← Ch.063 | Ch.065 → |
- "Tiền Trần Ức Mộng".... Hay! Tên hay lắm! –Vương Bác lớn tiếng tán thưởng, sau đó vội đứng dậy, vái tay về phía vị trí hoàng đế ngồi:
- Hoàng thượng, xin thứ cho lão thần đi trước một bước, nếu không ghi lại khúc nhạc này, lão thần sẽ đứng ngồi không yên.
Nói xong, chẳng chờ Long Dận ứng tiếp, bước chân ông đã vội vã rời đi, thân thể già yếu kia lúc này đi nhanh như bay, dọa không nhẹ tùy tùng theo sát đằng sau ông.
Đưa mắt nhìn theo Vương Bác rời đi, Long Dận lúc này mới xoay người, quan sát kỹ lưỡng Diệp Vô Thần, sau đó than nhẹ một tiếng, rầu rĩ nói:
- Trẫm hôm nay mới biết, thì ra mấy năm nay trẫm vẫn luôn sống trong vòng luẩn quẩn, mãi đến hôm nay ra khỏi cung, mới biết thế nào là tranh, thế nào tiêu. Vô Thần, ngươi thật là... thần mới đúng!
- Bệ hạ nói quá lời, hết thảy đều do sư phụ chỉ điểm. Không có sư phụ, thì không có Vô Thần ngày hôm nay. –Diệp Vô Thần đáp. Sau đó cẩn thận nhét cây Thúy Ngọc Tiêu vào trong tay áo, hoàn toàn không có ý trả lại cho Hoa Thủy Nhu.
Động tác này rơi vào trong mắt Hoa Chấn Thiên, nhất thời khiến y trừng mắt trâu, nói với con gái:
- Con gái ngoan, cây tiêu kia con còn cần hay không? Tiểu tử kia không ngờ muốn chiếm tiện nghi của con gái ta nuốt làm của riêng, xem ta không... Vừa rồi suýt nữa còn lừa được cả nước mắt lão tử, trong lòng thật buồn bực mà, vừa hay đang muốn nện tiểu tử này một trận.
- Không, cha... Đừng hỏi con, đừng nói với con... -Hoa Thủy Nhu che khuôn mặt nhỏ vương đầy nước mắt của mình, liều mạng lắc đầu, nàng cảm thấy mình hôm nay... đã sa ngã, không sai, là sa ngã. Làm quá nhiều chuyện không nên làm, ngày trước cũng chắc chắn không dám làm. Hơn nữa mỗi chuyện, đều là vì người đó.
Hoa Chấn Thiên xoa xoa đầu mình, nhỏ giọng lầu bầu:
- Không nói thì không nói.
- Ha ha, nếu không phải ngươi có thiên phú cực cao, cho dù sư phụ ngươi có bằng Thiên nhân cũng không dạy ra đồ đệ như ngươi. –Y lại quay sang hỏi Lâm Khiếu:
- Lâm Khiếu, tạo nghệ về tiêu của ngươi thật khiến chúng ta mở rộng tầm mắt, ngày trước nghe cũng chưa từng nghe qua. Nhưng hôm nay, trận đấu này vẫn là Vô Thần thắng, ngươi phục hay không?
Khi khúc "Tiền Trần Ức Mộng" của Diệp Vô Thần thổi lên một nửa, thì Lâm Khiếu đã hoàn toàn ngây ngẩn, như mất hồn vậy. Bởi vì hắn biết mình đã thua, lại thua thêm lần nữa. Ngay cả tiếng tiêu hắn tự cho rằng tuyệt đối không ai có thể bằng... không ngờ cũng thua.
Nghĩ đến câu nói trước khi thổi tiêu mình đã nói, sắc mặt hắn bỗng trở nên trắng bệch. Tiêu là một nửa mạng sống của hắn, hắn tuyệt đối không nói ngoa, mà hiện giờ hắn đã bại, chẳng nhẽ nửa đời sau này hắn buộc phải vứt bỏ một nửa mạng sống của mình ư?
- Trừ phi có lòng tin tuyệt đối, bằng không chớ lấy mạng sống của mình ra làm tiền đặt cho kiểu thi đấu vô vị này, hơn nữa là tiền đặt không có bất kỳ báo đáp nào. Điều này chỉ có kẻ ngu dốt mới có thể làm ra... -Nhớ tới câu nói lúc trước Diệp Vô Thần từng nói với mình, nội tâm hắn càng run rẩy kịch liệt, thì ra ngay từ đầu tiêu kỹ mình lấy nó làm kiêu ngạo, tự nhận không ai có thể sánh vai lại chỉ là một trò cười. Câu nói tự tin tự ngạo đó, trước mặt hắn lại hung hăng bạt vào tai mình một cái.
Hắn rốt cuộc là người thế nào...
Trong sân, còn có mấy ai dồn ánh măt về mình... Rất ít, thật sự rất ít, hơn nữa đại đa số mang theo vẻ thương hại, an ủi, đồng tình. Ngay cả phụ thân và gia gia của mình cũng đang dõi mắt vào hắn, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, hệt như mình vậy, không tin thật sự có một người như vậy.
Lúc trước, mình là một ngôi sao chói mắt, bất kể đứng ở đâu đều rực rỡ chói sáng nơi nơi. Hiện giờ, mình vẫn là ngôi sao, hơn nữa càng chói sáng hơn. Mà hắn lại là một vầng thái dương, hào quang hoàn toàn phủ kín mình, đứng cùng một chỗ với hắn, mình chỉ còn lại sự ảm đạm đáng xấu hổ.
Vì sao đây không phải một giấc mộng?
Nếu đã có Lâm Khiếu ta, vì sao lại xuất hiện một Diệp Vô Thần!
- Ta phục! Tâm phục khẩu phục, Lâm Khiếu ta sinh ra hai mươi năm, lần đầu tiên tâm phục với một người như thế. Từ hôm nay trở đi, danh hiệu 'Thiên Long đệ nhất tuấn kiệt', 'Thiên Long đệ nhất tài tử' đã không còn thuộc về Lâm Khiếu ta nữa, mà là thuộc về ngươi – Diệp Vô Thần!
Khi hắn xoay về phía Diệp Vô Thần, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh, thậm chí hơi mỉm cười nhàn nhạt. Diệp Vô Thần khẽ nhướng mày, thầm nhủ: tu dưỡng không tệ. Nhưng nếu để so sánh, ta càng tán thưởng sự ẩn nhẫn của ngươi.
- Ha ha! Lâm Khiếu, ngươi tuy thua nhưng vẫn là thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy của Thiên Long Quốc thậm chí cả Thiên Thần đại lục. Mà tấm lòng khoan dung này của ngươi, ngay cả trong đám người lớp trước như chúng ta đều hiếm thấy. Ngươi, vẫn là niềm kiêu ngạo của Thiên Long Quốc ta. –Long Dận tán thưởng nói, sau đó vẻ nghiêm mặt, nói:
- Chỉ là, trẫm vừa rồi nghe ngươi nói nếu thua bởi Vô Thần, đời này sẽ không đụng vào tiêu nữa. Chuyện này tuyệt không cho phép! Tài năng kinh thiên của ngươi sao có thể vì một câu nói mà bị hủy đi, không chỉ trẫm không cho phép, mỗi một người Thiên Long Quốc đều sẽ không cho phép. Cho nên, trẫm ra lệnh ngươi sau này ắt phải tiêu không rời thân như trước kia, hơn nữa mỗi ngày đều phải thổi, nếu như không đồng ý, trẫm ắt bắt ngươi trị tội!
Nét mặt Lâm Khiếu cứng đờ, sau đó kích động run rẩy toàn thân. Hắn bỗng quỳ xuống đất, khấu đầu một cái thật mạnh về phía Long Dận:
- Lâm Khiếu tạ ơn ân điển của hoàng thượng! Mỗi một câu nói của hoàng thượng Lâm Khiếu nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!
- Ha ha, tốt, đứng dậy đi. Đây không phải trong cung, không cần quỳ tới quỳ lui đâu.
Lâm Khiếu đứng dậy, vẻ mặt vui mừng. Diệp Vô Thần cười thầm, nghĩ: nếu ta là hoàng đế, ta cũng sẽ làm như vậy. Nếu tiện nghi lớn như thế đều không kiếm thì làm hoàng đế cũng vô dụng.
Long Dận lại tràn đầy tươi cười xoay về phía Diệp Vô Thần nói:
- Vô Thần, biểu hiện của ngươi hôm nay thật khiến trẫm vô cùng khiếp sợ! Đồng thời cũng cảm thấy may mắn không thôi. Nếu không có trận thi đấu ngày hôm nay, nếu gã người Đại Phong Quốc tên Lãnh Nhai kia không xuất hiện, thì trẫm vẫn luôn không hay biết thì ra Thiên Long Quốc ta lại xuất hiện một nhân vật như ngươi. Trong lòng trẫm cực kỳ vui mừng, nhân tài cỡ này trẫm há có thể bỏ qua, trẫm phong ngươi làm tam đẳng Uy Quốc Hầu, buổi chầu sớm ngày mai tới Thiên Long đại điển nghe ban tước!
Lời Long Dận hệt như một trái bom ném thẳng xuống sân... Tuổi trẻ như thế đã phong tam đẳng hầu tước? Hoàng đế chẳng nhẽ điên rồi!?
Bởi vì ngay cả Uy Long đại tướng quân Diệp Uy phụ thân của Diệp Vô Thần, lập chiến công hiển hách, không ai không biết cũng chỉ đeo chức ngũ đẳng hầu tước mà thôi. Tuy rằng cái thứ tước vị này ở Thiên Long Quốc chỉ là một chức danh hão, không hề có thực quyền, nhưng lại đại biểu cho vinh quang và sự ân sủng của hoàng đế. Đi đến đâu cũng là một tấm chiêu bài có thể đi ngang. Tam đẳng hầu tước, không biết đã đè lên đầu biết bao vương công đại thần dốc sức làm cả đời. Bởi vì danh hiệu hầu tước chân chính chỉ có người thân của hoàng đế mới có thể có được.
- Hoàng thường, việc này có chút không ổn. –Rốt cuộc có người đã lên tiếng, mọi người nhìn theo, thì ra là Văn bộ thượng thư Vu Văn Lễ.
- Có gì không ổn? –Long Dận hơi không vui nói.
Vu Văn Lễ nói:
- Diệp công tử thân mang kỳ tài, lại là truyền nhân Kiếm Thần, với ý kiến của lão thần, cho dù phong làm Thượng Thư nhất phẩm cũng không hề quá đáng. Nhưng tuổi tác Diệp công tử thật sự quá trẻ, lại chưa từng có công tích với Thiên Long Quốc, hơn nữa Diệp tướng quân cha hắn cũng chỉ có ngũ đẳng Uy Long Hầu, phong thưởng cỡ này một khi công bố ra, ắt sẽ dẫn tới sự chỉ trích của mọi người, vô cùng bất lợi với uy nghiêm của hoàng thất.
Mọi người tới tấp gật đầu, tài hoa của Diệp Vô Thần, mọi người tâm phục khẩu phục, sánh ngang Thiên nhân. Nhưng nếu chỉ dựa vào tài hoa mà coi nhẹ lịch duyệt và công lao rồi bổ nhiệm lung tung, tất nhiên sẽ dẫn tới bất mãn và chỉ trích. Long Dận cười ha ha ầm lên, nói:
- Nếu trẫm gả ái nữ Phi Hoàng công chúa của trẫm cho Diệp Vô Thần, đồng thời thành hôn vào năm nàng 16 tuổi, các ngươi còn có dị nghị gì không?
Lời này vừa ra, xung quanh hoàn toàn yên ắng, trên dưới Lâm gia sắc mặt đều xanh mét một màu, trên dưới Diệp gia ai nấy đều vui mừng.
-o0o-
← Ch. 063 | Ch. 065 → |