← Ch.0159 | Ch.0161 → |
Tác Bân hơi nghẹn lời nhưng trong nháy mắt đã bình thường lại, liền nói:
- Tớ tiễn các cậu xuống dưới thì được chứ?
Tô Tĩnh Văn không ghét Tác Bân, tuy sau khi anh ta gia nhập giới giải trí, ấn tượng của Tô Tĩnh Văn về anh ta hạ thấp nhưng cũng không đến nỗi giống như Uông Bằng, cô vừa nhìn thấy là thấy khó chịu.
Sau khi nói mấy câu, ba người đã đi đến bên cạnh chiếc Audi màu đen rồi. Tác Bân đứng lại, quay đầu nói:
- Đây là xe của tớ, các cậu xem.
Tô Tĩnh Văn nhìn chiếc Audi một cách nghi ngờ:
- Vừa nãy không phải cậu nói cậu không có xe sao? Bây giờ lại có xe là sao?
Tiêu Lôi cũng nhìn Tác Bân với vẻ nghi hoặc.
Tác Bân bỗng lôi ra từ trong túi một cái phun sương, nói:
- Vì cái này.
Nói xong liền giơ bình phun lên phun mấy cái vào Tô Tĩnh Văn và Tiêu Lôi.
- Cậu...
Tô Tĩnh Văn trước khi hôn mê đều không nghĩ rằng hot boy của trường năm đó lại đê tiện như thế này.
Tác Bân nhìn Tô Tĩnh Văn và Tiêu Lôi hôn mê, nhìn bình xịt trong tay mình, nói:
- Không ngờ lại có hiệu quả tốt như vậy.
- Tất nhiên là hiệu quả tốt rồi. Cái này tôi bỏ ra nhiều sức lực mới lấy được đấy. Tác Bân, cậu làm được đấy. Yên tâm đi, chuyện tôi đồng ý với cậu tôi chắc chắn sẽ làm.
Một tiếng nói vang lên ở đằng sau Tác Bân.
Tác Bân lại không hề ngạc nhiên mà nói:
- Chuyện mà thiếu gia Bằng giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt. Nhưng không ngờ mới mấy năm không gặp mà Tô Tĩnh Văn đã trở nên xinh đẹp như thế.
Uông Bằng lại nói:
- Nhanh kéo hai người này vào trong xe đi.
Đợi sau khi kéo Tô Tĩnh Văn và Tiêu Lôi vào xe, Uông Bằng mới nói:
- Có đẹp hơn thế cậu cũng chỉ có thể chơi Tiêu Lôi thôi, Tô Tĩnh Văn thì cậu đừng có mơ.
- Đó là đương nhiên.
Tác Bân cười ngượng một tiếng.
...
Lạc Thương
Tuy Vũ Học Dân bị Thiết Lan Sơn giải quyết một cách cứng rắn nhưng "hưu nhàn vực ngoại" vẫn là cơ quan đầu não của Thiết Giang.
Lúc này tầng hầm ngầm của "hưu nhàn vực ngoại", không những có người đàn ông tranh giành Không Minh Thạch với Diệp Mặc mà người đàn ông tóc dài ở ngoài hội hợp cũng có ở đó.
- Vương Xuyên, sư phụ nói sao?
Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
Người tóc dài nói:
- Sư phụ vừa gọi điện đến, ông nói loại cỏ đấy tên là Ngân Diệp, là một trong những dược liệu vô cùng có giá trị của cổ võ tu luyện. Cứ cho là ở trong ẩn môn thì cũng là thảo dược quý giá nhất. Sư phụ nói chúng ta làm rất tốt. Bây giờ ông đã gieo mầm cỏ đó rồi, hai ngày nữa là sư phụ đến Lạc Thương.
Người đàn ông lạnh lùng đó thở phào nhẹ nhõm. Lần trước làm mất Thạch cảm ứng tinh thần, lúc sư phụ đến rất là tức giận. Hơn nữa lần này sư phụ bế quan cũng không có đột phá gì, nếu có Thạch cảm ứng đó nói không chừng sư phụ có thể đột phá.
Thấy người kia thở phào nhẹ nhõm, Vương Xuyên lại nói:
- Hứa Mộc, sư phụ vẫn còn canh cánh trong lòng việc mất Thạch cảm ứng lần trước. Tuy lần này chúng ta may mắn tìm được Ngân Diệp nhưng đối với việc bị mất Thạch cảm ứng vẫn không thể buông lỏng. Sư phụ cho rằng nếu đã có thể phát hiện Ngân Diệp ở Lạc Thương thì rõ ràng Thạch cảm ứng có thể cũng ở đây, nói không chừng là ở trong tay cùng một người. Vì thế sư phụ hai ngày nữa sẽ tự đến kiểm tra. Chúng ta đừng có đi rút dây động rừng nữa. Nếu sư phụ tìm thấy Thạch cảm ứng ở Lạc Thương, có thể nói đột phá là chuyện vô cùng chắc chắn.
Hứa Mộc lắc đầu nói:
- Chắc là không, tôi có hỏi qua Du Nhị Hổ, người có Ngân Diệp, anh ta căn bản là một thầy lang, chắc anh ta đem Ngân Diệp làm thành dược liệu rồi. Anh ta vốn là một người bình thường, không đáng hoài nghi.
Vương Xuyên gật đầu nói:
- Cũng đúng, sư phụ đích thân đến kiểm tra, chỉ cần người đó ở Lạc Thương, tin là hắn chắc chắn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của sư phụ nhưng sợ là đằng sau lưng Du Nhị Hổ còn có người.
- Gọi Ngô Hoằng qua đây, hỏi lại người đứng sau Du Nhị Hổ.
Hứa Mộc nghe lời Vương Xuyên, lập tức nói với tiểu đệ bên cạnh.
- Vâng
Tiểu đệ làm việc rất nhanh. Ngô Hoằng xuống mật thất dưới đất trong thời gian ngắn nhất.
Ngô Hoằng lúc đầu vốn là người của Vũ Học Dân nhưng sau khi anh ta bị sụp đổ, y lại lập tức chuyển hướng về phía Hứa Mộc và Vương Xuyên. Y không những để lộ toàn bộ sự tình của Vũ Học Dân mà làm việc cũng nhanh nhẹn. Điều này làm cho Hứa Mộc và Vương Xuyên khá hài lòng.
- Ngô Hoằng, cậu biết đằng sau Du Nhị Hổ là người như thế nào không?
Hứa Mộc thấy Ngô Hoằng quay lại ngay sau đó, khá vừa lòng, hỏi.
Ngô Hoằng lập tức nghĩ tới Diệp Mặc, nói:
- Anh ta còn có một sư phụ tên là Diệp Mặc, mà quan hệ của Diệp Mặc và Vũ Học Dân rất gần. Lần trước, việc em họ Vạn Kế Hoa chính là Diệp Mặc nhờ Vũ Học Dân giải quyết.
- Anh ta lại có một người sư phụ quen biết Vũ Học Dân? Sao cậu không báo lại chuyện này?
Hứa Mộc lập tức nghĩ đến chuyện Thạch cảm ứng.
Ngô Hoằng nghe lời chất vấn của Hứa Mộc, hơi lạnh mình nói:
- Vì gần đây em phải giải quyết quá nhiều chuyện nên không để ý đến. Mong anh Hứa bỏ qua cho em.
Vương Xuyên cũng nói:
- Ngô Hoằng gần đây đúng là rất bận. Cậu ấy cũng đã làm rất nhiều việc, hơn nữa cậu ấy cũng không biết Diệp Mặc có liên quan đến cỏ Ngân Diệp. Hơn nữa giá của cỏ Ngân Diệp chúng ta không phải cũng vừa mới biết sao, không nên trách cậu ấy.
Hứa Mộc gật đầu
- Nếu Du Nhị Hổ đã có sư phụ Diệp Mặc của hắn, vậy thì chúng ta bây giờ có nên đi một chuyến, gặp tên Diệp Mặc đó một chút?
Vương Xuyên gật đầu nói:
- Cũng được, Hứa Mộc, tôi đồng ý với ý kiến của cậu. Dự đoán của sư phụ cõ lẽ là thật. Tên Diệp Mặc đó không chừng còn là người lấy đi Thạch cảm ứng của chúng ta.
Bốp bốpTiếng vỗ tay đơn điệu vang lên ở cửa, cùng lúc đó, một giọng nói lạng lùng cất lên:
- Được lắm, các người rất thông minh. Thạch cảm ứng mà các người nói đúng là do ta lấy. Ồ, ta chính là Diệp Mặc. Để cho mấy người không phải vất vả chạy đi một chuyến, tôi đã cố ý tới đây.
- Ai?
Dù nghe Diệp Mặc nói y chính là Diệp Mặc nhưng Hứa Mộc và Vương Xuyên vẫn bị giọng nói bỗng dưng lại cất lên kia doạ một vố. Phải biết rằng tầng hầm dưới đất này tầng tầng phòng hộ, lớp bảo vệ dày, người ngoài sao có thể vào đây được?
- Diệp Mặc, sao anh vào đây được?
Hứa Mộc và Vương Xuyên không quen biết Diệp Mặc nhưng Ngô Hoằng lại biết anh ta.
Diệp Mặc cười nhạt một cái,
- Tất nhiên là đi vào rồi.
Hứa Mộc và Vương Xuyên đã phản ứng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Mộc hiện lên sự độc ác. Không cần biết là Diệp Mặc vào đây bằng cách nào, nhưng đã vào rồi là không thể ra được.
- Thạch cảm ứng là mày trộm sao?
Hứa Mộc đã nhận ra Diệp Mặc là người tranh giành mua tảng đá đó với hắn. Câu nói đầu tiên chính là Thạch cảm ứng mà hắn quan tâm nhất.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, hắn lấy Không Minh Thạch từ trong nhẫn trữ vật ra mới dùng có chưa đến một nửa, nói:
- Đồ ngu, đây gọi là Không Minh Thạch. Đúng thế, là tao lấy đấy, ở đây còn hơn một nửa này.
Mặt Hứa Mộc lộ vẻ mừng rỡ, y không ngờ Diệp Mặc lại ngốc đến thế, còn tự cho đầu vào giọ, y vội nói:
- Bắt hắn lại cho ta.
Hứa Mộc vừa dứt lời, mấy chục tên từ tầng hầm xông lên bắt Diệp Mặc, có thể thấy mấy tên này đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Diệp Mặc dù không có chuẩn bị nhưng hắn không cần cái này nữa, mấy chục tên Thiết Giang, hắn còn chả dùng đến đao, hắn đá thẳng chân lên là một đống nằm la liệt đó rồi, một mảnh chân ảnh hiện lên.
Thình thịch thình thịch thình thịch...
Hơn chục cước của Diệp Mặc đều trúng mục tiêu. Hơn nữa mười mấy tên bị hắn đá trúng, sau khi bay ra ngoài rơi xuống đất cũng không ai có thể nhúc nhích. Rõ ràng là một cước của hắn có thể đá chết một tên Thiết Giang.
Hứa Mộc và Vương Xuyên hoảng sợ, họ biết Diệp Mặc nếu đã dám vào đây rõ ràng là có bản lĩnh. Nhưng không ngờ bản lĩnh của hắn lại lớn đến thế. Tuy hai người họ đối phó với mấy tên này không có vấn đề gì nhưng cũng không như Diệp Mặc giải quyết một cách dễ dàng như thế, hơn nữa lại còn là một mình hắn.
Hai người họ vốn định tranh thủ lúc Diệp Mặc giải quyết mấy tên đàn em của họ để tiến lên giáp công nhưng không ngờ họ chỉ thấy một mảnh chân ảnh. Sau đó mấy người bên này đã hoàn toàn bị hạ gục.
Diệp Mặc cũng rất hài lòng với chân pháp này của mình. Chiêu này của hắn vẫn là tham khảo từ chỗ Điểu Cường. Lúc đầu mười mấy cước của Điểu Cường đúng là không tệ, không những tốc độ nhanh mà lực cũng đủ. Diệp Mặc lấy đó và chỉ chỉnh sửa một chút thì chiêu đó đã thành của hắn rồi.
Ngô Hoằng càng hoảng sợ nhìn Diệp Mặc, bản lĩnh của Diệp Mặc dường như là nằm ngoài dự liệu của anh ta. Chả trách lại có thể kết giao với Vũ Học Dân. Nhưng điều làm Ngô Hoằng kinh hãi không phải bản lĩnh của Diệp Mặc mà là thái độ giết người không chớp mắt của hắn.
Cho dù là hắc bang đánh nhau cũng không có nơi nào dám giết mười mấy người ở một thành phố. Nhưng Diệp Mặc lại giết mười mấy người trong chớp mắt. Hơn nữa sau khi giết người Diệp Mặc lại vẫn rất bình tĩnh, dường như hắn giết không phải là người mà là mấy con kiến bình thường.
- Thủ đoạn của các hạ thật là độc ác, không ngờ lại vội vàng giết người như vậy.
Vương Xuyên giết người giống như trò đùa vậy, thầm ớn lạnh. Anh ta và Ngô Hoằng giống nhau, thấy hắc bang đánh nhau nhiều rồi nhưng phần đông đều nói là độc ác, chém cũng độc ác, người bị chém thực sự không phải là nhiều.
Diệp Mặc thản nhiên cười:
- Tối nay tao đến chính là để giết người, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, mày vội cái gì?
- Mày rốt cuộc là ai? Dựa vào cái gì mà dám chọc giận Thiết Giang ta?
Hứa Mộc cũng bị thủ đoạn giết người của Diệp Mặc làm cho ớn lạnh.
Diệp Mặc cười ha hả, nói:
- Tao chọc giận Thiết Giang của mày? Không phải vừa rồi mày nói mày phải đi gây chuyện với tao sao?
Hứa Mộc nghẹn lời, Diệp Mặc cũng chả thèm để ý hắn, nói tiếp:
- Nếu nói gây chuyện với Thiết Giang thì tao nói cho mày biết, lần trước nếu không phải vì nể Vũ Học Dân thì tao đã tiêu diệt Thiết Giang lâu rồi. Thiết Giang của mày đủ tư cách để gây chuyện với tao sao? Mấy hôm trước tao vừa từ Senna trở về, giết được Thiên Long Đầu. Không ngờ lại phải đến giết Thiết Giang nhanh thế. Sự chạm trán của con người đúng là thần kỳ.
- Cái gì? Thiên Long Đầu là do mày giết ư?
Hứa Mộc và Vương Xuyên cuối cùng cũng không còn cách nào giữ nổi bình tĩnh, bộ dạng vô cùng kinh hãi.
← Ch. 0159 | Ch. 0161 → |