Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Thần - Chương 186

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 186: Vạn quân tiêu diệt, cơn mưa sao băng cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Lazada


Một phút... Hai phút... Mười phút...

Máu tươi trên người càng lúc càng nhiều, hắn vẫn không ngã xuống. Tầm mắt bị máu tươi mơ hồ, hắn nhìn chằm chằm phía tây, từng bước tiến tới. Mỗi khi ý thức bắt đầu mơ hồ hắn đều cắn mạnh đầu lưỡi mình một cái. Hắn có thể chết... nhưng tuyệt không thể để Ngưng Tuyết bị thương.

Ba thanh trường thương từ ba hướng lao về phía chân hắn, hắn nhảy lên, lắc thân kiếm, vẽ ra một đường cung máu, thân đang ở trên không trung, trên trăm cung tiễn chỉ chờ thế phát động đồng loạt bắn tên, hệt như châu chấu quá cảnh bắn về phía người hắn, Diệp Vô Thần dùng kiếm khí đẩy văng toàn bộ, đồng thời hẩy ra hai quả Chấn Thiên Lôi làm nổ bay hơn chục tên kỵ binh cung tiễn.

Khi đáp xuống đất, thân thể hắn lảo đảo một cái. Lúc đứng vững, Trảm Tinh Kiếm trong tay đã bị hắn thu hồi, Hỏa nguyên tố mau chóng tụ tập, vung ra một quả hỏa cầu bị áp súc đến cực điểm ném về phía trước.

Vụ nổ do quả hỏa cầu nho nhỏ sinh ra khiến phạm vi hơn ba mươi thước trước người hắn biến thành biển lửa. Nhất thời ngựa loạn người kinh, tiếng hét thảm thê lương và rít gào giao thoa lẫn nhau, gần như muốn xé toạc trời đêm. Diệp Vô Thần dùng hai tay ôm chặt Ngưng Tuyết, lê thân thể nặng trĩu lao vào trong hỏa quang.

Ngọn lửa hừng hực che đậy thân thể của Diệp Vô Thần, cũng thiêu chết hàng đống nhân mã. Trong hỏa quang, ba quả cầu màu đen cùng nhau bay đi, bay về phía bầy kỵ binh, mang theo ba mảnh máu thịt lớn bay tứ tung. Tiếp đó, lại có ba quả bay ra, cũng nổ bay toàn bộ đội kỵ binh đằng trước, cuối cùng... Trọn mười quả Chấn Thiên Lôi phân tán bay về phía trước.

Đám kỵ binh được lĩnh giáo uy lực khủng bố của hỏa khí kinh hãi tháo chạy hòng né tránh, nhưng chờ đợi họ vẫn là mười tiếng nổ trùng lặp cùng nhau, vụ nổ này làm mặt đất rung rinh, mười đóa hỏa quang xếp đều đã trở thành màu sắc cuối cùng trong sinh mệnh của hơn hai trăm kỵ binh.

Đội ngũ kỵ binh đông nghịt cuối cùng đã xuất hiện một lỗ hổng. Diệp Vô Thần mau chóng lao ra, đá bay kỵ binh trên một thớt ngựa, cưỡi ngựa rời đi, rồi vẩy ra vài luồng lửa ép lui đội kỵ binh trước người và xung quanh, đột phá vòng vây, chạy băng băng về phía trước.

Đau đớn, choáng váng, suy yếu... Hắn không ngừng cắn đầu lưỡi của mình, làm cho mình duy trì tỉnh táo, thớt ngựa dưới thân đã trở thành hy vọng cuối cùng của hắn.

Truy binh đằng sau như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, mênh mông vô bờ. Tay phải hắn lại lần nữa vung ra năm quả Chấn Thiên Lôi, đem mấy đợt kỵ binh cách hắn gần nhất nổ cho chổng vó, tạm thời kéo giãn khoảng cách với họ.

- Bắn tên!

Đằng sau một tiếng hét to, sau đó là tiếng lắp cung rào rào, Diệp Vô Thần dùng bàn tay run rẩy cầm lấy ba quả Chấn Thiên Lôi cuối cùng, vào lúc mũi tên đầu tiên bắn ra liền chia làm ba lần vung ra đằng sau.

Quả thứ nhất, một tiếng nổ vang, hơn chục tiếng hét thảm, đợt kỵ cung thủ cách Diệp Vô Thần gần nhất bị nổ tan xác quá nửa, đằng sau không kịp ghìm ngựa bị vấp vô số, trong trận giẫm đạp trở nên vô cùng hỗn loạn. Quả thứ hai theo sát tới, đem đội ngũ may mắn thoát khỏi kia nổ tung trên đất, lại lần nữa dấy lên một mảnh hỗn loạn, đám ngựa bị hoảng sợ càng thêm hỗn loạn, bắt đầu chạy tán loạn không phân rõ phương hướng.

Quả thứ ba, trong một tiếng gió rít bay đi rất xa, bắn về chỗ đội kỵ binh đông nhất, lại nhấc lên một mảnh hỗn loạn, kéo lại tốc độ cả đội ngũ tiến về trước.

Ném ba quả Chấn Thiên Lôi gần như rút sạch tất cả sức lực còn lại của Diệp Vô Thần, hắn khẽ khàng một kiếm đâm lên mông ngựa, con chiến mã dưới thân bị đau, cộng thêm bị ba tiếng nổ dọa sợ, liền liều mạng chạy về trước. Song chính một kiếm khẽ khàng này khiến toàn thân Diệp Vô Thần đều xụi trên ngựa, Trảm Tinh Kiếm đã tắt lửa vuột khỏi tay hắn, trước khi rơi xuống đất hóa thành một luồng kim mang bắn vào mi tâm hắn.

Kỵ binh tuy mạnh, xung phong trên chiến trường có thế nói như bẻ cành khô, nhưng khiếm khuyết tương tự cũng rất dễ thấy. Nếu chiến mã cùng bị kinh sợ, đội kỵ binh ấy sẽ không chiến mà tan rã. Mà hỏa khí của Hoa gia, bất kể là Lôi Chấn tử nổ trong phạm vi nhỏ hay là Chấn Thiên Lôi nổ trong phạm vi vừa, thì hiệu quả đối phó với kỵ binh đều sẽ gấp mấy lần, đả thương người là phụ, dọa ngựa mới là chính. Lúc trước Diệp Vô Thần có thể đột phá vòng vây, ngoại trừ ngọn lửa trong phạm vi vừa ra, chủ yếu nhất vẫn là dựa vào Chấn Thiên Lôi khiến đám kỵ binh đến thân mình còn lo không nổi.

Lúc này, ba quả Chấn Thiên Lôi khiến kỵ binh tử thương quá trăm. Nhưng thương vong do giẫm đạp tạo thành còn vượt xa con số này, chờ khi họ rốt cuộc điều chỉnh lại thì Diệp Vô Thần đã ở xa ngoài trăm thước rồi.

Hoàng cung Đại Phong, Phong Liệt ném mạnh kính viễn vọng xuống đất, cơ trên mặt không ngừng co giật. Màn chém giết đẫm máu kia không khiến y động dung, y cho rằng ngay lập tức liền có thể khiến Diệp Vô Thần bị bầy người chôn vùi rồi kiệt sức mà chết, lại đâu ngờ rằng, biển người khổng lồ như thế lại bị hắn xé thành một lỗ hổng lẩn trốn mất tăm, mấy quả hỏa khí uy lực kinh người kia càng làm cho khoảng cách giữa họ kéo giãn rất xa.

- Tên này... còn là người thật sao... Vì sao, hắn không phải sinh ra ở Phong gia ta...

Phong Liệt nghiến chặt răng, niềm rung động trong lòng sớm đã không thể hình dung. Đánh chết Chiến Thần, thoát khỏi hoàng cung, xông ra vạn quân, chém giết đẫm máu sau đó lại trốn thoát rời đi... Trong ngực hắn trước sau còn ôm một thiếu nữ không chút thương tổn, trên người hắn rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thứ đáng sợ nữa.

Mà bên người y, Phong Lăng không biết từ lúc nào đã rời đi. Bởi vì phương hướng Diệp Vô Thần trốn chạy lúc này, đã định sẵn kết cục của hắn.

Máu loãng lây dính trộn lẫn với mồ hôi thấm ướt toàn thân hắn đã chảy xuống thành dòng, nhỏ lên thân ngựa và mặt đất. Diệp Vô Thần đã không còn sức ưỡn thẳng người, mềm oặt trên lưng ngựa, duy chỉ có cánh tay ôm Ngưng Tuyết vẫn có sức như trước, một mực đều không buông ra. Trải qua thời gian quá dài, tay trái của hắn đã trở nên cứng đơ.

- Ca ca... Huynh đau không... -Nước mắt đảo quanh trong mắt Ngưng Tuyết, nàng bình thường ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, ở trong tiếng kêu thảm xé gan rứt ruột và cuộc chém giết máu chảy đầm đìa ấy lại không cảm thấy một tia sợ hãi. Bởi vì cho dù chết thật, nàng cũng là chết cùng với ca ca, vậy thì có gì đáng sợ chứ.

Nàng chỉ hận bản thân, hận mình cái gì cũng không thể làm, nếu nàng có được một nửa lợi hại như Đồng Tâm, thì sẽ không liên lụy hắn như thế.

Đợi rất lâu nàng đều không nhận được hồi đáp, vì thế nàng im lặng dựa sát người vào hắn, nhắm mắt, không quấy rầy hắn nữa.

Bất kể là đội kỵ binh đằng trước hay là thành vệ quân đầy trời khắp đất đằng sau đều không buông tha truy đuổi, hệt như một trận sóng dữ, dốc hết toàn lực đi xua một hạt cát biển nho nhỏ. Nhưng lúc này, họ không một ai cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn đang run rẩy trong lòng... Hắn là kẻ đánh bại Chiến Thần, còn là một con quỷ thật sự... Ba ngàn kỵ binh, hai vạn thành vệ binh, ai ngờ lại không thể giữ nổi hắn, ngược lại tử thương nặng nề, máu tươi xương tàn rải đầy trên đất.

Nhưng đẫu hắn là một vị Thần thật sự, Ma thật sự cũng luôn có giới hạn của hắn. Huống chi... Mỗi một người trong họ đều biết, con đường hắn chọn là một con đường tuyệt vọng thật sự.

Trời càng lúc càng tối, vầng trăng trên không trung cũng càng lúc càng sáng ngời, thành Đông Thiên Phong Thành im ắng như thường. Diệp Thủy Dao co người, lẳng lặng ngồi trong đống cỏ khô, chẳng nhúc nhích mảy may. Chờ càng lâu, thân thể và nội tâm nàng lại càng lạnh, mỗi một giây đều dài dằng dặc như thế.

- Tiểu Thần... -Cõi lòng nàng thầm gọi, thầm cầu nguyện. Cuộc đời này, nàng chưa bao giờ lo lắng sợ hãi như bây giờ.

Không biết qua bao lâu, tầm mắt và ý thức mơ hồ của Diệp Vô Thần tỉnh táo lại vài phần. Đằng sau, vẫn là đội ngũ khổng lồ đuổi theo không tha. Khoảng cách tuy một mực đều không kéo gần, nhưng họ không hề có ý ngừng truy đuổi. Liên tục có mũi tên từ đằng sau bay tới. Nhưng do cách quá xa, đều chưa chạm tới lưng hắn liền thõng xuống.

Lúc này, chỉ cần trong quân có một cao thủ ngang tầm là có thể dễ dàng đuổi kịp, dồn Diệp Vô Thần vào chỗ chết.

- Tuyết Nhi, muội vẫn tốt chứ? –Hắn gian nan chống người, trong miệng phát ra thanh âm mỏng manh, khàn khàn yếu ớt đến mức gần như bản thân hắn đều không thể nghe rõ. Mới vừa rồi, thân thể nhỏ bé yếu ớt của Ngưng Tuyết một mực bị hắn đè người xuống.

- Vâng... Ca ca.

- A!! Chủ nhân! Đằng trước... mau nhìn đằng trước!! Cẩn thận!

Nam Nhi bỗng phát ra một tiếng thét hoảng sợ chói tai, khiến nội tâm Diệp Vô Thần chấn động dữ dội, hắn tập trung tinh thần, dõi mắt nhìn... Đằng trước, bất ngờ là một mảnh tối đen, kéo thẳng một mạch về phía trước, không thấy bến bờ.

Thoáng chốc, trong đầu Diệp Vô Thần hiện lên một cái tên mà Thiên Thần đại lục không ai không biết, cấm địa của Đại Phong Quốc, một Đoạn Hồn Uyên bất kể là độ dài, độ rộng hay độ sâu đều khiến người ta hoảng sợ!

Nó... Không ngờ ở ngay phía tây Thiên Phong Thành!

Thớt ngựa dưới người không dừng lại, vẫn chạy lồng lộn như nổi điên về phía trước, chạy về phía sườn dốc tối mịt đằng trước trong đôi mắt không ngừng phóng đại của Diệp Vô Thần... Cuối cùng chân trước giẫm vào khoảng không, rơi xuống phía dưới...

Diệp Vô Thần cắn chặt răng, chân đạp mạnh, cả người mượn lực xoay vòng một cái, ôm Ngưng Tuyết đáp bên mép sườn dốc. Mà thớt ngựa kia trong một tiếng hí dài rơi xuống vực sâu vạn trượng, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu... Trong cơn im lặng dài đằng đẵng, lại không truyền tới thanh âm rớt xuống.

Thớt ngựa đó, vốn là hy vọng cuối cùng cho Diệp Vô Thần thoát thân, mà Đoạn Hồn Uyên sâu dài này đã cắt đứt hoàn toàn hy vọng cuối cùng ấy. Nhất thời, ngay cả cơn gió êm dịu, ánh trăng thảm đạm đều mang theo vẻ thê lương tuyệt vọng.

Diệp Vô Thần run rẩy đứng dậy, chỉ cần hắn lui ra sau thêm một bước nữa, thì sẽ rớt xuống vực sâu, không còn đường về. Dõi mắt theo đội quân không ngừng tới gần ở đằng trước, hắn cứ thế nhìn đờ đẫn.

Đồng Tâm vẫn cách hắn rất rất xa, khí tức cũng yếu ớt không thôi. Hắn dùng Linh Hồn lực chinh phục Đồng Tâm, giữa hai người luôn có sự liên hệ và cảm ứng trong linh hồn. Cho nên, dẫu cách rất xa nhưng họ cũng có thể cảm ứng được vị trí và tình trạng của nhau.

Lần này, hắn sắp đối mặt chính là nỗi tuyệt vọng thật sự, không hề có bất kỳ đường sống trở về nào nữa.

- Ca ca, huynh lạnh không? –Ngưng Tuyết dùng tay xoa khuôn mặt và lồng ngực lạnh lẽo của hắn, lo lắng hỏi.

Một trăm thước... Năm mươi thước... Ba mươi thước...

Đội kỵ binh đang lao vun vút càng lúc càng tới gần, đao thương ánh lên hàn quang lạnh buốt, kỵ cung thủ cũng tới tấp lên cung nhưng không lập tức bắn ra, khi hắn chọn phương hướng này, thì đã định sẵn kết cục như vậy. Đằng sau kỵ binh, thành vệ quân không hề có chút buông lỏng, theo sát đằng sau chạy tới truy đuổi...

- Tuyết Nhi... muốn nhìn mưa sao băng không? –Diệp Vô Thần ánh mắt rời rạc, thất thần nhìn phía trước lẩm bẩm.

Ngưng Tuyết ngẩng mặt, khẽ gật đầu.

*****

Thân thể hắn nghiêng về trước, rốt cuộc đặt Ngưng Tuyết xuống, lực lượng một mực bảo vệ xung quanh thân thể Ngưng Tuyết, bất kể thế nào cũng không thu hồi vào giờ phút này cũng bị hắn thu lại hết. Trong nháy mắt, đôi mắt hắn lại trở nên lạnh buốt đáng sợ, nhìn chằm chằm bầy người đằng trước. Trong đôi mắt, trên mu bàn tay trái, đều lấp lánh hồng quang hãi người...

Đội kỵ binh lao vun vút kia bỗng cảm thấy không khí dường như bắt đầu trở nên khô nóng, lập tức lại trở nên nóng bỏng. Sự chuyển biến bất thình lình này trong vòng một giây liền đã hoàn thành. Giây tiếp theo, bầu trời vốn u ám bỗng chiếu xuống một mảnh hồng quang, đưa mặt đất đều ánh thành màu đỏ nhạt, họ vô ý thức ngước đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện bầu trời không biết từ khi nào đã biến thành màu đỏ, hệt như ráng chiều trước khi hoàng hôn mới sẽ xuất hiện.

Nếu nói ban đầu chỉ là màu ráng chiều, thì trong nháy mắt lại hệt như biến thành lửa than đang cháy. Một cỗ khí tức dồn nén bao phủ mặt đất, những con chiến mã kia toàn bộ ngừng chạy, náo động bất an, mặc cho đám kỵ binh quát tháo thế nào đều chẳng ăn thua. Đúng vào lúc này, phong vân biến sắc, bầu trời rực cháy xuất hiện vô số hỏa quang, ngọn lửa đầy trời kia hệt như từng viên thiên thạch ngoài bầu trời cực lớn, mang theo khí tức hủy diệt mọi thứ từ trên trời rớt xuống, nện về phía bầy người đang bắt đầu hỗn loạn ở bên dưới...

Ngọn lửa đầy trời bao phủ cả đội kỵ binh, cũng bao phủ non nửa đám thành vệ quân đằng sau, họ ngẩng đầu, một mảng lớn hỏa quang đang càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần trong đôi mắt họ... Đó là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời họ...

Ngọn lửa rớt xuống đất, trong phút chốc liền tạo nên địa ngục lửa kéo dài hơn trăm thước, bầy người và lũ ngựa tru tréo, lăn lộn, tháo chạy đau khổ trong biển lửa... Ngọn lửa chôn vùi đại địa, tiếng kêu thảm vang vọng đất trời, truyền đến Thiên Phong Thành xa xa, làm cả Thiên Phong Thành đều lây nhiễm khí tức hoảng sợ đó. Tất cả mọi người đi ra cửa phòng, trợn mắt há mồm nhìn vào ánh lửa phía tây và mưa lửa liên tục rớt xuống.

Ngọn lửa vẫn từ trên trời rớt xuống không ngừng, dường như vĩnh viễn không có tận cùng. Ánh lửa đỏ ánh lên một tia hồng hồng trên khuôn mặt trắng bệch của Diệp Vô Thần, hắn lại bật cười lần nữa, dùng nụ cười châm chọc, ánh mắt khinh thường, chế nhạo bọn họ.

- Thật đẹp... Đây là mưa sao băng ca ca tạo ra, thật là... đẹp quá. –Ngưng Tuyết si mê ngắm nhìn bầu trời, trong thế giới lúc này của nàng chỉ có ca ca dựa sát bên cạnh và màn mưa lửa sao băng hệt như đến từ ngoài bầu trời, còn lại nàng không cảm nhận được mùi khét gay mũi và tiếng kêu thảm đinh tai nhức óc kia. Nàng biết, đây có lẽ là quang cảnh tuyệt đẹp cuối cùng trong sinh mạng của hai người, có thể thưởng thức cùng ca ca, nàng không còn gì thỏa mãn hơn, không có bất kỳ tiếc nuối nào.

Ngọn lửa tuyệt vọng như tai nạn vẫn đang rơi xuống, cháy hừng hực, thiêu đốt vô số sinh mạng. Trên Thiên Thần đại lục người có thể chất ma pháp rất hiếm, siêu cấp cường giả có thể thi triển ma pháp cỡ lớn thì đã ít lại càng ít, nhưng mỗi người trong số họ đều sẽ là tai nạn trên chiến trường. Diệp Vô Thần dùng lực lượng sau cùng thi triển ra 'Thiên Ngoại Lưu Tinh Hỏa', bị hắn giảm bớt uy lực, mở rộng phạm vi, thiêu đốt một cách vô tình...

Trên đài quan sát cao cao, không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn rõ ánh lửa trong phạm vi lớn ở nơi xa kia. Giờ phút đó, trong lòng, trong cổ họng Phong Liệt... mỗi một nơi trên dưới toàn thân đều giống như bị thứ gì đó chặn lại, dồn nén không thở nổi, không phát ra được thanh âm, ngay cả run rẩy đều cứng đờ vô lực.

- Trẫm... rốt cuộc đã chọc phải một địch nhân thế nào...

Vào thời điểm y còn trai trẻ đã từng nhiều lần tự mình dẫn quân lên chiến trường, há có thể không trải qua đấu đá bằng ma pháp. Lại chưa bao giờ từng thấy qua ma pháp mang tính tai nạn như thế. Sau khi run rẩy, y càng nhiều, vẫn là may mắn, may mắn vì Diệp Thủy Dao, hắn bại lộ ở trong mắt mình, bằng không qua vài năm chục năm nữa, đừng nói Đại Phong Quốc y, mà cả Thiên Thần đại lục, lại có mấy ai có thể cản được bước chân của hắn.

Ai ai cũng nhìn ra, Diệp Vô Thần bị dồn tới Đoạn Hồn Uyên, đây ắt hẳn đã là tia sáng cuối cùng trong cơn tuyệt vọng của hắn, chói mắt đến mức làm người ta không thể nhìn thẳng.

"Phịch" một tiếng, Diệp Vô Thần ngã rạp xuống đất trong tiếng cười lạnh, không còn động tác gì nữa. Hồng quang trên người hắn cũng rút đi hoàn toàn, thân thể lạnh như băng. Ngưng Tuyết nắm chặt tay hắn, không hề sợ hãi, cũng không chảy nước mắt, trong lòng chỉ sự ấm áp gần như muốn hòa tan.

Theo Diệp Vô Thần ngã xuống, cơn mưa lửa sao băng che trời rốt cuộc cũng ngừng lại, nhưng biển lửa vẫn đang tiếp túc, tiếng hét thảm lại càng lúc càng nhỏ, không biết có bao nhiêu người đang không cách nào nhịn nổi nỗi đau thiêu đốt trong ngọn lửa, tự vẫn mà chết. Trong đội quân hỗn loạn, xung quanh toàn là dòng người lộn xộn. Cho dù họ muốn chạy, lại há có đường có thể chạy, ngược lại giẫm đạp lẫn nhau càng giải thoát mau hơn.

Cảm giác nóng rực bắt đầu rút đi từng chút một, ánh lửa cũng bắt đầu từ từ biến nhạt, trận tai nạn này cuối cùng cũng thu lại răng nanh của nó, nhưng đối với những người ở đằng sau, không bị thương tổn mà nói, sự rung động của một màn này, và cả chàng thanh niên nam tử cả người dính máu, ngực ôm thiếu nữ kia, cả đời đều đừng mong quên đi.

Nhạc Hám Đông không cách nào hình dung nổi tâm tình của mình vào giờ phút này, y một mực đều nhìn biển lửa đang tàn phá bừa bãi ở trước mắt, rất lâu không nói ra lời. Trận tai nạn như thần tích này, những 'người phàm' như họ dẫu có tài năng cao hơn nữa, tài trí kiệt xuất mạnh đến đâu đi nữa đều không thể thao túng, duy nhất có thể làm, chính là chờ bị hủy diệt.

Cuối cùng, ngọn lửa bắt đầu biến thành tia lửa đầy đất, đội ngũ khổng lồ vốn đi về phía trước đã biến thành những thi thể cháy đen rải đầy đất, phát ra mùi khét gay mũi. Có kẻ thậm chí toàn thân đều đã bị cháy thành than, xương cốt không còn, gió thổi liền bay.

Một cánh tay vỗ bờ vai y một cái, Nhạc Hám Đông xoay người lại, lập tức ngây ra, hành lễ nói:

- Thái tử điện hạ, sao ngài lại tới đây, ngài có thương tích trên người, nơi đây lại quá nguy hiểm, tốt hơn hết...

Phong Lăng vẻ mặt cô đơn lắc đầu nói:

- Chúng ta qua thôi, kêu đám dũng sĩ trước tiên đừng hành động tùy tiện, hắn đã không còn lực vùng vẫy nữa rồi.

Nhạc Hám Đông gật đầu, sợ sệt hỏi:

- Kẻ này rốt cuộc là...

- Hắn là người của Diệp gia... Tôn tử (cháu trai) của Diệp Nộ. –Phong Lăng than thở nói, sau đó dẫn đầu đi về trước.

Nhạc Hám Đông chấn động toàn thân... Hắn họ Diệp, hóa ra không ngờ đúng là con trai của Diệp gia Thiên Long Quốc! Chả trách hoàng thượng không ngại làm to chuyện lên như thế, nếu lần này hắn trốn thoát, đừng nói hoàng thượng mà ngay cả y cũng sẽ ăn ngủ không yên, trong lòng hệt như mắc phải một cái gai đáng sợ.

Giẫm lên thi thể bị thiêu trụi và cả mặt đất đã cháy đen nhẻm, đội ngũ may mắn sống sót bắt đầu tràn lên trên, chỉ là tốc độ của họ chậm hơn lúc trước rất nhiều, bước chậm cũng nặng nhọc hơn rất nhiều, ngoại trừ Phong Lăng và Nhạc Hám Đông, không có một ai cưỡi ngựa. Một trận lửa lớn khiến năm ngàn kỵ binh toàn bộ chôn thây trong biển lửa, không một ai sống sót, thi thể của thành vệ binh càng vô số kể, chồng chất như núi.

- Tuyết Nhi... Đỡ ta dậy... -Diệp Vô Thần xụi trên đất dùng thanh âm mỏng manh nói, hắn cuối cùng đã khôi phục được chút ít khí lực.

Ngưng Tuyết dùng toàn lực nâng thân thể lạnh lẽo của hắn dậy, dùng bờ vai gầy yếu của mình đỡ lấy hắn, mệt đến thở hồng hộc. Diệp Vô Thần gọi Trảm Tinh Kiếm ra chống đất, đỡ thân thể của mình, dùng cánh tay vô lực ôm nàng vào trong ngực, lạnh lùng nhìn dòng người không ngừng tới gần.

Bây giờ có thể cứu được hai người họ chỉ có kỳ tích. Nhưng kỳ tích sở dĩ xưng là kỳ tích, đầu tiên là vì nó gần như không có khả năng xuất hiện. Hắn không mơ hão rằng sẽ xảy ra kỳ tích, mà con đường thoát thân cuối cùng cũng đã bị Đoạn Hồn Uyên phong tỏa chặt chẽ.

- Tuyết Nhi, muội sợ không?

- Muội không sợ, không hề sợ chút nào. –Ngưng Tuyết dùng lực dựa sát người mình vào hắn.

- Nhưng... Ta sợ... sau khi ta chết, ai sẽ bảo vệ tỷ tỷ, Đồng Tâm nên đi đâu... Tiểu Nhu Nhu sẽ ra sao, Mộng tỷ tỷ của muội phải thế nào...

Đi tới Thiên Thần đại lục đã rất lâu, hắn đã không còn cô đơn một mình, hắn có thể không sợ sống chết của mình nhưng không cách nào dứt bỏ và yên tâm về những người dây dưa với hắn.

Vành mắt Ngưng Tuyết lại đỏ lên, nàng xiết chặt tay, thút thít nói:

- Ca ca, đều do muội...

Diệp Vô Thần mỉm cười, khẽ xoa đầu nàng:

- Sao lại thế... là ca ca vô dụng, lại để muội bị họ cướp đi... Còn nhớ lời ca ca từng nói với muội không? Muội là một nửa tính mạng của ta, cho dù ta mất hết toàn bộ... cũng không thể để muội bị thương tổn.

- Muội nhớ... muội nhớ mà... -Ngưng Tuyết nước mắt như mưa, đã khóc không thành tiếng. Nàng sao có thể không nhớ chứ, đây là câu nói ấm áp nhất nàng từng nghe, trọn đời trọn kiếp đều không thể quên.

- Cho nên sau này không cho phép nói lời như vậy với ca ca nữa, được không? –Diệp Vô Thần dịu dàng nói, tay run rẩy vươn đến khuôn mặt nàng, lau nước mắt của nàng.

- Dạ! –Ngưng Tuyết dùng sức gật đầu, đặt tay mình lên tay hắn, cảm nhận sự ấm áp trong lãnh lẽo của hắn.

Đám người càng lúc càng tới gần, đi đầu, bất ngờ là Phong Lăng. Diệp Vô Thần khẽ thở dốc:

- Tuyết Nhi, chúng ta cùng nhau tạm biệt Đồng Tâm, được không?

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn về phía chân trời xa xăm, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực và ý niệm toàn thân, phát ra tiếng gào điếc tai:

- Đồng Tâm... Dẫn tỷ tỷ về nhà... Chờ ta trở về...

- Đồng Tâm... Dẫn tỷ tỷ về nhà... Chờ ta trở về...

- Đồng Tâm... Dẫn tỷ tỷ về nhà... Chờ ta trở về...

Ba tiếng hét to, hao hết toàn bộ sức lực hắn vừa mới gom góp được, làm hắn gần như đứng không vững. Thanh âm của hắn khàn đục mà kéo dài, truyền đi xa xa, phảng phất như tới thẳng chân trời. Hắn đang tạm biệt với Đồng Tâm, lại khác gì đang cho mình hy vọng. Bằng không, sau khi hắn chết, nàng nhất định sẽ trở thành Thiên Phạt Chi Nữ sát phạt nhân gian, hơn nữa oán hận sẽ khiến nàng càng tàn nhẫn hơn hai mươi năm trước. Cho nên, hắn bảo nàng 'chờ hắn trở về', bảo nàng chờ... vĩnh viễn chờ đợi...

Khi thanh âm hắn hạ xuống thì đội ngũ khổng lồ cũng đã đứng sẵn trước người hắn khoảng hai mươi thước, ánh mắt những thành vệ quân này tới tấp rơi lên người nam tử cả người là máu, đã đứng không vững này, trên mặt miêu tả đủ mọi biểu cảm. Thiếu nữ bên cạnh hắn trên dưới toàn thân không hề có một vết thương nào, chôn đầu vào ngực hắn, không buồn nhìn họ lấy một cái. Họ không cách nào tin nổi, hắn chính là ôm cô bé này liên tiếp mang tới cho họ sự kinh khủng không thể chịu nổi, lại để thiếu nữ này không chút tổn thương.

-o0o-


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-497)