← Ch.0208 | Ch.0210 → |
- Cô cũng thoát ra từ hố trời ư?
Vương Khai Lâm nói một hồi, lại gặp hai người, cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh.
- Đúng vậy, các anh muốn tìm Chương Cường, thì ra là cùng đoàn du lịch với tôi. Anh ta cũng giẫm lên cái hố trời kia.
Ninh Khinh Tuyết trả lời. Nhưng cô lập tức thấy việc này có liên quan tới mình, nếu như không phải Chương Cường muốn thể hiện một chút trước mặt cô, nói không chừng cái hố trời kia sẽ không xảy ra.
Diệp Mặc quay đầu lại nói rằng:
- Anh trở về đốt nó thành tro bụi, em sợ không?
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu:
- Chỉ cần cùng anh ở một chỗ, em sẽ không sợ gì hết.
Nếu bảo cô một mình quay về đường cũ, cô thà đi tìm chết, nhưng cùng Diệp Mặc ở một chỗ thì lại khác. Hơn nữa lòng cô còn có chút ngọt ngào, bởi vì chính bị dọa cho khiếp sợ, Diệp Mặc mới muốn quay lại tính sổ với cái vật đó.
Diệp Mặc nhìn Vương Khai Lâm nói rằng:
- Nếu như cậu không sợ thì cùng trở lại với chúng tôi, nếu như cậu sợ, thì tiếp tục ở lại chỗ này.
Vương Khai Lâm thấy Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết ở bên trong này hành tẩu như tản bộ, hơn nữa thần thái hắn rất bình tĩnh, điều quan trọng hơn nữa là Diệp Mặc cho y một pháp khí.
Bởi vậy có thể thấy được, Diệp Mặc tuyệt đối không phải người thường, một mình tiếp tục ở lại chỗ này, đúng là sống nhục. Huống hồ Ninh Khinh Tuyết là con gái mà còn không sợ, y một người đàn ông sợ cái gì.
Nghĩ tới đây Vương Khai Lâm lập tức hồi đáp:
- Không sợ, chỉ cần anh dám trở lại, tôi cũng dám cùng anh qua đó.
Diệp Mặc tán thưởng nhìn Vương Khai Lâm một chút nói rằng:
- Không sai, có chút gan dạ sáng suốt, nếu như vậy, chúng ta đi thôi.
Mấy người dọc theo đường cũ mà trở về, rất nhiều đường mà Ninh Khinh Tuyết đã quên, Vương Khai Lâm thì nhớ mang máng. Có thể thấy được y ở bên trong này vài ngày nên khu vực lân cận đã rất quen thuộc.
Diệp Mặc mặc dù không có toàn lực chạy, thế nhưng đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều so với Ninh Khinh Tuyết, Vương Khai Lâm cũng miễn cưỡng đi theo. Con đường mà Ninh Khinh Tuyết đã phải dùng trọn một đêm và mấy tiếng đồng hồ mới đi qua thì Diệp Mặc và Vương Khai Lâm chỉ dùng mấy giờ.
Hơn ba giờ chiều, mấy người đã tiếp cận gần khu vực hố trời.
- Đã có người tới qua rồi.
Diệp Mặc lập tức phát hiện khu vực cách hố trời mấy chục mét đã bị rào lại, nhìn phía sau dường như đã xảy ra chuyện gì, người bên ngoài không cho phép ai bước vào khu vực này.
Vương Khai Lâm nhìn hố trời đen nhánh vẫn như cũ có chút hồi hộp, Ninh Khinh Tuyết chỉ dám nhìn hố trời qua vai Diệp Mặc mà xem xét một chút.
- A, hình như không có cái loại cảm giác này rồi.
Vương Khai Lâm lập tức cảm giác ngày hôm nay không hồi hộp giống như lần trước nữa.
Diệp Mặc biết, cho dù có cái loại oán linh gì đó, gặp phải dương cương khí huyết Tu Chân giả của hắn cũng không dám xông tới. Hơn nữa thứ mà thấy bất tận gì đó, đối người thường mà nói rất nguy hiểm, thế nhưng đối Diệp Mặc mà nói lại không có chút nguy hiểm nào.
Thần thức của hắn hoàn toàn có thể biết được thứ gì đang ẩn nấp ở dưới, chỉ cần cảnh giới không cao bằng hắn, thì như thuật ẩn thân của hắn mặc dù có thể lừa gạt được nhiều người ở đây, thế nhưng tại Tu Chân giới, loại thuật ẩn thân cấp thấp này hoàn toàn là một việc làm vô bổ, không dùng được.
- Ở đây có thể đi ra, Khinh Tuyết, anh sẽ đưa em đi ra ngoài trước, sau đó anh muốn vào hố trời xem thế nào.
Diệp Mặc nói, Ninh Khinh Tuyết còn chưa trả lời, nhưng Vương Khai Lâm sốt ruột rồi, nói giỡn ư, gần hố trời đã không có chuyện gì xảy ra, nhanh đi thôi, còn dám vào xem?
Ninh Khinh Tuyết mân mê môi, đã có chút quật cường nói rằng:
- Không, em muốn đi cùng anh.
Diệp Mặc kỳ thực muốn vào xem hố trời, muốn tiêu diệt cái thứ đã làm Ninh Khinh Tuyết sợ hãi, thế nhưng hắn lại sợ Ninh Khinh Tuyết bị cảnh vật bên dưới hố trời đe dọa. Hiện tại Ninh Khinh Tuyết muốn cùng đi với hắn, hắn nhất thời muốn bỏ ý niệm đi xuống dưới. Nghĩ lại nói rằng:
- Nếu như vậy, chúng ta đi ra ngoài đi, ở đây không xem cũng được.
Vương Khai Lâm nghe thấy Diệp Mặc bỏ ý định đi xuống hố trời, liền thở phào nhẹ nhõm, y thật đúng là sợ Diệp Mặc đi xuống. Nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục lá gan của Diệp Mặc, cái nơi dọa người này, đi qua không có việc gì là tốt rồi, còn dám lưu lại vào xem, nếu là Vương Khai Lâm y cũng không dám nghĩ tới.
Diệp Mặc cũng không có cách nào, nếu lúc này đi vào, hắn không phải sợ nguy hiểm bên trong hố trời, với hắn mà nói, những nguy hiểm này so với những cao thủ Địa cấp thì chưa là cái gì hết. Hắn sợ hai cao thủ Địa cấp đuổi theo, tuy rằng khả năng rất nhỏ, thế nhưng dù sao cũng có thể.
Ba người ra phía sau rừng cây, xung quanh quả nhiên bị nhiều lớp lan can rào cản. Loáng thoáng đã có người đến, Diệp Mặc nhìn Vương Khai Lâm nói rằng:
- Tôi sẽ không đi với cậu nữa, bên ngoài đã có rất nhiều người tới tiếp ứng rồi. Cậu tốt nhất không nên nói với người khác là đã gặp qua tôi, tạm biệt.
Nói xong Diệp Mặc cõng Ninh Khinh Tuyết phóng qua hàng rào dễ dàng, rất nhanh vòng qua một đoạn rồi biến mất.
Vương Khai Lâm ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Mặc biến mất, có chút sững sờ. Đến bây giờ y cũng không biết Diệp Mặc tên gọi là gì, chỉ biết là bản lĩnh của hắn không tồi, lá gan cũng lớn, còn tặng y một pháp khí không biết loại đẳng cấp nào.
Hắn đã cứu mạng mình, nếu hắn bảo đừng nói ra hắn, mình sẽ không nói. Khi Khai Lâm đang muốn phóng qua hàng rào, y liền thấy rất xa đã có mười mấy người chạy tới, y thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi, cánh rừng này thật nguy hiểm, y thật sự rất sợ.
Thế nhưng tại thời điểm này, lần thứ hai y lại nghe được một tiếng kêu bén nhọn ở phía sau, cái loại cảm giác âm hàn nhập cốt lần nữa lại khiến da đầu Vương Khai Lâm bắt đầu tê dại. Đúng là tiếng kêu đó, chính là tiếng kêu mà lần trước y đã nghe thấy, thế nhưng cái loại âm thanh chói tai vang dội này còn lợi hại hơn lần trước, khiến y nhất thời có một loại sợ hãi bất lực.
Không chỉ thanh âm kinh khủng hơn so với lần trước rất nhiều, hơn nữa loại âm hàn nhìn không thấy này cũng mạnh hơn nhiều so với lần trước. Y lập tức cảm thấy chuyện chẳng lành, vừa rồi đi qua hố trời, cái loại cảm giác âm hàn này không có, hẳn là sợ người thanh niên đã cứu mình kia, hiện tại hắn đã đi, mình xong đời rồi.
Giữa lúc Vương Khai Lâm muốn chạy trốn, cái loại âm hàn này dĩ nhiên rất nhanh đã tiếp cận Vương Khai Lâm. Vương Khai Lâm cảm giác giống như toàn bộ linh hồn đã bị bắt đi rồi, mà y lại không thể nhúc nhích, người tiếp ứng còn đang cách mấy trăm mét, một trận tuyệt vọng từ đáy lòng Vương Khai Lâm dâng lên.
Bỗng nhiên Vương Khai Lâm cảm giác được cái mặt ngọc kia đeo trên ngực phát ra một đạo màu vàng nhạt, một tiếng kêu sắc nhọn ở không xa trước mặt y vang lên, tựa hồ đã bị tổn thương, đảo mắt đã biến mất, hơn nữa cái loại ý niệm tâm hồn bị bắt đi trong đầu của Vương Khai Lâm cũng theo đó biến mất. Lúc này y mới nhìn thấy hơn mười người chiến sĩ cầm súng chạy tới.
Vương Khai Lâm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cái trán dính đầy mồ hôi lạnh, lấy ra miếng ngọc Diệp Mặc cho y. Y lúc này đã biết nó không chỉ là một pháp khí, mà là một pháp rất có đẳng cấp, loại pháp khí này nếu bán trong tiệm cũng phải mấy triệu, thế nhưng người thanh niên kia lại đem nó tặng cho y một cách rất thoải mái, người thanh niên kia khí phách thật lớn, đáng tiếc không làm quen hắn một chút.
Xem ra lần này, người ta lần thứ hai đã cứu tính mạng của y.
Diệp Mặc lúc này đã cõng Ninh Khinh Tuyết rời khỏi vùng núi Thần Nông, tiến vào một thị trấn nhỏ. Diệp Mặc buông Ninh Khinh Tuyết xuống, chạy đi mua một ít quần áo để nàng thay, thêm một đôi giày, sau đó hai người mới đi ra khỏi thị trấn nhỏ.
- Chúng ta đi đâu?
Ninh Khinh Tuyết hiện tại đã đi cùng Diệp Mặc một chỗ, hơn nữa thái độ Diệp Mặc đối với nàng cũng thay đổi, trong lòng nàng rất vui mừng, bất luận Diệp Mặc đi chỗ nào, chỉ cần hắn nguyện ý, nàng sẽ cùng hắn đi.
Diệp Mặc suy nghĩ chốc lát mới nói nói:
- Anh còn có một số việc chưa hoàn thành, làm xong, anh muốn đi Ninh Hải, ở Ninh Hải anh có gieo trồng một ít 'Ngân diệp thảo", anh sẽ đưa em về trước, chờ anh làm xong việc, anh tới tìm em.
Ninh Khinh Tuyết thản nhiên cười
- Kỳ thực em ở Ninh Hải, thứ bảo bối của anh tên là 'Ngân diệp thảo" đúng không? Em biết rồi, Khi em đi em đã nhờ Hứa Vy chăm sóc chúng, anh không cần lo lắng. Lần này em trở về Ninh Hải, giúp anh trông nom 'Ngân diệp thảo" chờ anh trở về...
Ninh Khinh Tuyết giống như một người vợ hiền, kéo tay Diệp Mặc, có chút lo lắng hắn rất lâu sẽ không trở về.
Diệp Mặc nhớ tới lần trước 'Ngân Tâm Thảo" nhuộm đỏ, nắm chặt tay Ninh Khinh Tuyết
- Khinh Tuyết, em thật khờ, sao lại dùng thân thể của chính mình để bảo vệ một cây cỏ, nếu như có thương tổn thì biết phải làm sao? Nếu như không phải lần trước anh vừa lúc trở về, hậu quả thực sự không dám lường được, coi như diệt toàn bộ Tống gia, cũng có thể thế nào?
- Ờ...
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu đáp lên tiếng, trong lòng bởi vì Diệp Mặc lo lắng, lại có thêm chút ngọt ngào. Lát sau lại tiếp tục nói:
- Kỳ thực em cũng không hối hận, lúc đó em chỉ biết là anh rất thích loại cỏ này. Thế nhưng em hết lần này tới lần khác làm tổn thương anh, em chỉ là muốn giúp anh giữ lại một chút gì hữu dụng với anh. Ngoại trừ loài cỏ đó, em không biết nên giúp anh cái gì, đôi khi em thực sự cảm giác mình rất vô dụng......
- Sau này không cho phép em lại làm cái việc ngốc như vậy nữa, anh sẽ không để bụng vì một gốc cỏ đâu, biết không?
Diệp Mặc có chút yêu thương nắm chặt tay Ninh Khinh Tuyết, nếu có một người phụ nữ toàn tâm toàn ý như vậy, làm sao không hạnh phúc chứ.
- Em biết rồi, em biết anh sẽ không để bụng, ngay cả 'Trú nhan quả" anh đều thoải mái đưa cho em ăn, đôi khi anh không nên quá nuông chiều em, em sợ, em sợ cái loại cảm giác này sẽ đột nhiên biến mất, em...
Ninh Khinh Tuyết giọng nói càng ngày càng mềm yếu, Diệp Mặc đối với nàng càng tốt, nàng càng cảm giác lo lắng, lo lắng có một ngày cái loại cảm giác này đột nhiên mất đi. Nàng luôn muốn mình có một chút tác dụng gì đó đối với Diệp Mặc, không nên lúc nào cũng trở thành nỗi phiền phức đối với Diệp Mặc.
- Ngốc ạ, sau này không nên nghĩ như vậy, kỳ thực em biết anh sẽ không đột nhiên biến mất trước mặt em. Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại, sẽ không giống như vậy, hiểu không?
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết kiều diễm vô song, ngực càng thương tiếc.
Thấy Ninh Khinh Tuyết cúi đầu trầm mặc không nói, Diệp Mặc hít một hơi chậm rãi nói rằng:
- Anh sẽ làm cho Tống gia biến mất, em không cần lo lắng.
- Không, em sẽ không thèm để ý đến chuyện đó, chỉ cần anh trở về là tốt rồi.
Ninh Khinh Tuyết đối với việc Tống gia biến mất hay không cũng không có để ở trong lòng.
← Ch. 0208 | Ch. 0210 → |