Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Thần - Chương 235

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 235: Hí hửng đắc ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Shopee


Sau bữa cơm trưa, Diệp Uy dẫn người vội vã ra ngoài. Sau khi Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đưa Diệp Vô Thần về phòng, lưu luyến bịn rịn một hồi sau đó cao hứng theo Vương Văn Thù ra ngoài. Diệp Vô Vân tươi cười đầy mặt tiễn họ đi, một mực nhìn họ đi xa, lúc này mới bảo thủ vệ đóng đại môn lại. Giả như họ có chuyện bất chợt trở về, khi mở cửa thì ắt có tiếng động không nhỏ.

Xung quanh im ắng vắng lặng, người của Diệp gia đều đang bình tĩnh làm việc. Diệp Vô Vân bước chân vội vã trở về phòng mình một chuyến, sau đó không nhanh không chậm đi ra, đi về phía tiểu viện của Diệp Vô Thần.

Vừa bước vào tiểu viện, nha hoàn Tiểu Lục hầu hạ Diệp Vô Thần đang bưng một khay trà bước chân nhanh nhẹn đi đằng sau gã, vừa thấy Diệp Vô Vân, nàng vội vã cung kính hô một tiếng:

- Đại thiếu gia.

- Ồ, là Tiểu Lục à. Ta vừa hay có việc tìm Vô Thần đệ, ngươi lui xuống trước đi, cái này ta tiện tay đưa vào cho. –Diệp Vô Vân ôn hòa nói. Ở Diệp gia, ai nấy đều biết Diệp Vô Vân hòa ái dễ gần, đối xử với mỗi hạ nhân đều hệt như huynh đệ tỷ muội của mình, ở Diệp gia có uy vọng cực cao.

- A... vâng. –Tiểu Lục thoáng kinh ngạc, sau đó cung kính đặt khay trà vào trong tay Diệp Vô Vân. Gã và Diệp Vô Thần quan hệ không hòa thuận, đây là chuyện Diệp gia ai cũng biết. Lẽ nào lần này tiểu thiếu gia quay về, họ rốt cuộc cũng hòa giải rồi chăng?

- Đúng rồi, Tiểu Lục. –Diệp Vô Vân gọi nàng lại, sau đó dùng ánh mắt đánh mắt một cái vào tiểu viện này:

- Nơi đây sao yên tĩnh như vậy, người khác đi đâu rồi?

- Bẩm đại thiếu gia, Diệp Thất và Diệp bát theo lão gia ra ngoài rồi, hai bằng hữu của tiểu thiếu gia... Vị thiếu gia họ Lãnh kia hôm qua mẫu thân vừa mới qua đời, buổi sáng mới chuẩn bị xong quan tài, lúc nãy lại kiên quyết tự mình đi mua đồ tang, vị thiếu gia họ Sở kia cũng đi theo hắn. Ngưng Tuyết tiểu thư và Đồng Tâm tiểu thư theo phu nhân ra ngoài rồi, tiểu thiếu gia vừa hay thừa dịp yên tĩnh nghỉ ngơi.

- À, thì ra là thế. –Diệp Vô Vân hiểu ra liền gật đầu.

- Nô tỳ cáo lui. –Tiểu Lục cúi người hành lễ, thướt tha rời đi.

Diệp Vô Vân suýt nữa nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, gã hừ nhẹ một tiếng, âm u nói:

- Nếu ông trời đều muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết...

Diệp Vô Vân mở chén trà ra, móc ra một chiếc lọ nhỏ giấu trong ngực, bỏ vào bên trong một ít bột màu trắng, âm hiểm cười một tiếng, đi về phía phòng ngủ của Diệp Vô Thần.

Diệp Vô Vân vừa mở cửa, Diệp Vô Thần liền mở mắt, nghiêng đầu liếc gã một cái, lại quay đầu đi, lười nhác nói:

- Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài cho ta.

Diệp Vô Vân lại không tức giận, cười nói:

- Chúng ta đều là người Diệp gia, Vô Thần đệ vì sao luôn căm thù ta như thế? Nếu vi huynh có chỗ nào không đúng, ngươi cứ việc nói ra, vi huynh nhất định sẽ thay đổi, nhưng ngàn vạn lần đừng tổn thương hòa khí.

Trong mũi Diệp Vô Thần phát ra một tiếng hừ lạnh:

- Vi huynh? Thật mệt ngươi nói ra mồm, mau cút ra ngoài cho ta, ba năm trước ta đã từng nói, ngươi chẳng qua chỉ là một tên tạp chủng Diệp gia ta nhặt về, là một con chó Diệp gia ta nuôi thôi, không ngờ cũng dám mặt dày tự xưng đại thiếu gia. Mau cút đi!

Diệp Vô Vân sắc mặt tối sầm, bưng khay trà tới, đặt khay trà lên chiếc bàn cạnh giường, kiên nhẫn nói:

- Vô Thần đệ, nếu ngươi đã phản cảm với vi huynh như thế, vậy vi huynh sau này không xuất hiện trước mặt ngươi là được. Đây là trà thơm Tiểu Lục đưa tới, thừa dịp còn nóng hãy uống đi, cũng xem như là vi huynh bồi tội cho nhiều lần khiến Vô Thần đệ không cao hứng.

Diệp Vô Thần lạnh lùng liếc gã một cái, rồi không thèm nhìn gã nữa, ráng sức ngồi dậy, thở dốc một hơi, khẽ hừ một tiếng, cầm chén trà đặt lên bên miệng, vừa muốn uống xuống, bỗng biến sắc, tay đột ngột vung ra, hất khay trà nóng hổi lên mặt Diệp Vô Vân, âm trầm nói:

- Trà Tiểu Lục pha dường như không phải mùi vị này, Diệp Vô Vân, xem ra ở bên trong ngươi đã bỏ thêm thứ gì đó. Cút ngay cho ta!

Diệp Vô Vân vốn dĩ trong lòng hưng phấn, bị hất nước trà, sự bạo ngược bị đè nén thoáng cái dâng lên, sắc mặt y vặn vẹo một hồi, rốt cuộc trút bỏ ngụy trang, từ trong ngực đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ bạc, chỉ về phía yết hầu Diệp Vô Thần:

- Diệp Vô Thần... Ta vốn không muốn để ngươi thấy máu, đều là ngươi ép ta!

Con ngươi Diệp Vô Thần co rụt mãnh liệt, trên mặt lộ ra nỗi sợ hãi thoáng qua, thân thể không khỏi lui về sau, hừ lạnh một tiếng, trầm mặt, trấn định nói:

- Diệp Vô Vân, ngươi muốn làm gì?

- Làm gì? Ta muốn ngươi chết! –Nắm bắt được sự thất thố hoảng sợ trong chớp mắt hắn lộ ra, nghĩ đến bất kể là ba năm trước, hay là lúc nãy liên tiếp bị hắn làm nhục, trong lòng gã dâng lên khoái cảm báo thù mãnh liệt.

- ... Đuôi hồ ly quả nhiên lộ ra rồi, xem ra ta mắng ngươi quả nhiên không mắng sai. Nhưng ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa, cho dù là ta chết, Diệp gia cũng sẽ do tỷ tỷ ta kế thừa, còn chưa đến lượt con chó bị nhặt về như ngươi. –Diệp Vô Thần mỉa mai nói.

- Ta khuyên ngươi tốt hơn hết là bỏ dao xuống, sau đó cút ra ngoài cho ta, ta còn có thể coi như chưa từng xảy ra điều gì. Bằng không, chỉ cần ta xảy ra bất trắc gì, mà buổi chiều tiến vào nơi đây cũng chỉ có một mình ngươi, bất kỳ ai cũng sẽ đoán được là ngươi làm!

- Thật à? –Diệp Vô Vân chẳng những không sợ hãi, ngược lại hống hách cười âm hiểm:

- Vậy vì sao khi ta giết ngươi vào bốn năm trước, Diệp gia vốn dĩ không một ai hoài nghi đến ta chứ? Hả?

- Bốn năm trước? Ngươi! Lần đó... là ngươi!? –Diệp Vô Thần chợt biến sắc.

- Không sai, là ta... Lần đó ta có thể không chút vết tích giết ngươi, lần này tương tự cũng có thể. Chỉ là, ngươi sẽ không may mắn như lần trước nữa đâu... Ha ha ha ha, Diệp Vô Thần, uổng ngươi được truyền như Thiên nhân hạ phàm, ngay cả hoàng thượng đều kiêng kỵ ngươi ba phần, nhưng ở trước mặt ta, ngươi chỉ là một trò cười, tất cả người Diệp gia ngươi đều là trò cười... Ngươi tưởng rằng ta tiến vào Diệp gia chính là vì mưu đồ gia sản của Diệp gia ngươi? Không sai, đích xác có người đang mưu đồ Diệp gia các ngươi, chẳng qua không phải ta, mà là... hoàng thượng!

Diệp Vô Thần nghe vậy, sắc mặt âm trầm không nói, lát sau mới căm hận nói:

- Thì ngươi... ngươi lại là quân cờ Long Dận cài vào Diệp gia ta!!!

Khoái cảm khống chế mọi thứ trong tay và khoái cảm báo thù khiến khuôn mặt Diệp Vô vân hưng phấn đến vặn vẹo, vì để chiếm được lòng tin của Diệp gia, mấy năm nay gã ở Diệp gia vô cùng vất vả, sau khi Diệp Vô Thần về nhà lại tìm mọi cách làm nhục gã, gã bây giờ lại có chút không nỡ giết hắn, mà là muốn thỏa sức phát tiết trên người hắn, muốn nhìn nét mặt sợ hãi và tuyệt vọng của hắn, muốn cho hắn biết hắn ở trước mặt mình thực ra vẫn luôn ngu xuẩn biết bao:

- Ha ha ha ha, hoàng thượng nói ngươi có khả năng đã phát hiện ra ý đồ của ngài... Nhưng ngươi phát hiện ra thì thế nào, chút ít cái gọi là tiểu thông minh của ngươi ở trước mặt hoàng thượng vốn dĩ chỉ là trò trẻ con, chẳng tính là cái rắm gì, ngươi sẽ không ngờ rằng, sớm vào hai mươi năm trước hoàng thượng đã bày ra hết thảy, tâm kế sâu xa, suy nghĩ cao xa của hoàng thượng, há có thể là một Diệp Vô Thần nho nhỏ như ngươi có thể sánh bằng. Mà ta, vào hơn chục năm trước cũng tới Diệp gia. Vốn dĩ, trong mục đích hoàng thượng bồi dưỡng ta không có nhiệm vụ giết ngươi này, nhưng đáng tiếc... Hoàng thượng hạ dược cho mẫu thân ngươi, bà ta lại vẫn sinh được ra ngươi, chẳng qua dược đó cũng chẳng phải không có hiệu quả, ít nhất sau khi sinh ngươi, Diệp gia cũng không sinh ra thêm một ai nữa. Mà ngươi, cho dù sinh ra, cũng chẳng qua là một con ma ốm tùy lúc đều sẽ toi mạng... ha ha ha ha!

Gã cầm đao, ra dấu trên cổ Diệp Vô Thần, mặc sức cười âm hiểm, gã cảm thấy cuộc đời mình đều chưa từng hả hê như bây giờ, việc có thể khống chế tính mạng một người... còn là kẻ nhiều lần hạ nhục mình thật đúng là một chuyện vô cùng sung sướng:

- Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, hoàng thượng sẽ không động tới phụ thân và gia gia ngươi, bởi vì hoàng thượng còn muốn họ bán mạng trên chiến trường, giá trị lợi dụng rất lớn, hoàng thượng không đành lòng để mất bọn họ. Chờ sau khi Diệp gia ngươi tuyệt hậu, hoàng thượng sẽ có cách làm ta trở thành chủ nhân của Diệp gia, đến lúc ấy, Diệp gia chính là của ta, cũng chính là của hoàng thượng, mà tỷ tỷ của ngươi, cũng là của ta...

Phịch!!!

Bên phải bức bình phong chỉ cách gã xa mấy thước bị mạnh mẽ đá lăn trên đất, đằng sau bình phong, đứng một người. Diệp Vô Vân quay ngoắt đầu, liền nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh mét đáng sợ của Diệp Uy, trong nháy mắt toàn thân lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.

- Vân Nhi...không ngờ ngươi, không ngờ ngươi... -Vương Văn Thù dựa lên người Diệp Uy, dưới cơn đả kích to lớn thân thể gần như không còn sức đứng vững, bà một tay chỉ vào Diệp Vô Vân, khóe miệng run rẩy, đã không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh.

Diệp Vô Vân hoàn toàn ngây ngất ở đó, rất lâu đều không phục hồi tinh thần lại, gã rõ ràng nhìn thấy Diệp Uy dẫn người ra ngoài, nhìn Vương Văn Thù dẫn Ngưng Tuyết Đồng Tâm đi xa ra ngoài, giờ họ lại như trên trời giáng xuống xuất hiện ở đây, khiến gã vô cùng hoài nghi, mình có phải đang nằm mơ ... Hay là một cơn ác mộng làm gã tuyệt vọng hay không.

Gã đột ngột vung dao, muốn bắt cóc Diệp Vô Thần, nhưng tay gã vừa có động tác, trước mắt liền bỗng lóe lên một luồng hắc quang, gã còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, gan bàn tay phải đã bị rách toác, chủy thủ vuột tay bay ra, thân thể cũng không nặng không nhẹ văng ra ngoài, trong nháy mắt rơi xuống kia, trên người gã lấp lóe một luồng hắc quang chớp nhoáng, toàn bộ lực lượng của gã dường như cũng bị luồng quang mang quái dị này rút sạch, gã mềm nhũn ngã xuống đất, trợn to đôi mắt sợ hãi, nhưng làm sao cũng không đứng dậy nổi.

Diệp Vô Thần không để Đồng Tâm giết gã, bằng không chỉ cần một đầu ngón tay của Đồng Tâm, liền có thể khiến gã chết vô số lần.

Diệp Vô Thần ngồi trên giường, phát ra một tiếng cười lạnh mỉa mai:

- Quả nhiên ngu xuẩn như ta đã lường trước. Khi kẻ ngu xuẩn nhịn quá lâu, rốt cuộc chờ được một cơ hội có thể nắm giữ hết thảy, thì sẽ hí hửng đắc ý đến nỗi ngay cả mình họ gì đều quên hết, hận không thể khoe ra hết tất cả kế hoạch át chủ bài có thể nói là đắc ý của mình. Ngươi làm không tệ, ta muốn cho cha mẹ ta nghe thấy, ngươi đã toàn bộ đều nói ra hết rồi.

Diệp Vô Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Uy, phát hiện sắc mặt ông lạnh dọa người, trên dưới toàn thân mỗi một bộ phận đều đang run lên nhè nhẹ, hai nắm tay càng nắm chặt với nhau, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chặp Diệp Vô Vân, trong đôi mắt là một sự phức tạp người thường không cách nào lý giải. Diệp Vô Thần thầm thở dài, hắn tin rằng, Diệp Uy có thể chịu đựng được sự kích động lần này. Ông dù sao cũng không phải là Diệp Nộ.

Diệp Vô Vân lúc này chẳng khác gì từ trên đám mây trôi lững lờ thoáng cái rơi xuống vực sâu vạn trượng, bây giờ cho dù gã là một thằng ngốc, cũng hẳn biết mình đã bị Diệp Vô Thần đùa bỡn, ngoan ngoãn khai báo tất cả. Ở Diệp gia ẩn núp hơn chục năm, hai lần mưu hại tính mạng con trai duy nhất của Diệp gia, muốn khiến Diệp gia tuyệt hậu, giờ chuyện đã hoàn toàn bại lộ, đối mặt với sắc mặt của Diệp Uy, gã đã dự đoán được kết cục của mình.

-o0o-


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-497)