Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Thần - Chương 170

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 170: Tiêu vong, Cực Viêm Thiên Long
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ là, Nhạc Hám Đông rõ ràng đã làm việc thừa thãi, dẫu y không đi tìm Long Dận thì Diệp gia cũng đã làm tốt chuẩn bị. Diệp Nộ và Diệp Uy không phải là người xử trí theo cảm tính, kéo dài năm ngày tương tự cũng là giới hạn của họ. Tình thế ép người, họ dẫu sao cũng là bên bị động, không có tư cách cò kè mặc cả.

- Dao Nhi, con muốn mang cái gì đi... Cứ nói với nương....

Vương Văn Thù vừa nói vừa lau nước mắt làm sao cũng lau không khô. Bắt đầu từ hôm đó, Vương Văn Thù thường xuyên hơi một tí là dùng nước mắt rửa mặt, mẹ con liền tâm, cảm tình của bà không thể chôn sâu trong lòng như Diệp Nộ Diệp Uy được. Mà khoảng thời gian này, mỗi ngày bà đều ngủ cùng giường với nàng, một khi tới Đại Phong Quốc thì sẽ không còn ngày gặp lại nữa.

Trái ngược lại, Diệp Thủy Dao lại luôn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh quá mức, không buồn không vui trước sau như một. Cho dù hôm ấy trước mặt văn võ bá quan được Long Dận nhận làm nghĩa nữ, phong làm 'Dao Phong công chúa' nàng cũng không hề có chút biểu cảm nào, lạnh lùng khiến người ta giật mình. Đối diện với câu thăm hỏi của Vương Văn Thù, nàng lắc đầu, cầm một chiếc hộp gỗ dài dài ở mép giường lên.

- Nương, chúng ta đi thôi. –Nàng một tay ôm hộp gỗ, một tay kéo tay mẫu thân. Bên ngoài, người Đại Phong Quốc đang chờ nàng. Hiện thực, chung quy không phải mộng cảnh, không thể trốn tránh. Thậm chí nàng cũng không nghĩ trốn tránh, rời khỏi Thiên Long Quốc cũng chẳng phải là sự giải thoát cho nàng.

- Dao Nhi, con thật sự không cần thứ khác ư? –Vương Văn Thù nắm tay con gái, muôn vàn không nỡ, vạn ngàn đau lòng nói.

Diệp Thủy Dao lắc đầu, kéo mẫu thân đi về phía bên ngoài. Ánh mắt dịu dàng lướt qua mỗi một ngóc ngách trong căn phòng này. Đây là nơi nàng đã ở hơn chục năm, mọi thứ đều là quen thuộc và ấm áp như vậy. Hôm nay sau khi bước ra khỏi đây, có lẽ vĩnh viễn đều không thể trở về nữa.

Bỗng dưng, bước chân nàng chợt khựng lại, nhìn về phía chiếc giường của mình. Ánh mắt rơi lên chiếc gối êm trên giường, ánh mắt đọng lại như bị hấp dẫn vậy, một làn hơi sương mỏng manh làm mờ nhạt đôi mắt nàng.

- Dao Nhi?

Diệp Thủy Dao lắc đầu, vẩy hơi nước trong mắt đi, tiếp tục đi về phía bên ngoài. Trong khoảnh khắc sắp bước ra khỏi cửa phòng, nàng lại khựng lại thêm lần nữa. Vương Văn Thù đang cầm tay nàng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay và thân thể khẽ run của nàng, càng đau lòng muốn khóc to một trận. Nhưng không hay biết rằng, nàng đang đưa một lựa chọn băn khoăn.

Nàng buông tay mẫu thân, mở chiếc hộp gỗ đang ôm trong ngực ra. Bên trong là mấy bộ y phục nàng thích mặc nhất và hai bức tranh được cuộn lại. Ngoại trừ những thứ này không còn đồ gì khác, không hề có bất cứ vật xa xỉ quý giá nào. Nàng lấy hai bức tranh ra, ôm vào trong ngực sau đó đi tới trước giường, hai tay run rẩy đặt chúng lên giường. Sau đó quay ngoắt người lại, không buồn quay đầu liếc thêm một lần nào nữa...

Cứ thế đoạn tuyệt đi... Cứ xem như hết thảy đều là một giấc mộng... Cứ xem như hắn đã chết vào một năm trước... Quên đi, đoạn tuyệt đi, trốn đi... Tâm đó, tình đó không nên có...

Chỉ là, vì sao trái tim bỗng chẳng đau chút nào, mà là rất rất trống rỗng... Hệt như cả trái tim đều bị vứt lại theo hai bức tranh và bóng dáng hắn vậy...

Hôm nay là lần đầu tiên Nhạc Hám Đông nhìn thấy Diệp Thủy Dao, nàng không thoa phấn, cũng không có bất kỳ trang sức nào, lại đẹp khiến người ta nghẹt thở, như tận mắt chứng kiến nữ thần Lạc Thủy hạ phàm vậy, ngay cả người hiếu chiến hiếu sát như y đều nhìn ngây ngốc hồi lâu. Rốt cuộc y đã rõ vì sao thái tử có thể vì một cô gái của Thiên Long Quốc mà đưa ra hành động điên rồ như thế.

Quả nhiên là đúng thật là một hồng nhan họa thủy mà. Một cô gái như vậy bất kể là dẹp yên chiến tranh hai nước hay gây nên chiến tranh hai nước đều sẽ không khiến người ta cảm thấy khó thể tiếp thu.

- Thái tử điện hạ sai Nhạc mỗ chuyển cáo, Diệp lão tướng quân và Diệp tướng quân xin cứ yên tâm, thái tử điện hạ nhất định sẽ cho Dao Phong công chúa hưởng thụ vinh hoa, không chịu bất cứ ủy khuất nào, bằng không sẽ hạ mình tới Diệp gia tạ tội. Nếu nhớ cháu gái con gái lúc nào cũng có thể tới Đại Phong Quốc, thái tử ắt sẽ vô cùng hoan nghênh. –Nhạc Hám Đông cung kính nói. Ở trước mặt Diệp Nộ, y cũng là một vãn bối, danh tiếng của Diệp Nộ y nghe như sấm bên tai, tuy đối địch nhưng ngưỡng mộ khâm phục đã lâu, cung kính với ông hoàn toàn không phải chỉ vì nghiêm lệnh của Phong Lăng.

- Xem chừng Phong thái tử quả thật là có chân tình với con gái ta, lời thừa ta cũng không muốn nói nữa. Dọc đường xin hãy bảo vệ chu toàn cho con gái ta. –Diệp Uy thở dài nói. Diệp Thủy Dao vẫn lạnh lùng ít nói như vậy, điều này ngược lại khiến ông ít đi vài phần hổ thẹn. Đáng an ủi chính là, nàng tới Đại Phong Quốc hẳn se nhận hết mọi chiều chuộng, sẽ không chịu ủy khuất. Lo lắng nhất chính là... Bao nhiêu năm qua, một mình nơi khuê phòng, cực ít ra khỏi cửa phòng, rời nhà một mình ở bên ngoài, nàng thật sự ở quen sao...

- Xin cứ yên tâm, thái tử điện hạ vì phòng ngừa Dao Phong công chúa xảy ra ngoài ý muốn trên đường đi, đã phái ra hàng loạt cao thủ hộ tống, dẫu tan xương nát thịt cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho Dao Phong công chúa. –Nhạc Hám Đông thề thốt nói. Y không muốn trì hoãn thêm nữa, thi lễ nói:

- Dao Phong công chúa, mời lên xe.

Ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đang đỗ, hơn ba mươi người mắt lộ tinh mang, bận trang phục thị vệ bảo vệ xung quanh, bên cạnh còn có vài cô gái trẻ đẹp bận trang phục thị nữ. Ánh mắt Diệp Thủy Dao lướt qua cha mẹ và gia gia từng người một, lạnh nhạt mở miệng nói:

- Đừng lo cho con.

Trên khuôn mặt nàng chẳng vui chẳng buồn, cũng chẳng để lại thêm mấy câu, dứt khoát xoay người đi về phía ngoài. Vương Văn Thù nhào vào trong ngực Diệp Uy, khóc không thành tiếng.

- Dao Nhi, hãy nhớ, mặc kệ con đến đâu, con đều là con gái của Diệp gia ta! –Diệp Nộ nắm chặt hai tay, lớn tiếng thét.

Bước chân Diệp Thủy Dao hơi khựng lại, đi ra ngoài. Một thị nữ bước lên trước cung kính kéo rèm. Diệp Thủy Dao sau khi lên xe liếc Diệp gia một lần cuối cùng, đến tận khi ánh mắt và thân ảnh song song bị rèm xe buông xuống chia thành hai thế giới.

- Diệp Nhất, Diệp Nhị, đi theo họ, bảo vệ an toàn cho nó... Một tháng sau hãy trở về. –Diệp Uy nhìn theo hướng thân ảnh con gái biến mất, hít dài một hơi, lạnh nhạt nói. Ông ắt phải biết con gái ở đó rốt cuộc có sống tốt hay không.

- Vâng. –Hai người ứng tiếng, đi theo ra ngoài, đứng ở đằng sau xe ngựa.

Nhạc Hám Đông không cự tuyệt, thi lễ nói:

- Sau này còn gặp lại, hy vọng ngày đó trên chiến trường có thể lĩnh giáo phong thái của Diệp lão tướng quân và Diệp tướng quân.

- Ta hy vọng ngày đó sẽ vĩnh viễn không có. Ta đã sợ rồi. –Diệp Nộ thở dài một hơi, mệt mỏi nói.

Nhạc Hám Đông sững sờ nhưng rất nhanh trên mặt y lộ ra thần sắc càng thêm kính trọng. Diệp Nộ đang sợ hãi, nhưng ông sợ không phải Đại Phong Quốc, càng không phải sợ mất mạng, mà là lo cho quốc thổ Thiên Long ông cả đời bảo vệ. Thiên Long Quốc hiện sống yên ổn quá lâu, đã ép ông đến đến cảnh phải bỏ người thân của mình để tạm lánh nguy cơ. Ông sao có thể không hổ thẹn, sợ hãi chứ.

- Sau này gặp lại. –Nhạc Hám Đông không lưu lại nữa, xoay người rời đi.

Đến buổi chiều, đội ngũ đón dâu rốt cuộc bước trên đường trở về. Long Dận tự mình ra khỏi thành đưa tiễn, một mực nhìn theo đến khi họ biến mất ở nơi xa, không còn nhìn thấy nữa mới thở dài đi về. Trên đại điện buổi triều sớm hôm sau, y ca tụng trai gái Diệp gia đều là anh hào, Thiên Long có Diệp gia là phúc khí tận trời.

Dưới ánh chiều tà, chiếc rèm luôn khép chặt rốt cuộc được vén lên, Diệp Thủy Dao ngắm về Thiên Long Thành dần trở nên xa xôi một lần sau cùng, cuối cùng nước mắt như mưa.

................................................※ ※※ ※..........

- Ca ca, chúng ta còn mấy ngày nữa mới có thể về đến nhà?

- ......

- Ca ca?

- Hả? –Diệp Vô Thần trong cơn thất thần liền phục hồi tinh thần, nhìn về phía Ngưng Tuyết đang tràn ngập nghi vấn.

- Ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy? Muội muốn biết còn bao lâu nữa mới có thể đến nhà vậy? –Ngưng Tuyết vẻ mặt mê hoặc nhìn Diệp Vô Thần.

- Khoảng chừng còn bốn năm ngày nữa. –Diệp Vô Thần trả lời. Tốc độ họ quay về nhanh hơn tốc độ lúc đi tới phía nam rất nhiều. Có lẽ nửa tháng là có thể về đến nhà. Lúc nãy, lồng ngực hắn bỗng trở nên rất bức bí, dường như bị thứ gì đó lấp đầy vậy.

Vị trí vai phải Diệp Vô Thần, lơ lửng một thiếu nữ nhỏ nhắn tóc trắng tung bay, nói 'ê ê a a' gì đó họ hoàn toàn không hiểu.

Thiên Diệt Hỏa Sơn.

Nham thạch vốn dĩ màu tím đã biến thành màu đỏ. Sau khi Diệp Vô Thần rời đi, nơi đây cũng hoàn toàn khôi phục yên bình. Tuy nhiệt độ của Thiên Diệt Hỏa Sơn đã giảm xuống rất nhiều nhưng vẫn không có ai dám tới gần nơi đây.

Đúng vào lúc này, trên bầu trời phía trung tâm Thiên Diệt Hỏa Sơn bỗng lóe lên một quang mang đen kịt, trên mặt nham thạch yên ả ánh ra một chiếc bóng màu đen. Phần đầu chiếc bóng lộ ra một nụ cười độc ác khủng bố khiến người ta không rét mà run.

Nham thạch bắt đầu dao động, mãi đến khi sôi trào dữ dội. Bóng người toàn thân bị hắc quang bao trùm, chỉ lộ ra hai con mắt lấp lóe u quang càng thêm sâu thẳm kia phát ra một tiếng rít gào chói tai, xoay cả người, một luồng quang mang đen đến đáng sợ từ trên người gã bắn ra, im ắng cắt mặt nham thạch ra, bắn về phía dưới.

Xoạt!

Bề mặt nham thạch nổ tung, một chiếc đầu cực lớn hiển hiện từ mặt nham thạch, trong đôi mắt rồng màu đó cực lớn ấy tràn ngập vẻ chấn kinh nồng đậm và hoảng sợ thoáng qua.

- Là ngươi... Ngươi vẫn chưa chết!

Nham thạch xung quanh nổ vang không ngừng, cả Thiên Diệt Hỏa Sơn rung rẩy không thôi, dường như tùy lúc đều có thể sập xuống. Lúc này, trong lòng nó đã kinh hãi tột độ.

- Đúng, ta chưa chết, nhưng ngươi... lập tức phải chết. –Bóng đen phát ra thanh âm vô cùng âm lãnh, nghe vào trong tai như gió lạnh thổi qua, khiến người ta lạnh từ bên ngoài vào tận trong lòng.

Gã di động thân thể, vọt lên cao mau chóng, một luồng hắc quang đậm đặc đến chói mắt bành trướng xung quanh thân thể gã... Ở Viêm Long Thành xa xa, mọi người kinh ngạc nhìn thấy, trên bầu trời Thiên Diệt Hỏa Sơn dường như xuất hiện một mặt trời màu đen lớn rộng không ngừng. Khi mặt trời màu đen ngừng bành trướng, nó bỗng ập xuống dưới Thiên Diệt Hỏa Sơn. Mỗi người đều bất chợt ngửi thấy một cỗ khí tức đáng sợ đến cực điểm.

Rầm!

Viêm Long Thành run rẩy dữ dội, trong cơn kinh hãi của họ, Thiên Diệt Hỏa Sơn đã tồn tại không biết bao nhiêu năm kia bị hắc quang bao phủ hoàn toàn, đồng thời mau chóng sụp xuống...

Một tiếng long ngâm gầm gừ phẫn nộ rạch phá chân trời, một con cự long toàn thân màu đỏ từ Thiên Diệt Hỏa Sơn đang sụp xuống vọt lên trời, mang theo tiếng rít kinh hãi vang khắp toàn thành.

Thân thể Cực Viêm Thiên Long dài ngót vài trăm thước, không chỉ là Viêm Long Thành mà cả non nửa phía nam đều có thể nhìn thấy hình rồng màu đỏ vọt lên trời ở phía nam, từng luồng lửa từ trong miệng rồng phun trào ra, đánh xuống phía dưới.

- Ha ha ha ha... Quả nhiên là thế, ta cược đúng rồi, ngươi bây giờ đã yếu đến mức đáng thương, có thể bị ta giết chết. Mấy năm nay ta luôn lẩn trốn khôi phục lực lượng, hôm nay rốt cuộc khiến ta giành được một cơ hội! Ha ha ha ha...

-o0o-

*****

Bóng đen cười khằng khặc dữ tợn, không ngừng tránh né và đón đỡ ngọn lửa của Cực Viêm Thiên Long. Gã cười càng lúc càng ngạo mạn, càng khinh miệt. Cực Viêm Thiên Long hiện giờ mất đi thân thể khổng lồ, rồi chỉ còn lại lực lượng không đến Thần cấp, ngay cả 1/100 trạng thái toàn thịnh của nó đều không đến. Mấy năm qua gã e sợ nó, lẩn trốn trong bóng tối, rồi trong bóng tối phát giác thấy lực lượng của nó bỗng suy yếu trên diện rộng, thì sao có thể bỏ qua một cơ hội này.

- Ta nên nghĩ tới từ lâu, mấy năm qua... Ta một mực đều cảm giác thấy khí tức của ngươi vẫn tồn tại. Ta vốn tưởng rằng đó là do ngươi lưu lại năm đó, vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn... Thì ra, ngươi không ngờ thật sự vẫn ẩn thân ở Thiên Thần đại lục.

Rầm! Rầm! Rầm...

Đỏ và đen, Hỏa và Hắc Ám va chạm, trong từng tiếng nổ vang thật lớn, Thiên Diệt Hỏa Sơn sụp xuống bị tàn phá hết lần này tới lần khác, tận đến khi tan tác tơi bời, không còn hình dạng ngọn núi nữa.

Thăm dò trong thời gian ngắn, bóng đen rốt cuộc hết hoài nghi, gã nhếch miệng, lộ ra nụ cười dữ dằn. Nghênh đón ngọn lửa ùn ùn kéo tới của Cực Viêm Thiên Long, không tránh không né, hai tay giơ lên, nghênh tiếp ngọn lửa, rạch ra một kích trong hư không.

Không trung đột nhiên tràn ngập Hắc Ám nguyên tố cường đại, Hỏa nguyên tố lúc nãy bị quét sạch sẽ, hình ảnh một lưỡi hái tử thần cực lớn đột ngột xuất hiện, quanh thân bốc lên Hắc Ám U Hỏa đến từ địa ngục, thân hái khủng bố nhanh như chớp chém về phía thân thể Cực Viêm Thiên Long, Hắc Ám nguyên tố rạch ra một vết cắt rời không gian, phá ra một luồng tàn ảnh.

Bóng lưỡi hái tiêu tan, Cực Viêm Thiên Long bị đánh trúng phát ra một tiếng rống thảm, thân thể quay cuồng dữ dội vài cái, đuôi rồng cực lớn vung ra, đập về phía bóng đen nho nhỏ kia.

Rầm...

Một đòn ngay cả núi cao đều có thể san bằng bị bóng đen một tay đỡ xuống, cả người chỉ lui sau vẻn vẹn hơn chục thước. Hai bên có hình thể khác xa nhau nhưng không có lực lượng cách xa nhau như thế. Cực Viêm Thiên Long dốc hết toàn lực đã ngửi thấy mùi vị tử vong, lần đầu tiên trong cuộc đời nó có cảm giác bị ép vào tuyệt cảnh. Lúc này, đối phương và nó thoạt nhìn thực lực ngang nhau, dây dưa không dứt, nhưng thực ra nó đang dần tiêu hao lực lượng mà hiện tại nó dùng một phần thì sẽ ít đi một phần.

Rót lực lượng của mình cho Diệp Vô Thần, lực lượng trong cơ thể nó gần như mất sạch, nó hiện tại thoạt nhìn sinh long hoạt hổ, kỳ thực là đang tiêu hao từng chút từng chút sinh mệnh lực không thể khôi phục.

Lực lượng bóng đen sử dụng là dung hợp giữa Hắc Ám và Tử Vong, giống như Đồng Tâm. Nhưng khác với Đồng Tâm có Hắc Ám và Tử Vong cân bằng chính là, chiếm chủ đạo trong lực lượng của gã chính là Hắc Ám.

Gã thoải mái ngăn cản ngọn lửa suy yếu của Cực Viêm Thiên Long, dùng lực lượng Hắc Ám gây nên va chạm dữ dội với nó. Viêm Long Thành liên tục xảy ra rung rinh, hệt như động đất vậy. Nhưng người trong thành dường như không hề phát giác ra điều này, toàn bộ bọn hộ đều trợn mắt há mồm nhìn về phía nam. Bất kỳ ai đều đoán ra, con vật không ngừng rít gào lượn vòng kia chính là Cực Viêm Thiên Long trong truyền thuyết... Truyền thuyết, cứ thế thực sự xuất hiện ở trước mắt họ. Mà họ tương tự cũng đoán ra, nó đang tấn công một địch nhân họ không thấy rõ. Địch nhân, nhất định chính là chủ nhân của hắc mang không ngừng va chạm với ngọn lửa.

Một người một rồng không ai nói thêm một câu nào nữa, quấn vào nhau hỗn loạn. Họ vốn chính là địch nhân không chết không ngớt, không có bất cứ khả năng hòa giải nào. Bóng đen tìm đến nó, mục đích duy nhất chính là khiến nó chết.

Rầm!!!

Mặt đất lại rung động dữ dội, Cực Viêm Thiên Long một mực vờn quanh kia rốt cuộc từ trên trời ngã xuống, nó vẫy đuôi, gạt bóng đen ra rất xa, thân thể lại bay đến giữa không trung, trong một tiếng long ngâm đem cả mây đều chấn tan tành, màu sắc thân thể nó bắt đầu từ màu đỏ dần biến thành màu tím.

Thần sắc của bóng đen rốt cuộc trở nên ngưng trọng, gã dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía trước, tăng lực lượng của mình lên cao nhất, điên cuồng tấn công về phía thân thể của Cực Viêm Thiên Long.

Toàn thân Cực Viêm Thiên Long đau đớn vặn vẹo, lại không hề tránh né, càng không phản kích, sau khi bok đánh thối lui ngàn thước, thân thể của nó rốt cuộc hoàn toàn biến thành màu tím, một luồng lửa màu tím cũng cháy hừng hực trên thân thể nó.

Con ngươi của bóng đen co rụt dữ dội, không hề có chút do dự, gã dùng tốc độ nhanh nhất tháo chạy thẳng về bên trái, đồng thời quanh thân lấp lóe một chiếc lồng bảo vệ màu đen đang không ngừng đen hơn.

Rống!!!

Một tiếng long ngâm truyền khắp cả phía nam Thiên Long Quốc. Đây là thanh âm tuyệt vọng của Cực Viêm Thiên Long, nó liếc trông thế giới đã bảo vệ vô số năm một lần cuối, rồi thân thể ầm ầm nổ tung...

Một cột sáng màu tím khổng lồ hình thành trong nháy mắt, từ tận mây xanh cho tới mặt đất, hệt như nối liền trời và đất lại với nhau. Người trong Viêm Long Thành toàn bộ ngây ngẩn, họ nhìn thấy rõ ràng Cực Viêm Thiên Long tự bạo, long thể tan tành của nó cùng một đòn tuyệt vọng rung trời chuyển đất cuối cùng kia đã làm rung động mạnh tâm linh của họ. Khiến họ ngay cả vài lần rung rinh gần như khiến mặt đất sụp đổ kia đều không cảm giác thấy.

Cực Viêm Thiên Long cứ thế tiêu vong. Không ai có thể nhìn thấy nơi bắt đầu sinh mạng của nó, lại có quá nhiều người tận mắt chứng kiến hồi kết sinh mạng bi thảm của nó. Cột ánh sáng màu tím hủy thiên diệt địa kia là ngọn lửa sau cùng nó thiêu đốt sinh mệnh còn sót lại của mình để bộc phát, một mực cháy lên rất lâu...

Vị trí Cực Viêm Thiên Long tự bạo, một hạt châu màu đỏ rớt xuống, rơi xuống bên dưới đã biến thành vực sâu vạn trượng.

Hắc quang xung quanh bóng đen đã nhạt đi rất nhiều, thân thể cũng thoáng run rẩy, hô hấp càng rối loạn khôn tả. Nhìn thấy hạt châu rơi xuống, gã quay người lao tới, dùng tốc độ nhanh nhất cầm nó vào trong tay.

- Viêm Long Châu... Suối nguồn lực lượng của Cực Viêm Thiên Long, có được nó lực lượng của ta có thể khôi phục lại rất nhiều... -Cầm hạt châu màu đỏ có kích cỡ chỉ bằng bàn tay người thường này, gã rốt cuộc bật cười đắc ý. Hết thảy đều thuận lợi như vậy, gã nắm lấy cơ hội ông trời ban cho gã, tiêu diệt một địch nhân từng gây trở ngại, tương lai cũng sẽ gây trở ngại cho gã, đồng thời lấy được hạt châu này.

Lơ lửng giữa không trung, ngắm nhìn phương bắc xa xăm, gã xót xa lẩm bẩm:

- Ta sẽ không chết... Dẫu mất đi một vài thứ, ta cũng sẽ không mất đi tính mạng. Đáng chết, là tất cả những kẻ vứt bỏ ta, tổn thương ta. Trước khi khiến chúng chết hết toàn bộ... Ai cũng đừng mong cho ta chết!

Thanh âm vừa dứt, thanh âm của gã cũng biến mất trong một luồng quang mang u ám, không biết đi về phươngn ào.

Như bị điện giật, bước chân Diệp Vô Thần bỗng khựng lại. Mà Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cũng không hẹn mà cùng khựng chân, cùng nhau xoay người nhìn về phía nam.

- Tuyết Nhi... Muội phát hiện ra cái gì thế? –Diệp Vô Thần dằn lòng, thận trọng hỏi.

Trên khuôn mặt Ngưng Tuyết giăng đầy vẻ mờ mịt và nghi hoặc, nàng ráng suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:

- Thật kỳ quái, lúc nãy đằng ấy dường như bỗng truyền tới một cảm giác vừa rất quen thuộc, vừa khiến muội có chút sợ hãi. Chẳng biết vì sao... thật là kỳ quái, ca ca biết vì sao không?

Đồng Tâm cũng quay mặt sang, cũng vẻ mặt nghi hoặc như thế nhìn Diệp Vô Thần.

Diệp Vô Thần trầm mặc sau đó bật cười lắc đầu:

- Hẳn là một ảo giác kỳ diệu thôi. Nếu đã không biết, vậy thì đừng nên nghĩ nhiều.

- Dạ. –Ngưng Tuyết ứng tiếng, rồi nhắm mắt, ngủ trong ngực hắn.

Cực Viêm Thiên Long đã chết... Tâm thần Diệp Vô Thần trở nên không thể an tĩnh, ngay cả bước chân đều nặng nề hơn rất nhiều, trong đầu không ngừng lởn vởn mấy câu nói Cực Viêm Thiên Long truyền cho hắn trong thời khắc cuối cùng của tính mạng.

Năm ngày sau.

Chòng chành suốt dọc đường rốt cuộc Diệp Thủy Dao đã tới thủ đô Thiên Phong Thành của Đại Phong Quốc. Suốt dọc đường nàng không hề nói một câu, đám thị nữ hầu hạ nàng vừa tới gần nàng đều sẽ cảm thấy một cỗ lãnh đạm lạnh như băng.

Đại Phong Quốc, quốc gia lạ lẫm, không khí lạ lẫm, cảm giác lạ lẫm. Đời này kiếp này nàng đã không có cách nào để trở về nơi mình sinh ra và lớn lên nữa. Nàng vốn dĩ lặng lẽ khép kín hiện giờ càng chỉ còn lại một mình đơn côi lẻ loi, hệt như cả thế giới đều vứt bỏ nàng.

Phong Lăng trong cơn hành hạ đau khổ chờ đợi rất nhiều ngày tự mình ra khỏi thành nghênh đón, người bụng dạ thâm sâu, hỉ nộ không hiện ra mặt như y lúc này trên mặt lại lộ vẻ vui sướng khó dằn nổi, nếu không phải ngần ngại tôn nghiêm giữa các quốc gia, y hận không thể tự mình đi đón dâu. Diệp Thủy Dao đi từ trên xe xuống, đối diện với những khuôn mặt lạ lẫm ánh mắt khác thường kia, nàng không lộ ra một tia bối rối và thất thố nào, mà ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn họ. Vẻn vẹn chỉ là chiều cao của nàng đã khiến một vài quan viên vóc người tầm trung vô ý thức cúi đầu xuống.

Phong Lăng vừa muốn đích thân đi dìu nàng, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng lướt qua, y liền thu tay, tránh người ra, vẻ mặt nhu hòa và tươi cười nhìn nàng. Ngày ấy, chính bởi sự lạnh lùng cao ngạo cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng trong nháy mắt đã khuất phục gã, y tin rằng không mất bao lâu mình có thể chinh phục được nàng.

Sự lãnh diệm tuyệt luân của Diệp Thủy Dao gạt bỏ vô số ánh mắt, rung động vô số tâm linh. Họ giống như nhìn thấy thiên tiên hạ phàm, sự hiếu kỳ tràn đầy trong lòng biến thành khuất phục và thán phục. Chuyện Thái tử Phong Lăng không tiếc hết thảy vì hồng nhan chẳng phải bí mật, họ rốt cuộc đã rõ vì sao vị thái tử cua gái đẹp vô số lại si tình với một cô gái Thiên Long Quốc đến thế. Ngay cả Quốc cơ Đại Phong Quốc – người được công nhận là đệ nhất mỹ nữ Đại Phong Quốc cũng thua kém nàng ba phần.

Cùng hôm đó, Diệp Thủy Dao chuyển đến Dao Phong Các Phong Lăng đã chuẩn bị cho nàng từ rất lâu. Do đã biết tính cách của nàng nên Phong Lăng không cử hành bất kỳ nghi thức nào, cũng không cho bất cứ ai tới quấy rầy nàng, bên trong thậm chí không giữ lại một vài thị nữ, mà sai họ trông ở bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi mới có thể tiến vào. Bày bố lầu các phòng ngủ giống hệt với lúc nàng ở Diệp gia, Phong Lăng vắt hết óc muốn để nàng mau chóng thích ứng nơi đây, đồng thời tìm được cảm giác về đến nhà.

Biết nàng thích vẽ tranh, bên trong chuẩn bị hàng đống giấy vẽ bút vẽ và màu vẽ tốt nhất của Đại Phong Quốc. Trong thời gian sau khi trở về Đại Phong Quốc, gần như tất cả mọi tâm tư của y đều dành cho Diệp Thủy Dao. Cuộc đời luôn có vài lần điên rồ, vài lần cố chấp. Sự điên cuồng và cố chấp của Phong Liệt là dành cho dã tâm hùng bá thiên hạ, mà Phong Lăng thì dành cho một cô gái.

Khi Diệp Thủy Dao tới Thiên Phong Thành, thì Diệp Vô Thần cũng vừa vặn trở lại Thiên Long Thành.

-o0o-

Crypto.com Exchange

Chương (1-497)