← Ch.230 | Ch.232 → |
- Được, trước khi hết ngày hôm nay, thân thể Lãnh a di sẽ chôn cùng một chỗ với Phong Triêu Dương. –Diệp Vô Thần không hề do dự nói. Bà một lòng một dạ, không oán không hối, sống không thể làm bạn bên cạnh Phong Triêu Dương, sau khi chết có thể ngủ một giấc dài cùng nhau, chẳng những là tâm nguyện của Lãnh Nhai, cũng là hy vọng xa vời của cuộc đời bà đi.
- A? Đây... -Thấy Diệp Vô Thần đáp ứng dứt khoát như thế, hơn nữa thời gian chỉ định không ngờ là hôm nay! Sở Kinh Thiên đần ra một hồi rất lâu, vài lần không nhịn nổi muốn hỏi hắn rốt cuộc thế nào mới có thể làm được.
Lãnh Nhai nghe vậy, tay phải giơ lên, đọc từng chữ rõ ràng:
- Lãnh Nhai ta thề với trời, từ giờ phút này trở đi, vĩnh viễn trung thành với Diệp Vô Thần, sẽ nói gì nghe nấy theo chủ thân, vĩnh viễn không phản bối, nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh!
- Đây đây... Ai, đây là chuyện gì không biết! –Sở Kinh Thiên không rõ nguyên nhân bên trong dùng sức cốc vào đầu.
- Ngươi bây giờ liền thề có phải quá sớm hay không, ngươi không sợ không có năng lực hoàn thành à? –Diệp Vô Thần nói.
- Lời chủ nhân từng nói chưa bao giờ sai.
Diệp Vô Thần cười nhạt:
- Yên tâm đi, ta sẽ không phụ lòng tín nhiệm của ngươi với ta, tối hôm nay, di thể của Lãnh a di sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh chôn cùng một chỗ với Phong Triêu Dương. Hơn nữa... là tự tay Lãnh Nhai ngươi để họ cùng ngủ giấc dài một chỗ. Ngươi rất nhanh sẽ biết, cho dù thân thể ta đã phế, cũng có tư cách trở thành chủ nhân của ngươi. Có điều... sau này ngươi đừng gọi ta là chủ nhân.
- Vâng.
Diệp Vô Thần ngẫm nghĩ nói:
- Bỏ đi, tùy ngươi vậy. Ngươi trước tiên đứng lên.
Lãnh Nhai thẫn thờ đứng dậy, Sở Kinh Thiên lúc này mới sờ sờ đầu hỏi:
- Diệp lão đệ, điều này cũng quá kỳ lạ, ngươi và Mặt Lạnh không phải bằng hữu à, sao bây giờ... -Sở Kinh Thiên dùng sức vỗ đầu, nghĩ thế nào đều không nghĩ ra.
Diệp Vô Thần cười ha ha nói:
- Sở đại ca, lúc trước các ngươi từng nói muốn tham gia Thiên Thần ma võ đại hội, bây giờ thiên hạ quần hùng đang rục rịch, cách thời gian bắt đầu cũng đã không xa nữa. Địa điểm cử hành nằm ở trung tâm Thiên Thần đại lục, Thiên Phong Thành chôn Phong Triêu Dương nằm ở cuối phía đông Đại Phong Quốc, cách nơi đó vô cùng gần, ngươi hôm nay cũng t heo Lãnh Nhai đến Thiên Phong Thành đi. Nơi đó cao thủ thiên hạ như mây, hai người các ngươi tuy còn quá trẻ, đi sẽ bị coi thành trò cười, nhưng một khi các ngươi ra tay, nhất định sẽ khiến thiên hạ nhớ kỹ tên các ngươi.
Trong đôi mắt Lãnh Nhai lóe lên một luồng tinh mang, Sở Kinh Thiên thì xấu hổ bật cười:
- Thực ra ta bây giờ cũng không giỏi như Diệp lão đệ nói, gia gia luôn nói cường giả thâm tàng bất lộ trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, cho dù chúng ta có chút thành tựu cũng chẳng tính là gì.
- Các ngươi đi thử một lần sẽ biết. Sở đại ca, ngươi tâm tính thiện lương, nhưng trong xương tủy lại là một kẻ háo chiến. Người có thể tham gia Thiên Thần ma võ đại hội không ai không phải tuyệt thế cao thủ đứng ở đỉnh bốn nước Thiên Thần, hẳn có thể khiến ngươi đã đời. Với thực lực và tuổi tác của các ngươi, tuy không thể trở thành đệ nhất nhưng tuyệt đối sẽ xuất sắc nổi bật. –Diệp Vô Thần nghiêm túc nói.
- Hắc hắc, lời Diệp lão đệ thoạt nghe vẫn khiến người ta thoải mái như vậy. –Sở Kinh Thiên bật cười chất phác, sau đó lại đổi thành vẻ mặt nghi vấn:
- Nhưng Diệp lão đệ... ngươi có thể nhìn ra thực lực hiện tại của chúng ta?
Diệp Vô Thần cười mà không nói.
- Còn nữa nè Diệp lão đệ, ngươi thật có cách để chúng ta trong thời gian không đến một ngày liền tới... Thiên Phong Thành gì kia ư? –Sở Kinh Thiên tiếp tục trừng to mắt hỏi.
- Đến lúc ấy các ngươi sẽ biết. –Diệp Vô Thần cười thần bí.
- Thế ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Gia gia nói cuộc đấu đó phải hai mươi lăm năm mới có một lần, nếu bỏ lỡ, thì phải chờ hai mươi lăm năm sau đó. –Sở Kinh Thiên khát khao hỏi.
- Ta? –Diệp Vô Thần lắc đầu cười khổ:
- Cho dù ta muốn đi cũng không thể đi. Thiên Thần ma võ đại hội người không có đủ thực lực ai cũng không dám đi tới, bởi vì chiến đấu cấp bậc đó, nếu không có lực tự bảo vệ mình, khi cao thủ quyết đấu thì chỉ vẹn vẹn là ảnh hưởng từ năng lượng tiết ra ngoài cũng đủ để dễ dàng lấy mạng người, đương nhiên cũng sẽ không có người xem đơn thuần. Với tình trạng của ta bây giờ, đi chẳng khác nào tìm chết.
- Là thế à? –Sở Kinh Thiên ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Hình như là thế. Diệp lão đệ, thì ra ba năm trước ngươi lợi hại như vậy, ngay cả Phong Triêu Dương đều... -Thanh âm gã dừng lại, len lén liếc qua Lãnh Nhai, ậm ờ giản lược đi nửa câu dưới, nói tiếp:
- Nếu khi đó ngươi tới tham gia cuộc thi đấu ấy, nhất định có thể giành được đệ nhất.
Diệp Vô Thần bất đắc dĩ bật cười, cũng không giải thích. Lúc đó hắn sở dĩ có thể chém giết Phong Triêu Dương, nguyên do trong đó hoàn toàn không phải như người khác nghĩ. Hắn nhìn qua bầu trời vẫn đang tối om, bỗng xoay sang Lãnh Nhai nói:
- Trước khi đưa ngươi và Lãnh a di tới Thiên Phong Thành, ta có một việc cần ngươi đi làm. Đây cũng xem như một khảo nghiệm năng lực của ta với ngươi.
Lãnh Nhai ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
- Lâm gia thủ vệ nghiêm ngặt, có thế lực to lớn, ngươi dám xông vào không? –Diệp Vô Thần nhíu mày hỏi.
- Có gì không dám!
- Hoàng cung đại nội thủ vệ tầng tầng lớp lớp, cao thủ như mây, ngươi dám xông vào không?
- Dám! –Lãnh Nhai vẫn không chút do dự đáp.
Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn:
- Lâm Khiếu ngươi đã gặp qua. Trên bản đồ này đã đánh dấu sẵn nơi ở và phân bố của Lâm gia, cùng phân bố cung điện lớn nhỏ trong hoàng cung. Việc ta cần ngươi làm chính là...
Lãnh Nhai nghe Diệp Vô Thần nói kỹ càng xong, nhận lấy tấm bản vẽ và một lọ thuốc nho nhỏ, một lời không nói xoay người rời đi, thân ảnh như gió cuốn rất nhanh biến mất trong tầm mắt. Gã quen mặc áo đen, vào thời điểm rạng sáng sắc trời vẫn tối mờ này cũng không cần đổi trang phục.
Sau khi Lãnh Nhai rời đi, Sở Kinh Thiên vẫn duy trì vẻ trợn mắt há mồm của gã, lúc này rốt cuộc lắp bắp hỏi:
- Diệp... Diệp lão đệ, Lâm Khiếu đó, là kẻ tội ác tày trời sao?
Diệp Vô Thần lắc đầu:
- Không phải, chẳng những không phải ác nhân, mà còn là một quân tử chân chính, phong độ ngất trời, văn võ kiêm toàn, chưa từng làm việc ác. Có rất nhiều người khen hắn, ngưỡng mộ hắn.
- Thế... thế vì sao phải...
- Bởi vì lập trường của chúng ta bất đồng. –Diệp Vô Thần đáp.
Sở Kinh Thiên không phải hiểu rõ lắm từ 'lập trường' này, không nhịn được nói:
- Nhưng cho dù lập trường bất đồng, làm như vậy có phải cũng quá... ác hay không. Gia gia thường nói, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, nhưng làm như vậy cả đời thật sự tiêu tùng rồi.
- Ác ư? –Diệp Vô Thần khẽ lẩm nhẩm một tiếng, ngửa đầu lên, khẽ nói:
- Ta một mực đều hối hận lúc trước ta không ác như bây giờ... Chính là vì ta lúc ấy không đủ ác, ta và Tuyết Nhi mới bị dồn xuống vực sâu ạn trượng, nếu không phải ông trời thương xót, ta và Tuyết Nhi đều đã chết rồi, Diệp gia cũng sẽ xong đời theo, những người ta yêu, những người yêu ta cũng sẽ đau lòng cả đời... Ta thật sự rất hối hận lúc trước vì sao không ác, chuyện gì đều nghĩ quá đỗi chu toàn, ngược lại quá nhiều nghi ngờ và cố kỵ, làm gì đều nghĩ trước lo sau, bó tay bó chân. Bây giờ ta đã trở về, thì phải khiến những kẻ hận ta, thương tổn ta, muốn giết ta, còn có những kẻ ta hận và ta muốn giết, toàn bộ rơi vào trong kết cục ta đã thiết kế sẵn cho họ! Vận mệnh nếu đã để ta tới thế giới này, vậy thì hãy để ta... khống chế thế giới này.
Mấy câu của Diệp Vô Thần nói rất nhạt rất nhẹ, hệt như lẩm bẩm nói mê vậy. Sở Kinh Thiên lại bỗng cảm thấy một luồng gió âm lạnh 'vút vút' từ cổ áo chui vào, khiến toàn thân gã lạnh run, không kìm được rùng mình mấy cái, cũng không nói được một câu nào nữa. Thực ra gã còn muốn hỏi, vì sao Diệp Vô Thần đã chuẩn bị sẵn tấm bản đồ đã vẽ sẵn và chiếc lọ nhỏ kia, lẽ nào trước lúc này hắn đã đoán được Lãnh Nhai sẽ tìm hắn, sau đó giao nhiệm vụ này cho Lãnh Nhai?
Trên mặt Diệp Vô Thần khôi phục vẻ tươi cười, dịu giọng nói:
- Sở đại ca, ngươi cả đêm qua đều không nghỉ ngơi, bây giờ nhất định mệt lắm rồi. Trời còn chưa sáng, trước tiên về phòng mình nghỉ ngơi đi. Sở trường của Lãnh Nhai ngươi hẳn càng rõ ràng hơn ta, không cần lo hắn sẽ xảy ra bất trắc gì.
Sở Kinh Thiên ngây ngốc gật đầu, lòng dạ rối bời đi tới căn phòng Diệp Vô Thần đã sắp xếp cho gã. Căn phòng đó ở ngay tiểu viện của Diệp Vô Thần, kế bên căn phòng của Diệp Thất Diệp Bát. Mấy câu nói Diệp Vô Thần lẩm bẩm lúc nãy, khiến cõi lòng gã không khỏi bất an.
Gã nhớ lại ba năm trước, sau khi Diệp Vô Thần rời khỏi bọn họ, gia gia gã từng nói với gã, nếu có thể vượt qua hắn thì từ nay về sau du lịch thiên hạ, dùng kiếm trong tay hành hiệp trượng nghĩa. Nếu không thể vượt qua hắn thì đi theo đằng sau hắn. Mà hiện tại, rõ ràng thân thể Diệp Vô Thần đã phế, nhưng gã ở trước mặt Diệp Vô Thần vẫn có một thứ cảm giác nói không rõ, đó là một thứ cảm giác vừa rất thân thiết, vừa ở dưới hắn.
Gã đối với gia gia vô cùng tôn kính và tín nhiệm, cũng đương nhiên sẽ không làm trái lời ông... Nhưng dựa theo lời gia gia, gã bây giờ không hề nghi ngờ đã vượt qua hắn mới đúng, nhưng thứ cảm giác kỳ dị đó lại rõ ràng là Diệp Vô Thần vững vàng áp chế gã. Y lay lay đầu, trực tiếp cái gì cũng không nghĩ, về đến phòng liền ôm đầu đi ngủ. Quen ngủ giường ván gỗ, nằm ở trên chiếc giường êm ái này khiến gã thoải mái quả thực như lên thiên đường.
Trên con đường ở Thiên Long Thành lúc này hoàn toàn tĩnh lặng, cơ bản không có người đi đường nào. Thân ảnh Lãnh Nhai dưới sự che giấu của màn đêm như quỷ mị đi về trước. Lúc đến một góc bí mật, gã lấy bức vẽ ra mau chóng lật xem một lần, sau đó áp sát vách tường đi về phía trước.
Lâm gia đại viện im ắng tĩnh mịch, thủ vệ tuần tra trong viện trải khắp. Cửa đại môn, hai thủ vệ cầm thương nửa mở mí mắt nặng trĩu, thỉnh thoảng ngáp một cái, tâm tư càng không biết bay đến phương nào, hoàn toàn không phát hiện ra một thân ảnh đen thui lẳng lặng nhảy qua bức tường cao, khi đáp xuống không phát ra một tiếng động nào.
Lãnh Nhai ở chỗ góc tường nhắm mắt đứng yên một hồi, nhớ kỹ đường đi nước bước của những thị vệ tuần tra kia, chân nhún một cái, bay vút tới gần về phía phòng Lâm Khiếu.
Một lát sau, Lãnh Nhai nắm Lâm Khiếu đang ngủ say như chết trèo tường ra, tuy rằng trong tay nhiều thêm một người nặng trĩu, nhưng động tác của gã vẫn nhanh nhẹn như trước, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, khi đáp xuống đất tương tự cũng không phát ra một tiếng động. Một Lâm to như vậy, cứ thế bị một kẻ bắt cóc đại thiếu gia mà không hay biết.
Lâm Khiếu hít thở đều đều. Hắn đương nhiên không phải là vẫn đang trong giấc mộng mà không bị đánh thức, mà là bị thuốc của Diệp Vô Thần đưa cho Lãnh Nhai tạm thời làm hôn mê. Thời gian hôn mê của hắn sẽ không quá dài, nhưng cho dù tu vi hắn không yếu, cũng sẽ không tỉnh lại quá sớm.
-o0o-
← Ch. 230 | Ch. 232 → |