Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Thần - Chương 089

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 089: Tuyệt đại giai nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Shopee


- Cái này, phải dùng thế nào? –Diệp Vô Thần cầm một quả cầu nhỏ màu đen lên hỏi. Nếu không phải lo nó quá ư nguy hiểm, hắn rất muốn tách ra nhìn xem thứ này dùng cái gì làm thành.

- Dùng tay bóp nát vỏ ngoài, sau đó dùng lực ném ra ngoài là được. –Hoa Thủy Nhu đáp.

- Ồ...

'Rắc' khẽ vang một tiếng, lớp vỏ của quả cầu nhỏ màu đen ấy đã bị dễ dàng bóp nát, sau đó Diệp Vô Thần đá văng cánh cửa, hai ngón tay vung lên, quả cầu nhỏ màu đen bay thẳng ra ngoài, tiếng kinh hô của Hoa Thủy Nhu lúc này mới vang lên, sau đó vô ý thức nhào người lên ngực Diệp Vô Thần, hai tay bịt hai tai.

Sau phút an tĩnh ngắn ngủi, bên tai lại không truyền tới tiếng nổ nên có. Nhìn theo quả Lôi Chấn Tử chìm vào trong hồ nước, trên mặt Diệp Vô Thần lộ ra vẻ quả thế. Điền kiện gây nổ sau khi Lôi Chấn Tử bị bóp vỡ lớp vỏ chính là một va chạm giản đơn.

- Được rồi, không sao đâu, ta ném nó vào trong nước rồi, xem nàng sợ kìa. –Diệp Vô Thần hơi buồn cười nói. Đồng thời thu lấy bốn quả Lôi Chấn Tử còn lại và quả Chấn Thiên Lôi kia.

Khi Hoa Chấn Thiên và Hoa Thủy Nhu rời khỏi Diệp gia thì sắc trời đã tối sầm xuống, Hoa Chấn Thiên trước khi rời đi mặt mày rạng rỡ, Diệp Uy và Diệp Nộ càng là mặt mày hớn hở, lúc tiễn biệt thì lưu luyến không rời, quả thực hận không thể ôm nhau khóc ròng một trận. Chuyện mấy ngày trước còn mắng chửi nhau ngươi chết ta sống trên sân đấu dường như hoàn toàn chưa từng xảy ra. Nếu hai nhà kết làm thân gia, sau này chính là cùng nhau tiến lui, nâng đỡ lẫn nhau, mấy lão hồ ly này sao có thể không dụng mọi khả năng biểu hiện thân thiết một chút chứ..

Ngược lại Hoa Thủy Nhu một lời không nói, thần thái khẩn cấp hận không thể lập tức lôi Hoa Chấn Thiên rời đi. Bộ váy màu vàng nhạt nàng đang mặc lúc này là Ngưng Tuyết lấy về từ chỗ Diệp Thủy Dao, sau đó lại vô cùng xấu hổ bị Diệp Vô Thần cởi chiếc váy dài trước đó ra. Vóc người Diệp Thủy Dao so với Hoa Thủy Nhu đầy đặn cao ráo hơn rất nhiều, cho nên chiếc váy dài đó hiển nhiên có chút thùng thình, vạt dưới càng che phủ hai chân, lúc đi lại nếu không phải nàng lén xách theo, thì bây giờ thậm chí đã lê la trên mặt đất. Hoa Chấn Thiên đương nhiên không có tâm tư chú ý đến những điều này, nhưng Vương Văn Thù liếc mắt một cái liền nhìn ra, đôi mắt một mực ngắm nhìn lên người Hoa Thủy Nhu và Diệp Vô Thần, ánh mắt vô cùng quái dị.

Sau khi tiễn bước cha con Hoa gia, Vương Văn Thù thái độ khác thường, bước chân vội vàng lao thẳng đến tiểu viện của Diệp Vô Thần, sau đó mắt mũi nối đuôi nhau tra xét kỹ càng khắp lượt trong phòng Diệp Vô Thần, nhưng không phát hiện ra chất lỏng hay mùi gì đáng nghi. Lúc này mới vừa ngờ vực vừa an tâm... còn mang theo chút thất vọng rời đi, khiến Diệp Vô Thần rất lâu không nói lên lời.

Mà chuyện Hoa Chấn Thiên dẫn theo Hoa Thủy Nhu bái phỏng Diệp gia đã truyền vào tai Lâm gia với tốc độ cực nhanh, gây nên chấn động không nhỏ cho cả Lâm gia. Bởi vì Hoa Chấn Thiên tuy thường xuyên tới Lâm gia, nhưng chưa từng có lần nào dẫn Hoa Thủy Nhu, đây ý nghĩa cho điều gì? Trong này đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, hơn nữa là nguyên nhân họ không biết. Lâm gia lại lần nữa bắt đầu chấn kinh với thủ đoạn của Diệp Vô Thần. Trong hai ngày ngắn ngủi, không ngờ lẳng lặng làm được đến mức này.

Nếu Hoa gia và Lâm gia kết làm thân gia, điều này đối với Diệp gia mà nói tuyệt đối là một việc xấu, có thể kết làm thân gia với Hoa gia, điều này đối với Diệp gia mà nói tuyệt đối là một việc tốt, bên này mất bên kia mọc, đối với Diệp gia mà nói là một việc cực kỳ tốt. Mà biểu hiện của Hoa Chấn Thiên hôm nay đã nói rõ ràng cho Diệp gia rằng đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, Diệp gia muốn không đáp ứng đều không được. Cho nên tâm tình của Diệp Uy và Diệp Nộ lúc này sung sướng tột độ, nhưng không tránh khỏi một hồi gặng hỏi ra ngô ra khoai với Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần đương nhiên là đối đáp qua loa, nói đơn giản là tình đầu ý hợp với Hoa Thủy Nhu, hợp tính với Hoa Chấn Thiên, hai người nghe xong trợn trắng mắt nhưng cũng chẳng biết làm sao, chỉ đành không can dự vào nữa.

Tối cùng ngày, Lãnh Thu dời đến đình viện của Vương Văn Thù, đồng thời đặc biệt an bài hai nha hoàn chăm lo sinh hoạt thường ngày của nàng. Mà Lãnh Nhai thì...

- Những gì ta từng nói, ngươi đều nhớ kỹ rồi chứ?

- Nhớ kỹ rồi.

- Vậy thì, bây giờ ngươi hãy đi đi. Đừng dừng lại, càng đừng ngoái đầu, trong hai ngày tiếp theo ngươi phải dùng hết khả năng che dấu hành tung, bởi vì nếu phát hiện ngươi đã không còn ở Diệp gia, thì hoàng đế kia nhất định sẽ dùng mọi khả năng truy xét hành tung của ngươi. Còn về mẫu thân ngươi, ngươi hoàn toàn an tâm đi. Nếu khi ngươi trở về phát hiện nàng xảy ra bất trắc, ngươi lúc nào cũng có thể lấy tính mạng ta. Những lời thừa ta không muốn nói thêm nữa, ngươi đi đi, ba năm sau, ta muốn nhìn thấy một Lãnh Nhai mới!

Lãnh Nhai lúc này bận một thân hắc y, trên lưng đeo một chiếc bọc không lớn không nhỏ, đôi mắt sắc bén trong bóng đêm vẫn lấp lánh quang mang khiến người ta sợ hãi. Hắn mặt lạnh tanh gật đầu, nhún người nhảy một cái, trèo ra khỏi tưởng vây phía sau Diệp phủ. Trong tích tắc ngắn ngủi dừng lại giữa không trung, ánh mắt y lưu luyến liếc về ánh đèn nơi xa xa --- đó là hướng mẫu thân y đang ở. Sau đó ngoảnh mắt, dốc sức chạy về trước, thân thể rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.

Diệp Vô Thần đứng ở đó chưa hề rời đi, vài giây sau, hắn bỗng vô thanh vô tức trèo qua tường, đuổi về phía Lãnh Nhai chạy đi, thân ảnh màu trắng trong màn đêm vẫn nhanh đến mức khiến người ta khó có thể nắm bắt. Hai thân ảnh đen kịt theo đằng sau Lãnh Nhai chỉ cảm thấy một bóng trắng vụt qua trước mắt, một cỗ lực lớn đã song song rơi xuống gáy họ, đánh ngất xỉu bọn họ.

- Thật là chỗ nào cũng có mặt, không hổ là... Nam Hoàng tông. –Ngó hai người dưới chân mình, Diệp Vô Thần cười lạnh hừ nói. Trong Nam Hoàng tông tuyệt không có tay mơ, mà hai người này tùy tiện một người nếu đối kháng chính diện với hắn, Diệp Vô Thần dẫu có thể thắng cũng phải tốn rất nhiều thời gian, mà nếu phối hợp với tốc độ của hắn để lẳng lặng đánh lén, hai người có cùng thực lực thập cấp này vốn dĩ không đủ.

Đêm về khuya, lạnh như nước. Lãnh Thu cả đêm không ngủ, vì cho Lãnh Nhai quyết tâm, nàng rắt bọc đồ lên vai y, dùng lực đẩy y ra cửa phòng, sau đó đóng chặt cửa phòng bảo y đi. Mà chính nàng cũng đau khổ nhịn vô số lần xúc động muốn xông ra ngoài nhìn thêm con trai mình mấy lượt, từ khi trời tờ mờ tối đã bắt đầu nhốt mình trong lòng... Lãnh Nhai là hy vọng và gửi gắm cuối cùng trong đời nàng, hiện giờ đã có thể nói là toàn bộ của nàng. Ba năm... Mẹ con họ chưa bao giờ tách nhau lâu như vậy.

- Tiểu Phong, con cần có tương lai của mình, con đường của mình, không thể vĩnh viễn ở bên người ta bị ta liên lụy... Nương chờ con trở về...

Hôm sau, Thiên Long Thành Mộng Yên Lâu.

- 5h15' sáng sớm hôm qua vào triều nhận phong thưởng, 6h30 ra về. 8h sáng cùng đi bộ với Lãnh Nhai tới Hắc Thụ Lâm ở thành Đông, đúng giữa trưa thì ra, người của chúng ta không thể xâm nhập điều tra. Buổi chiều lại cùng Lãnh Nhai tiến vào Hắc Thụ Lâm, 6h15 về. 7h15 tối dẫn cô bé tên Ngưng Tuyết kia ra ngoài, mua ba chiếc kẹo đường, ba đôi tất, 45' sau thì về.

Trong nhã gian hương thơm mù mịt, ngoại trừ thanh âm một nữ nhân, đã không còn tạp âm nào khác. Chính giữa căn phòng, một tấm rèm vải màu hồng phấn buông xuống, đằng sau ánh lên một thân ảnh vô cùng uyển chuyển. Một thiếu nữ áo hồng quỳ một gối xuống đất, cúi đầu miêu tả cực kỳ chi tiết về phía thân ảnh đằng sau rèm vải.

- Sáng hôm qua ba lần vào Hắc Thụ Lâm với Lãnh Nhai, còn... còn gánh một gánh phân, dụng ý cụ thể chưa biết. 2h15 chiều trèo tường lẻn vào Hoa gia, sau đó đối ẩm với Hoa Chấn Thiên, 4h ra, đồng thời đúng lúc gặp Lâm gia Lâm Khiếu, giao chiến miệng lưỡi một hồi... 0h15' đêm, Lãnh Nhai trèo tường ra ngoài. Hướng đi không rõ, người của chúng ta muốn đuổi theo nhưng không biết bị ai đồng thời đánh ngất từ phía đằng sau.

- Bị đánh ngất? Với độ linh mẫn của chúng chẳng nhẽ không phát giác ra có người tới gần? – Cô gái đằng sau rèm vãi rốt cuộc mở miệng, thanh âm nàng hệt như âm thanh thiên nhiên, nghe vào tai như gió mát thổi qua mặt nước, khua lên những gợn sóng lăn tăn.

- Vâng. –Thiếu nữ hồi đáp.

- Nghe đồn Diệp Vô Thần có thể che dấu khí tức của mình, không ai có thể cảm giác được năng lượng của hắn. Mà người ủng hộ Lãnh Nhai, cũng chỉ có hắn. Người đó, có thể là hắn hay không.

- Thuộc hạ cũng cho là như vậy.

- Xem ra, hắn sớm đã phát giác có người đang giám sát nhất cử nhất động của hắn, nhưng làm việc lại không hề giấu diếm, hoàn toàn không sợ bị người ta biết được. Lai lịch của hắn, các ngươi điều tra rõ ràng chưa? –Cô gái đằng sau rèm vải chậm rãi hỏi.

- Chưa có. Chỉ biết hắn chắc chắn đến từ phía Bắc Thiên Long Quốc. Dạo trước kết bạn với Long Chính Dương từ Thiên Liệt Trấn trở về. Bởi vậy giao tình giữa hai người không hề cạn. –Thiếu nữ hồi đáp.

- Phụ thân bảo ta chú ý cặn kẽ hành tung của người này, nếu không có việc gì khác, ngươi lui xuống trước đi. Nhớ phải báo cáo hành tung của hắn với ta mỗi khi có thể.

- Vâng... Thuộc hạ còn do thám biết được, đã có người liên hệ với đệ nhất sát thủ Đào Bạch Bạch của Thiên Sát Các lấy tính mạng Diệp Vô Thần. Qua thuộc hạ điều tra, biết được người đứng đằng sau là hoàng đế Thiên Long Long Dận.

- Hả? –Cô gái sau rèm cửa hơi hơi kinh ngạc, lập tức sáng tỏ:

- Y làm như vậy không hề kỳ quái. Đào Bạch Bạch đại khái bao giờ tới?

- Muộn nhất năm ngày.

- Mục tiêu Đào Bạch Bạch tiếp chưa từng có người may mắn thoát khỏi. Hắn hoặc bị Đào Bạch Bạch giết, hoặc Đào Bạch Bạch chết, hoặc hắn từ nay chạy trốn trong sự truy sát không ngừng nghỉ của Đào Bạch Bạch. Tạm thời hãy xem hắn có thể vượt qua kiếp nạn này hay không. Nếu có thể, hắn mới có tư cách khiến chúng ta coi trọng.

- Có điều, nghe đồn hắn vẽ sâu dẫn chim mổ ăn, vẽ hoa tự động bung nở. Một khúc 'Tiền Trần Ức Mộng' khiến ngàn người rơi lệ, những điều này, đều là thật ư? –Thanh âm của cô gái hơi đổi, chậm rãi hỏi.

- Là thật. Lời đồn không hề có bất kỳ chỗ phóng đại giả dối nào. –Thiếu nữ thành thật trả lời.

- Thật sự là một nam tử hiếm thấy, nếu không phải ta buộc phải sống mãi ở đây, thật rất muốn đi kiến thức một lần.

-.......

................................................※ ※ ※.

Đối với Diệp Vô Thần mà nói, bất kể vẽ tranh gì đều dễ như trở bàn tay, đơn giản như lấy đồ trong túi. Dạy người khác vẽ tranh cũng là như vậy, hắn có vô số phương pháp dạy một người ngay cả bút vẽ đều không biết cầm trong thời gian ngắn trở thành một cao thủ thực sự, mà đối với người có thiên phú và tạo nghệ rất cao như Diệp Thủy Dao mà nói thì càng cực kỳ đơn giản.

Chỉ là...

- Dạy ta thổi tiêu. –Diệp Thủy Dao lấy ra một cây Bạch Ngọc Tiêu dài thuột, nhìn hắn nói. Khúc tiêu giục giã không biết bao nhiêu nước mắt khi đó, mỗi lần trước khi nàng đi vào giấc ngủ đều như vang lên trong đầu, khiến nàng dội lại vẻ cô đơn trên mặt Diệp Vô Thần khi hắn thổi khúc tiêu này, lòng đau như kim châm.

Nét mặt Diệp Vô Thần vốn luôn tươi cười lúc này có thể nói là vô cùng đặc sắc. Ánh mắt càng không tự chủ rơi lên làn môi yêu diễm của nàng, nhìn Diệp Thủy Dao đầy nghi hoặc. Rất lâu sau, Diệp Vô Thần mới ấp úng nói:

- Tỷ tỷ, 'thổi tiêu' là một môn học rất cao thâm, đệ đệ cũng không phải hiểu lắm, chúng ta tốt hơn hết là vẽ tranh đi.

- Ngươi không bằng lòng? –Diệp Thủy Dao nói.

- Không phải... Sư phụ ta từng nói, hạng kỹ nghệ cao thâm như thổi tiêu chỉ thích hợp dạy cho thê tử của mình, không thích hợp dạy cho tỷ tỷ, cho nên...

-o0o-

*****

Diệp Thủy Dao xoay người đi, đặt trường tiêu lên bàn, trên mặt lộ ra vẻ lạc lõng khó có thể che dấu. Khi nàng xoay người lại thì đã lạnh lùng bình tĩnh như thường:

- Vậy ngươi dạy ta vẽ bức 'Tịnh Đế Liên Hoa' kia đi.

Diệp Vô Thần vẫn lắc đầu, cười nói:

- Hôm nay tỷ tỷ nghỉ ngơi chút được không, đệ muốn vẽ cho tỷ tỷ một bức tranh, có thể chứ?

- Cho ta?

Diệp Vô Thần đi về phía trước, chống bàn vẽ lên, rải giấy vẽ, sau đó dời đến vị trí cửa vào, vừa vặn tương đối với vị trí Diệp Thủy Dao đang đứng. Hắn nhẹ giọng nói:

- Hoa sen tuy đẹp nhưng sao có thể bằng một phần vạn của tỷ tỷ. Đệ từng vẽ núi cao nước biếc, thú chạy chim bay, trăm hoa ngàn mộc, nhưng chưa từng vẽ ai bao giờ. Hôm nay, ta muốn thử vẽ một bức tuyệt đại giai nhân, tỷ tỷ sẵn lòng giúp đệ chứ?

Vẻ mặt khát vọng của hắn khiến vị trí mềm mại nhất nội tâm nàng khẽ bị va đụng một cái. Gần như không tự chủ, nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cứ đứng ở đó, lẳng lặng chờ hắn vẽ.

Ánh mắt Diệp Vô Thần tỉ mỉ quét qua mỗi một bộ phận trên cơ thể nàng, từ khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, đến chiếc cổ như chạm bạch ngọc, rồi đến bộ ngực được y phục đẩy lên rất cao, vòng eo nhỏ nhắn... Một tấc đều không buông tha. Ánh mắt hắn phảng phất như mang theo một loại xâm lược như thực chất, Diệp Thủy Dao thậm chí có một cảm giác trên dưới toàn thân đều bị hắn khẽ mơn trớn, ánh mắt càng không ngừng dao động, tránh để tiếp xúc với ánh mắt hắn.

Từ đầu chí cuối, Diệp Vô Thần không hạ bút, chỉ vừa cười, vừa tỉ mỉ quan sát 'tỷ tỷ' của mình, tròn một phút sau, thân thể Diệp Thủy Dao dưới ánh mắt xâm lược của hắn bắt đầu uốn éo khe khẽ, hắn mới bỗng nhắm mắt, tay phải bắt đầu múa nhanh trên giấy vẽ.

Diệp Thủy Dao lặng lẽ thở phào một hơi, lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Nàng cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng đứng trong chốc lát, lại có một cảm giác thoát lực rất sâu sắc. Dường như ánh mắt của hắn rút sạch sức lực của nàng vậy.

Ánh mắt nàng rơi lên khuôn mặt đang nhắm hai mắt của Diệp Vô Thần, rất lâu không dời đi. Đây là lần đầu tiên Diệp Thủy Dao chuyên chú như thế, ngắm hắn kỹ càng như thế. Bởi vì lúc này nàng khỏi phải lo bị hắn phát giác. Ánh mắt từ trán, đến lông mi, đến đôi mắt... Một lần rồi lại một lần, quen thuộc đến thế, xa lạ đến thế, khiến nàng... si mê đến thế.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong trầm mặc, toàn thế giới chỉ còn tiếng bút vẽ ma sát giấy vẽ. Ánh mắt Diệp Thủy Dao bởi tâm tư tán loạn mà dần dần trở nên hỗn loạn, đã không còn tiêu cự.

- Tỷ tỷ, ta vẽ xong rồi.

Một thanh âm đánh thức Diệp Thủy Dao trong cơn thất thần. Ánh mắt Diệp Vô Thần lúc này không ngừng đưa đi đưa lại trên người nàng và bàn vẽ, trên mặt dăng đầy vẻ tươi cười, như đang nghiêm túc so sánh. Trong lòng Diệp Thủy Dao sinh ra một sự mong đợi nồng đậm, dợm bước đi tới trước mặt Diệp Vô Thần, nơi ánh mắt lưu chuyển, một tuyệt đại giai nhân xuất hiện ở trong tầm mắt nàng...

Hồ nước như gương, thuyền nhỏ bồng bềnh theo sóng, một cô gái như thiên tiên đứng lặng lẽ trong thuyền, dung nhan tuyệt đẹp, xuất trần thoát tục. Một bộ váy dài màu lam nhạt, màu da óng ánh như mỹ ngọc không tì vết, sóng mắt lưu chuyển, mỹ nhan không thoa nhiều phấn được ánh nước phản chiếu, càng thêm vài phần diễm lệ. Dưới hàng mi cong cong thon dài, đôi mắt sáng ngời thâm thúy càng thêm xinh đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười nhạt khiến người ta mất hết hồn vía. Bờ vai như dao gọt, bộ ngực ngạo nghễ, eo mỏng như dây, dày mỏng hợp độ, làm cho người ta không thể không rời mắt.

Nếu có người nhìn thấy vẻ đẹp như vậy, tất sẽ hoa mắt mê mẩn tinh thần, sinh ra cảm khái 'Cô gái này hẳn chỉ trên trời mới có, nhân gian nào gặp được mấy lần'.

- Người này, là ta ư?

Diệp Thủy Dao nhìn đến si ngốc, ánh mắt như bị dính chặt đọng lại trên bức tranh vừa mới hoàn thành này, trong miệng bật ra thanh âm như nói mê.

- Ngoại trừ tỷ tỷ, còn có mấy người có thể xứng với bốn chữ 'tuyệt đại giai nhân'. Chẳng nhẽ ngay cả mình tỷ tỷ cũng không nhận ra sao?

Diệp Thủy Dao ánh mắt si mê, thử vươn tay tới, sờ lên khuôn mặt người trong tranh.

- Xem kìa, tỷ tỷ cười trên bức tranh đẹp cỡ nào. Đệ tin chỉ cần tỷ tỷ cười lên, nam nhân toàn thiên hạ đều sẽ điên đảo thần hồn vì tỷ tỷ. Tỷ tỷ tin không?

- .........

- Chỉ là, ta biết tỷ tỷ đã rất rất lâu chưa hề cười lên, cho dù ở trước mặt đệ, tỷ tỷ cũng chưa từng cười bao giờ. Nếu tỷ tỷ thích bức tranh này, có thể... trộm cười cho đệ xem hay không? –Diệp Vô Thần quay mặt sang, nhìn nàng đầy chờ mong.

Vị trí mềm mại nhất trong lòng bỗng trở nên rất ấm, trong ấm áp lại mang theo một cơn đau không thể lau đi. Làn môi nàng khẽ động đậy mấy cái, cố gắng nhếch lên đường cong một nụ cười, nàng thử đi thử lại, nhưng làm thế nào cũng không thể cười lên thực sự.

- Ta đã quên rồi. –Nàng lắc đầu trả lời. Đã không biết bao lâu, có lẽ năm năm trước, có lẽ mười năm trước, nàng đã quên cười như thế nào rồi.

- Không đâu! Tình cảm là bản năng ông trời ban cho mỗi người, vĩnh viễn không có khả năng hoàn toàn biến mất hoặc thật sự quên mất. Nếu tỷ Thải ỷ tạm thời quên mất, vậy ta giúp tỷ tỷ nhớ lại được không? –Diệp Vô Thần nói xong, trên mặt bỗng lộ ra nụ cười xấu xa.

Diệp Thủy Dao có chút mê mang nhìn hắn, không gật đầu, càng không cự tuyệt. Mãi đến khi Diệp Vô Thần bỗng vươn hai tay, kẹp lên hai bên vòng eo mềm mại của nàng, năm ngón tay thọc léc rất nhanh, trên mặt đầy vẻ ranh mãnh.

Diệp Thủy Dao thình lình gặp phải tập kích vô ý thức uốn éo cơ thể để tránh né, trong miệng phát ra tiếng kinh hô liên tiếp. Diệp Thủy Dao làm sao có thể để nàng trốn thoát, hai tay một mực tới lui bên hông nàng, cù hoặc nặng hoặc nhẹ...

- Đừng... đừng... A...

Một tiếng cười khẽ mang theo sự khó nhịn vang lên bên tai hai người, Diệp Thủy Dao rốt cuộc đã lộ ra nụ cười khi đang uốn éo nhưng vẫn tuyệt mĩ trong bất tri bất giác, mà thân thể nàng lúc này đã ngã vào lòng Diệp Vô Thần trong lúc uốn éo lộn xộn, bộ ngực ngạo nghễ đẫy đà chà xát lên ngực hắn, mang theo một cảm giác tê tê khiến hắn gần như thoát lực.

Diệp Vô Thần rốt cuộc ngừng lại mười ngón tay tà ác, nhưng hai tay vẫn dừng ở trên eo nàng:

- Tỷ tỷ, tỷ cười rồi.

Diệp Vô Thần dựa lên ngực hắn có chút thở dốc nặng nhọc, bờ vai gầy yếu ấm áp của hắn khiến nàng vĩnh viễn muốn ngả vào như vậy. Chỉ là... sau phút trầm mê ngắn ngủi, nàng khẽ đẩy Diệp Vô Thần ra, nghiêng người, khẽ nói:

- Tiểu Thần, ta hơi mệt, ngươi về trước đi được không?

- Vâng, vậy tỷ tỷ phải nghỉ ngơi nhiều đi nhé.

Diệp Vô Thần không cố tình muốn ở lại, đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, hắn xoay người, mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ cười lên thật là rất đẹp.

Thân ảnh biến mất trong tầm mắt, tiếng bước chân dần xa. Căn phòng trống trải, chỉ còn lại một mình Diệp Thủy Dao, và một trái tim hỗn loạn đến mức không thể dẹp yên.

Nàng đi tới trước bức tranh vẽ cho nàng, ánh mắt lại dừng lên đó, thế nào cũng không thể dời đi. Không biết từ khi nào, trong mắt nàng đã phủ lên một tầng hơi nước mỏng.

Hôm nay, nàng đã cười, cũng đã khóc.

- Vì sao cứ luôn là ngươi... vì sao cứ luôn là ngươi...

Khẽ vuốt cô gái trên mặt tranh, nàng khẽ thì thào, lòng đâu gần như muốn vỡ vụn. Cuối cùng, một giọt thanh lệ nhỏ xuống, đọng lên mặt hồ như gướng sáng trong tranh kia...

Ba ngày sau.

Hôm nay có thể nói là một ngày không bình thường. Bởi vì trong lời đồn đãi đã truyền ầm ĩ từ ngày hôm nay, người ở Thiên Long Thành đều biết hôm nay là ngày đính hôn chính thức giữa Lâm gia và Hoa gia. Sau đính hôn, qua vài hôm nữa chính là ngày kết hôn.

Nhưng lại có tin tức ngoài luồng nói rằng, công tử của Diệp gia cũng có ý với Hoa gia tiểu thư, còn đồn đãi hai người thực ra là ái mộ lẫn nhau, mà Hoa gia cũng bởi vậy mà chuẩn bị cự tuyệt kết thân với Lâm gia, rồi chuyển thành Diệp gia. Chứng cứ xác đáng nhất là có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy gia chủ Hoa gia Hoa Chấn Thiên dẫn con gái bái phỏng Diệp gia, sau khi từ Diệp gia ra có thể nói là mặt mày hớn hở.

Ban sáng, thành nam Thiên Long có một người chậm chạp đi tới.

Cảm giác đầu tiên y tạo cho người ta chính là... trắng. Toàn thân bạch y, dây lưng màu trắng, chân xỏ giầy trắng, trên đầu còn quấn một dải khăn trắng. Trên con đường người mặc bạch y nhiều không kể xiết, mà bộ trang phục màu trắng này của y lại khiến hầu hết mọi người ghé mắt nhìn. Bởi vì bộ trang phục đó chẳng những trắng đến chói mắt, hơn nữa hệt như một bộ đồ tang. Mặt y tương tự cũng trắng dọa người, đối mặt với đủ mọi ánh mắt, trên mặt y không hề có chút ba động nào, như một khuôn mặt cương thi trắng bệch vậy. Từ trên khuôn mặt người chết này khó có thể nhìn ra tuổi y, có lẽ ba bốn mươi tuổi, có lẽ năm sáu mươi tuổi, cũng có lẽ y chỉ là đeo một tấm mặt nạ mà thôi.

Tay trái y cầm một thanh kiếm... Vỏ kiếm và chuôi kiếm lộ ra ngoài tương tự cũng hoàn toàn là màu trắng. Mà tên của y càng trắng dọa người –Đào Bạch Bạch.

Y cứ thế lẳng lặng mà đi, người hay để ý sẽ chú ý được rằng, bước chân y tuy rằng chậm chạp, nhưng mỗi một bước luôn đều đều như thế, phảng phất như đã qua đo đạc chính xác vậy. Mà ngoài khí thế không hề cố ý phóng ra của y, một cỗ sát khí lạnh lẽo đã vờn quanh bên mình, khiến người đi ngang qua người y đều không kìm nổi rùng mình một cái.

Thiên Long Thành... Diệp Vô Thần...

Nhìn về phía trước, khóe miệng y nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng ởn khiến ta sởn tóc gáy.

Thiên Long Thành Lâm gia.

Phòng đại sách đón khách của Lâm gia lúc này vô cùng náo nhiệt, từng đại nhân vật lục lục kéo tới, ngồi xuống. Lâm Chiến đứng trước đại sảnh mặt mày tươi cười tự mình nghênh đón, thật ra nội tâm lo lắng trùng trùng. Một bữa tiệc đính hôn, vốn dĩ không cần phải long trọng nhe thế, nhưng họ không thể không mời rộng làm chuyện này cho oanh oanh liệt liệt. Bởi vì họ buộc phải tạo áp lực cho Hoa gia. Trước mặt nhiều người như vậy, y không tin Hoa Chấn Thiên sẽ bất chấp danh dự của mình va Hoa gia mà nuốt lời.

Tốt xấu gì, còn có hoàng đế. Tuy rằng hôn ước hồi đó chỉ là hứa hẹn bằng miệng, nhưng dù sao cũng là hoàng đế tự mình tác hợp và chứng kiến.

Lâm Khiếu ở trong đại sảnh cũng chào hỏi hết lượt, thần thái cử chỉ ngôn từ khiến những người này nhao nhao tán thưởng. Chỉ là, bất kỳ ai đều ngửi thấy không khí buổi tiệc đính hôn này có chút quái dị. Lâm gia tuy rằng đại nghiệp đời này nối tiếp đời kia, nhưng cũng không cần thiết phải làm khoa trương đến như vậy, mời hết lượt tất cả những đại nhân vật đứng đầu Thiên Long Thành... Lâm gia càng như thế, thì càng tỏ rõ sự thiếu tự tin và thận trọng của họ, cũng chứng minh, lời đồn là thật, Hoa gia có lẽ sẽ thật sự lật lọng.

- Gia Cát đại nhân tới!

.............

- Lưu đại nhân tới!

...........

- Diệp tướng quân tới, Diệp công tử tới!

Đám người vốn đang đàm luận vui vẻ nhất thời không hẹn mà cũng dao dác dời ánh mắt nhìn về phía ngoài đại sảnh. Diệp tướng quân tới cũng đúng thôi, nhưng ngay cả công tử Diệp gia lúc trước một buổi chầu chấn Thiên Long, bình thường ăn không ngồi rồi cũng tới đây, điều này quả có chút mập mờ rồi.

-o0o-


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-497)