← Ch.435 | Ch.437 → |
Ca ca...
Ca ca...
Ca ca...
Ai? Là ai đang gọi ta?
Thanh âm hay quá... Chủ nhân của thanh âm này nhất định cũng rất đẹp, rất đẹp đi.
Ta rõ ràng chưa từng nghe qua thanh âm này mới đúng, vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy. Cách xưng hô của nàng, còn có loại cảm giác này, sao giống như vậy...
Tuyết Nhi.
Ý thức của ta đã tỉnh lại sao... Ta rốt cuộc có chết hay không? Vì sao ta vẫn còn sống...
Là cái gì nhỏ giọt ở trên mặt ta, cảm giác thực ấm áp, chảy vào trong miệng... Đó là hương vị mằn mặn, nước mắt sao?
Thân thể ta sao lại ấm áp như vậy, sinh mệnh lực không phải đã bị ta thiêu đốt sao, vì sao khôi phục nhanh như vậy... Ý thức, càng ngày càng thanh tỉnh, cái cảm giác sinh mệnh đã mất đi, bỗng nhiên tứ chi rất nhanh khôi phục tri giác, máu khôi phục lưu động, thậm chí, đã nghe được thanh âm trái tim nhảy lên.
Đằng đằng! Đây là... Sinh mệnh lực! Là sinh mệnh lực mà ta luôn tìm kiếm!
Là ai, ai có sinh mệnh lực cường đại tinh thuần như thế!
Ca ca...
Ca ca...
Ý thức, thính giác, càng ngày càng rõ ràng, mí mắt Diệp Vô Thần giật giật, rốt cuộc cũng gian nan mở được mắt ra. Đập vào mắt là một mảng bạch quang tinh thuần. Trắng là mềm nhẹ như vậy, không có gây cho hắn nửa điểm chói mắt.
"Ca ca" Nhìn hắn cuối cùng đã tỉnh lại, nàng ngồi xổm trên đất, gắt gao ôm hắn vào trong lòng, một đôi cánh chim trắng noãn từ phía sau cong lên phía trước, bao bọc lấy toàn bộ thân thể hắn và chính mình, ôm chặt lấy nhau, từng giọt sinh mệnh lệ thánh khiết chảy xuống, rơi trên mặt hắn.
Diệp Vô Thần ánh mắt ở trong hoảng hốt mê ly, nhìn gương mặt gần trong gang tấc... Bởi vì, người hắn nhìn thấy chân chính là tiên nữ.
Nàng rất đẹp...
Không, có lẽ dùng hai từ "rất đẹp" của nhân loại cũng không đủ để diễn tả vẻ xinh đẹp của nàng, dù Diệp Vô Thần tài hoa trác tuyệt, học thức thông thiên, lúc này lại căn bản tìm không thấy một từ nào có thể dùng để hình dung vẻ tuyệt mỹ này. Nàng xinh đẹp sớm đã vượt qua tưởng tượng của nhân loại, đẹp như mộng ảo.
Đây là một không gian thuần một màu trắng, tóc nàng màu trắng, xiêm y màu trắng, quần áo vẫn quen thuộc như vậy, vẫn như cũ không nhiễm một hạt bụi, so với hắn biết lớn rất nhiều, phía sau nàng có hai cánh chim trắng noãn không tỳ vết... Thiên sứ, hắn không tự chủ được nghĩ tới hai chữ này.
"Ngươi là... Tuyết Nhi?".
Hắn run run vươn tay của mình ra, muốn vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng lập tức, hắn lại lặng lẽ buông xuống, không phải hắn không còn khí lực, mà là giờ phút này nàng xinh đẹp thánh khiết đến mức hắn không dám chạm vào.
Nàng nắm tay hắn, đặt lên chính mặt mình, để nàng cảm thụ được nhiệt độ của bàn tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta là Tuyết Nhi, là Tuyết Nhi của ca ca, cả đời này vĩnh viễn đều là Tuyết Nhi của ca ca".
Diệp Vô Thần nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tuyết Nhi của ta quả nhiên là tiên nữ".
"Ca ca..." Nàng càng thêm dùng sức ôm chặt hắn, giống như muốn đem chính mình cùng hắn hòa hợp cùng nhau, mãi không rời, chết cũng cùng chết một chỗ. Cho tới bây giờ nàng chỉ có bị hắn ôm vào trong ngực, rốt cuộc bây giờ đã được ôm hắn vào trong lòng của mình, cho tới bây giờ nàng chỉ có được hắn bảo hộ, bây giờ nàng rốt cuộc cũng dùng lực lượng của chính mình lại một lần nữa đem sinh mệnh hắn trở về, nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: "Ta mong mình không phải là tiên nữ... Nếu ta vẫn là cô gái xấu xí bị vứt bỏ kia thì thật tốt... Như vậy ta có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ca ca, không ai chia rẽ chúng ta".
"Tuyết Nhi..."
Hắn thấy Tuyết Nhi đã thay đổi, từ một cô gái biến thành một tiên nữ chân chính. Vết thương trên mặt đã biến mất không thấy, tuổi, xấp xỉ với hắn, nàng là nữ nhi thần đế, là Bạch Dực công chúa của Thần Chi đại lục, là thần nữ cao quý mà nhân loại chỉ có thể nhìn lên... Nhưng nàng vẫn là Tuyết Nhi của hắn như cũ, vẫn yêu thương hắn như cũ. Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn, nàng thà rằng làm cô gái xấu xí kia.
Đôi môi mềm mại của Ngưng Tuyết hôn lên đôi môi khô héo của Diệp Vô Thần, Ngưng Tuyết giống như khóc giống như cười, nhẹ nhàng hôn hắn, hưởng thụ cái ôn tồn cuối cùng này. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, vuốt ve mặt hắn, một lần lại một lần, nước mắt, từ đầu đến cuối không ngừng tuôn trào.
"Ca ca, ta phải đi" Nàng nhẹ nhàng nói ra một câu làm cho lòng đau như bị kim đâm.
"Tuyết Nhi..."
"Ta biết... Ta biết ca ca không muốn ta đi, nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác" Thần nữ đang khóc, khóc là như vậy, hai cánh chim trắng noãn mở ra: "Dạ Minh quá cường đại, chúng ta căn bản không có khả năng ngăn cản, chúng ta giãy dụa như thế nào cũng vĩnh viễn không có kết quả thứ hai, chỉ càng thêm hại ca ca..."
"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi..."
Đau, hối, hận... Hận chính mình, giống như ngàn vạn nhát đao hung hăng đâm vào tim hắn. Đây là một loại đau đớn chưa từng có, hận chưa từng có.
Đôi mắt Diệp Vô Thần bị hơi nước che lấp, rốt cuộc ngưng tụ thành giọt lệ, dọc theo khuôn mặt lạnh như băng chảy xuống.
Lần đầu tiên, hắn rơi lệ.
Ngưng Tuyết nhẹ nhàng cúi đầu, trên mặt lộ ra tư thái vô cùng thành kính, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của hắn, nước mắt chui xuống cổ, trong nước mắt nàng cất tiếng cười nhẹ: "Ca ca, thì ra ngươi cũng rơi lệ... Đây là lần đầu tiên ta thấy ca ca rơi lệ, lần đầu tiên ca ca rơi lệ là vì ta... Ta thực... Thật là cao hứng..."
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên hắn đã vì nàng mà rơi lệ đầu tiên, cũng là lần đầu tiên hắn rơi lệ ở Thiên Thần đại lục.
"Ca ca, đừng khóc... Ca ca, năm đó ngươi từng nói qua, ngươi tin tưởng vận mệnh, thực lực chưa đạt tới vẫn có thể chống lại vận mệnh phía trước, ngươi theo vận mệnh chỉ thị bước từng bước một. Ca ca tin tưởng thiên mệnh của ta cùng ca ca sao... Từ khi chúng ta gặp nhau, vận mệnh của chúng ta đã gắn liền với nhau, ngay cả vĩnh viễn chia lìa, cũng sẽ vĩnh viễn không quên đối phương. Bất quá, ta vẫn nói, chúng ta chia lìa chỉ là tạm thời tách ra, bởi vì ca ca sẽ đi tìm ta... Nhất định sẽ đi tìm ta... Ca ca, ta chờ ngươi, ở thần giới chờ ngươi, chờ ngươi cường đại đến trình độ có thể đánh bại Dạ Minh, đánh bại mẫu thân ta... Sau đó, ta có thể vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ca ca... Cũng không phải tách ra nữa..."
Nàng, Ngưng Tuyết, sớm khóc không thành tiếng, vì bảo toàn sinh mệnh cho Diệp Vô Thần, nàng đã nhất định phải theo Dạ Minh rời đi, trở lại Thần Chi đại lục. Nhưng nàng biết, hắn nhất định sẽ liều lĩnh tìm kiếm phương pháp đi Thần Chi đại lục tìm nàng... Nàng không có khuyên hắn không cần vì nàng mà đến địa phương nguy hiểm đó, bởi vì nàng hiểu ca ca của mình, nàng biết không thể khuyên được, hắn đều nhất định sẽ đi tìm nàng, đem nàng mang về bên cạnh mình... Cho nên, nàng chờ hắn... Nếu hắn vĩnh viễn không xuất hiện, nàng vẫn sẽ vĩnh viễn chờ đợi.
"Cho nên, ca ca, vì tương lai chúng ta, ca ca nhất định phải đủ cường đại để đi tìm ta, được không? Đáp ứng ta... Ca ca, khi nào có thể đánh bại Dạ Minh, lại đi tìm ta, được không... Đáp ứng ta..."
Thế giới màu trắng bắt đầu chấn động rất nhỏ, chấn động dần dần trở nên kịch liệt, đó là điềm báo kết giới thánh quang vĩnh hằng không thể tiếp tục duy trì.
Diệp Vô Thần không trả lời nàng, ngơ ngác vẻ xinh đẹp hư ảo của Ngưng Tuyết, bên tai, trong lòng, quanh quẩn mỗi một câu nói của nàng, từ nước mắt ngưng tụ thành ngôn ngữ...
Nàng đưa tay đến trước mặt Diệp Vô Thần, lòng bàn tay tuyết trắng nhẹ nhàng nắm toàn thân tử sắc tiểu tử, nhẹ nhàng cầm nó trong lòng bàn tay: "Đây là ca ca tặng cho ta, tiểu tử đã bảo hộ ta, ta sẽ nuôi nó lớn, và chờ ca ca..."
Ngưng Tuyết đã khóc lâu lắm, lâu lắm, nhưng nước mắt nàng vẫn không đình chỉ như cũ, là thương tâm lớn cỡ nào, đau lòng lớn cỡ nào mới làm cho một thần nữ chảy nhiều nước mắt như vậy. Hầu như toàn bộ nước mắt của cả đời nàng đều chỉ vì một người. Các nàng gặp nhau, gắn bó, yêu thương... Sau môt thời gian vô cùng tốt đẹp, lại là một hồi tê tâm liệt phế, chia lìa, vì sao để cho bọn họ gặp nhau.
Ngay cả đau như vậy, nàng cũng chưa từng hối hận vì đã gặp hắn... Nàng không dám nghĩ đến thời gian sau này không có hắn bên cạnh nên vượt qua như thế nào, nhưng nàng càng sợ hãi nếu lúc trước không gặp được hắn, sinh mệnh của mình sẽ không trọn vẹn.
Nàng cúi đầu, hôn lên mặt hắn, cánh chim trắng noãn mở ra, rốt cuộc cũng buông thân thể hắn ra, nhẹ nhàng rời đi.
"Tuyết Nhi..."
Thân thể Ngưng Tuyết kịch liệt run run, nàng nhìn Diệp Vô Thần một lần cuối cùng, thống khổ nhắm hai mắt lại, một tay ôm lấy Đồng Tâm đã hôn mê khi nàng phá vỡ kết giới màu vàng, thân thể nhập vào trong thế giới trắng xoá, ly khai khỏi tầm mắt Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần ngơ ngác nhìn vị trí Ngưng Tuyết biến mất, ánh mắt, chậm rãi mất đi tiêu cự...
Hắn, rốt cuộc đã mất Ngưng Tuyết... Bọn họ rốt cuộc đã bị tách ra...
Nàng là một nửa sinh mệnh của hắn, không có nàng, hắn ngay cả còn sống, cũng chỉ là một linh hồn không trọn vẹn, tâm không trọn vẹn.
Đau... Rất đau, thống khổ đã không còn cảm giác thống khổ. Lòng như bị xé rách, linh hồn bị xé rách... Đó là một loại dung nhập, toàn thân mỗi một giọt máu, mỗi một gân mạch, mỗi một tế bào đều đau và hận.
Rõ ràng thân thể không còn khí lực, lại có thể cắn môi chảy máu, hai móng tay đã đâm thật sâu vào trong thịt, máu nhiễm lòng bàn tay.
"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi... Đồng Tâm... Ha ha, ha ha... Ha ha ha ha!".
Hắn bỗng nhiên cười phá lên, cười thống khổ và thê thảm, lúc này hắn không phải Tà Đế đã làm cho Thiên Thần đại lục run rẩy, mà là một linh hồn bất lực đã đánh mất tất cả thứ quan trọng nhất với mình... Có được lực lượng tối cường của Thiên Thần đại lục, uy danh tối cao, uy vọng tối cao, thế lực tối cường thì sao, hắn vẫn không thể bảo hộ Tuyết Nhi cùng Đồng Tâm, trơ mắt nhìn các nàng bị bắt đi.
Phốc... Một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra, ý thức hắn đã ở trong thống khổ thật sâu lại tan rã, trước mắt ở trong nhiều điểm màu đỏ tươi trở nên mơ hồ.
Ngủ đi... Ngủ cũng tốt, có thể quên, ngủ là có thể không phải thừa nhận thống khổ lớn như vậy, ngủ... Sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ phát hiện cái này chỉ là một giấc mộng... Giấc mộng hư ảo mà tàn nhẫn.
Ý thức phập phù di động, rốt cuộc hóa thành trống rỗng, lại hóa thành một mảng hắc ám.
-o0o-
*****
Ngưng Tuyết ôm Đồng Tâm, từ trong kết giới thánh quang vĩnh hằng màu trắng người nhẹ nhàng bay lên, phiêu phù ở trước mặt Dạ Minh. Nàng cùng Đồng Tâm từng là cô gái nho nhỏ bên cạnh Diệp Vô Thần, mà giờ phút này Đồng Tâm vẫn là kia cô gái tóc đen mắt đen như trước, nhưng Ngưng Tuyết đã mở ra bạch dực, hóa thành bạch dực thần nữ.
Kết giới thánh quang vĩnh hằng đang dao động, nhưng vẫn chưa tiêu tán, nàng tận khả năng chống đỡ nó tồn tại.
"Bạch Dực công chúa..." Dạ Minh nhìn chằm chằm Bạch Dực đã thật lâu không gặp mặt, bên trong thanh âm có phần mất tự nhiên.
"Ta cùng ngươi trở về" Ngưng Tuyết đã lau khô nước mắt, nhưng vẫn không thể dấu vẻ lưu luyến thật sâu trong mắt. Nàng nhìn thánh khiết bạch mang phía dưới, chỉ có nàng mới có thể nhìn xuyên thấu kết giới, thấy rõ tất cả bên trong, ánh mắt sương mù dục toái, nàng nhẹ nhàng nói: "Nhưng ngươi không được thương tổn người nơi này, nếu không, ta lập tức sẽ chết trước mặt ngươi!"
Thanh âm mềm nhẹ thánh khiết làm cho người ta lâm vào say mê lại ẩn chứa quyết tâm cứng rắn như Ngọc Thạch, Dạ Minh nhíu mày, hắn đang đợi khi kết giới thánh quang vĩnh hằng biến mất, sau đó tự tay giết chết nhân loại kia, nhấm nháp hương vị đưa hắn đến tử vong, đây là vì cao ngạo, đồng thời, hắn đã mơ hồ ngửi được, nếu hắn còn một chút cảm giác sợ hãi nhân loại này, tương lai có lẽ sẽ mang đến cho hắn một hồi tai nan thật lớn.
"Bạch Dực công chúa, ngươi sa đọa quá" Hắn trầm mặc nói.
"Là ta sa đọa. Nếu có thể, ta tình nguyện bồi hắn xuống địa ngục, cũng không nguyện trở lại Thần Chi đại lục" Ngưng Tuyết ánh mắt si ngốc, vẫn nhìn Diệp Vô Thần đã không còn tiếng động, không nhìn Dạ Minh lấy một cái. Sa đọa... Nếu đây là sa đọa, nàng hy vọng chính mình vĩnh viễn sa đọa cỡ nào, vĩnh viễn không có người ngăn cản nàng sa đọa.
Thanh âm Dạ Minh vững vàng mang chút lãnh ý: "Lấy thân phận tôn quý của ngươi, sao có thể động tình với nhân loại ti tiện này, nếu để thần đế bệ hạ biết, nàng nhất định sẽ rất giận dữ, ngươi, Bạch Dực công chúa, cũng sẽ bị toàn bộ chúng thần cười nhạo... Để ta kết liễu hắn đi, hắn đã chết, ngươi có thể hoàn toàn quên hắn".
Kết giới thánh quang vĩnh hằng rung chuyển, bắt đầu thu nhỏ phạm vi, càng ngày càng yếu, Dạ Minh cũng chậm rãi nâng tay lên.
"Tốt, như ngươi mong muốn, hiện tại ta căn bản không có khả năng ngăn cản ngươi giết hắn... Ngươi có thể giết hắn, nhưng nếu như hắn bị nửa điểm thương tổn, ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi... Đồng thời hủy diệt sinh mệnh cùng quang minh thánh châu trong cơ thể ta!" Ngưng Tuyết chuyển mục quang, thanh âm bình thản như gió nhẹ, đơn thuần nước.
"Ngươi!"
Một tiếng vang nhỏ, kết giới thuần bạch biến mất, nguyên bản biển cát vàng bị bạch quang bao trùm giờ lại hiển lộ ra, thân thể Diệp Vô Thần lẳng lặng phiêu phù trên cát vàng, vô thanh vô tức. Hắn thiêu đốt sinh mệnh lực để khuếch trương năng lực hấp thu của Vô Thần Quyết, nguyên bản không thể sống thêm lâu lắm, nhưng Dạ Minh biết, khi Bạch Dực công chúa khôi phục lực lượng cùng trí nhớ, mệnh lực lượng trong hỗn độn không gian tối thuần khiết của nàng có thể trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn khôi phục sinh mệnh lực cho hắn...
Một gã nhân loại làm cho hắn phải nhấm nháp cảm giác sợ hãi tử vong, lại được Nam Hoàng chi kiếm cùng Bắc Đế chi cung thừa nhận, còn được Bạch Dực công chúa si tâm như thế...
Người này nếu không ngoại trừ, sau này trong lòng hắn nhất định giống như có tạp trụ vậy!
Nhưng, nếu Bạch Dực công chúa làm như lời nàng nói...
Dạ Minh hai tay nắm chặt, ánh mắt thay đổi phức tạp, hắn cuối cùng liếc mắt nhìn Diệp Vô Thần một cái, quay mạnh đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ! Bạch Dực công chúa đã phân phó, Dạ Minh nào dám không nghe! Thế giới hèn mọn này chỉ biết làm bẩn thân thể người, nơi này, còn có nhân loại này, rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn ngươi!"
"Ngươi, ngoại trừ có lực lượng của thần, còn lại không có thần, vĩnh viễn sẽ không biết" Ngưng Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, lắc đầu thương hại. Nàng không dám nhìn Diệp Vô Thần, nếu không, nàng sợ chính mình không khống chế được mà trở lại ôm chặt lấy hắn, không thể rời đi.
"... Hừ!" Dạ Minh hừ lạnh một tiếng rồi chuyển thân đi, vung tay lên, thân thể Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm lại bị một màn hào quang màu vàng sở bao phủ, trên người chợt lóe kim mang, thân thể ba người đồng thời biến mất tại nơi đó, khi xuất hiện lại đã ở nơi cực xa xôi.
Trên đám mây, cực cao thiên không, ở độ cao này, nàng hầu như có thể thấy rõ toàn cảnh Thiên Thần đại lục, nhưng không thể nhìn thấy thân ảnh Diệp Vô Thần... Bên trong không một tiếng động, nước mắt lại chảy xuống giống như vô cùng vô tận, nàng ngẩng chiếc cổ tuyết trắng lên, làm cho nước mắt ngưng tụ ở hốc mắt không chảy xuống, ôm chặt Đồng Tâm trong lòng, mê man về tương lai của chính mình...
Ca ca...
Tuổi nàng gấp hắn vài lần, có lẽ là hơn mười lần, mấy chục lần, nhưng nàng vĩnh viễn gọi hắn là "Ca ca". Nàng sợ hắn sẽ liều lĩnh đi Thần Chi đại lục tìm nàng, nàng tình nguyện để hắn quên, vĩnh viễn không cần nhớ lại nàng, như vậy hắn có thể không phải thống khổ, lại càng không gặp nguy hiểm, cứ ở lại Thiên Thần đại lục thuộc về hắn, hắn có thể Phúc Vũ Phiên Vân, tiêu dao cả đời, ai cũng không thể thương tổn hắn, lại có nhiều người yêu hắn như vậy, chiếu cố hắn... Như vậy, toàn bộ đau thương, tưởng niệm, bi thương, nước mắt, đều chỉ cần một mình nàng gánh vác là tốt rồi.
Nhưng, nàng lại ích kỷ hy vọng hắn sẽ trở nên cường đại, cường đại đến mức đả bại cả thần giới để mang nàng rời đi, cường đại đến mức ai cũng không thể cướp nàng khỏi hắn... Bởi vì, nàng thực không muốn rời xa hắn. Hắn từng nói, nàng là một nửa sinh mệnh của hắn, mà hắn lại hầu như là toàn bộ sinh mệnh của nàng. Đã không có hắn tồn tại, nàng bất quá là một cái xác không hồn.
Ca ca, ngươi tin tưởng ta, vận mệnh của chúng ta đã liên kết chặt chẽ, vĩnh viễn sẽ không rời...
Vĩnh viễn sẽ không.
Ngay cả hỗn độn phá toái, thiên địa sụp đổ, sông cạn đá mòn, chúng ta vĩnh viễn không có quên đối phương...
Vĩnh viễn sẽ không.
...
Trên bầu trời, thái dương màu vàng đã biến mất, không khí nóng rực cũng dịu đi, cổ khí tức khổng lồ làm cho toàn bộ cao thủ trên đại lục mặt vàng như đất cũng biến mất. Một hồi khủng hoảng bỗng nhiên tới, lại bỗng nhiên tiêu tán vô hình. Nhưng thời gian rất lâu sau đó, mọi ngươi đều đàm luận chung quanh đề tài làm cho người ta run rẩy này, trong đại sự ký của Thiên Thần đại lục cũng ghi chép lại chuyện này.
Diệp Vô Thần từ trên trời giáng xuống, ở trong bạch quang chợt lóe, hắn đã xuất hiện trong tiểu viện của Diệp gia, khi xuất hiện, hắn vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý thức, tóc rối tung, trên quần áo rách nát nhiễm đầy vết máu, nhất thời làm cho mọi người Diệp gia sợ hãi, vội vàng đưa hắn về phòng. Mà người Tà Tông ẩn trong Diệp gia lại sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng bằng tốc độ nhanh nhất thông cáo cho đám người Viêm Thiên Uy ở cách xa ngoài ngàn dặm, nhất thời, toàn bộ thủ lĩnh tối cao của Tà Tông, Bắc Đế Tông, Nam Hoàng Tông ngày đêm chạy tới Diệp gia, âm thầm bảo hộ Diệp Vô Thần.
Đến tột cùng là ai, lại có thể bức bách hắn đến như thế?
Là kẻ đáng sợ toàn thân màu vàng xuất hiện ngày đó sao?
Hắn hô hấp, tim đập vẫn vững vàng, sắc mặt bình thường, toàn thân ngoại trừ quần áo dính máu, thì bên trong không có vết thương hoặc nội thương gì, nhưng một ngày đi qua, hai ngày đi qua... Lực lượng của hắn cũng hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Bảy ngày... Mười ngày... Mười lăm ngày... Ba mươi ngày.
Hắn vẫn không tỉnh lại.
Hơn nữa, Ngưng Tuyết còn có Đồng Tâm chưa bao giờ hội rời khỏi hắn, lúc này lại không thấy xuất hiện, giống như bỗng nhiên biến mất.
Hoa Thủy Nhu ngày đêm cực nhọc, không rời hắn một tấc cũng, chiếu cố tới hắn, thường xuyên yên lặng ở trước giường nhìn hắn, trộm lau nước mắt. Trên dưới Diệp gia lại một lần nữa vì Diệp Vô Thần mà lâm vào ảm đạm, nguyên bản không khí tràn ngập vui mừng vì Vương Văn Xu có thai cũng bị hòa tan rất nhiều.
Mà bên trong Diệp gia, biến hóa lớn nhất là Tiểu Mạt. Nàng từ ngày Diệp Vô Thần trở về liền trở nên cực kì lạnh lùng, ngoại trừ nhìn Diệp Vô Thần, không bao giờ nói một câu, đối với những người khác, bao gồm cả cha mẹ Diệp Vô Thần đều không để ý tới, suốt một tháng, lại chưa từng rơi lệ, chỉ có bên trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên hận quang hỗn loạn, lơ đãng phóng xuất ra sát khí làm cho những thủ hộ ở nơi bí mật gần đó kinh sợ.
Chỉ có nàng biết chuyện gì xảy ra với Diệp Vô Thần.
Các nàng bị Diệp Vô Thần mang đi, nhưng không được hắn mang về.
Ngưng Tuyết, Đồng Tâm, Thần Chi đại lục Bạch Dực công chúa cùng Hắc Dực công chúa, rốt cuộc đã bị mang đi. Với tình cảm yêu thương của hắn đối với các nàng, nàng có thể cảm thụ được lòng hắn đau đến cỡ nào.
Hắn không bị thương, cho dù bị thương cũng sẽ rất nhanh khép lại. Nhưng hắn không tỉnh lại... Bởi vì hắn đang trốn tránh, tỉnh lại, liền đối mặt với thống khổ vì mất đi Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, sẽ đối mặt với hối hận vì chính mình không thể bảo hộ các nàng... Có thể làm cho hắn trốn tránh như thế, đây là loại đau lòng thế nào.
Long Hoàng Nhi thân là thê tử của Diệp Vô Thần, hầu như cả ngày đều ở Diệp gia, ngay cả lâm triều cũng là không yên lòng, chính sự bị nàng để sau đầu. Nàng cùng Hoa Thủy Nhu luôn luôn có một người ở lại bên cạnh hắn, khi một người thật sự quá mệt mỏi sẽ ngủ ở bên giường hắn, một người khác nhìn hắn. Các nàng đều muốn là người đầu tiên nhìn thấy hắn tỉnh lại.
Hôm nay, không thể không xử lý đại sự, Long Hoàng Nhi phải tạm thời rời đi, Hoa Thủy Nhu đã một ngày một đêm không chợp mắt, rốt cuộc không thể chống đỡ tiếp, nằm úp sấp trước giường Diệp Vô Thần, vô ý đã ngủ. Tiểu Mạt vẫn ghé vào trên bệ cửa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ tại một khắc xoay người lại, bước chân đi đến trước giường không một tiếng động, yên lặng nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Diệp Vô Thần.
Phụ thân...
Lại là người của thần giới... Vì sao hủy nhà của chúng ta, lại hại phụ thân ta...
Các ngươi... Đều đáng chết!
Toàn bộ đều đáng chết!
Toàn bộ!
Độ ấm không khí đột nhiên hạ xuống, cao thủ Tà Tông ẩn ở một nơi bí mật gần đó đều rùng mình một cái, sau đó dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô gái phóng xuất ra sát khí đáng sợ này. Ba nữ tử bên cạnh Diệp Vô Thần, Ngưng Tuyết, Đồng Tâm cùng Tiểu Mạt không có một ai là người đơn giản, bọn họ sớm biết được. Một người là Thiên Phạt nữ không biết từ khi nào, vì nguyên nhân gì mà đi theo bên cạnh hắn, cũng là người cường đại đến mức làm cho bọn họ mỗi lần đều khó lấy tiếp thu.
Sát khí, bỗng nhiên trong nháy mắt bị trừ khử vô tung vô ảnh, Tiểu Mạt chậm rãi nhắm hai mắt lại, thế giới tại một khắc biến thành tuyệt đối im lặng. Bàn tay nhỏ bé của nàng cầm một bàn tay của Diệp Vô Thần, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Hương Hương... Ngươi nhất định cũng muốn phụ thân tỉnh lại, đúng không? Như vậy, giúp ta... một tháng đã đủ rồi".
Hào quang màu trắng từ trên vai Diệp Vô Thần lóe lên, nhanh chóng bao phủ thân thể Diệp Vô Thần cùng Tiểu Mạt vào trong đó.
-o0o-
← Ch. 435 | Ch. 437 → |