← Ch.0170 | Ch.0172 → |
Diệp Mặc rất dễ dàng lấy được Cỏ Ngân Tâm. Đồng thời ở chỗ của Nhàn Đạo Nhân, hắn còn tìm được một miếng Thâm Hải Tương Mộc. Điều này khiến Diệp Mặc cực kỳ hưng chấn, cảm giác sâu sắc chuyến này không uổng công.
Thâm Hải Tương Mộc, chẳng những là vật liệu cực phẩm để chế luyện pháp khí hộ thân, thậm chí còn có thể thêm vào trong phi kiếm. Một khi thêm Thâm Hải Tương Mộc vào phi kiếm, hiệu quả phòng ngự sẽ được tăng cường lên rất nhiều.
Sau khi Diệp Mặc lấy được thứ đó, đã không giết Thiết Lan Sơn. Thiết Lan Sơn chỉ có ân oán với Vũ Học Dân. Những ân oán này, Diệp Mặc sẽ không xen vào. Chuyện Vũ Học Dân yêu cầu hắn xử lý, hắn đã làm thỏa đáng, đồng thời ngay cả Thiết Giang ở Lạc Thương cũng đã bị hắn giải quyết. Hơn nữa Diệp Mặc biết, sau này, Thiết Giang sẽ không còn yên ổn như trước kia. Có lẽ Thiết Lan Sơn cũng biết. Chỉ có điều, Diệp Mặc hắn không thể xen vào chuyện này.
Vịnh Thanh Tuyền, một biệt thự ở lưng chừng núi.
Người đàn ông trung niên vẫn cau mày gõ gõ xuống bàn nói:
- La Trầm, hôm nay đã là ngày thứ sáu. Còn chưa có tin tức của tên bác sĩ kia sao?
La Trầm đứng ở phía sau, lập tức cung kính nói:
- Ông chủ, tôi vẫn phái người trấn thủ ở khu vực gần đây. Chỉ cần hắn tiếp cận gần khu vực vịnh Thanh Tuyền, tôi có thể tìm được hắn.
- Mạc Bình, nếu ngày mai hắn còn chưa đến, tôi sẽ phải rời khỏi Hongkong. Về sau tôi rất khó có thể trở lại. Chuyện của chú Lê sau này còn phải phiền tới anh nhiều.
Cô gái ngồi bên cạnh lại mở miệng nói....
Người đàn ông trung niên được gọi là Mạc Bình, trong mắt lộ chút giận dữ, nhưng nhanh chóng biến mất, ngược lại nói:
- Nếu Sắc Vi cũng nói như thế, đương nhiên xin cứ tự nhiên. Mạc Bình tôi không dám ngăn cản chuyện của cô.
Bất quá, ánh mắt đó chỉ thoáng qua như vậy, nhưng rõ ràng cô gái kia đã nhận thấy. Chỉ có điều, khóe miệng cô ta thoáng lộ ra chút bộ dạng không cho là đúng, nhưng không có lên tiếng.
Sau khi Mạc Bình nói những lời này, thở dài một tiếng lại nói:
- La Trầm, anh lập tức đi cẩn thận điều tra thêm một lần nữa. Một khi có tin tức của tên bác sĩ kia, lập tức trở lại báo cáo.
- Vâng.
La Trầm đáp lại một tiếng, vừa định ra ngoài.
Đúng lúc đó, một giọng nói cắt ngang động tác của anh ta:
- Không cần đi, tôi đã tới.
Mạc Bình đứng phắt dậy, có chút ngẩn người nhìn Diệp Mặc, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
- Anh...
- Tôi chính là bác sĩ trên kia, đến khám bệnh. Đi gặp bệnh nhân thôi. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.
Diệp Mặc thản nhiên nói. Nơi này thật sự không đơn giản. Từ chân núi đến sườn núi đều có người canh gác. Không biết chủ nhân của biệt thự này là người thế nào. Tuy nhiên Diệp Mặc khẳng định người đó không phải là người trong giới. Nếu không hội nghị tối hôm qua hẳn là không thể thiếu anh ta.
Lúc này Sắc Vi cũng thấy kinh hãi đứng lên. Cô kinh ngạc, nghi ngờ quan sát Diệp Mặc. Người có thể xuất hiện ở ngay trước mắt cô ta mà cô ta không hề phát hiện ra, tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ.
Lúc này, Diệp Mặc mới chú ý tới người phụ nữ tên là Sắc Vi này. Cô ta chưa đến ba mươi, mặt trái xoan, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn lộ rõ nét ưu tú của người phụ nữ này. Chỉ có điều duy nhất khiến Diệp Mặc không thoải mái, đó là mắt cô ta được vẽ không tự nhiên, thoạt nhìn thiếu đi hương vị của một người con gái.
Điều càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là, không ngờ hắn phát hiện người phụ nữ này là một cao thủ. Tuy rằng kém hơn Nhàn Đạo Nhân một chút, nhưng tuyệt đối là mạnh hơn Điểu Cường.
- Anh là ai?
Sắc Vi hỏi theo bản năng.
- Khám bệnh.
Diệp Mặc đáp lại.
Sắc Vi nhíu mày, lại nói:
- Tôi hỏi lần cuối cùng, anh là ai? Anh vào bằng cách nào mà ngay cả tôi cũng không phát hiện được?
Diệp Mặc nhìn lướt qua Sắc Vi.
- Các người có muốn chữa bệnh hay không? Nếu không chữa bệnh, vậy tôi đi đây.
Hắn căn bản không trả lời câu hỏi của Sắc Vi. Người phụ nữ này nói chuyện chẳng ra sao cả. Hắn là ai, thì liên quan gì đến cô ta?
Lúc này Mạc Bình đã kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Muốn, muốn. Bác sĩ, mời đi bên này. Tôi tên là Mạc Bình, chính là người trên đã mời anh.
Nói xong, anh ta vội vàng dẫn Diệp Mặc đi vào ngôi chùa phía sau biệt thự.
Sắc Vi nghe thấy giọng điệu Diệp Mặc, lúc này đã muốn phát tác, nhưng suy nghĩ một chút vẫn yên lặng không nói gì thêm. Chờ sau khi Diệp Mặc chữa khỏi bệnh, sẽ tìm hắn gây phiền toái cũng không muộn.
Diệp Mặc đã thấy người đàn ông gầy gò ốm yếu nằm ở trên giường. Sắc mặt vàng như nến, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, đang hôn mê bất tỉnh. Bên cạnh còn có hai người y tá đang chăm sóc ông ta.
Mạc Bình gọi hai người y tá ra ngoài, lúc này mới rất cung kính nhìn Diệp Mặc nói:
- Bác sĩ, đây chính là chú tôi, Mạc Khang. Ông ấy đã hôn mê hơn hai năm, ông ấy bởi vì...
Diệp Mặc ngắt lời Mạc Bình nói. nguồn
- Những cái còn lại không cần phải nói. Hiện tại anh ra ngoài, tôi muốn khám bệnh.
- Bác sĩ, tôi cũng phải ra ngoài sao?
Mạc Bình có chút kinh ngạc hỏi. Theo anh ta thấy không cần phẫu thuật, mình có cần thiết phải ra ngoài không?
Đương nhiên Diệp Mặc sẽ không để người khác biết hắn sử dụng chính là pháp thuật tu chân, tất nhiên sẽ không để Mạc Bình có mặt ở chỗ này.
Mạc Bình thấy Diệp Mặc không nói lời nào, đành phải thở dài, nói:
- Được rồi, tôi ra ngoài. Xin hỏi cần bao lâu, còn cần chuẩn bị gì không vậy?
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Cái gì cũng không cần. Các người ra ngoài là được rồi. Tôi chữa xong bệnh sẽ đi ra. Thời gian thì tôi không xác định được. Khi tôi đang chữa bệnh, có người vào quấy rầy tôi, thì tự gánh lấy hậu quả.
Sắc Vi vốn muốn xem thử Diệp Mặc chữa bệnh thế nào. Hiện tại chẳng hiểu tại sao lại bị Diệp Mặc đuổi ra, nên cô ta càng cảm thấy không thoải mái. Không cần phải nói, càng cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác bác sĩ này thật sự có phần quá đáng.
Chờ sau khi hai người rời khỏi đó, Diệp Mặc đóng cửa lại, kiểm tra trong chùa một chút. Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Biệt thự tốt như vậy không ở, lại muốn ở trong chùa để làm gì? Tuy nhiên hẳn là hắn không nên xen vào những chuyện này.
Sau khi xác nhận lại, không có bất kỳ sự theo dõi nào, lúc này hắn mới thoáng nhìn qua người đàn ông nằm ở trên giường bệnh. Diệp Mặc đưa tay nắm lấy mạch trên tay người đàn ông này một chút. Mạch đập rất thong thả, lại không có sự dừng lại.
Diệp Mặc đưa chân khí vào trong cơ thể xem xét một chút, hắn lập tức đã biết người này căn bản không phải là người sống thực vật, mà bị người ta hạ độc thủ. Và giống với con trai Trác Ái Quốc lúc trước, chỉ khác một điều chính là người hạ thủ đã ra tay rất cẩn thận, chỉ khiến người đàn ông này biến thành người giống như đang sống thực vật, mà không lấy tính mạng của ông ta.
Diệp Mặc kiểm tra được trong thân thể của người đàn ông này bị người ta động tay động chân, cưỡng ép, ngăn không cho người này tỉnh lại, chỉ có thể chìm trong hôn mê. Người đã ra tay, chẳng những có tu vi nội khí không thấp, hơn nữa còn vô cùng tinh thông y học.
Nhưng ông ta khác với bệnh của Trác Hóa Đường. Trác Hóa Đường chỉ là do có người tùy ý để lại chút nội khí ở trong đầu thằng bé. Thậm chí hiệu quả của chút nội khí này căn bản có thể bị loại bỏ. Nói đúng hơn, bất kể Trác Hóa Đường sống hay chết đều không quan hệ gì với người đã ra tay. Tuy rằng bệnh nhân này cũng do con người gây ra, cũng cố ý để bệnh nhân trở thành người sống thực vật, nhưng thủ đoạn hạ thủ của người này còn cao hơn nhiều so với người đã hạ thủ với Trác Hóa Đường.
Hơn nữa Diệp Mặc khẳng định người hạ thủ cũng không dám khẳng định y có thể phục hồi cho bệnh nhân lại như cũ hay không. Có thể nói nếu hắn không phải là Tu Chân giả, có thần thức, thậm chí chân khí tu luyện tới mức có thể làm theo ý mình, hẳn cũng không có cách nào chữa bệnh cho bệnh nhân sống thực vật này.
Tuy rằng Diệp Mặc biết đây là do con người gây ra, tuy nhiên hắn lại không thèm để ý. Cho dù hắn chữa hết bệnh cho người này, người hạ thủ muốn tìm hắn thì thế nào? Thu tiền của người, sẽ không sợ phiền toái. Hơn nữa Diệp Mặc hắn còn không e ngại bất cứ kẻ nào tìm đến.
Diệp Mặc lấy ra một bộ ngân châm, trong nháy mắt cắm đầy vào ngực và não bộ của bệnh nhân. Dưới sự vận chuyển của chân khí, người đàn ông này được thuốc và nội khí của Diệp Mặc hợp lực kích hoạt mấy hệ thần kinh bị bế tắc. Đồng thời dưới sự chữa trị của chân khí, bắt đầu thong thả khôi phục lại công năng.
Nửa giờ sau, Diệp Mặc thu ngân châm lại, thở dài một tiếng.
Hắn biết người này đã không có vấn đề gì nữa. Tuy rằng, người này không có vấn đề, nhưng Diệp Mặc vẫn có mấy vấn đề muốn hỏi người này một chút. Hắn biết nhiều nhất thì khoảng hơn mười phút nữa, người này sẽ tự động tỉnh lại.
Quả nhiên, chưa đến mười phút, người này liền mở mắt. Khi ông ta nhìn thấy Diệp Mặc, trong mắt lộ vẻ khó hiểu và vội vàng, lập tức đã muốn ngồi dậy. Tiếc rằng, ông ta nằm ở trên giường quá lâu, cho dù Diệp Mặc giúp ông ta chữa được bệnh, nhưng ông ta vẫn không thể đứng ngay lên được.
- Anh là ai?
Người đàn ông này thấy mình không thể đứng lên, đành phải nằm ở trên giường hỏi.
Diệp Mặc lại nói:
- Ông đã hôn mê ba năm, vừa rồi là do tôi cứu ông tỉnh lại. Cho nên ông có thể xem tôi là bác sĩ đã cứu ông tỉnh lại.
Người đàn ông này nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì. Quả nhiên, chỉ một lát sau, mặt ông ta biến sắc, lập tức nói:
- Tôi đang ở đâu? Sao anh có thể cứu tôi?
Nhìn vẻ mặt ông ta, Diệp Mặc biết hẳn là ông ta đã nghĩ tới chuyện gì. Thấy thế hắn buộc lòng phải nói:
- Nơi này là Vịnh Thanh Tuyền, Hongkong. Một biệt thự riêng. Tôi sao? Tôi là một bác sĩ, được cháu ông là Mạc Bình mời đến chữa bệnh cho ông. Theo như lời anh ta nói, ông đã bị hôn mê hơn hai năm.
Hongkong? Mạc Bình? Thì ra đã ra ngoài. Là ai đã đưa mình ra?
Bỗng nhiên người đàn ông này lại kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
- Không có khả năng. Bệnh của tôi, anh tuyệt đối không thể chữa được. Bệnh tôi, tôi tự biết, tự mình biết...
Càng nói, giọng của người đàn ông này càng thấp. Cuối cùng ánh mắt ông ta lộ vẻ tuyệt vọng và thương tâm.
Diệp Mặc nhíu mày, lại nói:
- Tôi là bác sĩ, chữa bệnh trả tiền. Tôi không cần ông thừa nhận tôi đã chữa hết cho ông. Đợi lát nữa tự động sẽ có người trả tiền cho tôi. Tôi chỉ hỏi ông một chuyện. Ai đã có thể kết hợp nội khí và y thuật hoàn mỹ như thế, thậm chí có thể biến ông thành người sống thực vật? Đương nhiên, nếu ông không muốn nói, cũng không sao. Còn nữa, bệnh này của ông ngoại trừ tôi ra, có lẽ thật sự không ai có thể chữa được.
Người đàn ông này nghe Diệp Mặc nói xong, lại kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh biết bệnh của tôi là do người khác gây ra? Anh thật sự đã cứu tôi? Không phải...
Sau khi người đàn ông này nói đến đây, lại không tiếp tục nói hết, dường như nhớ ra cái gì đó.
Diệp Mặc đứng lên, hắn chuẩn bị đi ra ngoài. Nếu người này không muốn nói, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, cầm tiền của người ta rồi đi thôi.
- Chờ một chút, tôi nói cho anh biết.
Người này bỗng nhiên gọi Diệp Mặc lại.
Thấy Diệp Mặc dừng lại, lúc này ông ta mới tiếp tục nói:
- Tôi đúng là bị người ta hãm hại. Nếu nơi này là Vịnh Thanh Tuyền Hongkong, vậy hẳn sẽ không có chuyện gì nữa. Nơi này ngoại trừ Mạc Bình còn có ai không?
Diệp Mặc nghĩ tới những điều mình mới nghe được, thuận miệng nói:
- Còn có một người phụ nữ tên là Sắc Vi và một người nữa tên là La Trầm.
- Cái gì, cô ta cũng ở đây sao?
Bệnh nhân này lại sợ hãi kêu lên một tiếng.
← Ch. 0170 | Ch. 0172 → |