mặt của gã, nhưng có lẽ hẳn cũng là vẻ mặt nghiêm túc.
Xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với con người và năng lực của Diệp Vô Vân, tất cả về phương diện tài chính của Diệp gia đều an tâm giao vào tay gã, mấy năm nay gã cũng chưa từng khiến Diệp gia thất vọng, nên Diệp gia lại càng hoàn toàn an tâm hơn, thậm chí đã an tâm đến mức gần như không cần trông coi gì nữa, điều này quả không phải chuyện tốt mà. Diệp Vô Thần thầm nhủ.
- Cộc cộc! –Sau tiếng gõ cửa, một tên ăn mặc tùy tùng bưng một chén trà đi tới, đặt trước bàn Diệp Vô Vân:
- Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi một lát, uống chén trà đi.
- Ồ, cảm ơn ngươi Tiểu Ngũ. Khá muộn rồi, Tiểu Ngũ chi bằng tới nói tán gẫu với đám huynh đệ, sau đó ngủ sớm đi.
- Không, nên sớm nghỉ ngơi chính là thiếu gia. Thiếu gia ngài mỗi ngày đều là người nghỉ ngơi muộn nhất trong Diệp phủ, cho dù ngài không thương thân thể của mình thì chúng tôi cũng sẽ đau lòng đấy!
- Ha ha, đây đã là thói quen rồi, bỏ đi ngược lại không tự nhiên cho lắm. Ngươi đi đi.
- Ai... Tiểu Ngũ cáo lui. –Biết thiếu gia không có khả năng nghe lời khuyên, Diệp Ngũ chỉ có thể lắc đầu, sau đó rón rén lui ra ngoài.
Trong lòng lại khôi phục yên tĩnh.
Đẩy viên ngói trở về, Diệp Vô Thần đứng dậy, hắn biết đêm nay hẳn sẽ không thu hoạch được gì. Vốn dĩ hắn cũng không trông cậy có thể điều tra ra cái gì, thuần túy chỉ là muốn thử vận may. Bởi vì đối phương tất nhiên đã biết hắn có được Kiếm Thần chỉ hoàn, cho dù họ không thèm đặt mình vào trong mắt, cũng ắt phải cân nhắc không chọc đến Kiếm Thần.
Lại nhún người nhảy một cái, hắn nhảy về nóc phòng đối diện, sau đó men theo lộ tuyến khi đi như quỷ mị trở về.
Nếu không có gì bất ngờ, buổi thăm dò đêm nay cứ như vậy mà kết thúc, nhưng bất ngờ thế nhưng đã xảy ra...
Sau vài khúc ngoặt, Diệp Vô Thần ở bên trên đã nhìn thấy tiểu viện của mình, chỉ cần nhảy tới nóc phòng ở đình viện của Diệp Thủy Dao, sau đó có thể trực tiếp đi về. Lần đầu tiên dùng lực lượng 'Vô Thần quyết' tiến hành di chuyển cao tốc, nội tâm hắn vô cùng khoan khoái, thậm chí có chút cảm giác chưa đã. Vì thế trong lúc chạy hắn đã đề cao tốc độ lên cực hạn, sau đó nhón chân thật mạnh một cái, thân thể vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp màu trắng rơi về phía nóc phòng trong đình viện của Diệp Thủy Dao... Cú nhảy này ước chừng hơn ba mươi thước, rơi thẳng về phía trên không phòng ngủ Diệp Thủy Dao...
Nóc phòng ngủ của Diệp Thủy Dao có một 'cửa sổ trên mái nhà' rất lớn, có thể tùy ý đóng mở, đây là nàng sai người chuyên môn đóng lên, dùng để làm gì thì không biết. Sự tồn tại của khung 'cửa sổ trên mái nhà' này trên dưới Diệp gia đại đa số đều biết --- Diệp Vô Thần hiển nhiên không ở trong số này.
Hắn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bay bổng trước gió sảng khoái này, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không đúng, bởi vì rõ ràng đã phải rơi xuống đất, nhưng dưới chân lại không giẫm được cái gì... Bởi vì điểm rơi của thân thể hắn vừa vặn lọt vào 'cửa sổ trên mái nhà' đang mở ở trên không phòng ngủ Diệp Thủy Dao.
Thời gian Diệp Vô Thần duy trì thân thể bay bổng dù sao cũng có hạn, cộng thêm lực lượng trong lúc không kịp đề phòng đã trực tiếp trút hết, nên thân thể của hắn nhất thời theo trạng thái rơi tự do rơi xuống, sau đó 'ùm' một tiếng rơi vào trong nước, phần đầu đội lên trên hai cục mềm mại, phảng phất như rơi vào một hộp bơ cao cấp mềm mại trơn tuột vậy, chạm vào trơn nhẵn đến cực điểm, cảm giác da thịt ấm áp mau chóng lan đầy ra hai má, hắn có thể cảm giác ra rõ ràng hình dạng cong tròn cực lớn. Đồng thời hương thơm như lan thoáng chốc thấm vào mũi.
Sao lại là nước?
Hai tay hắn vô ý thức chộp về phía trước chống người mình lại, nhập vào tay là cảm giác mềm mại trơn ướt, sau khi ngẩng đầu, rọi vào tầm mắt là một gương mặt tuyệt thế đủ để làm nghiêng ngả tất cả nam nhân trong thiên hạ, chỉ là chủ nhân gương mặt đó lúc này đang trợn trừng đôi mắt, mặt đầy kinh ngạc và hoảng sợ.
Ma pháp đăng phát ra quang mang màu trắng ôn hòa, chiếu lên cơ thể mềm mại hoàn toàn trần truồng của nàng, ánh sáng nhu hòa như vầng trăng rọi tới rọi lui men theo đầu vai trắng bóc, vòng qua vùng eo xuống hai nửa hình cung trơn bóng vô tả. Hai cánh tay sen nuột nà như vệt trăng, giao thoa cùng nhau mềm mại gần như nhỏ ra nước.
Nước rất ấm, làn da được nước ấm thấm vào nổi lên màu hồng yêu diễm, mái tóc như mây đen xõa tung, che khuất một nửa đường cong xinh đẹp động lòng người dưới nước, gương mặt sáng láng mịn màng lại long lanh như ngọc thạch. Một chiếc chân nhỏ sáng hồng gác lên cao cao trên bồn tắm, gan bàn chân ửng lên bóng loáng ấm nhuận, mu bàn chân nhẵn nhụi như dùng tinh dầu bơ sữa phết lên vậy, trơn như ngọc, mềm như sa tanh... Mà trước ngực của nàng, hai bầu no đủ tuyệt mỹ bị đang bị một đôi tay chộp vào trong đó, chỉ là kích cỡ quá lớn, hai bàn tay kia mỗi tay chỉ đều nắm được quá nửa.
Hai người đối mắt nhìn nhau chừng hai giây, hệt như thời gian đang ngừng lại vậy. Diệp Vô Thần cuối cùng đã phản ứng lại nhanh như tia chớp thu hai tay về, sau đó không nhanh không chậm bước ra khỏi bồn tắm, xoay người lại, vẻ mặt u oán nói:
- Tỷ tỷ, đều tại tỷ, đang yên đang lành mở hai cửa sổ bên trên để làm gì... Còn nữa, nước hơi lạnh rồi.
Nói xong, hắn bất chấp toàn thân ướt đẫm, chậm chạp kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Gió đêm khẽ thổi, Diệp Vô Thần cả người ướt quá nửa nhất thời hắt xì một cái, sự trấn định hắn lúc trước cố chống đỡ đã hoàn toàn biến mất, cũng chẳng thèm để ý đến cái khác, vắt giò lên cổ mà chạy.
Nếu là nữ tử thông thường, lúc này hẳn đã phát ra một tiếng thét chói tai phá tan trời đêm... Nhưng tiểu viện của Diệp Thủy Dao vẫn yên ắng như trước, chỉ là ma pháp đăng ở trong phòng sau khi Diệp Vô Thần rời đi đã bị dụi tắt.
Về đến cửa phòng ngủ của mình, Diệp Vô Thần dùng tốc độ nhanh nhất vắt khô y phục trên người của mình, sau đó vào phòng đóng cửa, dùng một lồng ma pháp rất nhỏ ụp lên ma pháp đăng, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen. Hắn cởi y phục xuống, chui vào trong chăn, trái tim vẫn đập bình bịch như trước.
Dẫu trước mắt có thiên quân vạn mã đột nhiên giáng xuống, hắn cũng tuyệt sẽ không hoảng loạn như lúc này. Bởi vì ngoại trừ Ngưng Tuyết vẫn chỉ là một cô bé, thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể nữ nhân, còn là trong tình huống không có bất kỳ chuẩn bị nào, mà nữ tử ấy còn là tỷ tỷ trên danh nghĩa của mình, hơn nữa... không những nhìn mà còn sờ nữa...
- Ca ca, huynh sao thế? Muội nghe được tiếng tim đập của huỵnh, thật nhanh. –Ngưng Tuyết dán sát thân thể với hắn, bàn tay đè lên ngực hắn.
- Không sao đâu, chỉ là không cẩn thận nhìn thấy thứ không nên nhìn, hơi có chút khẩn trương thôi. –Diệp Vô Thần đáp, cố bình tâm tĩnh khí, áp chế gợn sóng trong lòng mình.
Hắn mang máng biết được thế giới này không dễ dãi như Hoa Hạ trong ký ức, độ bảo thủ ngang với Hoa Hạ cổ đại. Nếu thân thể nữ nhân bị một nam nhân nhìn thấy thì đã chẳng khác nào mất đi trinh tiết...
- Nói gì thì nói cũng là phận người thân... Nhìn một tí sờ một cái hẳn không sao đâu. –Diệp Vô Thần tự an ủi mình, trong lòng không tự chủ lại hiện ra thân thể tuyệt mỹ và xúc cảm mềm mại êm ái kia, nhất thời tâm tư trở nên có chút phiền loạn.
- Ta... Dù sao vẫn là một con người, một con người bình thường, không thể ngoại lệ. –Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm. Thở dài sâu xa, đôi mắt khép hờ, không biết đang nghĩ gì.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |