Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Thần - Chương 159

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 159: Tuyết bay ngập trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi bên tai vang lên Mị Âm của Mộng Chỉ thì hắn đã phát giác ra đây là một loại Linh Hồn lực. Nhưng loại Linh Hồn lực thô thiển hơn nữa không thuần túy này há có thể tạo thành uy hiếp với hắn, Mị Âm còn chưa thể chạm đến linh hồn của hắn thì đã bị Linh Hồn lực vô cùng thuần tịnh của hắn tự động ngăn cản, không hề chịu chút ảnh hưởng mảy may nào.

- Không đuổi theo nàng à? –Tuyết Phi Nhan từ đằng sau một gốc cây thướt tha đi ra, ánh mắt dao động một cách ám muội trên người hắn.

- Vì sao phải đuổi, đây là lựa chọn của nàng... Vì sao phải đuổi? –Hắn than một tiếng khe khẽ, trong đầu hiện lên nét ôn nhu sau cùng của nàng. Nàng khi đó, là một nàng khác hẳn.

- Chà! Tiểu oan gia ngươi thật là bạc tình bạc nghĩa, vừa mới thịt người ta xong bây giờ để nàng thui thủi một mình đi mất, ngươi không sợ trên đường nàng gặp phải người xấu nào sao? Tỷ tỷ thật thương thay cho tiểu muội muội đáng thương này đó. -Tuyết Phi Nhan hờn trách nói.

Diệp Vô Thần không đáp lời nàng, vẫn ngẩn ngơ nhìn về phía bắc.

- Tiểu oan gia bạc tình bạc nghĩa kia, tỷ khuyên ngươi tốt nhất đuổi theo đem nàng về. Lẽ nào ngươi không nhìn ra nàng thực ra đã động tình với ngươi, chỉ là nàng không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận mà thôi, luôn tự tránh né bản thân. Bằng không dẫu ngươi là nam nhân đầu tiên của nàng, thì đao vừa nãy kia đã có thể rạch xuống dứt khoát rồi đấy. –Tuyết Phi Nhan vẻ mặt ám muội cười nói, Diệp Vô Thần không biết sự phản tác dụng của lực Mị Âm nhưng nàng biết rõ ràng rành mạch. Có thể kiên quyết buông tha ở tình hình đó, cảm tình của nàng với hắn đã không còn là hảo cảm mông lung nữa rồi, mà đã là tình cảm sâu đậm trong hơn chục ngày ở chung này.

Bắc Đế tông phái nàng một mình tới thật là một sai lầm quá lớn. Tài hoa, tâm tư, thậm chí tính cách tướng mạo của Diệp Vô Thần với thiếu nữ mà nói có lực sát thương quá mạnh, dẫu ngay cả là Mộng Chỉ bài xích người ngoài cũng bất tri bất giác đắm chìm trong quãng thời gian ở chung này.

- Nếu ngươi không đuổi theo nàng, ngươi thật sự sẽ hối hận đó. –Nàng thần bí nói, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ khiến trăng sao trên bầu trời đều u ám mất sắc.

Hắn vẫn không để ý tới Tuyết Phi Nhan, ánh mắt quay về phía mặt đất được khắc chữ kia.

Viêm Chỉ Mộng... Đây mới là tên của nàng ư? Mộng Chỉ... Chỉ Mộng... quả nhiên, Chỉ Mộng mới là cái tên thích hợp với nàng nhất.

Viêm... Quả nhiên là Bắc Đế tông phái tới sao... Người lấy Viêm làm họ trên Thiên Thần đại lục cũng duy chỉ có Bắc Đế tông. Cũng không hổ là Bắc Đế tông, quả nhiên thần thông quảng đại, không ngờ ngay cả cơ mật của Nam Hoàng tông đều tra xét rõ ràng như thế.

Hắn xoay người, lặng lẽ rời đi, không thèm liếc Tuyết Phi Nhan một cái.

- Mê Tâm Hàm Ngọc... Ngươi biết vì sao nó tên là Mê Tâm Hàm Ngọc chăng? –Tuyết Phi Nhan yên tĩnh đứng ở đó, lẳng lặng nhủ thầm. Chỉ là Diệp Vô Thần đã không nghe được thanh âm của nàng.

Tiếng bước chân 'bạch bạch' vang lên, chính là Diệp Vô Thần đi rồi trở lại, Tuyết Phi Nhan vừa muốn chòng ghẹo hắn vài câu, nhưng đụng phải ánh mắt hắn, bỗng chạnh lòng, lời sắp nói ra khỏi miệng liền nghẹn trong yết hầu. Thất vọng, tức giận, lạnh nhạt, khó hiểu... những tâm tình hắn muốn biểu đạt, chỉ dùng một ánh mắt như vậy đã hoàn mỹ hiển hiện ra.

Hắn lắc tay trái, một bóng trăng lạnh toát xuất hiện trong tay hắn, chính là Tuyết Cơ Kiếm. Cái vung tay tiếp ngay sau đó, thân kiếm lạnh buốt đã cắm nghiêng nghiêng trước người Tuyết Phi Nhan.

- Đây là Tuyết Cơ Kiếm cô muốn, cô cũng đi đi.

Đôi mắt Tuyết Phi Nhan nhảy lên dữ dội, cắn chặt môi dưới không nói gì.

Diệp Vô Thần không nói thêm lời nào, phủi tay rời đi. Những hành vi tự tung tự tác của Tuyết Phi Nhan đã chạm tới ranh giới hắn có thể tha thứ. Đây là một nữ nhân hắn không cách nào không chế, nếu một ngày nào đó nàng dùng phương pháp tương tự hoặc giống hệt thi triển lên người thân nhân khác bên người hắn, hắn vô phương tưởng tượng sẽ sinh ra hậu quả thế nào.

Nhìn theo bóng lưng hững hờ của hắn, trên mặt Tuyết Phi Nhan rốt cuộc lộ ra một tia thê lương. Tuy rằng, nàng đã đoán được hắn sẽ như vậy với nàng.

Nàng tiến trước vài bước, rút Tuyết Cơ Kiếm lên rồi nắm vào trong tay. Thân kiếm lạnh toát kia có thể mang tới cho nàng một sự thoải mái không có lạnh lẽo, chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được. Tuyết Cơ Kiếm trong tay người thường chỉ là một thanh thần binh, mà trong tay nàng lại có thể tương thông với lực lượng nàng, khiến thực lực nàng tăng lên một mảng lớn. Mấy năm nay, nàng dùng đủ mọi dáng vẻ mang theo Tuyết Thần Chỉ Hoàn có thể sinh cảm ứng với Tuyết Cơ Kiếm hành tẩu trên Thiên Thần đại lục, chính là vì tìm nó.

Mà lúc này, Tuyết Cơ Kiếm đã nắm trong tay nhưng nàng không cảm giác thấy vui mừng, trái tim cũng theo Diệp Vô Thần rời đi mà không biết bay về phương nào.

- Tỷ tỷ biết lần này ngươi nhất định sẽ tức giận nhưng tỷ tỷ thật sự là vì tốt cho ngươi. Nàng là một Mị Âm Chi Nữ cuối cùng trên Thiên Thần đại lục, nếu ngươi muốn thành tựu bá nghiệp, nàng có thể giúp ngươi rất rất nhiều... Nếu không làm như vậy dẫu nàng có tình ý với ngươi thì cũng sẽ bởi đủ mọi nguyên nhân mà gả cho Bắc Đế tông. Khi đó, ngươi và nàng sẽ không còn ở bên nhau nữa.

- Phương pháp của tỷ tỷ tuy hèn hạ nhưng lại là phương pháp tốt nhất... Thứ lỗi cho tỷ tỷ được không, tỷ tỷ thật sự sẽ không làm ra bất kỳ chuyện không hay nào với ngươi nữa...

Nàng lẩm bẩm một mình, thất thần kể lể về phía trước, nhưng có thể nghe thấy thanh âm nàng chỉ có gió đêm... Trả lời nàng, cũng chỉ có tiếng rít khe khẽ của gió đêm.

Trở lại căn lều, Ngưng Tuyết đang ngủ ngon vô cùng, Đồng Tâm thì mở đôi mắt lấp lóe u quang, lúc nhìn thấy hắn rốt cuộc quay về mới vui mừng dang hai tay.

Diệp Vô Thần nằm xuống bên người Đồng Tâm, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi, lần sau phải ngủ sớm đấy. Nếu xảy ra chuyện ta sẽ gọi muội.

Đồng Tâm gật đầu, vùi đầu vào lồng ngực hắn, rất nhanh liền an tĩnh thiếp đi.

Diệp Vô Thần cả đêm không ngủ, trong đầu hiện lên nhiều nhất không phải là sự xâm phạm với Tuyết Phi Nhan và cuộc triền miên với Viêm Chỉ Mộng, mà là sự ôn nhu dịu dàng như thê tử lúc sau cùng kia. Lúc ấy hắn không mở mắt nhưng cảm nhận được tiếng tim đập và hô hấp ấm áp của nàng.

Trước đêm nay ấn tượng Viêm Chỉ Mộng mang tới cho hắn chỉ có bề ngoài tuyệt mỹ, khí chất, sự lãnh lẽo, cao ngạo, cố chấp khiến người ta nguội lòng, cộng thêm chút ít ngang ngạnh và ngây thơ, hắn vốn dĩ không cho rằng mình sẽ động tâm với nàng, cũng chưa từng nghĩ muốn có qua lại gì với nàng, ngược lại thỉnh thoảng vẽ lên tình cảnh làm địch với nàng trong lòng. Luôn cho nàng theo bên cạnh cũng chỉ là để tìm thời cơ thích hợp moi móc ra hết thảy về nàng hoặc chờ nàng tự lộ ra sơ hở, lại đâu ngờ rằng qua một đêm thì số phận của hắn và nàng chung quy vẫn vì một trận không ngờ ngoài dự liệu mà giao thoa cùng nhau. Khi bị ép chiếm hữu nàng, hắn đã quyết định sẽ thu nàng làm nữ nhân của mình... Bởi vì hắn không cho phép người khác chấm mút vào nữ nhân đã thuộc về hắn, dẫu hắn không hề có cảm tình với nàng như với Hoa Thủy Nhu. Cho dù có thì cũng chỉ là dục vọng chiếm hữu theo bản năng với một nữ nhân hoàn mỹ mà thôi.

Mà một loạt hành động nàng dụng tâm làm ra trước khi rời đi đã gảy mạnh vào dây lòng hắn. Cảm giác với nàng cũng xảy ra biến hóa về bản chất.

Hắn muôn vạn muốn lưu Viêm Chỉ Mộng lại, nhưng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Nàng có chọn lựa của nàng, mà Diệp Vô Thần có nỗi băn khoăn của hắn. Ép buộc lưu lại, lòng của nàng sẽ không thể yên ổn, cũng khiến Diệp Vô Thần và chính nàng khó có thể đối mặt với Bắc Đế tông. Dẫu bên người có Đồng Tâm, hắn cũng biết mình tạm thời vẫn không thể chống lại với Bắc Đế đã truyền thừa không biết bao nhiêu năm, càng không thể để họ giận cá chém thớt đến người nhà và người quan trọng của hắn.

Hãy chờ ta... Một ngày là nữ nhân của ta thì cả cuộc đời cũng đừng mong trốn thoát, dẫu nàng vùng vẫy trái với lòng, ta cũng sẽ không cho phép...

................................................※ ※※ ※..........

Một tay ôm Ngưng Tuyết, một tay dắt Đồng Tâm, Diệp Vô Thần nửa đêm điên cuồng lại cả đêm không ngủ không lộ ra chút mỏi mệt nào, chỉ là bên người hắn chỉ còn lại hai thiếu nữ vĩnh viễn không mong tách rời với hắn, làm hắn bắt đầu có hơi chút khó thích ứng, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cũng như vậy.

- Mộng tỷ tỷ còn sẽ trở về không? –Ngưng Tuyết hỏi. Từ trong miệng ca ca, nàng biết rằng đêm qua Mộng tỷ tỷ của nàng cùng thớt ngựa trắng kia đã đi rồi, không biết đi đâu, cũng không lưu lại gì cả.

- Sẽ chứ. Dẫu nàng không bằng lòng trở về, ta cũng sẽ cướp nàng về. –Diệp Vô Thần nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt đầy tự tin.

- Hả?

Ngưng Tuyết thích câu trả lời của hắn, chỉ là có chút không rõ vì sao phải 'cướp về'. Nàng nghiêng đầu, hỏi tiếp:

- Vì sao Tuyết tỷ tỷ cũng muốn đi thế?

Đồng Tâm nghe vậy, ánh mắt hất về sau, day day góc áo Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần biết ý, ánh mắt phức tạp nhìn về phía đằng sau. Trên đồng cỏ bao la bát ngát, nào có bóng dáng của nàng.

- Tuyết tỷ tỷ của muội không đi, chưa biết chừng chúng ta rất nhanh có thể lại nhìn thấy nàng đấy. –Diệp Vô Thần đáp.

Đồng Tâm ra hiệu cho hắn biết Tuyết Phi Nhan vẫn theo đằng sau họ, nhìn theo họ từ xa xa. Hắn sớm đã phát giác Tuyết Phi Nhan tiếp cận hắn không đơn thuần chỉ vì Tuyết Cơ Kiếm, thế thì nàng muốn, rốt cuộc là gì...

- A? Thật ạ? –Ngưng Tuyết kinh ngạc.

- Tuyết Nhi rất thích Tuyết tỷ tỷ à? –Diệp Vô Thần cười hỏi.

- Thích. –Nàng ngẫm nghĩ, lại bỏ thêm một chữ:

- Rất thích.

Diệp Vô Thần cười lắc đầu, đây chính là lòng của Ngưng Tuyết, ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ đối tốt với người đó, đơn thuần như tuyết, hoàn toàn không hay biết cái gì là ác.

- Thế Tuyết Nhi nhớ nhà không?

- Rất nhớ, cũng rất nhớ tỷ tỷ.

Nhắc tới hai chữ 'tỷ tỷ', trong tim Diệp Vô Thần lại đập rộn ràng vài cái, hắn biết trên người Diệp Thủy Dao nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng từ dự cảm mơ hồ này nhìn ra thì chẳng phải chuyện xấu có nguy cơ đến an toàn của nàng, mà là cái khác. Thực ra Nam Hoàng còn đó, hắn không hề lo lắng cho sự an toàn của Diệp Thủy Dao.

Thế thì cảm giác này rốt cuộc là gì?

- Ngày mai có thể tới Viêm Long Thành rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, qua vài ngày nữa chúng ta có thể bắt đầu trở về. Đi dựa theo tốc độ này, trước chập tối hôm nay chúng ta sẽ đi qua một con sông rất lớn. –Diệp Vô Thần dựa theo trí nhớ trong đầu nói.

Sông Thiên Nam, bởi vị trí ở phía nam Thiên Long Quốc mà thành tên. Đây cũng là con sông dài nhất rộng rất Thiên Long Quốc, hơn chục con sông lớn nhỏ Diệp Vô Thần dùng đủ mọi phương pháp vượt qua trên suốt dọc đường, không một con sông nào có quy mô có thể sánh với sông Thiên Nam.

Y như lời Diệp Vô Thần, lúc chập tối họ đã tới sông Thiên Nam. Hắn cùng Ngưng Tuyết Đồng Tâm đứng ở bên bờ, đưa mắt nhìn đi, trời nước thành một đường, mênh mông nước không thấy bờ đối diện, phía nam đang vào dịp mùa mưa, nước sông cuộn trào mãnh liệt, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng sóng vỗ vào bờ điếc cả tai, bắn lên bọt nước hoặc lớn hoặc nhỏ xối lên người họ.

-o0o-

*****

- Hì, lại có thể bay rồi nha. –Ngưng Tuyết vui vẻ hô. Nếu trước kia gặp phải sông quá rộng, xung quanh không có ai, đều là Đồng Tâm mang họ bay qua. Mà nơi đây hẻo lánh, lúc trước đi rất lâu đều không gặp người khác, đi thuyền qua là không có khả năng.

Diệp Vô Thần gật đầu, cúi đầu vừa muốn gọi Đồng Tâm thì phát hiện ánh mắt nàng khóa chặt chỗ nghiêng bên trên. Diệp Vô Thần nhất thời nhìn men theo ánh mắt nàng, ở đường giao tiếp giữa trời và nước, điểm cuối tầm mắt kia hắn nhìn thấy một bóng trắng nho nhỏ gần như khó có thể nhận rõ.

- Yêu nữ? –Diệp Vô Thần lòng đầy kinh ngạc, nhìn xuất thần chiếc bóng mờ nhạt ấy. Người có thể lơ lửng ở không trung như vậy, ngoại trừ Đồng Tâm thì chỉ có Tuyết Phi Nhan.

Rõ ràng cách ở rất xa, rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy một chấm trắng mơ hồ, nhưng Diệp Vô Thần lại phảng phất nhìn thấy bóng trắng đó xoay người lại, lộ ra một nụ cười mỉm tuyệt mĩ về phía hắn. Ngay tiếp sau đó, tay nàng cầm một thanh tuyết kiếm lượn lờ hàn khí, một luồng bạch quang lạnh lẽo lấy thân thể nàng làm trung tâm lan rộng mau lẹ.

Luồng bạch quang chói mắt ấy khiến mắt Diệp Vô Thần bị buộc phải híp lại, khi hắn mở mắt ra thì một mảnh hoa tuyết bay xuống trước mắt hắn, rơi lên đầu Ngưng Tuyết, phảng phất như dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ với mái tóc tuyết trắng của nàng, tuy hai mà một.

Bông tuyết càng lúc càng nhiều, càng rớt càng lớn, trong nháy mắt đã là tuyết bay ngợp trời.

Ngưng Tuyết mở to hai mắt, không cầm nổi lòng vươn hai tay ra đỡ lấy bông tuyết trên không trung bay xuống, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thích, thanh thúy nói:

- Ca ca, đây chính là tuyết à, lạnh quá, đẹp quá... Muội vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết đó... Nhưng ca ca từng nói tuyết chỉ có vào lúc rất lạnh mới rơi. Nhưng bây giờ rõ ràng chẳng lạnh chút nào cả.

Tuyết bay như cầu vồng, nhưng ngoại trừ sự lạnh lẽo của tuyết, nhiệt độ xung quanh lại không hạ xuống. Phía nam Thiên Long Quốc dẫu là mùa đông cũng chẳng khác nào mùa xuân ấm áp ở Thiên Long Thành. Mà bầu trời cũng chỉ có lác đác vài đám mây trắng, trận tuyết này hoàn toàn là bỗng dưng xuất hiện, như từ trên trời rơi xuống.

Két két két két...

Thanh âm băng đá đông lại vang lên liên tiếp, không dứt bên tai. Trước mắt, sông Thiên Nam thế nước ào ào dần chậm lại như chịu lực lượng kỳ lạ dẫn dắt, mặt nước bắt đầu đóng băng mau lẹ, trong thời gian chớp mắt liền bao vây mặt nước trong tầm mắt, làm dòng nước hoàn toàn ngưng lại. Thanh âm băng đá đông lại không bởi thế mà dừng, vẫn đang 'két két' giòn vang, từ đáy lớp băng truyền lại... Cứ nghĩ là biết, độ dày của lớp băng đã đạt tới chừng nào.

Khiến con sông lớn nhất Thiên Long Quốc ngừng chảy vốn không khác gì hành động nghịch thiên, mà đóng băng cả một đoạn sông lớn như thế càng là kỳ tích như thần thoại, lại hiện ra chân thật trước mặt họ. Càng không thể tin nổi chính là, hàn khí cần để đóng băng phạm vi rộng lớn như thế vừa ngẫm là biết, mà ba người ngay gần bờ sông từ đầu tới cuối đều không cảm giác được sự rét lạnh khó có thể chịu nổi, mà chỉ có chút chút lạnh lẽo do mặt băng phóng thích ra mà thôi.

Bông tuyết lặng lẽ tan chảy trong lòng bàn tay ấm áp của Ngưng Tuyết, nhưng nàng không hề nhận ra, vẫn ngơ ngẩn nhìn biến hóa cực lớn trước mắt, sau đó quay đầu đầy mê mang nhìn Diệp Vô Thần, chờ hắn giải đáp.

Ngọc nhan của Tuyết Phi Nhan trắng bợt như tuyết, hai hành động nghịch thiên liên tiếp gần như rút sạch tất cả thần lực của nàng.

- Đây là món quà đưa tiễn tỷ tỷ tặng cho muội đó, thích không...

Nàng cười hiền hòa, thân thể từ từ bay xuống mặt băng...

- Chúng ta đi thôi. –Diệp Vô Thần không do dự, dắt tay Đồng Tâm giẫm lên mặt băng, đi thẳng về phía trước. Thần thông như thế thiên hạ lại có mấy ai có thể làm được. Nếu không phải chênh lệch cực lớn về tuổi tác cùng với việc nàng rõ ràng không nhận ra Đồng Tâm, thì hắn càng nguyện tin rằng, nàng chính là Thương Lan Tuyết Nữ danh chấn Thiên Thần, được xưng tụng là 'Tuyết Thần'.

Bóng trắng giữa không trung kia đã biến mất không thấy đâu, tuyết bay đầy trời cũng bắt đầu dần giảm bớt, lúc đi được một nửa Diệp Vô Thần khựng chân, nhìn về phía mặt băng trước mắt.

- Dẫu cho ngươi không đuổi tỷ tỷ đi thì tỷ tỷ cũng buộc phải trở về, nếu thích món quà của tỷ tỷ nhất định phải nhớ tới Tuyết Nữ Cung thăm tỷ tỷ. Nếu ngươi không tới, tỷ tỷ sẽ chờ mãi, chờ mãi đến già, chờ đến bạc trắng cả đầu...

Cuối cùng là một mặt cười quyến rũ.

Bông tuyết bay xuống không che lấp những chữ lớn đẹp đẽ khắc sâu trên mặt băng, Diệp Vô Thần ngỡ ngàng nhìn xung quanh, trước sau trái phải, đều không tìm được bóng dáng của nàng. Nhìn thấy động tác của hắn, Đồng Tâm nháy nháy mắt, kéo tay hắn một cái, chậm rãi lắc đầu, nói cho hắn biết nàng đã đi rồi, đi rất xa, ngay cả nàng đều đã không cảm giác được.

Diệp Vô Thần gật đầu, trong lòng hỗn loạn trăm bề. Vì sao nàng phải đối đãi với mình như thế... Vì sao...

- Ca ca...

- Đây là món quà Tuyết tỷ tỷ tặng cho chúng ta. Tuyết Nhi, thích không? –Diệp Vô Thần lại quay đầu liếc thêm lần nữa, dợm bước chân tiếp tục đi về trước.

- Thích lắm, Tuyết tỷ tỷ lợi hại quá. –Ngưng Tuyết trả lời. Những thứ thuần trắng tinh khôi có sức hấp dẫn lớn nhất với nàng.

- Ta cũng rất thích, chỉ là... vất vả nàng rồi. –Diệp Vô Thần bật cười, không biết vì sao trong lòng sinh ra đôi chút cay đắng. Tuyết bay đầy trời, băng đóng dòng sông, chẳng những lát phẳng con đường cho họ, lại há chẳng phải đang nói về phía mình rằng tấm lòng mình dành cho hắn còn tinh khiết hơn tuyết, còn kiên cố hơn băng.

Rốt cuộc vì cái gì?

Hắn không tin thâm tình không có căn nguyên, huống hồ là một cô gái có tâm tư kín kẽ, thực lực đáng sợ như vậy.

Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, lời mình ngày hôm qua nhất định đã tổn thương nàng rất sâu. Hắn hối hận rồi.

- Chủ nhân, nàng lợi hại lắm. –Đây là thanh âm của Nam Nhi:

- Vì sao bên người chủ nhân luôn xuất hiện nhiều người lợi hại như vậy nhỉ?

- Nàng lợi hại thế nào? –Diệp Vô Thần một mặt vừa đi vừa dùng ý niệm hỏi.

- Đây là thực lực Thần cấp đó! Chủ nhân không cảm thấy nàng rất lợi hại sao? Một ngàn chủ nhân đều đánh không lại nàng đâu. –Nam Nhi rất không cho chủ nhân mặt mũi nói.

Diệp Vô Thần:

- ......

Thần cấp... Tuyết Nữ Cung... Trong Tuyết Nữ Cung không ngờ lại tồn tại hai cường giả Thần cấp ư? Hay là...

Rốt cuộc đã bước tới bờ bên kia, những bông tuyết vờn bay cũng ngưng lại vào giờ phút này. Diệp Vô Thần quay đầu liếc nhìn mặt băng đang bắt đầu tan chảy, bỗng nói:

- Đồng Tâm, ta cần một tảng băng lớn.

Đồng Tâm đầu tiên là mê mang sau đó hiểu ý, thân thể bay lên nhẹ nhàng, lơ lửng trên mặt băng, tính xong vị trí, hai cánh tay nhỏ song song cắt ngang cắt dọc một cái, phân biệt cắt ra hai luồng khí màu xám bắn về phía băng lạnh dày cộp phía dưới.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Bốn tiếng động bị cắt đứt mau chóng vang lên, trên mặt băng xuất hiện bốn cái khe vuông vắn liên tiếp cùng nhau, cả người Đồng Tâm đáp xuống, tay dán lên mặt băng, u quang lấp lóe, sau đó nhảy vọt lên.

Một tảng băng có kích cỡ chừng căn phòng bình thường bị thân thể nhỏ nhắn của Đồng Tâm lôi lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Vô Thần. Sắc mặt khi cả người đáp xuống vẫn trắng hồng như thường, ngay cả hô hấp đều không có bất kỳ hỗn loạn, phảng phất như di chuyển không phải là một tảng băng nặng gần hai trăm tấn, mà là một gò bông vải.

Diệp Vô Thần thu tảng băng cực lớn này vào Kiếm Thần Chỉ Hoàn. Trong Kiếm Thần Chỉ Hoàn là một không gian khác, không ánh sáng không nhiệt độ, thực vật ở bên trong sẽ không hư hỏng, sắt thép không rỉ sét, nước không bốc hơi, băng không bị tan chảy. Diệp Vô Thần lại liếc qua lớp băng bao vây mặt sông một lần nữa rồi xoay người lại, đi về phía nam.

Chỉ có thực lực càng mạnh thì hắn mới có thể đạt được và bảo vệ hết thảy những gì mình muốn. Hắn không mong, cũng không thể dựa vào Đồng Tâm mãi mãi. Chỉ là, tiến bộ của Vô Thần quyết không phải dựa vào tu luyện mà là hấp thu. Tới phương nam là bước đầu tiên đề thăng thực lực cho hắn, cũng là một bước quan trọng nhất. Hành trình ngắn ngủi hơn hai mươi ngày khiến nội tâm hắn lại tăng thêm hai điều vướng bận, và hai lý do không thể không trở nên mạnh mẽ.

Hắn không biết cái gì gọi là oán trời trách đất, cũng chưa bao giờ biết cái gì gọi là buông tha. Chỉ có cái gì nên làm, cái gì không nên làm, rồi nên làm thế nào mới có thể thực sự làm đến hoàn mỹ.

Vì Viêm Chỉ Mộng hắn đã có dự định đối mặt với Bắc Đế tông trước tiên. Chỉ là, đối mặt với họ chắc chắn không thể thoải mái tự nhiên như khi đối mặt với Nam Hoàng tông được. Bởi vì hắn không thể lấy ra Bắc Đế Cung như khi đối mặt với Nam Hoàng tông. Bằng không, chẳng cần hắn đi tranh giành cái gì, Bắc Đế sẽ vì Bắc Đế Cung mà muôn vàn tình nguyện giao Viêm Chỉ Mộng cho hắn.

Hắn tuy không biết được toàn bộ như Tuyết Phi Nhan, nhưng cũng từng hoài nghi sâu sắc nàng phải chăng là con gái ruột của tông chủ Bắc Đế tông Viêm Đoạn Hồn. Tuy tu vi vũ kỹ của nàng có thể nói là kiệt xuất trong đám đồng lừa, nhưng thân mang họ Viêm mà thực lực như vậy thì thật quá yếu. Mà năng lực mê hoặc tâm thần nọ của nàng lại chưa từng có ai nhắc qua bao giờ cả.

Hai ngày sau, Viêm Long Thành Thiên Long Quốc.

- Phù... Ca ca, nóng quá, muội rất muốn tắm một bồn nước lạnh, thật nóng quá. –Ngưng Tuyết dùng tay quạt gió cho mình, trên trán đã đầm đìa mồ hôi.

Lại bôn ba hơn một ngày họ rốt cuộc đã tới Viêm Long Thành. Viêm Long Thành lấy thần long thủ hộ Cực Viêm Thiên Long trong truyền thuyết của Thiên Long Quốc làm tên, nó là tòa thành tiếp cận Thiên Diệt Hỏa Sơn nhất, mà đi tiếp về phía nam một chút thì ngay cả thôn nhỏ đều gần như không thấy được. Bởi vì càng tới gần thì càng nóng bức, Viêm Long Thành vẫn còn trong phạm vi thích ứng của người thường, đi tiếp về phía nam thì chỉ thích hợp cho một vài quái thai có thể thích ứng với nóng bức ở lại.

Diệp Vô Thần ngũ hành bất xâm đương nhiên không sợ nóng bức, nhiệt độ như vậy cũng không thể ảnh hưởng đến Đồng Tâm, chỉ khổ cho một mình Ngưng Tuyết. Từ khi ký ức nàng bắt đầu, nàng đã ở phương bắc trời thu man mát, cộng thêm việc váy trắng nàng luôn mặt trên người thực sự hơi dày, hơn nữa kín không kẽ hở, khiến nàng trong nhất thời vốn dĩ không thể thích ứng với sự nóng bức ở nơi đây. Diệp Vô Thần đã vài lần ngầm ngưng tụ Thủy nguyên tố mát lạnh xua nóng bức cho nàng, nhưng hiệu quả khi hắn sử dụng ma lực không mạnh, Vô Thần lực lại tiêu hao cực nhanh, sau vài lần chỉ có đành vô lực buông tha.

Mà trên đường phố ở Viêm Long Thành, một vài nam tử tráng niên thậm chí không mặc áo, để trần. Điều này tại Thiên Long Thành ắt sẽ bị người vây xem, mà nơi đây khắp con đường đều thế, một vài cô gái thỉnh thoảng đi ngang qua cũng chẳng thèm liếc thêm một cái, như đã quen lắm rồi.

Khí hậu như vậy, tạo ra loại ăn mặc bất nhã này. Nhưng trên mặt họ rõ ràng không hề có vẻ khó chịu được, thiết nghĩ cư trú nhiều năm đã khiến họ thích ứng với nhiệt độ nơi đây.

- Ca ca, muốn tắm, muốn tắm lắm... –Ngưng Tuyết ở trong ngực Diệp Vô Thần khó chịu uốn éo thân thể, vừa năn nỉ vừa tội nghiệp nhìn hắn. Ngưng Tuyết một mực kêu nóng, hắn cũng một mực đau lòng, sau đó rốt cuộc phát hiện ra một khách sạn bên đường, bước mau đi tới, sau một hồi kề cà ba người tiến vào phòng khách. Diệp Vô Thần vừa đóng cửa phòng, Ngưng Tuyết liền vội vàng cởi váy mình xuống, đá tung vớ và giầy, cuối cùng ngay cả nội y nho nhỏ cũng cởi xuống, trần như nhộng đứng ở đó, lúc này mới thoải mái hơn rất nhiều.

-o0o-

Crypto.com Exchange

Chương (1-497)