← Ch.162 | Ch.164 → |
- Xuyên qua không gian, bánh xe vận mệnh đan lồng vào nhau, một người con của Thần mất đi quá khứ sẽ giao thoa vận mệnh với hai người con gái của Thần đã bị mất quá khứ, dùng tài năng trời ban sắp làm rung chuyển luân hồi Nam Bắc... Đây là lời tiên đoán mơ hồ ta lấy cái giá giảm năm vạn năm tuổi thọ hòng đổi lấy... Đi đi, hãy đi chứng minh rằng ngươi chính là chủ nhân của lời tiên đoán...
Thanh âm dần xa, cảm giác nóng bỏng ấm áp cũng biến mất hoàn toàn. Trước mắt, là rơi vào thế giới màu đỏ đang xuyên qua cực nhanh.
Quỳ Thủy Quốc, Thần Điện mất tích?
Diệp Vô Thần lần đầu tiên nghe thấy cái tên này. Trái ngược với cái tên quỷ dị này, mấy câu nói của Cực Viêm Thiên Long càng khiến cõi lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn."Hai người con gái của Thần mất đi quá khứ" – Đồng Tâm và Ngưng Tuyết. Họ, thật đúng là Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ trong lời của Sở Thương Minh? Câu "quả nhiên là ngươi" của Cực Viêm Thiên Long gần như xóa sạch tất cả những hoài nghi lưỡng lự trong lòng hắn.
Mà 'Người con trai của Thần mất đi quá khứ'... Diệp Vô Thần nhắm mắt, sắp xếp lại tâm tư đang hỗn loạn. Hắn tin vào tiên đoán, bởi vì chính bản thân hắn cũng có một loại năng lực dự cảm rất yếu rất kỳ diệu nhưng thật sự tồn tại. Cực Viêm Thiên Long cũng chẳng có lý do gì phải nói dối.
- Xuyên qua không gian... -Câu nói này không thể không khiến nội tâm Diệp Vô Thần sinh ra rung động. Bởi vì hắn đúng là đến từ một không gian khác.
Truyền tống chẳng kéo dài quá lâu, thế giới màu đỏ nhạt đi rất nhanh, khung cảnh xung quanh bắt đầu dần biến tối. Chờ khi mọi thứ trở về bình thường, hắn mở mắt nhìn về bốn phía.
Thời gian lúc này là chiều tàn gần hoàng hôn, mà nơi này dường như đã tiến vào chớm tối, rất tối, rất yên lặng. Bầu trời phủ đầy mây đen, không khí hoàn toàn trầm lắng, phát ra một loại áp lực vô hình. Xung quanh cây cối thưa thớt, mỗi cây đều cực kỳ thô chắc. Rõ ràng là trời thu nhưng cây cối cỏ dại nơi đây lại hiện lên màu xanh biếc, ngay cả lá rụng đều nhìn thấy rất ít. Mặt đất màu đen, ẩm ướt như vừa mới qua một trận mưa, không nhìn thấy một tấc đất khô ráo nào cả.
Nơi đây là...
Theo như lời Cực Viêm Thiên Long thì nơi đây hẳn là Quỳ Thủy Quốc ở phía nam Thiên Thần đại lục, những hiểu biết về quốc gia này của Diệp Vô Thần không nhiều, chỉ biết đây là một quốc gia mãnh thú hoành hành. Số lượng thú vượt xa con người, số lượng so với ba nước khác cộng lại còn nhiều hơn, tổng hợp thực lực càng không biết cao hơn con người bao nhiêu lần. Do thú khó phát triển dồn dập, cũng tạo nên vô số cao thủ ở Quỳ Thủy Quốc, ngoại trừ những thiếu nữ khuê các cổng lớn không ra cửa trong không bước kia, thì gần như ai nấy đều có tu vi hoặc mạnh hoặc yếu.
So sánh đôi bên thì hoàn cảnh Thiên Long Quốc thoải mái nhất, cũng dẫn đến người tu võ ít nhất.
Diệp Vô Thần đảo mắt bốn phía không phát hiện ra bóng dáng của Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, ánh mắt chăm chú, tập trung tinh thần, phóng khí tức của mình lên mức lớn nhất ra ngoài để Đồng Tâm có thể lập tức tìm được hắn. Hắn tin rằng ba người họ chỉ bị truyền tống đến những vị trí khác nhau ở cái nơi quỷ dị này, cách nhau hẳn không xa cho lắm. Điều lo lắng duy nhất là Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cùng lúc bị đưa đi có ở cùng một chỗ hay không.
Hắn không di động, lẳng lặng chờ đời Đồng Tâm tới.
Song, hắn chờ tới đầu tiên không phải Đồng Tâm mà là một con dã thú hình thù quái lạ toàn thân vờn tử quang. Khí tức của người còn sống với phần lớn loài thú hung tàn có lực hấp dẫn rất mạnh.
Ngoại hình tựa lang, thể hình lại lớn hơn lang bình thường không chỉ gấp đôi. Miệng máu há nửa, đôi mắt dọa người, không lúc nào không phóng ra khí tức tàn bạo. Toàn thân vờn quanh điện quang màu tím đã chứng tỏ nó là Lôi hệ ma thú hiếm khi xuất hiện. Khi Diệp Vô Thần nhìn về phía nó thì trong đầu bỗng tự động xuất hiện tin tức về con lang này.
Trớ Chú Lôi Lang: Linh cấp trung giai Lôi hệ ma thú, hùng tàn khát máu, có thân thể linh hoạt và móng vuốt khủng bố đủ để xé nát nham thạch, đồng thời có thể tạo ra lôi điện tấn công trong phạm vi. Trong công kích ngẫu nhiên sẽ phụ thêm nguyền rủa khó lường khiến thân thể người bủn rủn. Nhược điểm là đôi mắt, e sợ công kích Hỏa thuộc tính theo bất kỳ phương thức nào.
Đây chính là 'Linh Hồn Chi Nhãn' Cực Viêm Thiên Long vừa mới ban tặng cho mình? Không ngờ có thể mượn Linh hồn lực nhận biết tên, đặc tính, thậm chí khuyết điểm của mục tiêu!
Con Trớ Chú Lôi Lang này không hổ với cái tên cuồng bạo của nó, hoàn toàn không có bất kỳ động tác thăm dò hay thị uy dư thừa nào, trực tiếp rống lớn một tiếng xông về phía Diệp Vô Thần, móng vuốt lấp lánh hàn quang mang theo hàn mang hãi người đâm về phía cổ hắn, Diệp Vô Thần không kinh không loạn, dễ dàng né qua, tiếp đó nhún chân nhảy cao lên một gốc đại thụ to chừng hơn hai thước, đứng ở trên cành cây thấp nhất nhìn nó từ trên xuống.
Trớ Chú Lôi Lang không có năng lực bay trên không, năng lực nhảy nhót cũng không có khả năng sánh bằng Diệp Vô Thần, trong mắt nó lóe tử quang, hai tia sét đột ngột bắn ra, đánh thẳng vào Diệp Vô Thần ở trên không. Mà Diệp Vô Thần trong nháy mắt nó phóng ra lôi điện cũng vừa vặn quẳng ra một viên Chấn Thiên Lôi.
Khi Hoa Chấn Thiên quẳng một bọc lớn Chấn Thiên Lôi cho hắn từng vênh váo hò hét:
- Trừ phi gặp phải biến thái Thiên cấp bằng không có những quả Chấn Thiên Lôi này, dù ngươi muốn chết cũng sẽ không dễ như vậy đâu. –Uy lực của Chấn Thiên Lôi tuy không đủ để phá tan hoàn toàn phòng ngự của cường giả Thiên cấp nhằm tạo ra thương tổn thực chất với họ, nhưng đối phó Linh cấp thì đơn giản hơn nhiều.
Hai luồng lôi điện đánh lên ngực Diệp Vô Thần chỉ khiến thân thể hắn lắc lư vài cái, mà Trớ Chú Lôi Lang còn chưa kịp thu hồi chiêu thức thì đã bị Chấn Thiên Lôi nổ trúng chính diện, sau một tiếng rống thảm thiết bị nổ lăn lộn trên đất mười mấy vòng, bộ phận bị nổ trúng trực tiếp thì máu thịt lẫn lộn.
Mùi máu tươi và sự phẫn nộ đã kích phát khí thế cuồng bạo của Trớ Chú Lôi Lang, sau khi nó đứng dậy liền bất chấp đau đớn, mang theo toàn thân lôi điện đùng đùng trong nháy mắt xông đến dưới gốc cây Diệp Vô Thần đứng, mượn thế lao mạnh mẽ va vào thân cây thô to đó, chấn động cả thân cây đều đu đưa dữ dội, tiếp đó xé móng vuốt, cả bộ móng vuốt như chọc đậu hũ dễ dàng đâm vào thân cây cứng rắn.
Một lần, hai lần, ba lần...
Trong tiếng rống cuồng bạo, phần gốc cây đại thụ cứng cáp này không ngờ bị móng vuốt đáng sợ ấy xé nát từng tí từng tí một, đại thụ bắt đầu lung lay sắp đổ. Diệp Vô Thần vẫn đứng ở trên cành cây đó, lặng yên nhìn nó phát điên, không chút nhúc nhích. Đến tận khi Trớ Chú Lôi Lang lại va mạnh thân cây lần nữa, chuẩn bị trực tiếp đụng đổ nó xuống đất thì Diệp Vô Thần mới nhảy từ trên cây xuống, rơi xuống thân thể nó, trong tay cầm Nam Hoàng Kiếm hắn rất ít khi dùng đến.
Một tiếng vang mạnh, đại thụ đổ xuống theo âm thanh, Trớ Chú Lôi Lang cũng trong nháy mắt này nhìn về phía trên, rọi vào tầm mắt là một điểm kim mang phóng lớn rất nhanh trong con ngươi nó.
Phụt!
Nam Hoàng Kiếm đâm chuẩn xác vào mắt phải con Trớ Chú Lôi lang, trong nháy mắt đắc thủ Diệp Vô Thần cũng ném kiếm mượn lực búng người ra, lánh đi rất xa hòng tránh gặp phải phản kích trong cơn cuồng bạo của Trớ Chú Lôi Lang.
Bất kể là người hay thú, bình thường mà nói bộ phận yếu ớt nhất trên người đều sẽ là mắt. Với Trớ Chú Lôi Lang mà nói, đôi mắt chẳng những là bộ phận yếu ớt nhất của nó mà còn là nguồn suối Lôi lực của nó. Trớ Chú Lôi Lang bị Nam Hoàng Kiếm đâm thẳng vào mắt phải lăn lộn đau đớn trên đất, phát ra từng đợt gầm rống thảm thiết.
- Nam Nhi, trở về.
Diệp Vô Thần khẽ thở phào một hơi, duỗi tay ra, Nam Hoàng Kiếm liền tự động bay về tay hắn, thân kiếm vẫn sáng bóng như gương, không dính tí tẹo máu tươi hay dơ bẩn nào. Trớ Chú Lôi Lang lúc này đừng nói phản kích, có lẽ trong cơn đau dữ dội đã quên mất sự tồn tại của một con mồi như hắn rồi.
Nhưng phiền phức lại chưa kết thúc đến đây, bởi vì vị trí Diệp Vô Thần đang ở tên là 'Mê Thất Chi Địa', một trong vài nơi đáng sợ nhất của Thiên Thần đại lục ngày trước Diệp Thất từng kể cho hắn, là cấm địa ai cũng không dám đặt chân của Quỳ Thủy Quốc. Bên trong lởn vởn vô số thượng cổ hung thú hung tàn cường đại, con Trớ Chú Lôi Lang Diệp Vô Thần lúc nãy gặp phải ở những nơi khác trên Thiên Thần đại lục có thể được tôn làm lĩnh chủ của một phương ma thú. Mà ở 'Mê Thất Chi Địa' này, âu cũng chỉ là một con ma thú bình thường nhất ở đây thôi.
Trong tiếng gào rống thê thảm trước sau không hề yếu bớt và ngừng lại của Trớ Chú Lôi Lang, Diệp Vô Thần đã cảm giác được vài luồng khí tức cường đại từ những hướng khác nhau ép tới gần, hắn phóng khí tức ra ngoài muốn để cho Đồng Tâm phát hiện ra vị trí của hắn, tương tự cũng hấp dẫn những hung thú này tới.
Diệp Vô Thần nhướng mày, vừa muốn tìm nơi ẩn thân thì bất chợt lạnh lòng, cảm giác nguy hiểm ép thẳng lên thân thể hắn, hắn không kịp nghĩ ngợi, toàn lực trước sau nhảy lên, một chiếc bóng màu đen gần như sượt qua trước ngực hắn bay tới, sau đó lại 'vút' một cái chui vào bụi cỏ, biến mất không thấy đâu. Trong nháy mắt ngắn ngủi ấy, lại trong lúc không phòng bị, Diệp Vô Thần chưa kịp nhìn rõ diện mạo của nó, chỉ nhìn thấy một sợi hắc tuyến dài không đến nửa thước.
Diệp Vô Thần vừa mới đứng vững thì cảm giác nguy hiểm kia lại ập tới, hắn nheo mắt, cúi người, sợi hắc tuyến từ trong bụi cỏ lại bắn ra xẹt qua đỉnh đầu hắn, tốc độ mau lẹ vô cùng, khiến hắn chỉ cảm thấy một cơn gió âm lạnh từ trên không thổi qua.
Tốc độ quá nhanh khiến sợi hắc tuyến quái dị này vọt ra rất xa mới đáp xuống đất, vừa vặn đáp xuống chỗ Trớ Chú Lôi Lang cách đó không xa. Mục tiêu của nó bởi vậy cũng thay đổi, ập về phía con Trớ Chú Lôi Lang, cả người dẫn theo một tiếng 'xoẹt' đụng lên thân thể nó.
Lúc này, Linh Hồn Chi Nhãn của hắn cũng thăm dò chuẩn xác tin tức của nó.
Nhất Tuyến Đoạt Hồn: Thiên cấp cao giai xà hình ma thú, am hiểu che giấu khí tức, vô cùng độc, người có thực lực dưới Thần cấp một khi bị nó cắn thương sẽ lập tức mất đi ý thức, trong vòng một phút chắc chắn sẽ chết. Do tốc độ nhanh như tia chớp, không mấy ai có thể tránh nổi tấn công của nó hoặc tấn công thân thể nó. Người biết tiếng nó một khi chạm mặt với nó nhất thiết phải tránh đi thật xa. Nhược điểm là thân thể cực kỳ yếu ớt. Hiện giờ Thiên Thần đại lục chỉ còn lại một con, vô cùng khủng bố.
Lúc này Diệp Vô Thần đã nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó: một con rắn nhỏ kích cỡ ngón tay, dài không đến nửa thước, toàn thân đen nhánh. Mà chính sinh vật không bắt mắt như thế lại có thực lực Thiên cấp cao giai. Năng lực che giấu khí tức của nó khiến Diệp Vô Thần lúc nãy đều không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Mà cảnh tiếp theo cũng lập tức khiến hắn biết rõ sự đáng sợ của con 'Nhất Tuyến Đoạt Hồn' này.
Trong tích tắc bị Nhất Tuyến Đoạt Hồn cắn phải, con Trớ Chú Lôi Lang trong cơn rống thảm toàn thân cứng đờ, tiếng rống thảm thiết hoàn toàn ngưng lại hệt như cắt đứt vậy, đồng thời dừng lại còn có cả thân thể đang lăn lộn của nó. Tiếp sau đó, bộ phận nó bị cắn phải nổi lên một màu đen nhàn nhạt, màu đen chầm chậm từng chút từng chút biến đậm, đồng thời mau chóng lan xuống toàn thân, khiến con lang màu nâu này biến thành màu nâu đen, rồi dần dần có xu hướng thành màu đen...
Trớ Chú Lôi Lang, một con ma thú Linh cấp trung giai cường đại dưới kịch độc của con Nhất Tuyến Đoạt Hồn này lại hoàn toàn không có sức phản kháng, mất vài giây liền bị kịch độc lan xuống toàn thân.
Trừ phi có thực lực Thần cấp bằng không một khi bị cắn phải chắc chắn sẽ chết... Đây chính là sự đáng sợ của nó. Mà nó dường như chẳng phải săn vì thức ăn mà là vì săn mà đi săn, thoát khỏi từ trên người Trớ Chú Lôi Lang, nó xoay thân thể, hai con mắt nhỏ bé phóng ra hắc mang đáng sợ bắn về phía Diệp Vô Thần.
-o0o-
← Ch. 162 | Ch. 164 → |