← Ch.0397 | Ch.0399 → |
- Thật là cậu sao?
Ninh Trung Phi kinh ngạc nhìn Diệp Mặc đang đứng trước mặt, ông không thể tưởng tượng được rằng đây chính là Diệp Mặc mà mình đã gặp ngày hôm ấy.
Lam Dụ nhìn giọng điệu và thần thái của chồng thì có thể khẳng định ngay Diệp Mặc chính là người thanh niên mà ông đã gặp. Hơn thế nữa, chuyện dược phẩm Phi Dụ trúng thầu rất có thể có liên quan tới hắn.
- Rất xin lỗi, bác trai, cảm ơn bá đã tặng cho cháu chiếc vòng tay đó.
Diệp Mặc lúc này không dám gọi Ninh Trung Phi là anh Ninh như lần trước nữa. Dẫu sao người ta sau này cũng có thể là nhạc phụ đại nhân của mình, làm sao còn xưng hô anh em được nữa.
- Hoá ra cậu chính là Diệp Mặc, thế mà ta còn tự hỏi ai đã giúp mình cơ. Đúng rồi, lần trước công ty chúng tôi trúng thầu, chuyện này ắt là có sự trợ giúp của cậu đúng không?
Ninh Trung Phi vẫn không thể tin được người thanh niên lần trước gặp chính là Diệp Mặc. Ông thầm nghĩ, cậu thanh niên này đúng là tuổi trẻ tài cao, vì sao vợ mình cứ phải ngăn cản chuyện tốt của cậu chàng này và con gái nhỉ? Nhớ tới con gái, Ninh Trung Phi lại tỏ ra ủ rũ. Đương nhiên đương lành bỗng dưng con gái lại mất tích không rõ nguyên do, đến giờ vẫn chẳng có chút manh mối nào, người làm cha như ông không khỏi cảm thấy sốt ruột.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Mặc phát hiện đôi mắt của Lam Dụ và Lý Mộ Mai đều sưng đỏ, nét mặt cũng Ninh Trung Phi cũng hết sức kì lạ, chẳng có vẻ gì là của người vừa trúng thầu cả.
Ninh Trung Phi chỉ thở dài không nói.
Lam Dụ hai mắt lại rưng rưng, nghĩ tới chuyện con gái đã mất tích mà không nói nên lời. Lý Mộ Mai đứng bên cạnh liền đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho Diệp Mặc.
- Cái gì? Khinh Tuyết mất tích á? Và tất cả khách trên chuyến bay cũng mất tích luôn? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Sắc mặt của Diệp Mặc lập tức thay đổi.
- Bởi vì Khinh Tuyết biết bác ở Mỹ xảy ra chuyện nên lập tức bay sang qua, trên đường thì xảy ra chuyện như vậy đó.
Lam Dụ nghẹn ngào. Bà rất vui lòng khi nhận ra vị trí quan trọng của Khinh Tuyết trong lòng Diệp Mặc nhưng có lẽ giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Diệp Mặc lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức chạy tới hiện trường nơi xảy ra vụ án, nhưng vì e dè Lam Dụ nên đành cố nín nhịn:
- Lúc đó không phải bác gái đã bình an vô sự rồi sao? Chẳng lẽ sau khi chúng thả bác gái ra rồi bác vẫn không gọi điện báo cho Khinh Tuyết ư?
Lam Dụ sửng sốt:
- Bác đã gọi rồi, nhưng lúc ấy Khinh Tuyết đã lên máy bay rồi. Sao cậu biết là bác đã bình an rồi? Lại còn chuyện chúng đã thả bác ra, làm sao cậu biết được? Chẳng lẽ chuyện ở Mỹ... lại cũng là do cậu giúp đỡ ư?
Lam Dụ lập tức có thể suy đoán được, nếu không phải nhờ sự trợ giúp của Diệp Mặc thì làm sao bà có thể được thả ra một cách dễ dàng như vậy được.
Diệp Mặc khoát tay:
- Những chuyện đó giờ không quan trọng. Hai bác quản lý công ty cho tốt, chuyện của Khinh Tuyết giao cho cháu xử lý là được rồi.
- Thật xin lỗi, Diệp Mặc, trước kia là bác không tốt. Xin lỗi cậu.
Lam Dụ đứng lên nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc đã ra khỏi phòng, còn không kịp đáp lời Lam Dụ. Với hắn mà nói, dù sao chuyện cũng đã qua, xin lỗi cũng không phải là việc quan trọng nữa.
- Người anh em, cậu làm thế nào mà để công ty chúng tôi trúng thầu được vậy?
Ninh Trung Phi nhìn theo bóng Diệp Mặc, vội vã hỏi.
Diệp Mặc đã đi khuất hẳn, mà cho dù có nghe thấy hắn cũng sẽ không trả lời.
Lam Dụ rất muốn lườm cho chồng mình một cái, bởi ông dám gọi con rể tương lai là "anh em" như thế. Nhưng bà cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ chuyện vẩn vơ này nữa, điều cấp thiết nhất, đáng lưu tâm nhất bây giờ là liệu Diệp Mặc có thể tìm thấy con gái của mình hay không? Và cậu ta sẽ đi tìm bằng cách nào? Có khi nào cậu ta sẽ thuê trọn cả một chuyến bay qua đó không?
Lam Dụ không trả lời Ninh Trung Phi, nhưng đã có một người khác thay bà trả lời. Lạc Phi vừa đi tới, trông thấy bóng Diệp Mặc vừa đi khuất, lặng lẽ thở dài nói:
- Bởi anh ta chính là ông chủ của Lạc Nguyệt. Bác nói xem, như vậy thì anh ta có cách để công ty chúng ta được một bước lên tiên không?
Lạc Phi nhìn theo bóng dáng bước đi vội vã của Diệp Mặc, cô cảm nhận được vị trí của Ninh Khinh Tuyết trong lòng hắn lớn như thế nào. Chẳng biết tiểu sư muội nghĩ thế nào chứ bản thân cô thì cho rằng Ninh Khinh Tuyết ưu tú như vậy, tiểu sư muội khó lòng có thể thắng nổi cô ta.
- Cái gì? Hắn chính là Chủ tịch của dược phẩm Lạc Nguyệt ư?
Ninh Trung Phi, Lý Mộ Mai và cả Lam Dụ, ba người gần như đồng thanh kêu lên. Điều này thật khiến cho không ai là không khỏi kinh ngạc.
Nhưng đây cũng là một câu trả lời rất hợp lí lí giải việc vì sao dược phẩm Phi Dụ một chút năng lực cạnh tranh cũng không có mà bỗng nhiên lại có thể xưng hùng xưng bá cả châu Á như vậy. Hóa ra đều là nhờ công của con rể tương lai.
Có cậu con rể lợi hại như vậy mà hai vợ chồng họ còn lặn lội sang tận San Francisco xa xôi xin kí kết hợp đồng với các công ty khác, đúng là chẳng còn gì để nói.
Ninh Trung Phi liếc mắt sang vợ một cái, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy không hài lòng về vợ chút nào. Nếu không vì bà thì sẽ không có biết bao nhiêu chuyện rắc rối cứ nối đuôi nhau xảy đến như vậy, nếu bà không phản đối chuyện Diệp Mặc giúp Khinh Tuyết khôi phục trí nhớ thì họ đã sớm biết Diệp Mặc chính là ông chủ của dược phẩm Lạc Nguyệt, và cũng không cần phải lặn lội sang Mỹ làm gì nữa. Sau đó là một chuỗi những chuyện không hay xảy ra, đặc biệt là chuyện con gái hai người đã bị mất tích mà cho đến giờ vẫn chẳng có tin tức gì.
Lam Dụ cúi đầu, cảm thấy đây là chuyện đáng hổ thẹn nhất trong cuộc đời bà. Lúc trước khi Khinh Tuyết hiểu lầm Diệp Mặc, bà chẳng những không đứng ra giải thích, lại còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, khiến Khinh Tuyết từ đó không thèm liên lạc gì với Diệp Mặc nữa. Thế mà giờ đây cậu ta vẫn rộng lượng như vậy, một lời trách móc cũng không có. Thậm chí vừa nghe tin Khinh Tuyết mất tích là đã vội vàng nhận đứng ra giải quyết.
Lam Dụ cảm thấy hổ thẹn vô cùng, chồng bà sớm đã nói chuyện của Khinh Tuyết nên để cô tự mình quyết định, ấy vậy mà bà vẫn cố chấp nhúng tay vào.
Diệp Mặc đương nhiên không trách Lam Dụ, mà hắn cũng chẳng có thời gian để mà làm điều ấy. Dù nói thế nào đi nữa thì Ninh Khinh Tuyết cũng là con gái của bà. Hắn chuẩn bị điều tra chuyến bay từ Hong Kong bay tới Mỹ, từ trên tuyến đường này mà lần tìm ra manh mối.
Diệp Mặc đã có mặt tại Tây Sa - Hong Kong. Hắn định tới để tìm Tiêu Biên Nghĩa, có những chuyện vẫn cần có sự giúp đỡ của thổ địa.
Tiêu Biên Nghĩa không ngờ rằng Diệp Mặc sẽ đến địa bàn của mình, hơn nữa đây là là trang viên tư gia. Gã tự cảm thấy may mắn vì hôm nay đích thân mình có mặt ở nhà, chứ nếu là thuộc hạ ra tiếp đón, nếu để xảy ra sơ suất gì làm phật ý Diệp Mặc thì đúng là tiêu đời. Lần trước Diệp Mặc ở Sanya gặp Suất Xà, Suất Xà đã trưởng thành lên không ít, sau đó thì y còn nhận được sự tán dương không nhỏ từ Tiêu Biên Nghĩa.
- Tiền bối, thật không biết hôm nay ngài đại giá quang lâm, chẳng trách mà hôm nay chim khách cứ kêu không ngớt, hoá ra là quý nhân tới.
Tiêu Biên Nghĩa tỏ ra hết mực cung kính.
Diệp Mặc biết rằng những người này sợ mình, nhưng hắn một chút cũng không để ý. Cuộc đời này vốn là như vậy, việc này âu cũng là điều dễ hiểu. Hắn gật gật đầu nói:
- Tiêu bang chủ, hôm nay tôi thực sự là có chuyện muốn cần tới sự giúp đỡ của ông, phiền ông triệu tập tất cả bằng hữu trên địa bàn Hong Kong này tới đây, tôi có chuyện gấp cần hỏi.
Tiêu Biên Nghĩa thoáng kinh ngạc. Hiện giờ Nam Thanh, Thiết Giangđã suy thoái, Tây Sa của y đã trở thành "ông lớn" trong giới xã hội đen ở cái đất Hong Kong này rồi. Y lo rằng có kẻ không biết điều đã đắc tội với Diệp Mặc, khiến hắn nổi trận lôi đình. Nghe hắn nói như vậy, y không dám chậm trễ chút nào.
Tây Sa của Tiêu Biên Nghĩa mặc dù là bang phái có thực lực lớn nhất ở đây nhưng vẫn chưa thể coi là hùng mạnh nhất. Bởi thế nên trong thiếp y viết là "Diệp tiền bối có có chuyện muốn hỏi, hiện đang ở trang viên Trúc Vãn, Tây Sa, triệu tập tất cả các bằng hữu giang hồ, ai không tới hậu quả tự mình gánh chịu."
Nếu ở nơi khác, ba chữ "Diệp tiền bối" có thể có người không biết, nhưng trên đất Hong Kong này thì không kẻ nào là chưa từng nghe danh Diệp tiền bối đây. Trước kia Diệp Mặc đã ở ngay tại trang viên Trúc Vãn này tiêu diệt Đại Đường, chuyện này còn chưa lắng xuống thì đã rộ lên tin có người nhìn thấy thi thể Tả Dược ở Thái Lan, gã vì không nghe theo mệnh lệnh của Diệp tiền bối mà đã nhận phải hậu quả như thế.
Tại cái đất Hong Kong này, bạn có thể gọi nhịp với Tây Sa, nhưng không được gọi nhịp với Diệp tiền bối, bởi bạn căn bản là không có cái tư cách ấy. Thậm chí có người còn nghe đồn, đến tổ chức hùng hậu và quy mô hoành tráng như Địa Sát mà còn bị một tay hắn diệt sạch, vậy thì còn có ai dám đắc tội Diệp tiền bối nữa đây?
Cho nên thiếp mời của Tiêu Biên Nghĩa vừa được phát đi thì không tới hai giờ sau, gần như tất cả ông trùm của các bang phái đất Hong Kong đều đã có mặt.
Các thủ lĩnh của các bang phái dù là kiêu hùng đến đâu cũng không dám lớn tiếng trước mặt Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc thì cung kính chào một tiếng rồi tự tìm chỗ ngồi.
Sau đó, Tiêu Biên Nghĩa thông báo tất cả các thủ lĩnh các bang phái đều đã có mặt đông đủ. Gần trăm người ngồi ở trong một hội trường lặng ngắt như tờ, nín thở đợi Diệp Mặc lên tiếng. Không biết lần này là kẻ nào bất hạnh bị Diệp tiền bối lôi ra "hành quyết" đây?
Chỉ trong thời gian ngắn mà đã triệu tập được nhiều người như vậy, thậm chí còn nhiều hơn cả lần trước. Ngay đến cả Thiết Lan Sơn cũng đã tới, chỉ là xem bộ dạng gã thì có vẻ gã "Thiết tác hoành giang" này gần đây sống cũng không sung sướng gì.
Diệp Mặc hài lòng gật gật đầu nói:
- Hôm nay đã quấy rầy các vị, Diệp mỗ vô cùng xin lỗi. Hôm nay ta sở dĩ tới đây là muốn các vị bằng hữu ra tay giúp đỡ.
- Diệp tiền bối, có chuyện gì xin ngài cứ giao phó, Tiêu Biên Nghĩa tôi nhất định sẽ dốc toàn lực. Được giúp đỡ cho ngài là sự vinh hạnh của tôi.
Tiêu Biên Nghĩa đứng dậy lên tiếng đầu tiên.
- Đúng, Diệp tiền bối, Ích bang chúng tôi tuy rằng nhỏ bé nhưng cũng nguyện dốc hết sức cho ngài.
Một gã thanh niên dũng mãnh tay ôm quyền đứng lên, dõng dạc nói.
Những vị thủ lĩnh khác lần lượt đứng dậy bày tỏ thái độ, tất cả đều tỏ ra nguyện ý cống hiến sức lực.
Diệp Mặc đương nhiên biết những người này sở dĩ như vậy, cũng không phải vì tôn kính hắn, mà là sợ hắn. Muốn những người này tận lực, nguyện nhảy vào núi đao biển lửa giúp đỡ cho mình thì còn phải cho họ một sự đền đáp xứng đáng nữa.
Diệp Mặc khoát tay một cái, sự ồn ã phía dưới lập tức ngưng lại. Đợi khi đã yên tĩnh hoàn toàn, hắn mới chậm rãi nói:
- Mấy ngày trước, một chuyến bay từ Hong Kong tới San Francisco đã mất tích không rõ nguyên do, ta nghĩ chuyện này chắc hẳn không ai là không biết chứ.
Hóa ra là chuyện này. Sau khi Diệp Mặc hỏi xong, rất nhiều người tại đó lập tức thở phào nhẹ nhõm. Tất cả đều có cùng một câu trả lời là biết, bởi vì vụ án này đã có quá nhiều người đang lao vào điều tra rồi.
Diệp Mặc lại nói tiếp:
- Vợ ta là Ninh Khinh Tuyết cũng ở trên chuyến bay đó, bây giờ ta cần tới sự hỗ trợ của các vị, giúp ta điều tra một chút hôm đó trên chuyến bay có những ai, tôt nhất là điều tra được luôn cả mục đích chuyến đi của họ thì càng tốt.
Diệp Mặc biết rằng có rất nhiều chuyện chính phủ đứng ra không giải quyết được vấn đề, nhưng những kẻ có tai mắt khắp thiên hạ này một khi đã nhúng tay vào thì lập tức mọi thứ lại nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Nghe Diệp Mặc nói xong, bên dưới lại bắt đầu vang lên những tiếng bàn luận hết sức sôi nổi. Hóa ra là đã xảy ra chuyện như vậy, thảo nào mà Diệp tiền bối phải đích thân tới đây rồi triệu tập bao nhiêu "anh hùng hảo hán" như vậy, thậm chí có những người còn là lần đầu tiên biết được phu nhân của Diệp tiền bối tên là Ninh Khinh Tuyết.
Đợi cho bầu không khí yên tĩnh trở lại, Diệp Mặc mới tiếp tục:
- Đương nhiên, các vị sẽ không phải bỏ giúp sức ra không công, ta sẽ có một phần tưởng nho nhỏ để khích lệ tinh thần.
← Ch. 0397 | Ch. 0399 → |