Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Thần - Chương 399

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 399: Huyền Vũ thần uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cánh tay nhuốm máu nắm chặt Trảm Tinh kiếm, lực lượng của hắn cũng giống như Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đã tăng cao tới đỉnh điểm, thân kiếm được kim mang bao bọc, vẽ ra một đường cong tiêu chuẩn, giơ về phía Tử tinh nghiệt long đang ngã xuống.

"Thương khung phá. Chủ nhân, thực lực hiện tại của ngài đã miễn cưỡng có thể dùng được một chiêu này. Lực lượng mà một chiêu này cần so với thiên địa liệt còn nhiều hơn gấp mười lần, uy lực so với thiên địa liệt đương nhiên cũng lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa, chủ nhân, ngài có biết vì sao một chiêu này tên là Thương khung phá không? Bởi vì đây là chiêu thức chuyên môn công kích phần trền, nếu dùng để công kích kẻ địch đang rơi xuống, uy lực sẽ gia tăng lên rất nhiều."

Đây là lúc trước sau khi Vô Thần quyết của hắn đạt tới tầng thứ năm, nam nhân dùng thanh âm hưng phấn nói với hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu Thương khung phá này, bởi vì giống như lúc trước hắn vừa mới sử dụng Thiên địa liệt, sử dụng một lần sẽ hút đi hơn phân nửa lực lượng của hắn.

Dưới lực lượng của Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Hồn, thân thể của Tử tinh nghiệt long đang ở trong trạng thái bồng bềnh trên không, đây là thời cơ tốt nhất để hắn sử dụng Thương khung phá. Hắn chỉ hy vọng, uy lực của một kiếm này sẽ không khiến hắn thất vọng.

Thân kiếm giơ lên, chưa đụng tới thân thể của Tử tinh nghiệt long mà một đạo cột sáng màu vàng đã từ trên thân kiếm phóng lên cao, đánh thật mạnh lên lưng Tử tinh nghiệt long đang rơi xuống, thế rơi của nó lập tức đình trệ, sau đó trong sự trùng kích của kim mang. Nó đau đớn hét lên.

Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương hợp lực mới hất được thân thể của Tử tinh nghiệt long lên, mà một kiếm còn chưa chạm vào cơ thể nó, không ngờ đã hất được thân thể của nó lên không, thân thể khổng lồ giống như một lưu tinh bay ngược, dùng tốc độ bất khả tư nghị bay lên, cao, biến thành càng lúc càng nhỏ.

Con ngươi của Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đột nhiên thu nhỏ lại, vì khiếp sợ mà quên mất cả đau đớn trên người. Bọn họ lại một lần nữa từ trên người Diệp Vô Thần nhìn thấy kỳ tích.

Bay thẳng lên, hơn nữa còn bay cao như vậy, lực lượng này cần bao nhiêu. Bọn họ đã chính diện lĩnh giáo qua sự cường đại của Tử tinh nghiệt long biết được rằng, đây là một loại lực lượng mà bọn họ khó có thể tưởng tượng được.

Mà thổ địa dưới chân Diệp Vô Thần vẫn hoàn hảo vô khuyết, không hề bị một chút ảnh hưởng nào. Thương khung phá, đây là một chiêu thức tập trung tất cả lực lượng lên không, cũng là một chiêu thức không thể né tránh, bởi vì vào thời khắc thân thể đang khựng lại trên không, căn bản không có năng lực né tránh, trừ phi là có thể di động trong nháy mắt như Hương Hương.

Kim mang vẫn chiếu lên, bắn thẳng lên thương cung không nhìn thấy điểm cuối, nghe đồn kiếm này vừa ra, có thể đánh nát cả thiên không. Với năng lực của Diệp Vô Thần hiện tại, tuy rằng không thể đạt tới năng lực đánh tan thiên không chân chính, nhưng cũng đã đủ khủng bố rồi.

Diệp Vô Thần không thả lỏng tâm thần, hắn thở dốc kịch liệt một lúc, sau đó trực tiếp thu hồi Trảm Tinh kiếm, ánh mắt nhìn về phía Tử tinh nghiệt long đã biến thành điểm đen kia, hai tay chậm rãi nâng lên, dần dần bắt đầu biến thành màu lam.

Khí lưu trên không đã xảy ra biến hóa, thân thể đang bay lên cao cuối cùng cũng biến thành rơi xuống, mang theo khí lưu áp bức đại địa rơi xuống dưới. Hai tay Diệp Vô Thần vươn ra, chỉ thẳng lên không trung, trong miệng niệm khẽ: "Băng chi hàng thần thuật. Cực băng đống lẫm trận!"

Băng chi lực khổng lồ bắn về phía trời cao, va chạm với Tử tinh nghiệt long đang rơi xuống, Tử tinh nghiệt long đang ngưng tụ, nhiệt độ hạ xuống dần. Tử tinh nghiệt long đang trong quá trình rơi xuống căn bản không có năng lực chống đỡ, có điều trong thời gian ngắn, bên ngoài phía dưới của thân thể đã đóng lại một tầng băng mỏng. Chiêu cực băng đống lẫm trận không có năng lực công kích, nhưng nhiệt độ thấp nhất mà Diệp Vô Thần có khả năng chế tạo ra cũng là băng phong chi thuật mạnh nhất của hắn, có thể trong thời gian rất ngắn làm một con sông dài đóng băng.

Cực băng đống lẫm trận của hắn cũng không phải đơn thuần phóng thích một lần, mà là dưới sự thúc dục của thủy chi lực vô cùng liên tiếp từ trong hai tay hắn phóng thích ra. Bộ vị bị đóng băng của thân thể Tử tinh nghiệt long càng lúc càng nhiều, dần dần bắt đầu từ dưới đến giữa, rồi đến trên. Thân thể, tứ chi, cổ, đầu rồng, trong thời gian rất ngắn bị phủ lên một tầng băng càng lúc càng dày.

Rầm!

Thân thể bị đóng băng ngã thật mạnh xuống mặt đất, khiến mặt đất nảy lên một cái. Diệp Vô Thần lắc người, thủy chi lực lượng lạnh đến đáng sợ vẫn không dừng lại, không ngừng truyền lên người Tử tinh nghiệt long, đóng băng nó càng thêm triệt để, đồng thời hét lớn: "Đánh gãy cổ Nó!" Thân thể to lớn, cổ lại dài nhỏ, đây chính là đặc tính của tất cả loại cự long, nhưng cái cổ dài nhỏ của Tử tinh nghiệt long tương đối mà nói, cổ nó, ước chừng cũng phải thô mấy mét. Mà Diệp Vô Thần đóng băng lại khiến cổ nó lại càng cứng hơn, nếu đột nhiên gặp một kích cường lực, có lẽ thật sự có thể trực tiếp đánh gãy.

Khi Diệp Vô Thần dùng toàn lực thử đóng băng Tử tinh nghiệt long đang rơi xuống, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương liền hiểu rõ ý đồ của hắn, sớm đã tích tụ lực lượng vận sức chờ phát động, lúc này nghe thấy tiếng hô của Diệp Vô Thần, hai người đồng thời phi thân lên, hạ xuống phần cổ Tử tinh nghiệt long, đem tất cả lực lượng còn sót lại của mình đánh lên phần cổ của nó. Đã chọc giận nó, vậy thì khó có cơ hội thuyết phục nó, vậy thì, tận hết khả năng cản bước nó, kết quả tốt nhất là khiến nó vĩnh viễn nằm lại ở đây, không đặt chân vào lãnh địa của nhân loại nữa.

Một kích ầm ầm, hồng quang nổ tung, hai người căn bản chưa kịp tạo thành hiệu quả như thế nào thì đã bị lực phản chấn hất cho bay đi, ngay cả Diệp Vô Thần cách đó không xa cũng bị lực lượng hất bay, lui về phía sau vài trăm thước mới đứng vững lại được.

Thủy chi lực của hắn là vô cùng vô tận, nhưng sau khi liên tiếp sử dụng thiên địa liệt và Thương khung phá, thể lực của hắn đã xuất hiện thiếu hụt, thân thể rõ ràng đã mềm nhũn.

Mà Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương lại càng không chịu nổi, từ tình trạng của Diệp Vô Thần, bọn họ biết một kiếm kinh người vừa rồi tất nhiên cần tiêu hao cực lớn, sẽ không có kiếm thứ hai nữa, cũng sẽ không có cơ hội tuyệt hảo như thế này lần thứ hai, cho nên, công kích của bọn họ thật sự là sử dụng toàn lực không chút bảo lưu, viêm hồn chi lực được thiêu đốt toàn bộ phóng thích ra, lưu lại trong cơ thể chỉ còn khí lực để đứng.

"Chủ nhân, ngươi không sao chứ." Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương cố sức đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Vô Thần, trong miệng thở hổn hển. Hai mắt Diệp Vô Thần nhìn vào thân thể cực lớn ở xa xa vẫn đang trong trạng thái bị đóng băng đó, thở khẽ một tiếng: "Không sao... có điều.. sắp có chuyện rồi đấy."

Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương chấn động, đồng thời nhìn về phía Tử tinh nghiệt long. Ý của Diệp Vô Thần là đang nói.

Một kiếm đánh bay nó ra xa như vậy, lại đóng băng toàn thân nó, lại bị bọn họ trong trạng thái Viêm hồn giải thể đánh một kích toàn lực, trúng bộ vị yếu hại yếu ớt nhất, chẳng lẽ nó thật sự còn có thể đứng lên sao?

Rầm!

Theo tử quang đột nhiên lóng lánh, tầng băng đang bao bọc thân thể nó vào thời khắc này nổ tung, mảng băng rải đầy trời. Một cỗ gió mạnh mang theo lực lượng lôi điện thổi tới, hất ba người Diệp Vô Thần ra xa.

Nó không chết cũng cũng không trọng thương, ngay cả lực lượng của nó cũng giống như không hề giảm xuống.

Mặt đất vốn gồ ghề trong cuồng phong mang theo lực phá hoại khổng lồ này đã bị san phẳng. Ba người Diệp Vô Thần bị thổi bay ra xa trăm mét, nếu không phải có băng chi lực của Diệp Vô Thần bảo hộ, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương cơ hồ đã không còn lực lượng hộ thân chắc đã bị cuồng phong cắt cho nát bấy rồi.

Cát bụi lắng xuống, bên trong tầm mắt hiện ra bóng dáng của Tử tinh nghiệt long, nó không phải nằm trên mặt đất, mà là đứng đó, có điều thân thể của nó đã xảy ra biến hóa rõ ràng - bên trên trên trình hiện ra long lân dày đặc, long lân lóng lánh tử mang như lôi điện, trong suốt mà sáng đẹp. Đôi mắt của nó cũng biến thành màu tím, cái sừng duy nhất trên đỉnh đầu lấp lánh lôi quang, từ xa vẫn có thể nghe thấy bên trên phát ra tiếng lạch tạch.

Gừ!

Bởi vì chịu thương tổn đủ để trí mạng, cho nên lực lượng tinh mạnh nhất của nó đã tự phát trào ra bên ngoài cơ thể để bảo hộ nó, đỡ Thương khung phá, cũng đỡ công kích của cha con Viêm Thiên Uy sau khi nó bị đóng băng. Nhưng, lực lượng phòng ngự cũng không phải không có hạn, trên lưng nó xuất hiện một vết thương lớn, dài mười mét, sâu mười mét, vết thương đã bị lực lượng bịt lại, nhưng cơn đau vẫn không biến mất. Bộ vị trung tâm của cổ nó đã xuất hiện một vết lõm rõ ràng, xương ở đó đã bị gãy mất mấy đoạn.

Tiếng gừ đó, đôi mắt oán hận đó, nó thật sự nổi giận rồi.. Nó lúc này mới là đáng sợ nhất, bởi vì nó sẽ lập tức tiến hành công kích điên cuồng đối với bọn họ. Mà ba người Diệp Vô Thần cơ hồ đã không còn lực lượng ngăn cản, thậm chí là chạy trốn.

" Hương Hương... Lực lượng khôi phục được bao nhiêu rồi?" Hai hàng lông mày của Diệp Vô Thần nhíu chặt lại, dùng ý thức để hỏi.

"..."

Diệp Vô Thần nhẹ nhàng thở một hơi, Hương Hương đã rất cố gắng tích tụ lực lượng, nhưng truyền tống không gian dù sao cũng tiêu hao quá lớn, lực lượng lại trong thời gian ngắn dùng năm lần, căn bản vẫn chưa kịp hồi phục.

Cho nên, bọn họ hiện tại ngay cả chạy trốn cũng là hy vọng xa vời.

"Chủ nhân?" Viêm Thiên Uy dùng ngữ khí nghi vấn gọi. Sắc mặt của Diệp Vô Thần rất bình tĩnh, không hề có vẻ lo lắng, điều này khiến cho tâm của hắn cũng bình tĩnh trở lại theo. Bọn họ chết không đáng tiếc, bởi vì đối thủ dẫu sao cũng là một kẻ cường đại siêu thần cấp, bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận để Diệp Vô Thần chết ở chỗ này cùng bọn họ.

Đại địa lại bắt đầu rung chuyển, Tử tinh nghiệt long bắt đầu chạy, chỉ mất vài bước nso đã kéo gần lại khoảng cách với bọn họ, lực lượng đã giảm đi, nhưng lực áp bức đó lại vẫn khó có thể thừa nhận được, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương như bị người ta bịt kín miệng mũi, chẹn cổ họng, căn bản không thể hô hấp, nhưng vẫn đồng thời đứng thẳng người che trước mặt Diệp Vô Thần. Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng.

Tay Diệp Vô Thần đặt bên hông, tóm tiểu Huyền Vũ vào trong tay, sau một chút do dự, dùng hết toàn lực ném nó về phía Tử tinh nghiệt long.

"Tiểu Huyền Vũ. Nếu ngươi thật sự là thánh thú Huyền Vũ trong truyền thuyết của Hoa Hạ, vậy để ta thấy thánh thú chi uy của ngươi đi, tuy rằng ngươi vẫn còn nhỏ, nhưng Huyền Vũ còn nhỏ cũng vẫn là Huyền Vũ!"

Trong tiếng hô to của Diệp Vô Thần, tiểu Huyền Vũ như một viên hòn đá bị ném đi, xé rách không khí bắn về phía Tử tinh nghiệt long, thân thể chỉ to bằng bàn tay thiếu nữ ở trước mặt Tử tinh nghiệt long tựa như là một hạt cát vậy. Nhưng, theo đà bay của tiểu Huyền Vũ, ba người Diệp Vô Thần nhìn thấy rõ ràng, thân thể đang chạy nhanh của Tử tinh nghiệt long lại khựng lại một chút.

Nó đã cảm nhận được gì đó.

Mục tiêu thật sự quá nhỏ, nó cảm nhận được lực lượng đang tới gần, nhưng căn bản không nhìn thấy vị trí của mục tiêu, sau đó bị tiểu Huyền Vũ cứng đối cứng húc.

Rầm.

Một màn Khiến Diệp Vô Thần Diệp Vô Thần nghẹn họng nhìn trân trối lập tức hiện ra.

Quang mang màu vàng đất và quang mang màu tím sẫm ầm ầm nổ tung ở bộ vị chúng chạm vào nhau, tử tinh vốn không thể phá vỡ trên bụng Tử tinh nghiệt long trong phút chốc vỡ thành bột phấn, thân thể khổng lồ của nó trong một tiếng rống thảm bay ngược ra sau, bay đi rất xa, bay tận vào sâu trong rừng rậm của Mê thất chi địa, rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương ngây ra, ngay cả Diệp Vô Thần cũng đờ ra đó, mãi lâu sau vẫn không phục hồi lại tinh thần

*****

Chốc lát, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Thần, trong hai mắt tràn ngập vẻ dò hỏi và cuồng nhiệt. Bọn họ đương nhiên cho rằng, thứ đáng sợ mà Diệp Vô Thần ném ra hất bay Tử tinh nghiệt long đi cũng tương tự như thuốc nổ.

Diệp Vô Thần bật cười, tâm thần đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, mỉm cười nói: "Đó là đồng bọn mới của ta?"

Đồng bọn?

Tử tinh nghiệt long bị đánh bay, tiểu Huyền Vũ cũng bị lực phản chấn hất bay trở về, lúc này vừa hay từ trên không trung hạ xuống, ngã xuống cạnh chân Diệp Vô Thần, mai cắm xuống đất, bốn vó chổng lên trời, cả nửa ngày vẫn không động đậy được.

Năng lực va chạm là phương thức công kích đáng sợ nhất của Huyền Vũ, Huyền Vũ trưởng thành va chạm một cái có thể đem hất tung cả một tòa thành, nhưng sự va chạm của Huyền Vũ là dựa vào mai, tiểu Huyền Vũ bỗng nhiên bị ném đi căn bản chưa kịp điều chỉnh tư thế, trực tiếp dùng đầu mà đụng, kết quả bị đụng cho đầu óc choáng váng, sao nổ đầy trời.

"Tiểu Huyền Vũ, làm tốt lắm." Diệp Vô Thần tán thưởng. Một màn Vừa rồi mang cho hắn sự chấn kinh và kinh hỉ. Hắn không ngờ mình vì bất đắc dĩ ném thử một cái, không ngờ lại thu được kết quả kinh người như vậy.

Huyền Vũ dù sao cũng là dù sao cũng là Huyền Vũ. Thánh thú còn nhỏ, nhưng siêu việt cả tầng thứ cấp siêu thần tối cao!

Nghe thấy tiểu chủ nhân khen, tiểu Huyền Vũ lập tức từ trong sao nổ đầy trời tỉnh lại, hưng phấn bắt đầu ngọ nguậy tứ chi. Lưng của nó chống xuống đất, dãy dụa cả nửa ngày vẫn không lật lại được.

"Chủ nhân... vừa rồi là nó à?" Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương nhìn con rùa nhỏ trên mặt đất. Bởi vì nếu không vươn cổ lên, ngoại hình của nó đích xác không khác gì rùa.

Bọn họ không thể tin được, bất kể là ai cũng sẽ không thể tin được.

Một sinh linh to cỡ bàn tay, đánh bay cả một siêu thần thú to như trái núi.

Làm sao có thể!

Hơn nữa nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, nói sao cũng chẳng liên tưởng được đến hai chữ cường đại.

"ba ba, ba ba..." Tiểu Huyền Vũ giãy dụa cả nửa ngày vẫn không lật được người lên, không khỏi phát ra tiếng cầu trợ.

Diệp Vô Thần dùng chân gẩy một cái, lật người nó lại, từ đằng xa đột nhiên truyền tới một tiếng rống to, một đạo lôi điện to hơn chục mét bắn tới. Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Hồn đồng loạt hoảng hốt, bọn họ còn chưa kịp bày ra tư thế chống đỡ thì tiểu Huyền Vũ dưới chân bỗng nhiên bật tứ chi, thân thể nho nhỏ nhảy lên độ cao mấy chục mét, trong quang mang màu vàng đất rất nhanh phóng to ra, trong nháy mắt, thân thể chỉ mười mấy cm, đã hóa thành dài mười mấy mét.

Rẹt!

Lôi điện thô to đánh lên mai tiểu Huyền Vũ, sau một tiếng nó tan thành lôi nguyên tố đơn thuần rồi tiêu tán, thân thể của một trận dưới lực trùng kích rơi xuống mặt đất, nhưng không bị thương chút nào.

Lực phòng ngự của Huyền Vũ hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ không gì phá nổi. Trong ngũ thánh thú vô địch, có lực phòng ngự mạnh nhất.

Nhưng điều này tuyệt không có nghĩa là năng lực công kích của nó yếu.

Lôi điện qua đi, Tử tinh nghiệt long lại xuất hiện trong tầm mắt, trước người nó xuất hiện một khối tử tinh không khuyết nhỏ, trong mắt rồng đã bớt đi mấy phần bạo lệ, mà tăng thêm mấy phần sợ hãi.

Tiểu Huyền Vũ lập tức xoay người, chạy về phía Tử tinh nghiệt long. Tốc độ của rùa rất chậm, nhưng tốc độ của nó lại nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước người Tử tinh nghiệt long. Đối mặt với tiểu Huyền Vũ chủ động công kích, Tử tinh nghiệt long vẫn không nhúc nhích, cước bộ hơi lùi ra sau, rõ ràng, nó đang nghi hoặc và sợ hãi gì đó.

Tiểu Huyền Vũ nhảy lên cao tới tận trăm mét. Không thể phi hành là chỗ thiếu hụt của Huyền Vũ, nhưng năng lực nhảy của nó trên trình độ nhất định đã bù đắp lại, khi nhảy lên cao, nó vừa hay ở bên trên Tử tinh nghiệt long, tứ chi và đầu toàn bộ thu vào trong mai, thân thể xoay tròn rất nhanh, từ trên cao rơi xuống thẳng tắp, vừa rơi vừa xoay tròn càng lúc càng nhanh, như một cỗ lốc xoáy màu vàng đất đâm vào đầu Tử tinh nghiệt long. Thân thể được bao bọc trong hào quang màu vàng khiến cỗ lốc xoáy này nhìn qua so với thân thể của nó thì lớn hơn gấp hai lần.

Tử tinh nghiệt long vẫn không nhúc nhích, ngay cả đầu của nó cũng không ngẩng nân. Không phải nó không muốn mà là nó không thể. Thân thể của nó bị một loại lực lượng không thể kháng cự tỏa định thật chặt, không thể động đậy được.

Đây mới là năng lực va chạm mạnh nhất của Huyền Vũ, đó không phải là va chạm đơn thuần, còn mang theo một loại lực lượng phong tỏa không gian đáng sợ, mục tiêu bị nó tỏa định trừ phi có thể đào thoát khỏi sự phong tỏa của không gian, nếu không thì đừng hòng tránh được sự va chạm của nó.

Từ trên cao đánh xuống, cái mang theo là Huyền Vũ chi lực có thể xuyên thủng đại địa. Tử tinh nghiệt long bị đánh trúng.

Rầm!

Đây là tiếng rầm mà mạnh nhất mà bọn họ trước giờ ngay thấy, sự rung chuyển của đại địa, lúc này đã đạt tới cực hạn. Mặt đất bị nâng lên không phải chỉ thước, mà là mấy chục thước, phạm vi cũng đạt tới mấy ngàn thước.

Diệp Vô Thần trước khi tiểu Huyền Vũ va chạm đã mang theo Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương bay lên cao, nhưng cho dù là vậy, sự nổ mạnh của lực lượng thổ hệ khổng lồ và tiếng rầm cực lớn vẫn khiến trước mắt hắn tối sầm, ngực tưng tức, lực lượng dư ba khiến thân thể hắn ở trong không trung không chịu khống chế bị hất bay ra xa mới dừng lại được.

Dõi mắt nhìn, trên mặt đất, Huyền Vũ nằm úp sấp trên đó, hào quang màu vàng trên người nó vẫn còn, thân thể cồng kềnh đó lúc này nhìn qua có chút ý vị uy phong lẫm lẫm. Mà Tử tinh nghiệt long cũng đã biến mất không thấy đâu. Theo cảm tri của lực lượng, Diệp Vô Thần rất ngạc nhiên, bởi vì Tử tinh nghiệt long rõ ràng vẫn ở bên dưới tiểu Huyền Vũ. Vụ va chạm vừa rồi đã đập cho con cự long khổng lồ trực tiếp cắm sâu xuống dất.

"Con rông đó đâu rồi?" Viêm Thiên Uy hỏi

" Ở dưới đất."

"... Con rùa đó, nó là?" Sau vụ va chạm đủ để cho thiên địa sụp đổ, bọn họ làm sao còn dám hoài nghi năng lực của tiểu Huyền Vũ nữa. Bọn họ chỉ có thể tán thưởng: Chủ nhân bên cạnh chẳng những có những người rất cường đại, còn có cả quái vật cường đại đến không thể tưởng tượng được. Con tiểu hồ ly có thể biến thành hình thái của tiểu cô nương, còn có năng lực không gian bất khả tư nghị. Mà con rùa nhỏ này. Lực lượng của nó lại không kém gì Tử tinh nghiệt long.

Rốt cuộc nó có lai lịch gì.

"Nó tên là tiểu Huyền Vũ, là đồng bọn ta vừa mới tìm được." Diệp Vô Thần đáp.

Công kích lần này của Tiểu Huyền Vũ kỳ thật mang theo ý tứ muốn khoe yêu công với chủ nhân lâu ngày mới gặp lại, có điều hậu quả tạo thành cũng không phải là đơn giản như vậy. ngoài hơn mười dặm, Tử Thủy thành của Tà tông vừa mới rung chuyển kịch liệt, tiếng ầm cực lớn cũng theo đó mà tới, khiến người trong thành địa loạn, nhưng còn chưa kịp bình tĩnh lại thì mặt đất lại rung chuyển, một số nhà cửa đã lâu chưa tu sửa bị chấn cho đổ sập.

Tử tinh nghiệt long trong phẫn nộ phóng lên cao, hất tiểu Huyền Vũ bay lên, khi nó lại đứng thẳng trên mặt đất, thân thể có chút lắc lư, cái cổ dài cũng không thể rướn thẳng được nữa, mà hơi cúi xuống, nó lắc lư cái đầu, long trảo vươn ra, mấy đạo lôi điện đánh vào Huyền Vũ, sau khi Huyền Vũ rơi xuống đất đột nhiên một cước giơ lên, giẫm lên mai Huyền Vũ.

Lần này là tiểu Huyền Vũ bị giẫm lún xuống đất, Nhưng chỉ lát sau, tiếng gầm đau đớn từ trong miệng của Tử tinh nghiệt long phát ra, một cột hào quang rất dài từ dưới đất bắn ra, phá hủy phòng ngự của Tử tinh nghiệt long, đâm vào thân thể nó, ngay sau đó, mặt đất bị năng lực thổ hệ nâng lên, đá vụn đầy trời dưới sự dẫn dắt của thổ chi lực từ bốn phương tám hướng bay về phía Tử tinh nghiệt long.

Rầm

Sự quyết đấu của lực lượng Cấp siêu thần Thiên Thần đại lục không thể thừa nhận được, huống chi là một con thú đạt tới cấp siêu thần đỉnh phong và một con thánh thú nhỏ.

Kẻ địch Cường đại khiến Tử tinh nghiệt long không thể không thi triển toàn lực, mà tiểu Huyền Vũ cũng không giữ lại sức, hiệu quả phá hoại mà công kích của chúng tạo thành và phạm vi lan đến thật sự quá lớn, ba người Diệp Vô Thần ở trên không trung dưới sự kích động của năng lượng bị trùng kích bay ra xa hơn.

Diệp Vô Thần như phát giác ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía phương bắc, nhìn từ trên trời, Tử Thủy thành và Thanh Thủy thành đang chấn động trong sự giao chiến của hai con thú. Hắn ngưng tụ thanh âm, hô lớn với tiểu Huyền Vũ: "Đừng đánh ở đây, đi xa ra một chút!"

Vì những lời này của Diệp Vô Thần, Tử Thủy thành và Thanh Thủy thành đáng ra sẽ phải thành phế tích đã được bảo toàn.

Tiểu Huyền Vũ Nhận được mệnh lệnh không chút do dự nện một cái vào trước ngực Tử tinh nghiệt long, đánh nó bay ra xa gần hai ngàn thước, Tử tinh nghiệt long vừa mới đứng dậy, tiểu Huyền Vũ nhanh chóng chạy tới mượt thế xông lên, lại một cú va chạm toàn lực, hất nó bay về phía nam.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu Huyền Vũ, thanh âm giao chiến của hai con thú càng ngày càng xa, Viêm Đoạn Thương và Viêm Thiên Uy phương xa, mãi lâu sau vẫn không nói được gì.

"Với thực lực của tiểu Huyền Vũ, đã chiếm thượng phong rồi, xem ra không cần phải trì hoãn nữa." Viêm Đoạn Thương phá vỡ sự trầm mặc, nói.

"Không, không nhất định như vậy." Viêm Thiên Uy nhíu mày: "Tử tinh nghiệt long đã tồn tại vô số, mà tiểu Huyền Vũ còn nhỏ, chắc chưa được sinh ra lâu lắm, cường độ lực lượng của nó mặc dù thơn Tử tinh nghiệt long, nhưng trình độ phong phú thì còn lâu mới bằng. Mặc dù tạm thời chiếm được thượng phong, nhưng nếu kéo dài thời gian..."

"Yên tâm, độ phong phú của lực lượng của tiểu Huyền Vũ cũng vượt qua Tử tinh nghiệt long." Diệp Vô Thần ngắt lời. Viêm Thiên Uy nói vốn không sai, nhưng dùng ở trên người tiểu Huyền Vũ thì lại không thích hợp, bởi vì nó không phải là một con thú đơn thuần mà là thánh thần có thổ chi lực mạnh nhất.

"Chủ nhân một khi đã nói nhưng vậy thì không sai rồi." Viêm Thiên Uy gật đầu cười.

Sự giẫm đạp và lôi điện của Tử tinh nghiệt long, sự va chạm và đủ loại thổ chi năng lực của tiểu Huyền Vũ, hai con quần nhau trong Mê thất chi địa mãi không thôi, cũng mang đến tai họa rất lớn cho phương bắc Mê thất chi địa, vô số đại thụ ngàn năm hóa thành bụi phấn, lại có không biết bao nhiêu mãnh thú bị chết trong dư ba lực lượng. Luận về năng lực công kích, tiểu Huyền Vũ hiển nhiên so với Tử tinh nghiệt long thi mạnh mẽ hơn một chút, luận về phương thức công kích, tiểu Huyền Vũ so với Tử tinh nghiệt long thì đa dạng hơn, luận về phòng ngự, Tiểu Huyền Vũ lại vượt xa Tử tinh nghiệt long, sau khi quần đấu, trên người Tử tinh nghiệt long xuất hiện các loại vết thương, mà tiểu Huyền Vũ vẫn không chút tổn thương, trên mai xuất hiện từng dấu vết bị công kích, nhưng rõ ràng là rất nông.

"Bọn Cung Lạc đang chạy tới đây. Các ngươi trở về đi, nói với bọn họ rằng đừng tới gần nơi này." Diệp Vô Thần hạ xuống, đặt hai người lên mặt đất, nói với bọn họ

"Vậy còn chủ nhân..."

"Ta ở lại đây còn có việc khác phải làm, Tử tinh nghiệt long vì sao đi ra khỏi Mê thất chi địa, ta đại khái có chút manh mối rồi." Diệp Vô Thần nói

"Được rồi, chủ nhân cẩn thận." Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương không dây dưa nữa, xoay người bước về phía bắc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-497)