Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Thần - Chương 432

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 432: Thần chi thánh tướng - Dạ Minh
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thế giới Thần Chi đại lục.

Điện phủ màu vàng, không có tiếng động áp lực, không khí nóng rực của nơi này ngay cả thần cũng khó thừa nhận, không khí nóng rực lưu động vặn vẹo, không gian vặn vẹo, ánh mắt quét tới nơi nào cũng đều thấy rung chuyển.

Nam nhân ngồi ở chính giữa điện phủ tại giờ khắc này đột nhiên mở mắt, ánh mắt đó như là hai mặt trời, nhất thời, không gian nóng rực lại cuồng loạn, độ ấm tăng lên điên cuồng với một tốc độ làm cho người ta sợ hãi.

Thời gian đã đến.

Đạp! Đạp! Đạp! Một tiếng bước đều đều chân từ hướng cửa điện truyền đến, từ xa tới gần, số người dám can đảm không chào hỏi minh mục trương đảm mà dám đi vào như thế trên toàn bộ Thần Chi đại lục có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Một cơn gió quỷ dị bỗng nhiên thổi tới, gần như trong nháy mắt.

Nhiệt lưu trong không gian bỗng nhiên tán đi, tiêu tán vô tung vô ảnh.

Dạ Minh ánh mắt nheo lại, chậm rãi từ trên đất đứng lên, hai căn kim thứ thật dài giao nhau ở sau lưng triển lộ ra bốn điểm kim mang nóng rực, chói mắt.

"Ngươi tới làm cái gì?" Dạ Minh mở miệng trước, hỏi người vừa đi vào.

Mặc cho ai nhìn đến nàng, đều nghĩ đến đầu tiên là bốn chữ "xinh xắn lanh lợi", đây là một cô gái dáng người thấp bé tinh tế, nhìn qua chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, quần áo màu xám bó sát người, dáng người nho nhỏ yểu điệu.

Dung nhan mười phần tinh xảo, hàm xúc, da thịt trong suốt, giống như có thể nhìn thấu cốt cách.

Váy dài tới đầu gối, lộ ra một đôi chân nhỏ trong suốt như ngọc, xuống chút nữa là đôi tất ngắn ngủn và đôi giày nhỏ tinh xảo.

Diện mạo của nàng vốn nên là điềm đạm đáng yêu, nhưng trong cặp mắt khép hờ lại bắn ra mâu quang làm cho lòng người run lên, miệng nàng chu lên, trên mặt mang nét cười, nhưng nụ cười này cũng mang một vẻ ác ma thị huyết khủng bố, làm cho người ta cảm nhận được không phải nụ cười đáng yêu của nàng, mà là nụ cười âm lãnh đáng sợ.

Trong lòng nàng đang ôm một cái đồng khoan to bằng thân thể nàng, đồng khoan màu xám chiều dài lại sấp xỉ chiều cao của nàng, hai bên răng cưa màu máu rậm rạp sắp thành hàng... Đây là một cây cứ, một cây huyết cứ cực vì khủng bố, huyết sắc răng cưa tựa như vừa nhiễm máu, ánh mắt nhìn vào không rét mà run.

"Hì hì hì hì, Dạ Minh, nghe nói ngươi tới một nơi kêu là Thiên Thần đại lục, chúc ngươi may mắn".

Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ.

Nhưng nụ cười lại làm cho Dạ Minh cảm giác toàn thân nổi lên lãnh ý nhè nhẹ.

Vô luận là thực lực, địa vị của hắn ở thần giới đều tiếp cận thần đế chi hạ tam thánh, nhưng mỗi lần đối mặt cô gái thiên sứ - Huyết Dạ này vẫn có chút run rẩy như cũ, trong tam thánh đáng sợ nhất là cô gái huyết cứ, che dấu dưới bề ngoài thuần mỹ là một tính cách còn đáng sợ hơn cả ác ma.

Huyết cứ là vũ khí duy nhất của nàng, cái chuôi huyết cứ này không biết đã xé nát bao nhiêu thân thể, đã làm nên bao nhiêu ác mộng.

Ma hoàng sa hầu Nhân Tử Sa La cũng chết dưới huyết cứ này.

Vô luận ở tại thần giới, hay Ma giới, chỉ cần nghe được tên Huyết Dạ đều phải run rẩy.

"Ngươi nói móc ta?" Dạ Minh lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách cùng nàng, thanh âm cùng sắc mặt đều lạnh xuống.

Lấy thân phận tôn quý của hắn lại muốn đi Thiên Thần đại lục, cái này với hắn mà nói không phải chuyện tốt gì, "Ai da da, Dạ Minh ngươi là ca ca tốt của ta, ta sao lại nói móc ngươi. Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, trăm ngàn lần không nên quên mang một ít đồ nhiều tốt từ nơi đó trở về, nếu ngươi không mang một ít, ta nói không chừng sẽ thực sự tức giận".

Huyết Dạ khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn, thanh âm rõ ràng kiều ngọt nhu mì, nhưng nghe đến trong tai, lại có cảm giác lạnh như băng thấu vào xương, "Hừ!" Dạ Minh khẽ hừ một tiếng, cũng không cự tuyệt, hắn tận khả năng không vi phạm ý nguyện của cô gái này.

Bởi vì một khi nàng thực sự nóng giận, ngay cả hắn cũng phải cố kỵ.

Thùng! Thùng! Thùng!! Điện phủ đang run rẩy, rất khó tưởng tượng, cái này bất quá là một tiếng bước chân.

Mỗi một bước chân đều khiến đại điện khẽ rung lên, nếu không phải điện phủ này cũng không bình thường, có lẽ đã bị chấn động sụp đổ sau vài bước chân.

Khác hẳn so với Huyết Dạ khéo léo linh lung, lần này tiến vào là một cái thân ảnh tráng kiện cao lớn, hắn thân cao ngoài năm thước, tứ chi thô to thần kỳ, một cánh tay còn thô to hơn thân thể Huyết Dạ vài phần, thân thể lại khổng lồ, giống như một tòa núi thịt, mà đầu hắn lại đặc biệt nhỏ, không kém người thường là bao nhiêu, còn không to bằng nắm tay hắn.

Bên ngoài cơ thể lõa lồ phản xạ hào quang đen bóng, tựa như thiết chú.

Thiên Trọng, thần giới tam thánh chi nhất, được xưng nhất quyền tháp thiên, nhất cước liệt địa - Đại Lực Cuồng Thần! Thiên Trọng rốt cuộc cũng dừng lại, đại điện cũng bình tĩnh lại, thân thể to lớn của hắn đi với cái đầu nhỏ trông thật buồn cười, hắn lấy giọng vô cùng thô to nói: "Dạ Minh, thời gian đã đến, ngươi nên đi Thiên Thần đại lục đem Bạch Dực công chúa cùng Hắc Dực công chúa mang về đây, qua hôm nay, ngươi cần tiếp qua một năm tài năng để mở ra luân thiên chi tỉnh".

"Ngay cả ngươi cũng đến nói móc ta?" Dạ Minh mày lại trầm xuống.

"Không, ta chỉ tới nhắc nhở ngươi. Lục thiên chết có thể vì ngẫu nhiên, nhưng Tuyệt Thiên cũng chết, đây không phải là ngẫu nhiên nữa, Thiên Thần đại lục có lẽ không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng, ngươi nên cẩn thận một chút đi. Hắc Dực công chúa cùng Bạch Dực công chúa quan hệ đến tương lai của thần giới ta, chiếu theo thời gian tính ra, họ cũng đã thành thục, mang Hắc Dực cùng Bạch Dực công chúa về, để thức tỉnh hai Huyền Thần ngủ say, chỉ là Sa Hầu còn có thể làm được gì" Thiên Trọng nói.

Hắn chưa cố ý lớn tiếng mà giọng đã như sư tử hống, may mà Dạ Minh cùng Huyết Dạ đứng ở bên người hắn không phải là người bình thường, nếu là một người bình thường có thể trực tiếp bị thanh âm của hắn chấn cho ngất xỉu.

"Hì hì, ui. Dạ Minh ca ca cần phải cẩn thận, vạn nhất bị đả bại, có thể sẽ không tốt lắm yêu".

Huyết Dạ ánh mắt nheo lại, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm môi, nguyên bản động tác câu nhân này lại làm cho người ta cảm thấy giống như một con ác ma đang liếm máu trên khóe miệng.

"Hừ!!" Hừ thật mạnh. Dạ Minh không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, lập tức đi ra ngoài. Luân thiên chi tỉnh là thông đạo duy nhất từ Thần Chi đại lục tới Thiên Thần đại lục. Mà thần bình thường không thể tiến vào trong đó, chỉ có siêu thần cấp cùng nhân tài có thực lực vượt trên siêu thần mới có thể. Luân thiên chi tỉnh mỗi ba năm mở ra một lần, mà lấy thực lực thánh giai của Dạ Minh chỉ cần luân thiên chi tỉnh hơn một năm chưa mở ra, hắn có thể tùy thời mở ra. Luân thiên chi tỉnh thật ra cũng không phải một cái "tỉnh", mà là một cái "môn". Dạ Minh đặt tay lên trên cửa, hào quang màu vàng chợt lóe, cửa tức thì mở ra."Thiên Thần đại lục..." Dạ Minh phát ra một tiếng khinh thường, im lặng đi vào trong đó, ở trong thông đạo thời không đi tới một không gian khác.

Cùng thời gian đó, thành Thiên Long xuất hiện một gương mặt xa lạ, một băng cơ ngọc nhan, một cô gái động lòng người. Nhạc Tư Kỳ.

So sánh với nửa năm trước, nàng rõ ràng gầy hơn một chút, vẻ xinh đẹp trên mặt mang chút điềm đạm đáng yêu, cô gái này bị tra tấn trong mối tình đầu suốt nửa năm, mỗi ngày cơm nước không màng, thường xuyên ngẩn người nhìn về Đông Phương xa xôi. Cha mẹ nàng đều biết nàng nghĩ đến cái gì, nhưng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Rốt cuộc, cha mẹ nàng không đủ nhẫn tâm nhìn nữ nhi ngày một tiều tụy như vậy nữa, để cho nàng theo chính tâm mình đi tìm hắn, nếu nàng thực đối với hắn khăng khăng một mực như thế, vậy vì hắn, vì chính mình mà dũng cảm một lần, đi thành Thiên Long đứng trước mặt hắn.

Vì thế, nàng một mình đến đây, này bình thường đại môn không ra nhị môn không bước đại tiểu thư thuận theo chính mình tâm, liều lĩnh đi tới nơi này... Nàng cự tuyệt không cho cha mẹ đi theo, mà nhóm người đưa nàng đến thành Thiên Long đã bị nàng đuổi về thành Thiên Phong. Kể từ đó, nàng đã ngăn cách đường lui của chính mình, bởi vì một mình nàng căn bản không có khả năng tìm được đường trở về, nàng tin tưởng khi nàng không có nhà để về, hắn sẽ giữ nàng lại...

Thành Thiên Long không ai không biết Diệp gia ở nơi nào, nàng rất nhanh tìm đến nơi đó, đứng ở trước đại môn Diệp gia, mặt nàng cười đỏ bừng, hai tay khẩn trương hầu như vò nát quần áo của mình. Nàng tin tưởng không có khả năng lại có thể làm ra hành động dũng cảm như vậy lần thứ hai, nàng thậm chí nghe được tiếng tim đập của mình, cảm giác giống như tim tùy thời đều có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mà ngay khi nàng khẩn trương không biết nên tiến vào Diệp gia như thế nào thì nhìn thấy đại môn Diệp gia bị mở ra, gã nam nhi mà nàng ngày đêm mong nhớ đang cùng một phụ nhân vinh hoa phú quý, tươi cười ấm áp, sóng vai đi ra, ánh mắt nàng trong nháy mắt như bị sương mù bao phủ.

Bỗng nhiên thấy một người ngoài ý muốn xuất hiện, Diệp Vô Thần thoáng sửng sốt một chút, tiến đến, ngắn ngủn xác nhận lại một lần, lúc này mới hỏi: "Ngươi là nữ nhi của Nhạc Hám Đông... Tư Kỳ?"

Nhạc Tư Kỳ kinh ngạc đối diện cùng hắn, trong lúc nhất thời, không nghe thấy thanh âm của hắn, thế giới trước mắt trở nên mông lung gian chỉ còn có hắn tồn tại. Nàng cảm giác mũi có chút nghẹt lại, khóe mắt tựa như có cái gì dũng mãnh tiến ra, tầm mắt, dần dần trở nên mơ hồ, càng mơ hồ.

Nàng rốt cuộc cúi thấp đầu xuống, sau đó cố lấy toàn bộ dũng khí, nhẹ nhàng nói: "Diệp công tử... Ngươi có thiếu một nha đầu giặt quần áo nấu cơm... Trải giường chiếu... không?".

Diệp Vô Thần: "..." Nhìn cô gái một mình từ ngàn dặm xa xôi tìm hắn, hắn nhất thời không biết nói gì.

Vương Văn Xu đi đến bên người Nhạc Tư Kỳ, nghi hoặc nói: "Cô gái này là..."

Diệp Vô Thần bỗng xoay người, lấy tốc độ cực nhanh vọt vào đại môn Diệp gia, biến mất trước mặt Nhạc Tư Kỳ.

Giống như trời lập tức sụp đổ, ủy khuất thật lớn, toàn bộ chua xót cùng đau lòng đều trong một khắc này nảy lên, nàng ngồi xổm trên đất, hai tay che mặt, "hu hu" Khóc lên.

"Cái này... Ài, Thần nhi đứa nhỏ này" Vương Văn Xu cẩn thận cúi xuống, đau lòng đỡ lấy bả vai cô gái, an ủi nàng, nói: "Tiểu cô nương, con tên là gì".

"Ta... Ta gọi là Tư Kỳ." Thanh âm nhu hòa cuốn hút của nàng mang theo tiếng khóc, nhẹ nhàng hô lên tên của mình. Nàng biết, đây là mẫu thân của Diệp Vô Thần.

"Tư Kỳ? Đến, trước hãy đứng lên, con nhất định là cô gái quen biết với Thần nhi ở nơi nào đó. Thần nhi đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi đào hoa một chút, một chút cũng không giống phụ thân" Vương Văn Xu cười khẽ an ủi nói, đem Nhạc Tư Kỳ đang ủy khuất nâng dậy: "Đến đây, cùng a di đến bên trong nói chuyện đi, tất cả có a di làm cho chủ cho con".

"Ừm... Cám ơn người... a di".

Diệp Vô Thần trở về trong phòng của mình, hay tay trái phải đồng thời ôm lấy Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đang loạn nháo, sắc mặt trầm thấp của hắn rất dọa người, toàn thân không biết vì nguyên nhân gì mà kịch liệt run run, hắn quay đầu nói với Tiểu Mạt vẻ mặt đang ngốc trệ: "Nói cho cha mẹ ta biết, ta có việc mang Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm ra ngoài vài ngày... Nếu mười ngày sau ta chưa trở về... Bảo bọn họ bảo vệ tốt người nhà của ta!".

Không đợi Tiểu Mạt trả lời, Diệp Vô Thần đã mang theo Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm ly khai, biến mất trong bạch quang không biết đến nơi nào.

Tiểu Mạt hoàn toàn ngây người, sau khi Diệp Vô Thần rời đi thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Tinh thần trở về là lúc nàng nhanh chóng lao ra cửa phòng, người nhẹ nhàng bay lên cao, nhắm mắt lại, bằng tốc độ nhanh nhất phóng thích linh giác của mình đến lớn nhất, giây lát, toàn thân nàng run lên, hoảng sợ biến sắc, nguyên bản khuôn mặt tuyết trắng biến thành trắng bệch đến dọa người.

"Thần chi... Thánh tướng" Tiểu Mạt thân thể, toàn thân trở nên rất lạnh, rất lạnh.

-o0o-

*****

Một người thần giới Thánh tướng đến Thiên Thần đại lục đối với mọi người mà nói có ý nghĩa gì, nàng vô cùng rõ ràng. Thực lực của Thánh tướng đến tột cùng mạnh bao nhiêu, nàng rõ ràng hơn Diệp Vô Thần nhiều.

Không thể chống lại! Không còn đường sống!

Lòng bỗng nhiên trầm trọng giống như bị một ngọn núi đè, giống như trong lòng Diệp Vô Thần bị bóng ma che đậy. Nàng rốt cuộc rõ ràng áp lực trầm trọng của Diệp Vô Thần từ trước tới nay là cái gì... Thì ra, cường giả đến không phải là siêu thần cấp thần giới, mà là thần chi thánh tướng ngay cả nàng lúc trước ở Ma giới đều vô cùng kiêng kị!

Có thể lấy cái gì ngăn cản hắn!?

Có lẽ cũng chỉ có thể trốn hắn... Chỉ cần tránh đi một ngày, một ngày là tốt rồi.

Tiểu Mạt thu liễm khí tức của mình, để tránh bị cái gã đến từ Thần Chi đại lục kia phát hiện. Bởi vì một khi hắn nhận thấy được ma khí tức, tất sinh hứng thú, sẽ lần theo chỗ nàng hiện tại tới Diệp gia.

Phụ thân mặc kệ thế nào cũng không thể gặp chuyện không may... Ta chờ ngươi trở về.

***

Phía đông thành Thiên Long, Phong Ma tháp.

Âm u, ẩm ướt, không ánh sáng, nơi này tối om, xuất hiện ở trong này là lúc trong mũi truyền đến một mùi hôi nồng đậm, Diệp Vô Thần chém ra một trận gió, xua tan mùi hôi ở nơi này. Nơi này là địa phương năm đó Đồng Tâm bị phong tỏa hai mươi năm, mà khí tức hắc ám cùng tử vong năm đó tích góp từng tí một đã tiêu tán hầu như không còn. Tuy rằng rất nhiều người biết Thiên Phạt nữ đã ly khai nơi này, nhưng vẫn như cũ không ai tiến vào trong đó.

Cửa đá bị đóng chặt, nơi này không có một tia ánh sáng, giơ tay ra không thấy năm ngón. Ngưng Tuyết có chút sợ hãi ôm lấy Diệp Vô Thần, lại tò mò khẩn trương hỏi: "Ca ca, nơi này là chỗ nào?"

Mà Đồng Tâm, lập tức nhận ra nơi này, dù sao, nàng năm đó bị khóa ở trong này suốt hai mươi năm, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chăm chú vào tất cả ở nơi này. Mỗi một tấc ở nơi này nàng đều nhớ rõ.

"Đây là địa phương năm đó tìm được Đồng Tâm tỷ tỷ của ngươi, không cần sợ hãi, nơi này ngoại trừ chúng ta ra, không con có ai" Diệp Vô Thần nhẹ giọng an ủi.

Nghe được địa phương này là chỗ của Đồng Tâm trước kia, Ngưng Tuyết bớt khẩn trương hơn một chút, hỏi ngược lại:"Chúng ta cố ý trở về xem chỗ ở của Đồng Tâm tỷ tỷ trước kia sao?".

Diệp Vô Thần lắc lắc đầu, trong bóng tối, Ngưng Tuyết không có cách nào thấy. Hắn nói rất nhỏ:"Tuyết Nhi, quá hội không chỉ nói nói, nhất định không chỉ nói nói, biết không?".

Khẩu khí ngưng trọng làm cho Ngưng Tuyết không tự chủ được nắm tay thật chặt, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Một cái xiềng xích màu vàng được Diệp Vô Thần gọi ra từ trong chiếc nhẫn Kiếm Thần, hắn buông ở trong lòng Đồng Tâm ra, một tay đỡ lấy của eo nhỏ nàng, ánh mắt nhìn nàng trong bóng đêm lóe ra hắc mang quỷ dị, nói: "Đồng Tâm, ngươi nhất định cũng cảm giác được nhóm người muốn đem ngươi đi lại tới nữa...... Hắn rất mạnh, so với lần trước tuyệt đối cường đại hơn rất nhiều lần, chúng ta không thể đả bại hắn, cho nên, ta chỉ có thể trước che dấu khí tức của ngươi lại, hiểu chưa?"

Đồng Tâm nhìn thoáng qua Tỏa Ma Liên trong tay hắn, tựa như đã rõ ràng, nhưng trừ phi quan hệ đến an nguy của Diệp Vô Thần, nếu không vô luận Diệp Vô Thần làm cái gì, nàng đều chỉ biết gật đầu.

Tỏa Ma Liên chẳng những có thể khóa trụ thân thể của sinh linh, còn có thể phong tỏa lực lượng và khí tức. Năm đó Đồng Tâm chính là bị Tỏa Ma Liên khóa trụ, cho nên trong hai mươi năm mới không có bị thần của Thần Chi đại lục tìm được. Cho nên, việc Diệp Vô Thần trước hết phải làm là dùng để Tỏa Ma Liên phong tỏa khí tức của Đồng Tâm.

Nhưng lần này kẻ địch thật sự quá mức cường đại, linh giác cùng năng lực sát thị tất nhiên cũng viễn siêu hơn trước kia, hắn không biết phương pháp này có thể hữu kinh vô hiểm qua mắt người nọ hay không.

Diệp Vô Thần vung tay, xiềng xích màu vàng thật dài vòng lên thân thể Đồng Tâm, từ đầu quấn đến chân, quấn kín cả người chỉ lộ ra hai ánh mắt. Diệp Vô Thần ôm chặt lấy Ngưng Tuyết, ngồi ở bên người Đồng Tâm, nhẹ giọng nói: "Đồng Tâm, ủy khuất cho ngươi".

Hắn cảm giác được khí tức của Đồng Tâm đã tiêu thất, do bị Tỏa Ma Liên che đậy. Hắn vươn tay đến hư không mấy lần, liên tục chế tạo tầng tầng kết giới vô hình che dấu khí tức, sau đó ôm chặt Ngưng Tuyết, vẫn không nhúc nhích.

"Tuyết Nhi, cái gì cũng không muốn, cũng không được hỏi, nhắm mắt lại, nếu cảm thấy bị vây khốn, hãy ngủ một hồi ngay tại nơi này" Diệp Vô Thần vuốt ve tóc Ngưng Tuyết, một lần lại một lần. Thời gian nàng ở bên cạnh mình, mỗi một khắc mỗi một giây đều trân quý. Hắn vĩnh viễn đem nàng ở lại bên mình, vĩnh viễn vĩnh viễn... Nếu không, sinh mệnh hắn chỉ còn lại một nửa.

Ngưng Tuyết nằm ở trong lòng hắn vẫn không nhúc nhích, nàng bắt đầu nhận ra sự bất an trong lòng hắn, đem thân thể nép sát vào hắn, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình an ủi lòng hắn.

Hắc ám trong Phong Ma tháp thật đáng sợ, im lặng đến đáng sợ. Mà thế giới bên ngoài Phong Ma tháp lại hiện ra tình cảnh hoàn toàn tương phản, ánh sáng bỗng nhiên trở nên rất sáng, rất sáng, không khí rõ ràng trở nên nóng rực, làm cho khi mọi người nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên trời đều bị kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Trên trời... thế nhưng có hai mặt trời! Một cái ở đông, một cái ở tây. Một cái, phóng xạ ra bạch quang làm cho người ta không thể nhìn gần, mà một cái quái dị xuất hiện ở tây phương lại phóng thích ra hào quang màu vàng vô cùng mãnh liệt, làm mọi người nhìn về phía màu vàng mặt trời kia chợt cảm thấy trong lòng giống như bị hỏa thiêu, nóng rực đau nhức.

Âm ảnh của thần, khí tức của thần, tại đây một khắc bao phủ Thiên Thần đại lục.

Dạ Minh một trong tam Thánh tướng của Thần Chi đại lục rốt cuộc đã đến...

Quỳ Thủy quốc, Tà tông nơi bắt đầu. Viêm Đoạn Thương cùng Viêm Thiên Uy sóng vai đứng ở trên đỉnh, nhìn mặt trời màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trên trời.

"Cái này... Cái này... Đây là loại lực lượng gì!"

Viêm Đoạn Thương có được thực lực thần cấp cũng đang run rẩy, hán tử này chưa bao giờ biết sợ hãi thế nhưng đang sợ hãi phát run, lực lượng kia đang từ không trung hạ xuống, còn cách bọn họ rất xa rất xa, nhưng hắn có thực lực cường đại nên hiểu rõ lực lượng kia khủng bố ra sao... Ở trước mặt dạng lực lượng này, răng nanh của hắn cũng run lên, trái tim kinh hoàng, cơ thể co rút, ngay cả linh hồn cũng vì sợ hãi mà lạnh run.

Sợ hãi... Một loại áp chế vô cùng đáng sợ giống như con kiến bị một tòa đại sơn ép xuống!

Viêm Thiên Uy không trả lời hắn, khi ánh mắt rung động của Viêm Đoạn Thương nhìn về phía hắn lại phát hiện toàn thân hắn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, toàn thân run run kịch liệt.

Hắn cũng cảm nhận được sợ hãi, dưới lực lượng tuyệt đối sẽ xuất hiện loại sợ hãi hèn mọn và vô lực này.

Cái lực lượng này, tuyệt đối không có người nào có khả năng đạt được, căn bản không có người có khả năng có được lực lượng như vậy. Mà lực lượng này bọn họ cũng chưa hề thấy qua, ngay cả muốn cũng không dám muốn lực lượng này. Bọn họ thậm chí không chút nghi ngờ, lực lượng như vậy có thể hủy diệt một tòa thành trì của Thiên Thần đại lục trong nháy mắt.

Đây là lực lượng không nên xuất hiện ở Thiên Thần đại lục, bởi vì lực lượng như vậy xuất hiện, chỉ cần thoáng động là có thể tạo thành tai nạn ngập đầu đối toàn bộ đại lục.

Là ai... Đến tột cùng là ai!

Mặt trời đang không ngừng phóng đại trên trời làm cho bọn họ ngay cả hô hấp cũng run rẩy, uy áp cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Như một tòa đại sơn cao không thấy đỉnh rơi vào đầu.

Toàn bộ võ giả của Thiên Thần đại lục đều sợ hãi, giờ khắc mặt vàng như đất, sợ hãi và run rẩy nhìn lên mặt trời màu vàng trên trời, khủng hoảng rất nhanh nảy sinh, phần đông ma vũ gia tộc, môn phái xảy ra rối loạn và rung chuyển thật lớn. Đây là một cỗ lực lượng cường đại đến mức bọn họ không thể tin được, một cỗ lực lượng có thể hủy diệt tất cả, toàn bộ Thiên Thần đại lục cũng tuyệt đối không có khả năng ngăn cản lực lượng này. Đó là người, là thần... Hay là thiên thượng đánh xuống, lúc tai nạn hạ xuống là hủy diệt toàn bộ Thiên Thần đại lục!

Một bóng ma khổng lồ chưa từng có bao trùm khắp Thiên Thần đại lục, mặt trời màu vàng xuất hiện làm cho tất cả mọi người đình chỉ công việc trong tay, chờ đợi trong khủng hoảng cùng sợ hãi... Vận mệnh của Thiên Thần đại lục có lẽ sẽ thay đổi thật lớn từ giờ khắc này, có lẽ, bọn họ chờ đợi chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, cũng có lẽ, bọn họ đợi cho là – tử vong.

Nếu một trường đại kiếp sắp đến thì ai có thể cứu chúng ta... Tà Đế? Tà Đế cường đại đâu... Hắn có thể xuất hiện đánh lui lực lượng đáng sợ này hay không, trừ khử cái khủng hoảng này hay không... Trong tâm vô số người đang la lên. Không gì làm không được, nhất thủ già thiên Tà Đế, nếu thật sự là tai nạn, đây là hy vọng duy nhất mà bọn họ nghĩ đến trong giờ phút này.

Mặt trời màu vàng càng lúc càng lớn, mặt đất cũng bắt đầu chuyển thành màu vàng, có vẻ hào quang dường như che cả mặt trời. Độ ấm không khí luôn luôn tăng lên, càng ngày càng nóng rực, người sợ hãi, thú cũng sợ hãi, dã thú trên cây cối đều chạy trốn, trong lúc hỗn loạn dẫm đạp lên nhau. So sánh với nơi đây, không gian hắc ám nơi Diệp Vô Thần ngược lại trở thành một mảng Niết bàn an bình.

Nóng rực... nóng chết người, mặt trời màu vàng trên trời ngày càng lớn, đã muốn lớn gấp ba mặt trời bình thường, mà đúng lúc này, mặt trời màu vàng bỗng nhiên di động, nháy mắt dời phương vị, từ bầu trời phía tây lập tức di động tới Đông Phương.

Thân thể Dạ Minh bị kim mang nóng rực bao vây, Dạ Minh đắm chìm trong kim mang vẫn triển lộ tư thái vô thượng thiên thần, trong mắt hắn phiến thổ địa dưới thân này vô cùng hèn mọn. Vẻ anh tuấn trên mặt lộ ra một nụ cười khinh miệt: "Hắc Dực công chúa, Bạch Dực công chúa... Đã tìm ra các ngươi!".

Hắn dừng lại đúng tại phía trên Phong Ma tháp của thành Thiên Long!

Diệp Vô Thần dù được kết giới ngăn cách, hắn vẫn lặng im cảm thụ được lực lượng cường đại đang tiếp cận, mà sau khi cổ lực lượng nguyên tuyền xảy ra một lần di động siêu cự ly, lòng Diệp Vô Thần lập tức như ngã vào đáy cốc.

Chính phía trên! Cổ lực lượng căn bản không có khả năng chống lại đã đi tới chính phía trên hắn, hắn thậm chí hắn cảm giác được một đôi mắt mang theo vẻ cười nhạo nhìn bọn họ trốn ở chỗ này.

Rõ ràng đã dùng Tỏa Ma Liên phong tỏa khí tức của Đồng Tâm, cộng thêm mấy đạo kết giới ngăn cách khí tức... Hắn đến tột cùng là dựa vào cái gì tìm tới nơi này... Tỏa Ma Liên là bảo vật do Nam Hoàng sở lưu lại, khả năng ngăn cách khí tức của nó đáng lý ngay cả thánh cũng không thể phát hiện mới đúng!

Chỉ là... Trùng hợp sao? Hay là...

"Bạch Dực công chúa, Hắc Dực công chúa, tại hạ Dạ Minh, phụng lệnh thần đế mang các người trở về, xin không nên kháng cự hay chạy trốn... Vô luận các người trốn ở nơi nào, dùng phương pháp che dấu gì, chỉ cần lực lượng căn nguyên của các ngươi bất diệt, thì vĩnh viễn trốn không khỏi ánh mắt của ta".

Thanh âm thâm trầm từ trên không truyền tới, thẳng nhập vào không gian của Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần lập tức ôm chặt Ngưng Tuyết, ôm thật sự nhanh, thực nhanh, hắn thực sự sợ, chính mình không nghĩ qua là Ngưng Tuyết sẽ bị cướp đi từ trong lòng hắn.

-o0o-

Crypto.com Exchange

Chương (1-497)