← Ch.102 | Ch.104 → |
Ngưng Tuyết chờ trái chờ phải, rốt cuộc đã trông thấy ca ca trở về. Nhưng khi nhìn thấy trong lòng y ôm một cô bé, miệng nàng hơi dẩu lên. Bởi vì nàng kia chiếm lấy vị trí vốn dĩ phải thuộc về nàng.
Nàng rất nhanh thu chút ít ủy khuất nho nhỏ kia lại, xông tới vui mừng hô:
- Ca ca, huynh đi đâu thế, vì sao lâu như vậy mới về.
- Ta đi tìm một tiểu tỷ tỷ cho muội.
Diệp Vô Thần cười rồi đặt Đồng Tâm trong lòng xuống, Đồng Tâm rốt cuộc cũng mở mắt. Bởi vì khi tiến vào Thiên Long Thành, Diệp Vô Thần đã bảo nàng im lặng dựa lên vai hắn, không cho mở mắt.
- Đồng Tâm, nàng tên Ngưng Tuyết, sau này chính là muội muội của muội, muội đối đãi với nàng ắt phải giống như với ta, rõ chưa?
Đồng Tâm khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ về phía Ngưng Tuyết, nhất thời Ngưng Tuyết nhìn đến ngây ngẩn, gần như vô ý thức, nàng duyên dáng hô lớn:
- Tỷ thật dễ thương... Thật xinh đẹp!
Nói xong, nàng kìm lòng chẳng đặng đưa tay tới sờ mặt nàng, thiếu nữ tâm tư đơn thuần yêu thích nhất là vật xinh đẹp. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Ngưng Tuyết đã bị bề ngoài của Đồng Tâm thuyết phục, trong lòng thậm chí rất muốn ôm chặt lấy nàng như ôm một con búp bê đáng yêu.
- Đồng Tâm tỷ tỷ, tỷ thật sự rất dễ thương. –Ngưng Tuyết kinh ngạc tán thán nói, sau đó thu tay về, che mặt mình. Cảm thụ hai vết sẹo dọa người, nàng không khỏi có chút tự thấy xấu hổ, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ vừa lóe rồi chợt tắt. Bởi vì chỉ cần ca ca không ghét nàng, nàng có gì phải để ý chứ?
Đồng Tâm cũng vươn tay sờ về phía mặt nàng, vuốt ve lên hai vết sẹo dài thượt ấy, trong mắt đầy vẻ tò mò. Chỉ là, khiến Ngưng Tuyết kỳ quái chính là, nàng trước sau vẫn không nói chuyện.
- Tuyết Nhi, Đồng Tâm không biết nói, hơn nữa hẳn là cái gì cũng không hiểu. Muội phải chăm sóc nàng cho tốt đấy. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.
- Vâng! Muội nhất định sẽ làm vậy.
Hiện giờ, nàng chẳng những có ca ca, lại thêm một tiểu tỷ tỷ. Nàng sao có thể không vui vẻ.
Hai thiếu nữ, một tóc đen, một tóc trắng, một người mặc y phục màu trắng, một người mặc y phục màu đen, hai người đứng cùng nhau hiện ra sự tương phản giữa trắng và đen. Nụ cười trên mặt Diệp Vô Thần chợt biến mất, bởi vì hắn bỗng phát hiện ra y phục màu trắng của Ngưng Tuyết và y phục màu đen của Đồng Tâm, ngoại trừ màu sắc khác nhau... Không ngờ lại giống y như đúc!
Bộ y phục nọ của Ngưng Tuyết vẫn là bộ Diệp Vô Thần lần đầu khi gặp nàng, chưa từng thay bao giờ. Bởi vì bộ váy áo trắng tinh đó luôn đều không dính bụi trần như vậy, tới bây giờ đều không bẩn. Hơn nữa bất kể Diệp Vô Thần dùng phương pháp gì đều không thể làm rách nó.
Diệp Vô Thần vươn ngón tay ra, đầu ngón tay hơi lóe lên quang mang vô sắc, sau đó khẽ rạch lên y phục của Đồng Tâm một cái. Kết quả là... y phục của Đồng Tâm tương tự cũng không chút thương tổn, một tí tẹo dấu vết đều không để lại.
Ánh mắt Diệp Vô Thần cộng thêm nội tâm hắn đều rung động kịch liệt, tâm tư bay về ngày đầu tiên hắn tới thế giới này, thanh âm đầu tiên hắn nghe thấy...
- .... Thần giới rốt cuộc giáng cứu tinh xuống, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất Thần Đế có được. Trong số họ một người toàn thân trắng tinh, áo trắng tóc trắng, có đôi cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng tụng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, tóc đen, mắt đen, có đôi cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng tụng là Hắc Dực Thần Sứ...
Áo trắng tóc trắng... Tóc đen mắt đen...
Điều này cùng Ngưng Tuyết và Đồng Tâm ở trước mắt trùng hợp biết nhường nào!
Hai người con gái của Thần Đế... Ý nghĩa cho việc Hắc Bạch Thần Sứ là tỷ muội... Liệu có phải sẽ mặc y phục giống nhau không?
Diệp Vô Thần hơi thất thần một tay ôm Ngưng Tuyết, tay phải khẽ vuốt lên vết sẹo trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói:
- Đây chính là lời nguyền muội chịu ư? Nếu thật là như vậy... Năm ấy rốt cuộc hai người đã gặp phải điều gì... Vì sao không trở về... Vì sao lại biến nhỏ như vậy? Hay là... đây chỉ là ảo tưởng ta nghĩ.
Ngưng Tuyết nháy nháy đôi mắt vô tội, hoàn toàn nghe không hiểu.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa vang lên thanh âm của Diệp Thất:
- Thiếu gia, phu nhân bảo tôi tới đưa trà bánh cho ngài và tiểu thư mới tới.
- Vào đi.
Cửa bị mở ra, Diệp Thất bưng khay cúi đầu đi vào, sau khi đặt khay lên bàn rốt cuộc không nhịn nổi liếc mắt xem tiểu thư mới tới có bộ dạng gì. Nhất thời, mắt gã trợn trừng, bất kể là ánh mắt hay chân đều không thể di dời như bị khóa chặt lại.
Gã luôn đều cho rằng đại tiểu thư đã là tiên nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này, nhưng hiện giờ gã mới biết, con người không ngờ có thể đẹp đến mức này... Hơn nữa nàng nhỏ tuổi như thế, lại còn đẹp hơn đại tiểu thư vài phần, sự chấn động tuyệt mỹ kia khiến gã trong nháy mắt ngay cả hồn phách đều không biết bay về phương nào.
- Diệp Thất, ngươi ra ngoài đi.
Một thanh âm nhàn nhạt như sét đánh làm Diệp Thất bừng tỉnh, gã lật đật cúi đầu, chân vội vã đi ra ngoài, không dám quay đầu liếc thêm cái nào nữa. Song song với nội tâm rung động, gã không khỏi thầm than, thiếu nữ con xinh đẹp hơn tiên nữ này cũng chỉ có người như thiếu gia mới có tư cách hưởng thụ thôi... Thiếu gia quả nhiên có loại sở thích này!
- Đúng rồi, ngươi bảo Tiểu Lục chuẩn bị nước tắm, rồi lập tức đưa tới đây. –Khi Diệp Thất sắp bước ra khỏi bậc cửa, bên tai vang lên tiếng phân phó của Diệp Vô Thần. Gã vội vàng ứng tiếng, rồi đi ra ngoài.
Tuy dùng nước có thể gột rửa mùi máu tanh trên người Đồng Tâm nhưng không thể làm được hoàn toàn. Hắn muốn hoàn toàn lau đi mùi máu tanh trên người Đồng Tâm.
- Đồng Tâm, nhớ kỹ lời ta từng nói với muội chưa? –Diệp Vô Thần ép mình không nghĩ tới phán đoán hư vô mờ mịt kia nữa, nói với Đồng Tâm lần nữa.
Thiếu nữ áo đen gật đầu. Lời của hắn, nàng không dám quên. Trừ phi có người muốn mạo phạm chính nàng và người nàng cần bảo vệ, bằng không nếu không có sự đồng ý của hắn, thì không thể giết người và phóng ra khí tức của mình.
Bồn tắm bốc hơi nghi ngút được Diệp Thất Diệp Bát đưa tới, Diệp Vô Thần phất tay bảo họ đi xuống, sau đó khom người nói với Đồng Tâm:
- Ta và Tuyết Nhi ra ngoài trước, muội ở đây vừa tắm rửa vừa chờ chúng ta về, rõ chưa?
Đồng Tâm nhấp nháy mắt, vẻ mặt mê mang.
Diệp Vô Thần chỉ đành ngán ngẩm nhắm mắt, y phục của Đồng Tâm bất kể là nội y hay ngoại y đều giống y như đúc với Ngưng Tuyết, hắn quen tay cởi toàn bộ y phục của Đồng Tâm, sau đó ôm nàng vào trong bồn tắm, lúc này mới mở mắt, nghiêm túc nói:
- Hãy rửa sạch toàn bộ mùi trên người mình, ngoan ngoãn chờ chúng ta về. Trong lúc này, đừng cho bất kỳ ai tiến vào.
Hắn không dám nhìn thẳng vào thân thể của Đồng Tâm, bởi vì đây là một thiếu nữ chỉ dựa vào dung mạo đã có thể mị hoặc lòng người, nếu hiển lộ thân thể, Diệp Vô Thần thậm chí lo lắng mình sẽ mất khống chế.
Thân thể Đồng Tâm chìm vào trong nước, chỉ lộ ra cánh tay và đôi vai nhỏ nhắn mượt mà như châu ngọc. Tuy trong lòng tràn đầy lưu luyến, nhưng vẫn lựa chọn gật đầu rất ngoan ngoãn.
Y phục của Đồng Tâm được Diệp Vô Thần giao cho Tiểu Lục, bảo nàng tắm rửa sạch sẽ kỹ lưỡng. Sau đó mới cùng Ngưng Tuyết ra ngoài. Nơi đầu tiên đến là Mộng Yên Lâu sáng nay vừa mới tới một lần.
Diệp Vô Thần bình an trở về, tứ sứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt đuổi theo đằng sau hắn và Đào Bạch Bạch thì chậm chạp chưa về, hơn nữa hoàn toàn không có tin tức, điều này khiến Thủy Mộng Thiền có chút không yên. Nghe thấy Diệp Vô Thần tới, nàng lập tức sai người dẫn hắn vào.
- Thủy cô nương hẳn đang lo lắng cho bốn thủ hạ của cô. –Diệp Vô Thần ngồi ở vị trí sáng nay vừa mới ngồi, chẳng chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Nếu Diệp công tử đã trở về, chắc hẳn họ cũng nên về rồi. –Thủy Mộng Thiền ậm ờ hồi đáp. Nàng đương nhiên sẽ không hoài nghi Diệp Vô Thần đã biết chuyện nàng sai tứ sứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt theo dõi bảo vệ.
- Ài! Họ đã không về nữa rồi, cho nên Thủy cô nương khỏi cần phí sức đợi chờ nữa. –Diệp Vô Thần than thở một tiếng, mặt đầy tiếc nuối nói.
- Hả? Lời này của Diệp công tử có ý gì? –Thanh âm của Thủy Mộng Thiền vẫn mềm nhẹ như khói, nhưng trong lòng bỗng hồi hộp.
- Nói ra thì cũng là ta liên lụy họ. Họ liều mạng chiến đấu với Đào Bạch Bạch, nhưng rốt cuộc không phải là địch thủ của Đào Bạch Bạch, toàn bộ mất mạng. Bốn người họ vì bảo vệ ta... Không, nên nói là Nam Hoàng Kiếm, thật sự là đến chết đều không lui một bước. Nam Hoàng tông dù sao cũng là Nam Hoàng tông, phần trung thành của người trong tông tuyệt đối không phải môn phái bình thường có thể bồi dưỡng ra được. –Diệp Vô Thần than thở nói, hời hợt vẽ cho họ một cái chết thích hợp nhất. Cũng chỉ có cách giải thích này mới không dễ cho Thủy Mộng Thiền hoài nghi nhất. Bởi vì Nam Hoàng Kiếm dù sao cũng là đồ vật quan trọng nhất của Nam Hoàng tông. Họ bỏ mình bảo vệ mà tuyệt không thối lui hoàn toàn ở trong tình lý.
Không khí trong tích tắc biến lạnh, một cỗ khí thế như biển dội sóng gầm chợt lóe rồi vụt mất. Diệp Vô Thần nhấc chén trà thơm lên nhấp một ngụm, sắc mặt bình thản, phảng phất như hoàn toàn không phát giác ra. Mà chủ nhân của cỗ khí này không ngờ lại là Thủy Mộng Thiền.
- Công tử có thể bình yên trở về, họ cũng xem như chết có ý nghĩa. Không biết Đào Bạch Bạch hiện tại đang ở đâu? –Thủy Mộng Thiền bình tĩnh nói, nhưng hô hấp rõ ràng trở nên hơi hỗn loạn. Bảy sứ dưới tay nàng từ khi nàng còn rất nhỏ đã bảo vệ bên người nàng, là người nàng tín nhiệm nhất và giúp đỡ đắc lực nhất. Thực lực của mỗi người càng cao tuyệt, bất cứ một ai đều đủ tung hoành ở Thiên Thần đại lục. Hiện giờ lại tổn thất bốn người trong vòng một ngày, tổn thất như vậy dẫu là Nam Hoàng tông nàng cũng không phải dễ dàng thừa nhận, mà với Thủy Mộng Thiền mà nói, đây không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn.
- Y đã chết, chết dưới một thần khí sư phụ ta cho ta. Tuy thần khí đó chỉ có thể dùng một lần, nhưng uy lực quả nhiên mạnh mẽ, ngay cả Đào Bạch Bạch đều bị giết chết dễ dàng. Nếu Thủy cô nương rảnh rỗi, đến trước Phong Ma Tháp thăm dò một lần là biết. –Diệp Vô Thần lặp lại một lần lý do nói với Diệp Uy, nói tiếp:
- Thi thể bốn người kia cũng đã bị ta chôn vùi trong đó, họ dù sao cũng là do ta mà chết. Nhưng cho dù không có họ, ta đều có thể diệt trừ Đào Bạch Bạch. Cho nên, ta cảm kích Nam Hoàng tông các người, nhưng không nợ các người cái gì cả.
Thủy Mộng Thiền lại trầm mặc lần nữa. Bốn sứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt chết vào tay Đào Bạch Bạch, nàng chẳng phải quá bất ngờ. Bởi vì Đào Bạch Bạch dù sao cũng là Thiên cấp cao thủ được xưng tụng 'Thiên Long đệ nhất sát thủ'. Nhưng Đào Bạch Bạch không ngờ lại chết bởi tay Diệp Vô Thần như vậy, nàng không thể không khiếp sợ.
Thần khí hắn nhắc tới là cái gì?
- Vô Thần tới đây chính là báo cho Thủy cô nương biết những điều này, lời đã hết, xin cáo từ tại đây.
Diệp Vô Thần dứt khoát đứng dậy, dẫn Ngưng Tuyết rời khỏi. Thủy Mộng Thiền rất lâu không đáp lời, ngay cả một câu giữ lại hoặc tạm biệt khách sáo đều không có, không biết nàng đang thất thần nghĩ cái gì.
-o0o-
← Ch. 102 | Ch. 104 → |