Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Thần - Chương 182

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 182: Thiên Địa Liệt, Chiến Thần diệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Lazada


Trong đôi mắt chứa đầy chết chóc của Phong Triêu Dương lúc này lóe lên vẻ tán thưởng, y không cách nào tin nổi, chàng thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi này không ngờ có thể cản được một kích ba thành thực lực của y. Mà hiện tại, y một mực đều dùng Trảm Phong Đao ngăn cản liên tục các đợt công kích hung ác của Diệp Vô Thần, lại chưa một lần phản kích được.

Mặt đất nát vụn, Ngự thư phòng cách đó gần nhất toàn bộ sụp xuống, biến thành một mảnh hoang tàn. Tiếng giao chiêu đáng sợ ấy khiến hoàng cung đầy tiếng kinh hoảng, tiếng thét của nữ tử vang lên liên tiếp không ngừng, tới tấp trốn ở trong phòng không dám ra.

Một kiếm, một kiếm, một kiếm... Một kiếm nặng hơn một kiếm, Phong Triêu Dương ở trước mắt hệt như cừu nhân không đội trời chung của hắn. Lực lượng thông thoát khiến cả người hắn sảng khoái hơn rất nhiều, khí thế bạo ngược tồn đọng lúc nãy cũng từng chút được phóng ra. Ngưng Tuyết trong ngực hắn vẫn không chút nhúc nhích, dường như ngay cả sự chấn động năng lượng có thể hủy diệt vỡ vụn và tiếng giao chiêu điếc tai kia đều không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ say của nàng.

- Chủ nhân... Chạy mau, đừng đánh với lão nữa, lão gia gia này lợi hại lắm, người đánh không lại lão đâu. –Nam Nhi lo lắng hô, nhưng Diệp Vô Thần mắt điếc tai ngơ, mỗi một kiếm đều đâm thẳng chỗ yếu hại của Phong Triêu Dương.

- Oa oa... chủ nhân, lão và Tuyết Phi Nhan ngày đó lợi hại như nhau, người không thể đánh lại hắn đâu... Lực lượng của chủ nhân tuy cường đại hơn rất rất nhiều rồi... Nhưng bây giờ cho dù lão đứng im một chỗ chủ nhân cũng không thể tổn thương đến lão... Chủ nhân, mau chạy thôi...

Cheng!

Một chiêu dốc hết toàn lực chém xuống bị Trảm Phong Đao chặn hết lại, mặt đất dưới chân hai người cùng lúc lún xuống. Phong Triêu Dương ánh mắt lấp lóe, cổ tay rung lên, Diệp Vô Thần rên lên một tiếng, thân thể bị một cỗ lực lượng không thể ngăn cản văng thẳng ra ngoài, làm mặt đất tạo thành một vết trượt hơn ba mươi thước.

Phong Triêu Dương không truy kích, y vắt ngang Trảm Phong Đao, ánh mắt rọi lên trên lưỡi đao. Trên lưỡi đao vốn trơn nhẵn không ngờ lại thêm một vết xước nhỏ đến mức khó có thể phát hiện.

- Kiếm tốt. –Y ngước mắt, lạnh nhạt tán thưởng.

Chỉ là y sẽ không ngờ rằng, thanh kiếm trong tay Diệp Vô Thần lại là Trảm Tinh Kiếm không ai không biết, nhưng chưa ai nhìn thấy bao giờ.

Xa xa, trên một nóc nhà cao cao, Phong Liệt từ xa xôi nhìn hai người, nhíu chặt mày. Nơi họ giao chiến đã bị hủy không thể tả nổi, Phong Liệt không có tâm tư để đau lòng, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm thì dậy sóng khó thể lấp bằng.

- Thực lực của hắn không ngờ lại vượt qua ba người chúng ta, nếu hôm nay hắn có thể rời đi, thành tựu ngày sau ắt sẽ vượt khỏi tưởng tượng của chúng ta. –Lão nhân áo vàng dẫn Phong Liệt đi nói.

- Dẫu là Chiến Thần trăm năm khó gặp, lúc tầm tuổi này cũng kém hắn rất xa.

Phong Liệt nghe vậy, trầm mặc không nói.

- Chiến Thần đã nổi lòng mến tài. Dẫu sao, kỳ tài có một không hai như vậy bất kỳ ai cũng không nhẫn tâm hủy đi. Ngài hiện giờ hẳn chỉ dùng không đến ba thành thực lực, trong thời gian ngắn sẽ không hạ sát thủ. Ta nghĩ, ngài đang thăm dò, nhìn xem chàng thanh niên này rốt cuộc có thể làm đến mức nào dưới tay ngài. –Lão nhân áo đen đi cùng lão nhân áo vàng cảm thán nói.

Lúc nãy Diệp Vô Thần và Phong Triêu Dương giao thủ, Phong Lăng bị ảnh hưởng đến vết thương trước ngực suýt nữa vỡ toạc, lại không muốn rời đi. Gã ôm lồng ngực đang đau dữ dội, nhìn về bóng người khua lên hỏa quang ở xa xa, trầm giọng nói:

- Người này không trừ, ngày sau ắt hậu hoạn vô cùng.

- Đúng vậy. –Phong Liệt gật mạnh đầu:

- Kẻ này nếu sinh ở Đại Phong Quốc ta, thì sẽ là may mắn lớn của Đại Phong Quốc. Mà hắn lại sinh ở Diệp gia, may thay... Hắn xuất hiện quá sớm, bằng không tương lai ắt sẽ là đại nạn của Đại Phong ta. Phong tiền bối tuy động lòng mến tài nhưng đã nói là làm, hôm nay... hắn chết chắc. Có thể chết vào tay Chiến Thần của Đại Phong Quốc ta, hắn cũng coi như sống không uổng kiếp này.

Ba lão nhân đồng thời trầm mặc, ánh mắt nhìn về phương xa, im lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên một tay ôm lấy thiếu nữ hắn muốn bảo vệ, một tay cầm kiếm không chút sợ hãi xông về phía Chiến Thần, cõi lòng bình tĩnh quá nhiều năm không ngừng rung động. Trước đó, hắn còn liên tiếp bắt cóc hoàng đế Đại Phong Phong Liệt và công chúa Phong Như ở ngay dưới sự bảo vệ của Phong Triêu Dương, nên biết, từ khi Phong Triêu Dương bảo vệ hoàng thất Đại Phong, đừng nói bắt cóc, mà ngay cả một cọng tóc của mỗi người trong Phong gia cũng chưa bao giờ bị thương tổn qua. Năng lực, thực lực, quyết đoán như thế... Đây là một nam tử thế nào... Hắn sẽ có một tương lai như thế nào...

Họ biết Chiến Thần cũng mong chờ tương lai của hắn như họ, nếu không có lời hứa lúc trước, nếu hắn không giết chết Phong Như, y chắc chắn sẽ không muốn hủy người này đi. Bởi vì một thiếu niên như vậy, có lẽ sau này cũng khó thể xuất hiện thêm nữa.

Công kích của Diệp Vô Thần hết lần này tới lần khác, không hề ngừng nghỉ. Nhưng Phong Triêu Dương trước sau vẫn không hạ sát thủ, bởi vì hồng quang trên người Diệp Vô Thần càng lúc càng đậm, khí thế vẫn đang tăng cường rất nhanh, áp lực từ công kích hắn mang tới cũng đợt sau nặng hơn đợt trước. Y muốn biết, cực hạn của hắn rốt cuộc là gì.

Rầm!

Thân thể Diệp Vô Thần bay ngược thẳng ra ngoài, sau đó vững vàng đáp xuống đất. Hắn ôm chặt Ngưng Tuyết, lau tia máu ở khóe miệng, kiếm chỉ vào Phong Triêu Dương, âm trầm nói:

- Hôm nay... là ngươi chết, mà không phải ta chết!!

Hắn lại xông lên, Trảm Tinh Kiếm vẽ lên một đường cong màu lửa...

Mà lần này, Phong Triêu Dương lại không ngăn đỡ như lúc trước, y nghênh đón thế kiếm của Diệp Vô Thần, nhẹ nhàng hất ra một đao... Quỹ tích đao hất ra vô cùng chậm chạp, Diệp Vô Thần có thể dễ dàng nhìn rõ quỹ tích của nó. Song, một đao chậm chạp rành rành này, lại phảng phất như khiến thời gian xung quanh cũng biến chậm theo, Diệp Vô Thần công kích trước còn chưa hoàn thành động tác chém ra, thì Trảm Phong Đao đã mang theo một cỗ khí thế mênh mông trời long đất lở đi tới trước mắt, tiếp đó trước mắt hoa lên, một thanh đao biến thành ba thanh, rồi lại biến thành mười thanh... vô số thanh...

Trong lòng hắn hoảng sợ, ý niệm tránh lui còn chưa sinh ra thì trước ngực, trên cánh tay đã truyền tới cơn đau dữ dội, lực lượng khổng lồ lại lần nữa đánh bay thân thể hắn ra ngoài. Diệp Vô Thần lộn vài vòng trên không trung mới lảo đảo đáp xuống đất, ngực phải và tay phải đã máu chảy như suối.

Nơi xa, lão nhân áo vàng nghiêm túc nói:

- Xem ra Chiến Thần đã bắt đầu chuẩn bị hạ sát thủ rồi. Ai!

Lão biết rõ thở dài như vậy ở trước mặt hoàng đế là rất không nên, nhưng tiếng thở dài này vẫn không chịu khống chế bật ra từ khóe miệng, giải tỏa nỗi tiếc hận và bất đắc dĩ sâu sắc trong lòng.

Diệp Vô Thần dùng Vô Thần lực mau chóng chữa trị vết thương ở cánh tay và trước ngực, Phong Triêu Dương tấn công chỉ vào nửa người phía bên phải Diệp Vô Thần, Chiến Thần có niềm kiêu hãnh của Chiến Thần, sẽ không tấn công một thiếu nữ non nớt được đối thủ ôm ở trong ngực. Một chiêu lúc nãy y vẫn chỉ dùng ba thành lực lượng, vung ra là 'Nghênh Phong Nhất Đao' mà Chiến Thần y độc hữu.

- Kiếm thế của ngươi không theo cách thức, xem ra Sở Thương Minh không hề dạy ngươi Kiếm Thần Quyết. Lực lượng của ngươi mạnh vượt xa dự đoán của ta, nếu ngươi toàn lực thi triển, miễn cưỡng có thể đấu ngang ba thành lực lượng của ta, nhưng ngươi lại dùng một nửa lực lượng để bảo vệ tiểu cô nương trong ngực, lực lượng phân tán, lòng không chuyên tâm... Đặt nàng xuống đi, ta sẽ không tổn thương đến nàng, để ta xem xem, cực hạn của ngươi là gì? –Phong Triêu Dương lạnh nhạt nói.

Diệp Vô Thần dùng kiếm chống đất, từ từ đứng dậy, chẳng những không đặt Ngưng Tuyết xuống, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Phong Triêu Dương thở dài một tiếng:

- Ta không muốn giết ngươi, thế nhưng lại ép ta giết ngươi... Ngươi tấn công đi, lần này, ta sẽ không lưu thủ.

Hai tay Ngưng Tuyết ôm lấy Diệp Vô Thần rất rất chặt, dùng hết sức lực lớn nhất của nàng.

- Nam Nhi... giúp ta. –Diệp Vô Thần điều chỉnh hô hấp, chữa trị vết thương, dùng ý thức hô.

- Tôi... tôi bị nhốt trong kiếm, không ra ngoài được, chẳng giúp được chủ nhân, oa oa...

- Nói cho ta biết, ta bây giờ có thể khống chế mấy phần lực lượng của Trảm Tinh Kiếm? –Diệp Vô Thần ngưng trọng hỏi.

- A? Ta nghĩ thử xem... À đúng rồi, chủ nhân, với lực lượng của người hiện tại, có lẽ có khả năng dùng được thức đầu tiên trong Nam Hoàng Tam Thức... Có lẽ, thật sự có khả năng! –Nam Nhi nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hưng phấn.

- Nam Hoàng Tam Thức?

- Vâng... Uy lực của Trảm Tinh Kiếm chủ yếu biểu hiện lên Nam Hoàng Tam Thức, chia ra là 'Thiên Địa Liệt', 'Thương Khung Phá', 'Tinh Thần Diệt'. Tôi nhớ trạng thái năng lượng Thần cấp có thể dùng được thức thứ nhất Thiên Địa Liệt, với trạng thái bộc phát năng lượng của chủ nhân hiện tại, miễn cưỡng có thể xem như là nửa Thần cấp, biết đâu... biết đâu sau khi tập trung toàn bộ lực lượng có thể sử dụng được. –Nam Nhi hưng phấn nói.

- Vậy phải sử dụng thế nào?

- ...A? Tôi không biết...

- ......

Diệp Vô Thần thở dài sườn sượt, khống chế Vô Thần đang càng lúc càng hỗn loạn trong cơ thể. Từ lúc ăn Thiên Diệt Hỏa Long Quả đã trôi qua vài phút, cảm giác nóng rực trong thân thể vẫn không hề biến mất, tiềm năng trong thân thể vẫn đang bị thiêu đốt từng chút một, chuyển hóa thành lực lượng cuồng bạo gần như nổ rách thân thể hắn. Hắn ngước mắt nói:

- Không hổ là Phong Triêu Dương, Chiến Thần chung quy là Chiến Thần... Nhưng đừng tưởng rằng giết ta dễ như trở bàn tay, kiếm trong tay ta, chẳng cần cách thức, cũng chẳng cần chiêu thức!!!

Một tiếng rống to, trong tích tắc ánh mắt Diệp Vô Thần trở nên vô cùng ác liệt, kiếm của hắn không giơ lên, thân thể bỗng lao về trước, nhanh như một tia chớp. Tốc độ lúc này đã là tốc độ nhanh nhất hắn có thể thi triển ra, trong chớp mắt đã đi tới trước người Phong Triêu Dương. Phong Triêu Dương vô cùng bình tĩnh, đón thân thể hắn, đâm ra một đao rất tầm thường.

Nhưng ngay trong tích tắc đao y vừa sắp tiếp xúc thân thể hắn, thi Diệp Vô Thần lại đột ngột biến mất, mà bên người y, một cỗ kiếm phong mãnh liệt ẩn chứa tức giận chém xuống...

Một tiếng trầm đục nặng nề vang lên, Trảm Tinh Kiếm chém mạnh lên bên trái thắt lưng Phong Triêu Dương, nhưng lại như chém trúng tảng đá cứng nhất trên đời, bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài, không lún vào mảy may, mà phản kích của Phong Triêu Dương trong nháy mắt liền tới, Diệp Vô Thần tức tốc hồi kiếm chiêu chống đỡ, đao kiếm giao nhau, Diệp Vô Thần hộc máu bay ngược đi, Trảm Tinh Kiếm tuột khỏi tay, bay ra ngoài rất xa, rơi xuống bên trái hơn chục thước, cắm nghiêng trên đất.

- Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? –Nơi xa, lão nhân áo đen kinh ngạc nói. Diệp Vô Thần lúc nãy xông lên trước lại di chuyển lệch theo góc 90 độ một cách quỷ dị, sau đó duy trì nguyên tốc độ xông đến bên người Phong Triêu Dương, nếu không phải tận mặt chứng kiến, lão tuyệt đối khó có thể tin lại có người có thể làm được động tác khó bề tưởng tượng như thế. Bởi vì đây rõ ràng đã làm trái với thưởng thức tự nhiên. Định nghĩa 'Quán tính' này dường như hoàn toàn biến mất từ trên người hắn.

Hai lão nhân khác cũng ngơ ngác như thế:

- Thật khiến người ta không dám tin tưởng, phương thức công kích quỷ dị như thế, Chiến Thần trúng chiêu đều chẳng quá đáng chút nào, kẻ này thật là càng lúc càng khiến người ta kinh ngạc. Chỉ tiếc thay, Chiến Thần mạnh nhất không phải công kích, mà là phòng ngự... Hắn chung quy không có khả năng là đối thủ của Chiến Thần. Ai!

Diệp Vô Thần ôm ngực, đau đớn ho khan, phun ra cục máu, khuôn mặt vặn vẹo dữ dội, hắn nhìn chằm chằm Phong Triêu Dương, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta... sẽ... sẽ không chết ở đây, người phải chết là ngươi... là ngươi... là ngươi...

-o0o-

*****

Phong Triêu Dương dùng đôi mắt liếc thoáng qua bộ phận bị chém trúng, xách đao tới gần. Diệp Vô Thần duỗi tay, Trảm Tinh Kiếm ở xa xa bỗng tự động bay tới, quét về phía người Phong Triêu Dương, Phong Triêu Dương vung Trảm Phong Đao, hút Trảm Tinh đến thân đao, nhướng mày thấp giọng nói:

- Ngự kiếm?

Két!!!

Trảm Phong Đao bám theo Trảm Tinh Kiếm bỗng sinh ra một trận run rẩy dữ dội, trong lòng Phong Triêu Dương khẽ động, giây tiếp theo, Trảm Tinh Kiếm lại thoát khỏi khống chế của Phong Triêu Dương, bay về tay Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần nắm chuôi kiếm đứng dậy, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, sau đó dần bắt đầu trở nên mơ hồ...

Cơn chấn động vừa nãy khiến nội tạng hắn lại vỡ toang lần nữa. Phong Triêu Dương ở ngay trước, hắn đã không có thời gian để chữa trị... Bằng không lúc y giơ đao, chính là thời khắc mình và Ngưng Tuyết mất mạng.

Trước mắt mơ mơ hồ hồ, nhưng đủ để hắn nhận ra vị trí của Phong Triêu Dương, thân thể run rẩy của hắn bước từng bước về trước, sau đó nhảy lên chém một cái, ngưng tụ toàn lực chém về phía Phong Triêu Dương.

Lực lượng Diệp Vô Thần có được là duy nhất trên Thiên Thần đại lục, hắn không có cách thức như Phong Triêu Dương nói, cũng không có bất kỳ chiêu thức nào, chỉ có lực lượng --- Vô Thần lực không gì không làm được. Cho nên, người hiếm khi chiến đấu như hắn, phương thức công kích chỉ có chặt, chém, bổ, đâm đơn giản nhất...

Lại là một tiếng trầm muộn, Trảm Tinh lại vuột tay bay ra, tay phải Diệp Vô Thần máu chảy như suối, nội tạng quay cuồng dữ dội, đau đớn khó chịu nổi, dường như đã vỡ vụn hết vậy. Hắn dùng một nửa lực lượng bảo vệ Ngưng Tuyết không bị lực lượng chấn động, một nửa còn lại toàn bộ dùng để công kích, thân thể của mình không giữ lại một tí lực lượng bảo vệ nào...

Nhưng lần này, kỳ lạ là hắn không ngã xuống, mà ngẩng đầu nhìn về phía Trảm Tinh Kiếm đang bay lên cao cao. Gần như là vô ý thức, hắn dùng sức vọt lên cao, bắt lấy Trảm Tinh đan xen giữa kim mang và ngọn lửa ở không trung.

- Tuyết Nhi... Ôm chặt... Ôm chặt ta... -Thế giới trước mắt mơ hồ đến mức không cách nào phân biệt, hắn run run môi phát ra thanh âm yếu đến mức gần như không thể nghe rõ.

Sau đó... Hắn buông lỏng cánh tay trái vẫn luôn ôm Ngưng Tuyết, hai tay đồng thời nắm lên chuôi kiếm. Lực lượng từ mỗi một bộ phận, mỗi một khí quan, thậm chí mỗi một sợi lông trên cơ thể đều đang dưới sự dẫn dắt của Diệp Vô Thần, tràn về phía hai tay hắn.

Tại không trung, hai tay hắn giơ Trảm Tinh lên, đôi mắt mở choàng đã mất đi tiêu cự, trong lúc rơi xuống, chém mạnh xuống phía dưới.

Một kiếm hai tay vung ra này yếu ớt vô lực, không có bất kỳ cho dù chỉ là một tia uy hiếp đáng nói nào với Phong Triêu Dương. Phong Triêu Dương thầm than một tiếng, lẩm bẩm:

- Kết thúc thôi.

Hai lần công kích trước y đã dùng năm thành lực lượng, Diệp Vô Thần có thể không chết đã vượt khỏi dự liệu của y. Nhưng dẫu không chết thì cũng đã bị thương cực nặng, lực lượng và sinh mệnh tán loạn, có thể nói là dầu hết đèn tắt. Mà một chiêu này, đã là sự giãy dụa cuối cùng của hắn.

Y giơ Trảm Phong Đao lên, vung đao nghênh đón. Sau đó, ngay trong nháy mắt đao kiếm va chạm, Phong Triêu Dương lại phát hiện, đôi mắt vô thần của Diệp Vô Thần bỗng trở nên vô cùng sáng suốt, đôi mắt bắn ra vẻ bạo ngược vốn đã biến mất...

- Thiên... Địa... Liệt... Hây a!!!

Thân kiếm Trảm Tinh bỗng bắn mạnh ra kim mang mãnh liệt tới cực điểm, trong lúc đột ngột tấn công, Phong Triêu Dương không kịp đề phòng đôi mắt bị đâm tới vô ý thức nhắm lại, khi y mở mắt ra thì thế giới trước mắt đã hoàn toàn biến thành màu kim sắc. Trong đôi con ngươi không ngừng giãn rộng của y, kim mang như đâm xuyên đậu hũ, không hề cách trở xuyên qua Trảm Phong Đao chưa bao giờ rời khỏi người của y, đáp lên vai trái y... Không hề dừng lại, nương theo thân thể Diệp Vô Thần rơi xuống, từ vai trái y rạch xuống tận dưới chân y, trên thân thể y, rạch ra một đường thẳng nghiêng nghiêng.

Trảm Tinh Kiếm sau cùng chém lên đất, vào giờ phút này quang mang màu vàng cũng lấp lánh đến cực hạn, một chùm kim mang từ thân kiếm chói lên, cắt phá màn đêm, bắn về phía trời cao xa xăm. Cả hoàng cung, thậm chí cả Thiên Phong Thành, mỗi một vị trí đều có thể nhìn thấy rõ ràng một luồng kim mang chói mắt xông lên trời, mãi đến tận chân trời. Trên mặt đất cứng rắn, một khe rãnh sâu hoắm đột ngột nứt ra kéo dài về phương xa...

Ai có thể biết, luồng kim mang này đã kết liễu vị anh hùng trong lòng tất cả con dân Đại Phong Quốc, kết thúc cuộc đời của Chiến Thần không thể chiến thắng.

Diệp Vô Thần lại lần nữa ôm chặt lấy Ngưng Tuyết vẫn luôn giắt trên người hắn, khóe miệng rốt cuộc lộ ra một nụ cười. Ánh mắt Phong Triêu Dương đờ đẫn, động tác toàn thần đều bị đọng lại trong khoảnh khắc đó. Nhìn về phía trước, y thì thào nói:

- Làm... được... lắm...

Ba chữ rơi xuống, thân thể y tách ra men theo đường màu vàng kia, rồi ngã xuống đất.

Diệp Vô Thần rốt cuộc cũng uể oải ngã xuống đất, dẫn dắt Vô Thần lực mau chóng khôi phục vết thương nội phủ của mình, giảm bớt cơn đau. Lúc trước, vì vung ra át chủ bài cuối cùng chém chết Chiến Thần, hắn không dám lãng phí một tí tẹo nào. Phát động nó cần lực lượng khổng lồ, tiêu hao cũng lớn chẳng kém. Chỉ một kiếm như vậy đã tiêu hao quá nửa tất cả lực lượng trong cơ thể hắn, cảm giác bành trướng đau đớn kia bởi vậy cũng giảm bớt rất nhiều.

- A!! Y chết rồi, y không ngờ lại chết rồi, không ngờ bị chủ nhân đánh bại... Chủ nhân, ngài thật lợi hại, ngài không ngờ lại... thành công!? –Nam Nhi hưng phấn một cách khoa trương, tức thì, nàng lại mê hoặc lẩm bà lẩm bẩm:

- Lạ ghê, sao chủ nhân biết phát động 'Thiên Địa Liệt' thế nào nhỉ, ngay cả mình đều không biết mà.

Diệp Vô Thần:

- ......

- Chủ nhân? Chủ nhân không sao chứ?

- Không sao... Trước tiên đừng quấy rầy ta. –Thanh âm Diệp Vô Thần suy yếu như gió nhẹ. Lúc giao thủ với Phong Triêu Dương, người xung quanh đã hốt hoảng rút lui toàn bộ, người bị ảnh hưởng công kích gây thương tổn nhiều không kể xiết. Phong Triêu Dương cũng một mực cố ý không dời vị trí, không muốn làm cho hoàng cung bị tổn hại càng lớn. Lúc này, trong phạm vi trăm thước xung quanh hắn đã không còn một ai, nhưng hắn biết, mình lập tức sẽ đối mặt với đợt công kích điên cuồng, hắn ắt phải dùng tốc độ nhanh nhất nhằm khôi phục thương thế.

Nam Nhi lập tức ngoan ngoãn không nói một lời.

Ngay trong khoảnh khắc thân thể Phong Triêu Dương bị bổ đứt từ giữa, ba lão nhân một mực quan sát ở nơi xa, và cả Phong Liệt cùng Phong Lăng đều như ngu người, sự thật như vậy khiến họ làm sao có thể tiếp nhận, làm sao có thể tin nổi... Mỗi người bọn họ đều đang rất hoài nghi liệu đây chẳng qua có phải là một giấc mộng hư ảo hay không...

Chiến Thần... Cứ thế chết!? Chết vào trong tay một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi...

Kinh ngạc, run rẩy, sợ hãi, khó có thể tin... Tâm tình lúc này của họ phức tạp đến mức khó có thể miêu tả, chấn động như vậy đủ khiến cõi lòng họ rất dễ sụp đổ.

- Chết rồi... Phong tiền bối ấy vậy lại chết rồi... -Phong Lăng trợn tròn mắt, làm thế nào cũng không thể tin và đón nhận sự thật trước mắt. Thần bảo vệ của Phong gia họ, người gã cả đời kính trọng và sùng bái nhất, một thần thoại bất bại trông xuống thiên hạ, được tất cả mọi người kính ngưỡng... cứ thế ngã xuống trong mắt gã. Giết y là một người còn nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.

Hắn rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta khó có thể tin, nhưng hắn há có thể là đối thủ của Phong Triêu Dương, hắn rành rành sắp chết dưới đao của Phong Triêu Dương, vì sao cuối cùng lại sẽ là kết cục như vậy... Diệp gia Vô Thần chém giết Phong Triêu Dương, hắn rốt cuộc...

- Mắt... cũng biết gạt người ư? –Lão nhân áo vàng thì thào như nói mê.

- Ngươi không mờ mắt đâu, ta cũng nhìn thấy. –Lão nhân áo đen cũng run giọng nói, y làm sao có thể tiếp thụ cho được, một chàng thanh niên, trong cuộc đối kháng chính diện không có bất kỳ nhân tố bên ngoài nào, chém giết Chiến Thần họ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên.

- Thành tựu tương lai của kẻ này, ắt sẽ kinh thế hãi tục. –Lão nhân áo tím vẫn không nói chuyện cũng vẻ mặt đờ đẫn nói. Họ vững tin, từ bé đến lớn, họ chưa bao giờ có lần nào chấn kinh như bây giờ.

Phong Triêu Dương đã chết, đây chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Phong gia, phá hủy chiếc ô bảo vệ kiên cố của Phong gia. Phong Liệt run rẩy cả người, y mở to hai mắt, vươn ngón tay chỉ về phía Diệp Vô Thần không hề động đậy ở xa xa, dùng thanh âm đã hoàn toàn đứt gãy hô:

- Hắn đã giết Phong tiền bối, hắn đã giết Phong tiền bối... Mau đi... mau đi... giết hắn! Hắn bây giờ không chạy trốn, nhất định là bị trọng thương, mau đi giết hắn ngay!

Phong Liệt dù sao cũng là Phong Liệt, trong sự đả kích như sét đánh này vẫn không hoàn toàn mất hết lý trí và tỉnh táo. Thân là hoàng đế Đại Phong Quốc, y so với ai đều rõ ràng Phong Triêu Dương rốt cuộc cường đại đến mức nào, với Phong gia y mà nói lại quan trọng cỡ nào. Mà một thiếu niên chém chết Phong Triêu Dương, ngoại trừ cừu hận không chết không thôi kia, nếu cứ thế để hắn rời đi, thì ngày sau Phong Liệt ắt sẽ ăn không ngon ngủ không yên, không thể an ổn.

Ba lão nhân đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, cùng lúc đứng dậy nhảy xuống, xông về vị trí Diệp Vô Thần. Giống như tam lão bên người Long Dận, ba lão nhân này cũng là ba cường giả Thiên cấp, hơn nữa còn là ba huynh đệ, tu hành công pháp giống nhau, sử dụng binh khí giống nhau, là 'Phong Thần Tam Lão' không ai không biết vang danh Đại Phong Quốc, là tấm chắn mạnh nhất bên người Phong Liệt ngoại trừ Phong Triêu Dương. Tuy họ muôn vàn không muốn hủy đi thiếu niên khiến họ run rẩy cả thân thể lẫn linh hồn này, nhưng cũng không thể không ra tay, bởi vì một thiếu niên như vậy nếu thật sự thoát đi, ắt sẽ là tai nan cho Đại Phong Quốc. Bên nặng bên nhẹ, ba lão nhân đã trải qua quá nhiều mưa gió há có thể không rõ, họ sớm đã qua cái tuổi làm việc theo cảm tính rồi.

Ba người còn chưa tới gần, ba luồng khí thế đã khóa chặt thân thể Diệp Vô Thần. Thân thể hắn vẫn không hề động đậy, khôi phục vết thương của mình, tay trái ôm Ngưng Tuyết, tay phải cầm Trảm Tinh Kiếm vừa mới chém giết Phong Triêu Dương, vẫn rực lửa như trước.

Ba lão nhân vẫn một mực quan sát biết hắn lúc này đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đổi lại một cao thủ bình thường thì hẳn đã chết từ lâu, hắn bây giờ vẫn có thể ngồi xếp bằng ở đó đã khiến người rất là kinh ngạc rồi. Có lẽ Diệp Vô Thần lúc này, họ chỉ cần một chiêu vô cùng đơn giản là có thể lấy tính mạng hắn.

Diệp Vô Thần đích xác bị thương cực nặng, thương thế tuyệt đối đủ khiến một người bình thường mất mạng. Nhưng thể chất của hắn lại chẳng phải người thường có thể sánh bằng, mà tốc độ khôi phục thương thế của hắn cũng tuyệt đối không phải ba lão nhân lịch duyệt phong phú có thể tưởng tượng.

Ngưng Tuyết vẫn một mực lẳng lặng co mình trong ngực hắn, an tĩnh hệt như một chú búp bê. Nàng cố nén không cho mình phát ra thanh âm, tránh làm hắn lo lắng, quấy rầy hắn.

Ba lão nhân bày trận thế hình tam giác bao vây hắn ở chính giữa, mà xung quanh, một đống thị vệ hoàng cung cũng ồ ạt lao về phía bên này. Lúc này Phong Liệt cực kỳ hận và sợ hãi Diệp Vô Thần há có thể cho hắn một cơ hội chạy trốn nào được, không tiếc vận dụng tất cả lực lượng thủ vệ của hoàng cung cũng phải bầm thây hắn.

Tiếng bước chân hỗn loạn mau chóng tới gần, cùng theo đó là thanh âm binh khí chao đảo. Ba lão nhân quan sát Diệp Vô Thần từ khoảng cách gần, nhất thời ai cũng không ra tay, sắc mặt Diệp Vô Thần lúc này trắng bệch như tờ giấy, khí tức mỏng manh đến gần như không thể phát giác, hệt như đã chết vậy. Duy chỉ có hồng quang quỷ dị trên người vẫn đang lấp lóe, ngọn lửa trên kiếm vẫn đang rực cháy, họ một mực đều rất muốn biết, thanh kiếm trong tay hắn rốt cuộc là thần binh lợi khí gì, nhiều lần va chạm với Trảm Phong Đao của Chiến Thần như vậy mà vẫn không tổn hại gì.

-o0o-


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-497)