← Ch.0279 | Ch.0281 → |
Ba người điên cuồng dốc hết sức lực, phát ra linh quyết, cách đánh này tiêu hao rất lớn với linh hồn, linh quyết.
Khi Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích đánh ra năm mươi hai linh quyết thì ngừng lại. Đỗ Phong đánh ra sáu mươi bảy linh quyết cũng ngừng. Ba người nằm sấp trên lôi đài, thở hổn hển, mặt xám xịt không còn chút máu. Đây là dấu hiệu suy kiệt, linh hồn Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích mệt mỏi, linh nguyên hao hết. Ba người như bãi bùn nằm trên lôi đài, mắt thẫn thờ nhìn không khí, trong mắt Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích tràn ngập kinh hoàng, sợ hãi.
Phía xa, Trần Lạc đứng yên tại chỗ, từ đầu đến cuối hắn không nhúc nhích một li. Biểu tình, ánh mắt đều như cũ, Trần Lạc đứng đó tựa cái bóng lặng lẽ.
Yên tĩnh.
Tĩnh lặng như đêm khuya.
Nơi đây có hơn một ngàn người nhưng không ai ra tiêngs, mọi người giật mình nhìn thanh niên áo lam phía xa.
Khi ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích điên cuồng phát ra các đợt linh quyết mọi người mới điều tra ra ánh sáng chợt lóe trên người thanh niên áo lam là một loại lực lượng linh nguyên. Nhưng bọn họ không biết là linh nguyên gì mà cường đại như vậy, mạnh đến nỗi chỉ lóe lên đã lặng lẽ đánh tan linh quyết ẩn chứa năm mươi vạn quân, dao động không kịp sinh ra, không chút thanh âm.
Khi thanh niên áo lam tuyên bố muốn nhường Đỗ Phong tám mươi chiêu thì mọi người nghĩ hắn là đồ điên cuồng vọng đến mức không biết trời cao đất rộng. Bây giờ mọi người mới biết không phải thanh niên áo lam cuồng vọng mà hắn thật sự cuồng, cuồng bá đạo tĩnh lặng, cuồng bễ nghễ thiên hạ, cuồng ngay từ lúc ban đầu đã không để mắt tới ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích
Thanh niên áo lam nói được thì làm được, hắn thật sự nhường Đỗ Phong tám mươi chiêu.
Không, không thể nói là nhường, bởi vì đầu đến cuối thanh niên áo lam không phát ra linh quyết ngăn cản, không nâng tay lên. Thanh niên áo lam chỉ dựa vào lực lượng linh nguyên siêu mạnh chợt lóe đỡ khoảng hơn hai trăm linh quyết của ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích ập đến.
Không, có lẽ không nên nói là chống đỡ.
Bởi vì ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích đánh ra linh quyết đều bị lực lượng linh nguyên chợt lóe đánh tan tác.
Nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin, dù bây giờ trông thấy bọn họ vẫn không tin nổi, không chấp nhận được sự thật này.
Nhìn ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích như bãi bùn trên lôi đài, tâm tình mọi người phức tạp. Giờ bọn họ đã hiểu tại sao lúc trước khi Trần Lạc chất vấn Vũ Hóa Phi thì gã căng thẳng như vậy, cuối cùng bỏ cuộc. Vũ Hóa Phi căng thẳng không phải vì vấn đề bản thân mà gã thật sự sợ Trần Lạc, sợ khủng khiếp. Mọi người cũng nhận ra Vũ Hóa Phi từ bỏ là lựa chọn rất chính xác, nếu không thì bây giờ không chỉ có ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích nằm như bãi bùn trên lôi đài.
Trong đám người, Vân Phàm luôn trang nhã giờ không thể giữ được bình tĩnh. Vân Phàm vốn cho rằng Trần Lạc chỉ là người kỳ lạ đọc sách, là cao thủ biết nhiều kiến thức lý luân. Vân Phàm không bao giờ ngờ Trần Lạc cường đại đến mức này, mạnh tới không thể tưởng tượng.
Diệp Thiển Tâm đoan trang cũng không giữ đoan trang được nữa. Vị Tiểu Yêu phong tình giờ mất phong tình. La Phù cẩn thận giờ không còn cẩn thận. Bọn họ vốn nghĩ Trần Lạc chỉ là một nhà giàu mới nổi, có nhiều tiền, ngốc nghếch. Giờ Diệp Thiển Tâm, Vị Tiểu Yêu, La Phù biết mình đã sai, Trần Lạc không chỉ giàu về tiền mà còn có linh nguyên. Vì chỉ linh nguyên như nhà giàu mới có thể chợt lóe đánh tan nát hơn hai trăm linh quyết năm mươi vạn quân.
Lãnh Cốc luôn biết lực lượng biến dị của Trần Lạcrất mạnh, cường đại vượt mức. Nhưng Lãnh Cốc không ngờ linh nguyên của Trần Lạc mạnh hơn cả lực lượng biến dị. Lãnh Cốc chợt nhớ điện hạ Tần Phấn từng nói hai câu, một là đừng điều tra về linh nguyên của Trần Lạc, vì ngươi sẽ không chịu nổi đả kích đó. Trước kia Lãnh Cốc không hiểu giờ gã đã biết. Tuy Lãnh Cốc không rõ Trần Lạc ngưng tụ ra linh nguyên gì đã làm gã bị đả kích mãnh liệt.
Khi Vũ Hóa Phi bỏ cuộc, điện hạ Tần Phấn nói khi ngươi đánh nhau với Trần Lạc mới hiểu cử động của Vũ Hóa Phi. Trước kia Lãnh Cốc không hiểu, giờ tuy gã chưa đánh nhau với Trần Lạc nhưng gã đã rõ tại sao Vũ Hóa Phi gặp trận rút binh.
Trong đám người, Lạc Anh nhỏ giọng nói:
- Oanh oanh liệt liệt, hưng sư động chúng đến khiêu chiến, cuòng ngọa kiêu căng không tiếc đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện, gào rống khiêu khích. Kết quả khi Trần Lạc xuất hiện, bọn họ dốc hết sức đến lúc linh hồn kiệt quệ, linh nguyên hao hết, mệt nằm dài ra đó nhưng không lay động được Trần Lạc một ly, không làm góc áo bay lên được một phân. Người ta từ đầu đến cuối không tấn công. Quá mất mặt, tôn nghiêm vứt rác, trên thế giới không có chuyện gì mất mặt hơn nữa.
Vương tử điện hạ, bạn học Tần Phấn lầm bầm:
- Thủ đoạn hạng ba là dùng sức mạnh tổn thương người, thủ đoạn hạng hai là lấy thế đè người, thủ đoạn hạng nhất là đe dọa người, siêu thủ đoạn là lấy tiếng nhiếp người. Thủ đoạn bất động mà khiến người tự tan vỡ như Trần Lạc thật sự quá cao minh.
Điện hạ Tần Phấn hít sâu, nói:
- Nếu các ngươi muốn chơi thì hắn sẽ chơi đến cùng với các ngươi, không đùa đến khi các ngươi tan vỡ hắn sẽ không bỏ qua.
- Nguy rồi!
Điện hạ Tần Phấn bỗng biến sắc mặt.
Lãnh Cốc nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ngươi còn nhớ lời cô nương tên Mỹ U U đứng trước cửa Long Xà viện đã nói không?
- Cô nương ngốc Mỹ U U lảm nhảm gì đó sao? Hình như nàng nói gì mà một niệm tà, ba phần ma, có ý gì?
- Ta vốn cho rằng nàng nói lung tung nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, chắc chắn nàng biết điều gì.
- Là sao?
Lãnh Cốc không hiểu ra sao, hỏi:
- Không lẽ Trần Lạc thành ma?
- Ta không biết Trần Lạc có thành ma hay không nhưng ta phát hiện hơi thở của hắn thay đổi.
- Hơi thở gì?
Lãnh Cốc cảm ứng, đúng là Trần Lạc trở nên khác lạ. Lúc trước Trần Lạc cho người cảm giác yếu đuối, liễu yếu, giờ là âm trầm, lạnh lùng như bóng ma. Tựa như mặt trời đột nhiên bị che mất, ánh nắng biến mất, bóng tối lan tràn.
- Loại hơi thở này rất quen...
- Trong bữa tiệc mừng công ở Kim Thủy Vực, trước khi giết đại chấp sự của Tiểu La Thiên học viện thì hơi thở của Trần Lạc cũng như vậy.
Lãnh Cốc kinh khủng hét lên:
- Cái gì? Ý ngươi nói sắp giết người?
- Ta cũng không biết hắn định làm gì nhưng có một điều chắc chắn là bây giờ tâm tình của hắn tuyệt đối không tốt như trước.
Tình huống bên trong hỗn loạn.
Mọi người bàn tán về sự quái dị, cường đại của thanh niên áo lam.
Chỉ có Trần Lạc yên lặng đứng, từ đầu đến cuối vẫn như vậy. Điều khác biệt là bây giờ Trần Lạc bình tĩnh âm trầm, tĩnh như bóng ma, khí sư tử hổ báo ẩn hiện giữa chân mày. Đôi mắt sâu thẳm có ngọn lửa rực cháy.
Trần Lạc lên tiếng:
- Còn mười sáu chiêu mới đủ tám mươi, tại sao không đánh?
Giọng Trần Lạc không lớn, bình tĩnh đáng sợ, làm tình hình hỗn loạn chợt tĩnh lặng.
← Ch. 0279 | Ch. 0281 → |