← Ch.0152 | Ch.0154 → |
Diệp Mặc đương nhiên là hiểu tâm ý của Diệp Lăng, Diệp Lăng sợ hắn sẽ giết hại ngông cuồng ở đây. Diệp Mặc đương nhiên là không ngu đến thế, đừng nói Diệp Lăng vẫn còn tình cảm với nhà họ Diệp, cho dù không còn tình cảm đi chăng nữa, Diệp Mặc cũng không thể giết người ngay bây giờ, nếu muốn giết, cũng phải giết âm thầm. Có những chuyện ai cũng biết, nhưng mọi người không thể công khai.
Diệp Vấn Khởi không dám tự tát vào mặt mình, đừng trách hắn hạ thủ đoạn. Diệp Mặc từ túi áo mình lấy ra một viên khoáng thạch nặn thành ba miếng nhỏ, một miếng bắn thẳng vào người Diệp Vấn Khởi, hai miếng còn lại bắn vào hai kẻ đã dùng dây quất Diệp Lăng, rồi mới cõng Diệp Lăng rời khỏi.
Nhìn theo dáng vẻ biến mất chậm rãi của Diệp Mặc, Diệp Bắc Vinh trong một lúc như già thêm chục tuổi, một lúc sau mới nói:
- Diệp gia đã xong rồi sao?
Diệp Vấn Khởi không phát hiện ra cái mạng của mình đã bị Diệp Mặc nắm trong tay, bây giờ nhìn thấy Diệp Mặc rời khỏi, mới lập tức nói:
- Cha đừng lo, nếu hôm nay Diệp Mặc không động thủ, thì chắc hắn sẽ không làm thế đâu. Tuy là hắn lợi hại, nhưng hắn chỉ có một mình, chẳng lẽ có thể đối đầu với cả nhà họ Diệp sao, chẳng lẽ không sợ sự khống chế của quốc gia sao.
- Im đi, mày tưởng những hành động của mày tao không biết sao? Mày o ép Diệp Mặc cũng không nói, thậm chí còn dám động đến Diệp Tử Phong. Chuyện Diệp Lăng lấy cắp phong thủy long châu, chẳng lẽ mày không biết gì hết? Tuy Diệp Lăng tội không thể tha, nhưng rõ ràng là mày biết chuyện của nó mà không ngăn cản, tao vốn dĩ muốn lui khỏi chính đàn, để nhà họ Diệp giao cho mày thì thôi. Bây giờ xem ra, tao đã lầm to.
Diệp bắc Vinh nói gấp gáp quá, lại liên tục ho vài tiếng.
Nhìn khắp phòng thấy người nào cũng kinh sợ đến chưa tỉnh ra được, Diệp Bắc Vinh lại thở dài, người duy nhất của Diệp gia vốn dĩ bị đuổi đi, còn một người nhìn có vẻ được, lại bị chèn ép, vì muốn bảo vệ Diệp Tử Phong, ông không thể không đưa nó ra nước ngoài, Diệp Vấn Khởi đến giờ vẫn ăn nói ngông cuồng, Diệp Mặc đến "Nam Thanh" còn không sợ, nhà họ Tống thì phải nể hắn vài phần, hắn dựa vào cái gì mà phải sợ Diệp gia chứ?
Diệp Bắc Vinh có vẻ ý chí lụi tàn nói:
- Thật sự ta rất thất vọng, nhà họ Tống có thể điều tra ra được lai lịch và bản lĩnh của Diệp Mặc mà không dám đi gây chuyện với hắn, còn nhà chúng ta như một kẻ ngốc, chuyện gì cũng không biết. Diệp Lang, cái chuyện tình báo của con làm khá tốt nhỉ. Vấn Tiến, Diệp Lăng quen với Cốt La là Diệp Hỗ đã giới thiệu, tại sao đến giờ Diệp Hỗ vẫn không có gì xảy ra? Các con đều cho rằng ta đã già rồi đúng không.
Diệp Vấn Tiến bị nói đến sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, chẳng có gì biện hộ nữa.
Thấy tất cả mọi người đều im lặng, Diệp Bắc Vinh càng thất vọng, vài giây sau mới nói:
- Diệp Vấn Khởi ngày mai con hãy lập tức rời khỏi Yến Kinh, đi đâu thì con hãy tự quyết định đi, Vấn Tiến ngày mai con hãy làm đơn từ chức, cùng anh ba đi kinh thương. Từ đây về sau, sân nhà họ Diệp nếu không có sự cho phép của ta, thì bất cứ ai cũng không được phép vào.
Diệp Bắc Vinh làm như thế là trực tiếp tước đi quyền lực trong nhà họ Diệp của Diệp Vấn Khởi và Diệp Vấn Tiến. Tuy ông đã giao chuyện Diệp Lăng cho Diệp Vấn Khởi xử lý, nhưng y không màng thân tình, khiến ông quá thất vọng.
- Ông nội nếu như thế chẳng phải nhà họ Diệp chúng ta từ từ lui khỏi năm đại gia tộc trong Yến Kinh hay sao?
Diệp Quang nghe nói sẽ phải rời Yến Kinh với cha, không cam lòng nói. Y biết là một khi rời khỏi Yến Kinh, thì y không còn là thiếu gia nhà họ Diệp nữa.
- Năm đại gia tộc gì chứ, chỉ cần tanh ngã xuống, Diệp gia dựa vào cái gì mà làm năm đại gia tộc chứ? Cháu đừng nằm mơ nữa. Danh tiếng của Diệp gia chấm dứt từ đây, sau này có ai đi gây chuyện thì hãy tự mà lo liệu. Lui cả đi. Diệp Quang và Diệp Lang hãy ở lại.
Diệp Bắc Vinh vừa nói xong, thì bất lực dựa vào lưng ghế.
Ông ta có một kế hoạch... nhưng là một kế hoạch đập nồi dìm thuyền, nếu thất bại thì Diệp gia sẽ từ bỏ quyền lực trung tâm tại Yến Kinh. Cho nên, kế hoạch của ông không thể nói ở đây.
Những người khác cúi thấp đầu buồn bã chậm rãi rời khỏi phòng họp, Diệp Vấn Khởi vốn dĩ còn muốn khuyên giải một chút, nhưng y biết chuyện cha mình đã quyết định, thì không còn nói được gì nữa, chỉ còn cách lui ra.
Sau cùng trong phòng chỉ còn lại Diệp Lang, Diệp Bắc Quang và Cảnh Huynh người từ trước đến giờ đều không nói năng gì.
Cái làm cho mọi người không ngờ chính là Cảnh Huynh từ trước đến giờ không nói năng gì sau khi tất cả mọi người đều lui hết, thì lập tức cười và nói:
- Bắc Vinh cuối cùng đã hạ quyết tâm đi bước này, nhưng Diệp Mặc đúng là một nhân tài đấy. Biết bao thanh niên tuấn kiệt, nhưng không ai sánh bằng hắn.
Diệp Bắc Vinh cười mỏi mệt,
- Tôi biết là không thể qua mắt Cảnh Huynh, nhưng tôi cũng không còn cách khác, những đứa con trai không một ai được việc, cả ngày chỉ biết gây chuyện, là thật sự trong đánh trong, ngoài đánh ngoài. Vấn Khởi chỉ có một chút thông minh, thật sự không thể gánh vác trọng trách chủ gia tộc, cách nghĩ mới đầu của tôi có chút sai lệch, tuy Diệp Mặc đã gây chuyện trong Diệp gia, nhưng chưa chắc là chuyện không hay, không phá thì không lập được.
Người tên Cảnh Huynh gật gật đầu,
- Nước cờ này của anh Bắc Vinh cũng xem là đúng rồi, chỉ cần đợi Vấn Khởi và Vấn Tiến rời khỏi Yến Kinh, anh mới đưa Tử Phong trở về, sẽ từ từ giao trọng trách nhà họ Diệp cho nó. Tuy Diệp Mặc bất mãn nhà họ Diệp, nhưng hắn đối xử không tệ với Diệp Lăng, có nghĩa là hắn sẽ không tệ với Tử Phong. Chỉ cần Tử Phong là chủ Diệp gia, nếu có chuyện gì, Diệp Mặc cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu.
- Xem cách giao thiệp rộng rãi của hắn, thủ đoạn quả quyết gọn gàng, thì biết rằng thời kỳ hưng thịnh của Diệp gia đã đến.
Diệp Lang cuối cùng đã hiểu ý của gia chủ, y định nói gì đó, nhưng rốt cục cũng không thốt nên lời.
Diệp Bắc Vinh lại nhìn Diệp Lang nói:
- Vốn dĩ phần lớn quyền lực tôi đều chuyển giao cho Vấn Khởi và Vấn Tiến, tài nguyên trong tay con rất có hạn, có rất nhiều chuyện không tìm hiểu được, ta cũng không trách con.
- Nhưng từ nay trở đi, ta sẽ chuyển giao nhiều tài nguyên hơn cho con, nếu con vẫn không làm nên chuyện, thì con hãy tự xử lý đi.
- Vâng, xin ông hãy yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm ông thất vọng.
Diệp Lang nghe xong càng vui mừng, tài nguyên trong tay y có hạn đến nỗi không thể có hạn hơn được, nếu so với Tống Hải nhà họ Tống thì không tài nào so kịp, nguyên nhân bởi vì đại quyền đều nằm trong tay Diệp Vấn Khởi và Diệp Vấn Tiến hết.
Chỗ ở tại Yến Kinh, cho dù Diệp Lăng đã dẫn qua Diệp Mặc đến, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy lạ lẫm, không hề có chút ấn tượng đã từng sống qua ở đây.
Trong nhà cũng sạch sẽ, có thể thấy tuy Diệp Lăng rất ít khi đến ở nhưng vẫn thường xuyên quét dọn.
Diệp Mặc ra ngoài mua một ít đồ ăn đơn giản, và mấy bộ quần áo. Diệp lăng sau khi được chân nguyên của Diệp Mặc trị liệu, đã hồi phục, bây giờ lại được ăn uống chút đỉnh, nên đã hoàn toàn bình phục.
- Anh hai, sao anh biết em bị nhốt? Vả lại anh còn biết em ở Từ đường, anh đã hỏi người ta sao?
Sau khi Diệp Lăng bình phục, chuyện đầu tiên cô muốn biết là làm thế nào Diệp Mặc biết được cô bị nhà họ Diệp nhốt lại.
Diệp Mặc vẫn thản nhiên nói:
- Ở Yến Kinh anh đã tham gia một buổi tiệc, bởi vì ở buổi tiệc anh đã dạy dỗ tên Tống Ý một trận, nghe thấy hai người khác đang nói về chuyện Diệp gia nên hơi lo cho em, anh đã đến ký túc xá của em, quả nhiên là không có em ở đó, phản ứng đầu tiên của anh là biết em đã xảy ra chuyện.
- Cảm ơn anh, lúc trước em rất hay coi thường anh, bây giờ em mới biết là mình thật trẻ con.
- Có những thứ cho dù chống đối đến đâu cũng không thể dứt bỏ, hiện giờ trong lòng em, anh và anh ba là người quan trọng nhất của em, nếu không có anh, có thể em đã chết rồi. Sau khi cha mất mẹ cũng bỏ đi, em tưởng rằng sẽ không còn ai thương em nữa, em đã chịu uất ức không biết bao nhiêu lần nhưng bây giờ em biết em còn có anh hai. Nhưng mà, ông nội, ông ấy cũng rất nhẫn tâm.
Diệp Lăng vừa nói vừa gục đầu vào vai Diệp Mặc khóc nức nở.
Diệp Mặc vỗ vỗ vai Diệp Lăng, thật ra thì, hắn không bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ quan tâm đến Diệp Lăng, thậm chí chưa bao giờ nghĩ xem cô như thế nào. Còn những chuyện Diệp Lăng đã làm cho hắn, thì hắn không biết gì hết.
Nếu không vì lần này muốn tìm Diệp Tử Phong thì cho dù Diệp Lăng có bị đánh chết thì hắn cũng không biết, nếu biết thì hắn cũng không hề nghĩ ngợi gì. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, trên thế giới này vẫn còn một thứ tình cảm, gọi là tình thân. Diệp Lăng tuy coi thường hắn nhưng sau lưng đã dùng cách của mình lặng lẽ làm cho hắn rất nhiều việc, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ bởi vì hắn là anh của cô, chỉ là vì mối tình thân đó.
Mà hắn đến Yến Kinh là bởi vì có người mắc nợ hắn, và hắn phải giúp xem bệnh cho con trai của một người bạn. Còn về Diệp Tử Phong, cũng là từ sau khi hắn đến mới tiện thể nghĩ đến việc đi thăm nó. Bây giờ hắn mới hiểu kẻ như hắn trên thế giới không ai biết đến, không ai quan tâm, nhưng ít nhất vẫn còn một đứa em gái đang quan tâm tới hắn.
Lần đầu tiên cảm thấy có một chút ấm áp từ sâu thẳm trái tim khiến hắn có chút mê muội, một lúc sau mới tự trách mình mà nói:
- Xin lỗi Diệp Lăng, từ trước tới nay anh đã không quan tâm đến em, khiến em phải chịu khổ, anh...
Đột nhiên Diệp Lăng vui vẻ nói:
- Anh hai, vậy thì sau này có gì tốt anh hãy nhớ đến em nhiều hơn, thật ra bây giờ nhìn thấy anh bản lĩnh như vậy em rất vui. Cha nhất định còn vui hơn, bởi vì cho dù em không làm được, nhưng ý nguyện của cha cuối cùng cũng thành. Đợi anh ba về, chúng ta sẽ sống cùng với nhau, em sẽ không ở lại Yến Kinh nữa, em không thích ở đây.
Nói đến đây Diệp Lăng đột nhiên nghĩ ra một chuyện, cô lập tức nói:
- Bác và mọi người nói anh đã kiểm tra ra Liệt dương, là giả đúng không. Em biết, nếu hôm qua không phải Thiên Hà nói cho em biết, em còn tưởng là thật, bọn họ đúng là xấu xa.
Diệp Mặc ngại ngùng vuốt vuốt mũi, trong lòng nghĩ rằng tuy không đúng, nhưng kết quả kiểm tra là không sai, hắn không muốn bàn vấn đề này với Diệp Lăng nữa, nhưng gan của các cô gái bây giờ quả là lớn, hắn không ngờ Thiên Hà đã dám công khai kể hết chuyện tối qua ra như thế, thật là ngại quá.
- Ha ha, anh hai, anh xấu hổ à, bây giờ là thời đại gì rồi. Được thôi, nể mặt anh, em không nói nữa. Hôm nay em rất khỏe, hôm nay đã tối rồi, ngày mai em sẽ mời anh ăn một bữa ngon.
Diệp Lăng cười ha hả, cô không ngờ da mặt của Diệp Mặc lại mỏng thế, các cô gái trong ký túc xá của cô cứ mở miệng là chửi thề, mà cô cũng không cảm thấy gì.
Hai anh em nói chuyện với nhau còn hòa hợp hơn cả tối qua, qua cuộc nói chuyện lần này, Diệp Lăng và Diệp Mặc đều cảm thấy quan tâm lẫn nhau. Những mối quan tâm hờ hững, giờ đây càng thắm thiết.
- Anh hai, em đi tắm trước, phải đi ngủ rồi. Ngày mai em phải mời mọi người trong ký túc xá dùng cơm, chúng ta cùng đi nhé, anh ngủ trong phòng anh ba nhé.
Diệp Lăng muốn tắm xong sẽ đi nghỉ sớm, tuy cơ thể đã hồi phục, nhưng vẫn còn mệt mỏi.
Diệp Mặc cất lại mấy viên khoáng thạch, hắn chuẩn bị đêm nay sẽ luyện chiếc nhẫn lưu trữ, và sẽ luyện một cái pháp khí hộ thân cho Diệp Lăng, hắn không muốn Diệp Lăng chịu sự dày vò nào nữa!
← Ch. 0152 | Ch. 0154 → |