Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thiên Thần - Chương 434

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 434: Tinh thần diệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dạ Minh không trốn không tránh, cũng không ai có khả năng tránh được Huyết Minh Truy Hồn Tiễn, nhưng hắn thậm chí không dùng bất cứ lực lượng gì để triệt tiêu ngăn cản huyết tiễn, mà vươn một bàn tay ra, mang theo vẻ cười lạnh chộp tới huyết tiễn, phía trên bàn tay có hỏa diễm màu vàng hừng hực dấy lên.

Xẹt.

Huyết sắc đang bay vụt tới bị ngăn cản mạnh mẽ, phát ra ra âm thanh chói tai đến mức làm cho tim người ta đập nhanh, lực lượng rung chuyển làm cho biển cát phía sau Dạ Minh bùng lên, ước chừng bắn lên cao gần trăm mét, mà huyết tiễn cũng bị Dạ Minh trực tiếp nắm trong tay như vậy, không thể giãy dụa tới nửa phần. Mà thân thể Dạ Minh bị Huyết Minh Truy Hồn Tiễn đẩy lùi về phía sau mang mấy chục thước.

Uy lực của Huyết Minh Truy Hồn Tiễn bị một tay Dạ Minh triệt tiêu.

Mà Diệp Vô Thần bỗng nhiên biến mất ngay giờ khắc này, năng lượng màu đỏ máu rốt cuộc cũng biến mất trong tay Dạ Minh, bạch quang chợt lóe, hắn bỗng xuất hiện ở phía dưới Dạ Minh, hắn lấy toàn bộ lực lượng còn thừa sau khi bắn ra Huyết Minh Truy Hồn Tiễn, chém ra một kiếm tối cường.

"Thương Khung Phá!!"

Thân Trảm Tinh kiếm lóng lánh kim mang vô cùng mãnh liệt, trình độ mãnh liệt hoàn toàn áp chế hào quang màu vàng trên người Dạ Minh, dưới lực lượng kim sắc lực lượng của trảm tinh, kim sắc lực lượng của Dạ Minh rõ ràng lui bước, tự tiêu tán đi hơn phân nửa. Thân kiếm từ dưới chém lên thân thể Dạ Minh, thân kiếm chưa chạm đến thân thể hắn, một đạo thương khung màu vàng đã phóng lên cao bắn thẳng đến.

Có lời đồn uy lực cực hạn của Thương Khung Phá có khả năng đánh nát thiên không, một kiếm này từng đem nghiệt long tử tinh thực lực vượt qua Diệp Vô Thần vô số lần đánh bay lên trời cao...

Oành!!

Trảm thế của Trảm Tinh kiếm bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng vô cùng lớn ngăn chặn, cứng rắn dừng ở nơi đó, rốt cuộc không thể chém tới... Bên trong kim mang một bàn tay to màu vàng chộp vào mũi kiếm Trảm Tinh kiếm, giây lát, vị trí chưởng kiếm giao tiếp, một giọt máu màu vàng chảy xuống...

Một bàn tay, vẫn như cũ là một bàn tay, Trảm Tinh kiếm chém ra "Thương Khung Phá" bị trảo của Dạ Minh nắm chặt, khó tiến thêm nữa.

Dùng không gian thuấn di đánh lén, lại sử ra chiêu thức tối cường của Trảm Tinh kiếm tấn công trước, thế nhưng lại bị hắn dùng bàn tay trực tiếp tiếp được! Giờ khắc này, Diệp Vô Thần có chút không thể tin được ánh mắt của chính mình.

Ánh mắt của Dạ Minh bị kim mang che đậy. Dạ Minh thần sắc run rẩy, hắn cảm thấy đau đớn, mà đổ máu cho hắn biết hắn đã bị thương... Hắn thế nhưng lại bị thương!

"Không tệ... Không hổ là Trảm Tinh kiếm, cho dù dùng trên tay nhân loại hèn mọn này, vẫn có uy lực lớn như thế..." Tay gắt gao bắt lấy thân kiếm màu vàng, thanh âm Dạ Minh nguyên bản bình tĩnh trở nên trầm thấp, không biết là bởi vì khuất nhục, hay là phẫn nộ. Hắn bỗng nhiên buông tay ra, một ngón tay nhẹ nhàng bắn lên thân kiếm!

Oành!!

Đó là một lực trùng kích khổng lồ mà Diệp Vô Thần chưa bao giờ cảm thụ qua, lực lượng dọc theo thân Trảm Tinh kiếm lan đến, làm cho Diệp Vô Thần như bị một vạn cân cự thạch đè lên toàn thân cùng tứ chi, chưa kịp phát ra một tiếng kêu rên, ngay khi kim sắc bạo tạc hắn cũng bay ngược ra xa, bay rất xa, rất xa, bay thẳng ra khỏi tầm mắt, Trảm Tinh kiếm rời tay bay đi, bay về phía biển cát xa xôi...

"Ca ca! Ca ca!!!"

Nhìn thấy Diệp Vô Thần bị đánh bay xa như thế, Ngưng Tuyết giống như bị một lực lượng khổng lồ nện lên người, làm cho nàng thống khổ và sợ hãi, phát ra tiếng hô to tê tâm liệt phế. Đồng Tâm song xỉ cắn chặt, ánh mắt vô cùng oán hận nhìn bàn tay của Dạ Minh, mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn liều lĩnh xông lên, cắt hắn thành trăm ngàn đoạn, nàng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hướng Diệp Vô Thần bay đi.

Phanh!

Thân thể Đồng Tâm vừa mới có động tác, trước mắt chợt lóe kim mang, nàng bỗng nhiên va vào một vách ngăn màu vàng, một âm thanh ôn tồn vang lên phía sau nàng: "Bạch Dực công chúa, Hắc Dực công chúa, xem ra các ngươi rất quan tâm tới sống chết của nhân loại đó... Yên tâm, sinh mệnh của nhân loại chỉ làm bẩn lực lượng thần thánh của ta, hắn không chết được, nhiều nhất nửa chết nửa sống mà thôi".

Một cái vách ngăn hình cầu màu vàng đường kính hai thước, bán trong suốt không biết từ khi nào xuất hiện chung quanh Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, hoàn toàn bao phủ các nàng trong đó, Đồng Tâm liên tục va chạm hai lần đều không thể đánh vỡ nó, nàng cầm Thiên Phạt Nhận, hắc ám lực của mình áp súc trên nhận tiêm, chợt đâm về phía trước.

Tư.

Lực va chạm khổng lồ làm cho Thiên Phạt Nhận suýt nữa rời khỏi tay Đồng Tâm, nhưng trên bích chướng màu vàng cũng có thêm một lỗ hổng cực kỳ nhỏ bé, sau đó chỉ trong nháy mắt lỗ hổng nho nhỏ liền được lực lượng hoàn toàn tu bổ, không còn tỳ vết. Mà không gian quá mức nhỏ hẹp, cho nên Ngưng Tuyết ở phía sau Đồng Tâm cũng bị một chút năng lượng lan đến, sắc mặt trắng bạch.

Đồng Tâm buông tha giãy dụa, chậm rãi xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Minh, nàng như muốn dùng ánh mắt của mình làm cho hắn chết một cái chết khủng bố nhất.

"Ngươi... Ngươi, tên khốn này... Ngươi dám thương tổn ca ca ta... Ta vĩnh viễn, vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi!" Ngưng Tuyết hai mắt ngấn lệ, hai tay dùng sức vuốt bích chướng màu vàng, ánh mắt mông lung bình tĩnh nhìn theo phương hướng Diệp Vô Thần biến mất... Ngày hôm qua, nàng còn vô ưu vô lự ở trong lòng ca ca, mà nay... Ác mộng, nàng hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, nếu là ác mộng, nàng lại càng hy vọng ác mộng này có thể mau chóng tỉnh lại...

"Ca ca... Ca ca!!" Nàng bất lực lớn tiếng khóc hô, ở phương xa vẫn không có thanh âm trả lời mà nàng muốn truyền đến, cũng không xuất hiện thân ảnh mà nàng khát vọng. Loại cảm giác này đáng sợ như thế.

"Bạch Dực công chúa, Hắc Dực công chúa, để cho hai vị công chúa thương tâm, Dạ Minh thật sự vạn phần thật có lỗi. Nhưng lấy thân phận cao quý của các người, nhân loại ti tiện đó căn bản không có tư cách tiếp xúc với các ngươi... Ta sẽ dẫn các ngươi trở về, đến nơi đó, thần đế bệ hạ sẽ làm các ngươi khôi phục nguyên bản, khi đó, các ngươi rất nhanh sẽ quên nhân loại ti tiện này" Dạ Minh vừa nói, tay vừa chậm rãi nâng lên, lòng bàn tay hướng về phía Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm. Không khí của Thiên Thần đại lục thật sự quá mức không sạch sẽ, hắn ngay cả một giây cũng không muốn dừng lại. Nếu hoàn thành lần tới Thiên Thần đại lục này, như vậy, hiện tại đã đến lúc hắn nên trở về.

"Ca ca... Không! Ngươi, tên khốn này, ta mới không muốn trở về đâu... Ta muốn ca ca, ngươi đem ca ca trả lại cho ta!".

"Ca ca? Ha ha ha ha..." Dạ Minh lắc đầu nở nụ cười, ôm lấy môi nói: "Nhân loại, sao xứng làm ca ca của thần chi công chúa ta... Chúng ta đi thôi, Bạch Dực công chúa, ngươi phải tin tưởng ta, khi ngươi khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ hoàn toàn quên nhân loại này tồn tại, sinh mệnh ngươi thuộc về thần linh vĩ đại nhất thế gian!"

Thân thể Dạ Minh chậm rãi dâng lên, bích chướng màu vàng vây khốn Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm cũng theo thân thể hắn mà lên cao, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...

"Không cần! Ta không cần... Thả chúng ta ra ngoài... Thả chúng ta ra ngoài! Ta muốn tìm ca ca!!"

Rắc!

Trên bầu trời trong sáng không mây bỗng nhiên tại một khắc bắn xuống thiển lam quang mang, Dạ Minh vừa nhấc đầu lên, nhìn lên trời cao, vô số băng lăng thật lớn như lưu tinh vũ điên cuồng nện xuống, toàn bộ băng lăng bắn về phía một mục tiêu... Ánh mắt hắn!!

Thân thể Dạ Minh vẫn không động, ngẩng đầu nhìn băng lăng rớt xuống, hai đôi mắt thâm thúy, lóe ra quang huy màu vàng kỳ dị, nhìn lại tựa như bầu trời bỗng nhiên xuất hiện hai mặt trời màu vàng.

Băng lăng giống như vô cùng vô tận như giáng xuống, nhưng này hai hào quang giống như thái dương màu vàng vừa xuất hiện, băng lăng đầy trời liền bị hoá khí trong nháy mắt, biến mất vô tung vô ảnh... Gần như là trong nháy mắt!

Kim mang trong mắt Dạ Minh cũng biến mất, ánh mắt dời đi, nhìn về phía Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, phía trước vách ngăn màu vàng đã hơn một người, một huyết nhân toàn thân là máu... Tay trái, vẫn như cũ là Tai Ách cung, tay phải vẫn như cũ là Trảm Tinh kiếm, mái tóc hắn đã hỗn độn, quần áo đã bị tổn hại nhiều chỗ, máu nhiễm toàn thân, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén nhìn về phía trước như cũ, càng nhiều là một loại sát khí cùng hận ý lạnh như băng, thấu tận xương.

"Ca... Ca ca... Ca ca..." Ngưng Tuyết hai tay đỡ vách ngăn, ngơ ngác nhìn bóng dáng che ở phía trước nàng, trong khoảnh khắc hai mắt mơ hồ có nước mắt. Đồng Tâm cũng yên lặng nhìn hắn, hai tay nắm thực chặt thực nhanh, tựa như muốn đem Thiên Phạt Nhận trong tay niết đoạn. Nàng từng rất thích chính mình bởi vì nàng có thể dùng lực lượng của mình bảo hộ hắn khỏi tất cả, giúp hắn hoàn thành rất nhiều chuyện... Mà hiện tại, nàng lại chỉ có thể bất lực nhìn hắn bị nhập tuyệt cảnh, mà không làm được cái gì.

"Tuyết Nhi... Đồng Tâm... Không cần sợ hãi" Hắn quay đầu lại, hướng các nàng cười nhu hòa: "Cho dù chết... Chúng ta cũng sẽ chết cùng một chỗ, không cần sợ hãi, được không?".

"...Ta không sợ... Chỉ cần có ca ca ở đây, dù ở nơi nào, ta cũng không hội sợ, nhưng ta không muốn ca ca gặp chuyện không may... Không muốn..." Ngưng Tuyết nhìn thân thể nhiễm đầy máu của hắn, nước mắt đã ướt đẫm vạt áo của nàng. Ngoại trừ năm đó xuống Đoạn Hồn uyên, nàng chưa từng thấy hắn chảy nhiều máu như vậy. Hắn nhất định bị thương rất nghiêm trọng...

"Ồ? Nhân loại, ngươi lại làm cho ta kinh ngạc một lần nữa, ngươi còn sống cũng không ngạc nhiên, nhưng ngươi còn có thể đứng trước mặt ta cũng còn tiến hành công kích, ngay cả ta cũng không thể không nói 'Không tệ'." Dạ Minh lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, đạm cười nói.

Vừa rồi một kích trong nháy mắt của Dạ Minh cũng có uy lực vô cùng khủng bố, cường độ thân thể hắn đã luyện qua vô thần bí quyết nhưng vẫn cảm thấy thân thể như bị xé rách trong nháy mắt, toàn thân mỗi một chỗ thần kinh đều đau nhức, hầu như làm cho ý thức hắn tán loạn, vì Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, hắn mới có nghị lực thật lớn không để mình hôn mê đi. Từ không trung ngã xuống là lúc hắn chỉ có cảm giác đau... Vô cùng đau, huyết lưu từ đầu, cảnh bộ, hai tay, song chưởng của hắn... Toàn thân mỗi một tấc đều có đầy máu, không đếm được có bao nhiêu vết rách che kín thân thể hắn.

Một kích đơn giản tùy ý trong nháy mắt... Đây là lực lượng của thần!

Nơi này mật độ linh khí tương đối hùng hậu, Diệp Vô Thần cắn chặt hàm răng, dùng vô thần lực bằng tốc độ nhanh nhất phục hồi toàn bộ thương thế trên người như cũ, về tới bên người Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, nhưng phục hồi nhiều vết thương như vậy, vô thần lực của hắn đã không còn chút nào... Lực lượng còn thừa thậm chí không thể chống đỡ hắn dừng ở không trung lâu được.

A...

A...

A...

Hắn há to mồm, thở hổn hển, hấp thu thiên địa linh khí nơi này, tận hết khả năng khôi phục lại lực lượng của mình.

*****

"Nhân loại hèn mọn quả nhiên ngu xuẩn, nếu ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi đó, không nhúc nhích, cho dù xoay người đào tẩu, ta cũng sẽ không ra tay ngăn trở, mà ngươi lại cố tình muốn chọn con đường phải chết... Nhân loại nhỏ bé, nhưng dám vọng tưởng lưu lại Hắc Dực cùng Bạch Dực công chúa của thần giới ta... Được rồi, ngươi đã một lòng muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi. Ngươi coi như là một nhân loại cường đại, giết ngươi, hẳn là cũng không sỉ nhục cho lực lượng của ta".

Tay chậm rãi nâng lên, lòng bàn tay hướng về thân thể Diệp Vô Thần, trên bàn tay một tầng hào quang màu vàng từ ảm đạm rất nhanh trở nên chói mắt... Nhưng một song thủ chưởng nhỏ bé này ở trong mắt Diệp Vô Thần lại vô cùng kỳ dị, như có thể che cả trời, dần dần tới gần thân thể hắn, chỉ cần một trảo có thể bóp hắn thành mảnh vụn...

Diệp Vô Thần lúc này khép kín hai mắt, toàn thân đình chỉ run rẩy, cắn chặt răng, đôi mắt vốn đầy hận quang cũng trở nên bình thản, giờ khắc này hỗn loạn đã quy về bình tĩnh.

Đánh bại hắn bằng cách nào... Thực lực của thần thánh gấp trăm ngàn lần hắn...

Huyết minh truy hồn tiễn cùng thương khung phá đều bị một tay hắn tiếp được, mặc dù thật lâu trước đây biết được lời đồn về thần chi tam thánh từ Tiểu Mạt, nhưng hôm nay mới biết, hắn đã xem nhẹ thực lực của bọn họ rất nhiều. Sự chênh lệch giữa người và thần thật sự là quá lớn, quá lớn. Người ở trước mặt thần quá hèn mọn, những lời này không giả dối chút nào. Người mạnh nhất nhân gian giới căn bản không thể sánh bằng người mạnh nhất thần giới. Có thể nói hắn là người mạnh nhất Thiên Thần đại lục, nhưng ở trước mặt thần thánh lại giống như một đứa trẻ con còn chưa biết đi.

Bằng cách nào đánh bại hắn, không để hắn mang Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đi...

Ngay cả Truy Hồn Tiễn cùng Thương Khung Phá đều bị hắn dễ dàng tiếp được, chính mình còn có cái gì dựa vào để giãy dụa trước mặt hắn... Ngay cả có được thủy lực vô cùng vô tận thì sao, cường độ thủy lực như vậy căn bản không có khả năng tạo thành nửa điểm uy hiếp đối với hắn.

Tuyết Nhi... Đồng Tâm... Tỷ tỷ... Nhu Nhu... Hoàng Nhi... Chỉ Mộng... Tiểu Mạt... Yêu nữ... Nam nhi... Tư Thần...

Nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ... Bởi vì các ngươi, ta không thể chết được, càng không thể để cho hắn mang Tuyết Nhi cùng Đồng Tâm đi..

Không thể!!!!

Như vậy...

Thân thể ta...

Sinh mệnh ta...

Tinh thần ta...

Tín niệm của ta...

Toàn bộ tất cả tất cả của ta...

Sơn xuyên...

Cây cối...

Đại địa...

Hải dương...

Không khí...

Cuồng phong...

Hỏa diễm...

Toàn bộ tất cả, tất cả...

Không được cố kỵ thân thể ta, không được cố kỵ sinh mệnh của ta, cho dù thân thể ta sẽ nổ tung, hóa thành tro bụi cũng không hề chi...

Mời các ngươi... Toàn bộ hóa thành lực lượng của ta đi!!

"Chủ nhân!!" Bỗng nhiên trong thế giới yên tĩnh truyền đến một tiếng hô hoảng sợ của Nam nhi.

Một đoàn màu vàng hào quang đến từ Dạ Minh đang khinh thường cười lạnh che kín thân thể Diệp Vô Thần, mà ngay tại lúc tiếng nam nhi vang lên, sắc mặt Dạ Minh bỗng nhiên đột biến... Là xuất hiện cực ít, hoặc là nói chưa từng có động dung kịch liệt như vậy, lực lượng hắn tác động vào Diệp Vô Thần bỗng nhiên biến mất.

Thế giới trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại... Nhưng sau im lặng là cuồng bạo vô cùng!

Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, gió tây. Gió nam, gió đông, gió tây bắc... Nhưng đây tuyệt đối không đơn thuần là gió, mà là gió bí mật mang theo lực lượng thiên nhiên vô cùng, mà vô luận gió từ hướng nào thổi tới, đều điên cuồng hướng về phía một mục tiêu... Diệp Vô Thần!

Ánh mắt hắn vẫn mấp máy như cũ, quần áo rách nát bay phần phật, toàn bộ lông tóc trên người đều dựng thẳng, mỗi một tấc da trên người đều giống như bị lực lượng nào đó loạn động. Dưới thân không biết biển cát vàng vốn yên lặng từ khi nào trở nên cuồng bạo như Bạo Phong, cát bị bốc lên, thỉnh thoảng từng đợt cát bắn lên cao như sóng triều.

"Cái này... Đây là..." Dạ Minh kinh nghi nhìn bốn phía. Đúng vậy, hắn vô cùng tin tưởng đây là lực lượng hấp thu cùng tụ tập, nhưng hắn thân là thần chi thánh tương, lại chưa bao giờ nghe nói tới phương thức hấp thu kinh người như thế, càng chưa từng nghe qua tốc độ hấp thu làm cho người ta sợ hãi như thế, cho dù là một người bỏ lực lượng của mình truyền cho một người khác cũng tuyệt đối không thể đạt tới tốc độ khủng bố như thế. Hơn nữa, trong lực lượng này có phong lực, viêm lực, thủy lực, thổ lực tinh thuần... Toàn bộ là tự nhiên lực, toàn bộ đều tồn tại, hơn nữa toàn bộ bị Diệp Vô Thần hấp thu vào trong cơ thể.

Không nói đến việc Diệp Vô Thần làm sao lấy được phương thức hấp thu lực lượng thiên nhiên này, mà tốc độ cùng biên độ hấp thu dũng mãnh như vậy, cho dù là hắn cũng không khả năng thừa nhận trụ... Nhưng nhân loại này lại chịu được qua mười giây, một phàm nhân chi khu thế nhưng không bị nổ tan xác mà chết!

Thống khổ, thân thể sắp tới cực hạn nổ tung... Đây là cảm giác duy nhất của Diệp Vô Thần.

Mà thống khổ qua đi, hắn đã không còn cảm giác gì, trong thế giới trống rỗng, còn lại duy nhất một tia tín niệm cuối cùng... Đánh bại Dạ Minh!

Hắn lựa chọn đánh cược tất cả.

Lực lượng đã muốn ngưng tụ đến trình độ đủ uy hiếp Dạ Minh, hắn cuối cùng không thể bảo trì trầm mặc, thuấn di đến trước người Diệp Vô Thần, trọng quyền màu vàng hung hăng oanh kích ở trước ngực Diệp Vô Thần...

Oanh!

Không gian đều chấn động hồi lâu, mà thân thể Diệp Vô Thần... không lui một bước, không chút sứt mẻ vẫn đứng ở nơi đó, vẻ mặt vô cùng tái nhợt, im lặng, không có lộ ra chút thống khổ nào.

Dạ Minh thu tay, yên lặng nhìn thoáng qua lòng bàn tay chính mình, thấp giọng nói: "A, có thể hoàn toàn thừa nhận hai thành lực lượng của ta, nhân loại này... Bắt đầu làm cho ta cảm thấy hứng thú. Hừ, có thể được Nam Hoàng chi kiếm cùng Bắc Đế chi cung đồng thời nhận chủ, quả nhiên không đơn giản".

"Nhưng... Ngươi cho là như vậy đủ để đánh bại Dạ Minh ta thì quá ngây thơ rồi... Cho dù ngươi hội tụ toàn bộ lực lượng của nơi hèn mọn này vào thân mình, cũng không thể làm được gì!".

Thần kiêu ngạo đình chỉ công kích đối với Diệp Vô Thần, thân thể thối lui, hai tay ôm ngực, ở trong kiếm quang, im lặng nhìn Diệp Vô Thần ngưng tụ lực lượng, thần sắc trên mặt đầy hứng thú, bởi vì lực lượng cường đại mà hắn rất tự phụ ở trước mặt nhân loại, hắn đang chờ đợi xem đến tột cùng Diệp Vô Thần có thể đến trình độ nào.

"Ca ca..." Ngưng Tuyết nhỏ giọng nỉ non, nhẹ nhàng gọi hắn. Do lực lượng màu vàng cách trở, nàng không cảm giác được khí lưu bắt đầu hỗn loạn, nhưng nàng biết, trên người hắn nhất định đã xảy ra gì đó. Nàng dùng toàn bộ tín niệm cầu nguyện cho hắn đả bại Dạ Minh, cùng các nàng trở về nhà, vĩnh viễn sẽ không gặp người xấu như vậy nữa.

Mà, cho dù Diệp Vô Thần hầu như tiêu hao hết sinh mệnh chính mình, hắn cũng căn bản không có khả năng hấp thu toàn bộ lực lượng của Thiên Thần đại lục, ngay cả bách phân chi nhất cũng không khả năng làm được. Sau nửa phần chung, tự nhiên lực điên cuồng bắt đầu hòa hoãn hơn, đôi mắt của Diệp Vô Thần khép kín rốt cuộc cũng mở ra... Hiện ra là ánh mắt màu tro tàn, không có chút thần thái nào.

Tai ách cung hóa thành huyết sắc hào quang bắn vào mi tâm Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần hai tay cầm kiếm, nâng trảm tinh kiếm lên cao, động tác thong thả mà cứng ngắc, tựa như một người gỗ.

"Đây là cực hạn của ngươi?" Dạ Minh buông hai tay ôm ở trước ngực xuống, ánh mắt nheo lại, thản nhiên nói:"Nhân loại, ngươi thực không tệ, lại làm cho ta kinh hãi, nhưng... Cũng chỉ như thế, không tiếc thiêu đốt sinh mệnh lực còn thừa của mình để đổi lấy lực lượng thiên nhiên, phương pháp ngu xuẩn nhất của ngươi nhưng thật ra khá kinh người. A, cái này cũng có thể đã vượt qua cực hạn của nhân loại. Ngươi có thể đã chết. Cho dù ta không giết ngươi, sinh mệnh lực của ngươi hầu như đã tiêu tán hết, ngươi cơ bản cũng sống không được bao lâu, một khi đã như vậy, ta đây liền cho ngươi một cái chết quang vinh... Cho ngươi chết dưới tay Dạ Minh ta, nhân loại thứ nhất ta tự tay giết chết!"

"Tinh..."

Đôi môi đang khép mở, tái nhợt không có chút huyết sắc, bỗng tràn ra một âm phù mơ hồ... Thanh âm này lại xa lạ như vậy, ngay cả Ngưng Tuyết cách hắn rất gần cũng không dám tin tưởng đó là thanh âm của ca ca.

"Tinh?" Dạ Minh hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Thần..."

Dạ Minh: "..."

Kim mang, lại là kim mang... Nhưng lần này trảm tinh kiếm hiển lộ ra kim mang lại hoàn toàn khác trước, không hề đơn thuần là mũi nhọn màu vàng, mà hỏa diễm màu vàng lấy thân kiếm làm trung tâm dấy lên, trong khoảnh khắc lan tràn tới toàn thân Diệp Vô Thần, kim hỏa hừng hực sôi trào, một cỗ uy áp khủng bố hầu như làm cho thiên không, đại địa đều hoàn toàn biến thành yên lặng, bao phủ cả thiên địa...

Dạ Minh thần sắc rốt cuộc lại biến hóa, thần sắc khinh miệt lúc này đã bị thay thế bởi một loại khiếp sợ cực độ, cũng là hỏa diễm màu vàng, nhưng kim viêm đến từ trảm tinh kiếm so với kim viêm từ lực lượng của hắn dấy lên tinh thuần hơn đâu chỉ trăm ngàn lần, mãnh liệt hơn đâu chỉ trăm ngàn lần, hỏa diễm này đã làm cho lòng hắn run rẩy... Hắn vừa muốn nâng hai tay lên, lại hoảng sợ phát hiện cánh tay cứng ngắc giống như hóa thành sắt đá, không chỉ có là cánh tay, toàn thân hắn đều bị một cỗ lực lượng tập trung, ngay cả hắn đều không thể kháng cự, không thể động đậy.

"Đây là... Đây là..." Đồng tử trong mắt Dạ Minh kịch liệt co rút lại, kim mang trên người hắn cũng thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt, liều mạng muốn giãy khỏi lực lượng phong tỏa, hắn bắt đầu sợ hãi, trong miệng Diệp Vô Thần thốt ra hai chữ nọ, hiện tại hắn đã ý thức được ý nghĩa của nó.

Tinh Thần Diệt... một thức tối cường trong truyền thuyết của Trảm Tinh Kiếm, lời đồn một kiếm nghịch thiên có thể hủy diệt tinh thần!

Hắn... Một nhân loại thế nhưng lạ có năng lực sử dụng chiêu Tinh Thần Diệt này! Hắn không thể tin được, nhưng lực lượng tập trung này, lại làm cho hắn không thể không tin, ngoại trừ chiêu thức nghịch thiên này, có cái gì có thể làm cho một nhân loại tạo thành bóng ma sợ hãi đối với hắn chứ.

"Diệt..."

Ba chữ vô cùng khô khan, gian nan phát ra từ trong miệng Diệp Vô Thần, trảm tinh kiếm đang giơ lên cao, mang theo hỏa diễm màu vàng thiêu đốt, vô cùng thong thả chém xuống...

Kim mang bắn tới mặt Dạ Minh, kiếm chưa chạm đến thân thể hắn, hỏa diễm màu vàng đã bao vây toàn thân hắn, hắn kêu một tiếng tuyệt vọng nhất từ lúc chào đời tới nay...

Khoảnh khắc đó, thiên địa bất ngờ thay đổi. Thế giới bị nhiễm thành thuần túy màu vàng, trừ màu đó ra, không còn có tạp sắc gì khác... Mà dần dần, màu vàng lại biến thành màu trắng, không phải màu sắc biến hóa, mà là tất cả nguyên tố trong không gian đều bị hủy diệt, thị giác, đã hoàn toàn mất đi tác dụng. Nơi này đã không còn màu sắc, đã không còn thanh âm, đã không còn hương vị, đã không còn xúc giác... Cái gì cũng không có. Tất cả, tất cả đều hóa thành hư vô, trở thành không gian hỗn độn nhỏ bé như hạt.

Đại địa bỗng nhiên rung động hẳn lên, vô số người trở tay không kịp té lăn quay trên đất. Chấn động, bọn họ bản năng nghĩ tới chấn động, mà phía tây của Thiên Thần đại lục chấn động càng kịch liệt. Đại địa run rẩy giằng co thật lâu, mọi người chóng mặt, ngơ ngác nhìn về bầu trời phía tây... Bởi vì nơi đó bầu trời lại là màu vàng!

Mà giờ phút này toàn bộ người Nam Hoàng Tông cũng là người mất bình tĩnh, lực lượng cùng máu của bọn họ đều cuồng loạn, sôi trào, đó là một loại hưng phấn sôi trào. Dưới một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt, bọn họ hầu như là không tự chủ được chạy ra khỏi phòng, phấn chấn nhìn tây phương, kim mang đầy trời, cùng lực lượng và máu bọn họ sinh ra cộng minh mãnh liệt nhất từ trước tới nay.

Mà loại cảm giác mãnh liệt này, làm cho ba người Viêm Thiên Uy, Viêm Đoạn Thương, Viêm Cung Lạc bọn họ vừa phấn chấn vừa kinh hãi, bởi vì bọn họ biết, đây là lực lượng của Nam Hoàng kiếm!

Mà người có lực lượng đáng sợ làm cho toàn thân bọn họ run rẩy, không chịu khống chế, đang ở phía tây... Chẳng lẽ là chủ nhân đang chiến đấu với người kia!?

Trên người chủ nhân thì ra vẫn còn cất dấu lực lượng nghịch thiên, không thể tưởng tượng như thế!

-o0o-

Crypto.com Exchange

Chương (1-497)