← Ch.0421 | Ch.0423 → |
Diệp Mặc vừa nhìn thấy ánh mắt của Ninh Khinh Tuyết, biết ngay là Ninh Khinh Tuyết đã đồng ý để mình đi cứu Daphne, lập tức quay lại nói với Edern
-Một khi đã như vậy, chúng ta lên thuyền đánh cá đi, đi chiếc thuyền này thì không tiện lắm.
Sean lúc này đã lấy lại được tinh thần, gã sợ hãi nhìn Diệp Mặc nói:
-Thực ra chiếc thuyền này cũng có thiết bị động cơ
Edern vội vàng dịch lại lời của Sean, Diệp Mặc khoát khoát tay nói:
-Một khi đã như vậy, Edern, anh giám sát Sean để gã đi lái thuyền, để gã không giở trò được nữa.
Mặc dù không biết đảo Levin Stone ở đâu, nhưng sau hai ngày quan sát Sean lái thuyền, Diệp Mặc biết được rằng quả thực hòn đảo Levin Stone này ở nơi rất hẻo lánh.
Ngày thứ ba, Edern bỗng nhiên chạy đến nói với Diệp Mặc, rada của Sean đã phát hiện ra đội tuần tra của hải quân Mỹ, Diệp Mặc nghĩ tuần tra này chắc là đến để tìm tung tích của con tàu "số Bắc Mã Hào" nhưng, một khi đã xuất hiện trong phạm vi tìm kiếm của rada, thì chắc chắn con tàu này cũng bị rada của đội tuần tra đó phát hiện rồi.
-Ồ, vậy Edern, ý của anh thế nào?
Diệp Mặc quay lại hỏi Edern, hắn nghĩ chắc chắn Edern đã liên lạc với hạm đội của Mỹ, muốn thông qua bọn họ để tiêu diệt bọn cướp biển.
Edern lập tức hưng phấn nói:
-Đương nhiên là phải lập tức liên lạc với bọn họ rồi, có bọn họ giúp đỡ, tôi nghĩ không những cứu được Daphne mà còn cứu được những người khác, thậm chí ngay cả đến âm mưu của bọn người Nhật cũng sẽ bị vạch trần cũng nên.
Mặc dù Edern biết Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng đi đến căn cứ của bọn hải tặc, trong mắt anh ta thì hạm đội của Mỹ đáng tin cậy hơn Diệp Mặc một chút.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn cũng tán thành với ý kiến của Edern.
-Được, Edern, lát nữa anh khống chế Sean, sau đó lái thuyền về phía hạm đội hải quân của Mỹ rồi hợp nhất với họ. Thực ra thì không cần hợp nhất với họ cũng được riêng chiếc thuyền này thôi cũng đã đủ rồi, tôi nghĩ một khi anh có thể phát hiện ra hạm đội của Mỹ, thì nhất định bọn họ cũng sẽ phát hiện ra chiếc thuyền này.
-Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, sao lại phải khống chế Sean, anh ở đây thì sao hắn dám làm loạn.
Edern ngạc nhiên hỏi.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
-Không, tôi sẽ dẫn vợ tôi rời khỏi đây ngay bây giờ, tôi ghét nhất là đám hải quân của Mỹ, tạm biệt nhé.
-Nhưng, anh lái thuyền này đi rồi, lẽ nào tôi phải ngồi ở thuyền cứu nạn?
Edern lập tức mang bộ mặt cầu xin, anh ta bị Diệp Mặc đuổi nhiều lần rồi, nên tưởng rằng lần này Diệp Mặc lại đuổi anh ta đi nữa.
Diệp Mặc cười vỗ vai Edern nói:
-Đương nhiên là không, lần này tôi sẽ ngồi thuyền cứu hộ, anh thì không cần, anh tiếp tục lái thuyền về phía đội tuần tra của Mỹ đi, và nhớ khống chế Sean nhé.
-A... :
Edern nghĩ là Diệp Mặc nói đùa, nhưng trên mặt Diệp Mặc không có bất cứ "dấu hiệu" gì là nói đùa cả. Edern nuốt nước bọt nói:
-Chẳng lẽ lời anh nói là thật?
Diệp Mặc đẩy Edern ra:
-Mau đi đi, tôi đương nhiên là nói thật rồi.
Edern vẫn còn đang rất băn khoăn, nhưng vẫn đi khống chế Sean, đúng lúc này phát hiện ra Diệp Mặc đã dẫn vợ hắn đi mất rồi, cả con chim đó cũng đi luôn rồi, tất cả đang ngồi trên một chiếc bè nhỏ.
Edern chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện Diệp Mặc lấy chiếc bè đó ở đâu ra, anh ta đứng nhìn chiếc bè bơi đi càng ngày càng xa hét lên:
-Anh đi như vậy nguy hiểm lắm, tôi sẽ lập tức lái thuyền đến, chúng ta đổi thuyền đi.
Nhưng lúc anh ta nói xong mới phát hiện ra rằng không ngờ tốc độ của chiếc bè này lại nhanh đến thế, cách con thuyền của anh ta càng ngày càng xa. Cuối cùng chỉ còn lại là một chấm đen.
-Tôi còn chưa biết tên anh là gì?
Edern thất thần lẩm bẩm.
Nhưng đến bóng của chiếc bè cũng không nhìn thấy đâu nữa rồi, tất cả đã biến mất không để lại dấu vết gì.
-Anh ta giống như thiên sứ mà Thượng Đế phái đến vậy, giống như là phái đến để cứu mình vậy...
Edern lẩm bẩm một mình, sau đó mới vội vàng chạy đến mũi thuyền hướng về phía Diệp Mặc biến mất làm dấu chữ thập.
Ninh Khinh Tuyết mặc dù không biết tại sao Diệp Mặc lại phải rời đi, nhưng cô cũng không hỏi gì, đối với cô mà nói, chỉ cần được ở bên cạnh Diệp Mặc là tốt rồi, nhưng chuyện khác đều không quan trọng.
Diệp Mặc ôm Ninh Khinh Tuyết
-Chúng ta không cần đến chiếc bè này nữa, đi thôi.
Ninh Khinh Tuyết thấy Diệp Mặc ôm cô, cơ thể cô dường như lập tức mềm ra, lúc này cô thật sự tin rằng cô đang được ở cùng Diệp Mặc, những chuyện này không phải là mơ, có lẽ Diệp Mặc muốn dẫn cô lên bè vì muốn ở một mình với cô, nhưng cho dù Diệp Mặc có dẫn cô phiêu bạt trên biển, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn thì cô cũng không hề bận tâm.
Cô rất sung sướng, sung sướng vì thực sự có thể ở bên cạnh Diệp Mặc rồi. Ở trước mặt Diệp Mặc cô không còn kiêu ngạo nữa, nếu có chỉ là sự lưu luyến không muốn rời xa, lúc này, bất chợt cô nghĩ đến hai người thổ dân một nam một nữ trên đảo Lưu Hoàng, đột nhiên người cô nóng bừng, chứ không để ý đến câu nói của Diệp Mặc.
Diệp Mặc một tay ôm cô, một tay ôm Ngân Tử, bay thẳng lên không trung.
Ngân Tử thấy Diệp Mặc có thể bay lên, lập tức bay lên vai của Diệp Mặc, hót lên một tiếng trong trẻo.
Ninh Khinh Tuyết bị tiếng hót này làm cho bừng tỉnh, cô cúi đầu thì thấy mình đã nằm trong lòng Diệp Mặc, đứng trên một thanh kiếm cực lớn, không ngờ thanh kiếm này lại còn có thể bay được, hơn nữa tốc độ cũng vô cùng khủng khiếp.
-A...
Ninh Khinh Tuyết kêu lên theo bản năng, cảm giác nóng bỏng vừa xuất hiện đã biến mất, lẽ nào bản thân mình thực sự đang nằm mơ? Không thì sao có thể bay được như thế này? Nếu như là nằm mơ thì mong rằng đừng bao giờ tỉnh lại.
Diệp Mặc cảm thấy Ninh Khinh Tuyết đang run rẩy, hắn dùng tay đang ôm Ninh Khinh Tuyết truyền cho cô một ít chân khí, chậm rãi nói:
-Khinh Tuyết, em không cần phải lo lắng, anh đã luyện đến trung kỳ rồi, lại có cơ duyên luyện được cách khống chế phi kiếm, nên mới có thể bay lên được, cho nên em không cần phải sợ.
Ninh Khinh Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, khuôn mặt lộ ra niềm vui sướng bất ngờ
-Anh nói đây không phải là nằm mơ, mà đây là sự thật sao?
Diệp Mặc vuốt ve mái tóc của Ninh Khinh Tuyết, rồi nói:
-Đương nhiên không phải là mơ rồi, sau này nhất định anh sẽ không để bất cứ người nào làm hại đến em. Cái bọn tây mũi lõ đấy, anh nhất định không dễ dàng mà tha cho bọn chúng như vậy đâu.
-Vâng, thật ra kể từ sau khi em gặp anh, nhưng chuyện khác em đều không quản nữa rồi. Em chỉ cảm thấy chuyện này giống như một giấc mơ vậy, không ngờ thật sự có thể bay được.
Ninh Khinh Tuyết lẩm bẩm một mình, cô càng bám chặt lấy Diệp Mặc. Trong lòng giống như mộng ảo vậy, đã không thể phân biệt được rõ đâu là thật đâu là giả nữa rồi.
-Khinh Tuyết, anh có một chuyện muốn nói cho em biết, chỉ là, chỉ là...
Diệp Mặc hơi do dự, thực sự hắn rất muốn nói chuyện của Tố Tố cho Ninh Khinh Tuyết biết, mặc dù hắn đã từng nói với Ninh Khinh Tuyết về chuyện này, kiếp trước hắn có tình cảm với Lạc Ảnh, nhưng không ngờ Lạc Ảnh lại là dì của Ninh Khinh Tuyết, chuyện này khiến cho Diệp Mặc không biết nên mở lời như thế nào.
Tuy rằng không phải là dì ruột, nhưng dù sao thì vẫn cứ là dì, người Hoa Hạ rất trọng lễ nghĩa tôn ti, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút khó xử, nếu như là ở Đại Lục, thì chuyện này là rất bình thường.
Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy bộ dạng có chút do dự của Diệp Mặc, liền mỉm cười, cô chủ động hôn lên má của Diệp Mặc
-Anh luôn nói em là người phụ nữ của anh còn gì, sao muốn nói chuyện gì mà lại do dự ngập ngừng như vậy chứ?
Thấy Ninh Khinh Tuyết nói như vậy, Diệp Mặc quyết định nói thẳng:
-Lần trước anh có kể với em rằng kiếp trước anh có thích một người phụ nữ, cô ấy tên là Lạc Ảnh, anh đã tìm thấy cô ấy rồi...
Ninh Khinh Tuyết sửng sốt, liền nói:
-Anh đã tìm thấy chị Lạc Ảnh sao? Chị ấy, chị ấy vẫn khỏe chứ?
Diệp Mặc hiểu ý của Ninh Khinh Tuyết, cô ấy muốn hỏi rằng Lạc Ảnh có chịu chấp nhận cô ấy không? Nhưng cô lại không thể thốt lên được, mà đành nói rằng "Chị ấy vẫn khỏe chứ?"
Diệp Mặc gật gật đầu
-Cô ấy rất khỏe, bởi một chuyện hiểu lầm, nên tạm thời bỏ đi trong một thời gian ngắn, chỉ có điều, chỉ có điều...
-Sao vậy?
Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy bộ dạng do dự của Diệp Mặc, cô cũng cảm thấy căng thẳng, chỉ sợ Lạc Ảnh không thích cô.
Diệp Mặc cắn chặt răng nói:
-Chỉ có điều Lạc Ảnh chính là dì Tố Tố của em, anh...
Ninh Khinh Tuyết ngây người ra, không ngờ thật sự lại là dì của mình. Hôm đó khi vô tình nhìn thấy dì và Diệp Mặc đi ra từ một chiếc lều ở trên sa mạc, cô đã có dự cảm, bây giờ chính miệng Diệp Mặc nói ra như vậy, cô không ngờ dự cảm của mình lại chính xác đến vậy.
-Là dì sao?
Ninh Khinh Tuyết lặp lại câu nói đó theo bản năng, suy nghĩ của cô đã có chút hỗn loạn, mặc dù không phải là dì ruột, nhưng cô và dì đều gả cho một người đàn ông, nên cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Diệp Mặc nhìn bộ dạng thất thần của Ninh Khinh Tuyết, hắn thở dài:
-Xin lỗi, Khinh Tuyết, anh cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Có rất nhiều chuyện bây giờ anh không tiện nói cho em biết, chỉ có điều những chuyện đó khiến người ta không thể nào kiểm soát được.
Nhìn Diệp Mặc khó khăn lắm mới thốt ra được những lời này, Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tại sao cô lại phải đau đầu vì chuyện này chứ. Tố Tố cũng không phải là dì ruột của cô, lúc cô cận kề với cái chết cô đã quyết tâm không bận tâm đến bất cứ việc gì, chỉ cần cô có thể được gặp lại Diệp Mặc là được rồi, thậm chí cô có thể bỏ qua mọi thứ, một khi đã như vậy, chút chuyện nhỏ ngày hôm nay cô cũng không cần phải để trong lòng.
Nghĩ đến đây, Ninh Khinh Tuyết ôm chầm lấy cổ Diệp Mặc, đầu lưỡi của cô đã tiến sâu vào trong miệng Diệp Mặc. Diệp Mặc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã không còn bận tâm về chuyện này nữa rồi, hắn liền đáp lại cô bằng nụ hôn vụng về có phần ngốc nghếch, chỉ có điều hai người đều là những "người mới" nên chưa quen lắm với chuyện hôn nhau.
Cơ thể của Ninh Khinh Tuyết càng ngày càng mềm ra, Diệp Mặc cũng cảm thấy hừng hừng, nếu như không phải là đang bay giữa không trung, không chừng bọn họ đã không thể khống chế được bản thân rồi. Ngân Tử ở bên cạnh cũng không ngừng kêu gào, dường như cảm thấy bất mãn với chuyện hai người đang làm.
Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn nghĩ tới Lạc Ảnh, mặc dù bản thân đã có quan hệ với Ninh Khinh Tuyết, nhưng trước khi tìm ra Lạc Ảnh, hắn không thể làm chuyện có lỗi với cô được.
-Cảm ơn em, Khinh Tuyết.
Diệp Mặc ôm Ninh Khinh Tuyết rất chặt.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
-Lúc em nhớ đến anh, em đã quyết tâm, bất luận xảy ra chuyện gì, em đều có thể từ bỏ, nhưng em không thể để mất anh được. Cho dù là chị Tố Tố và em không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, cho dù có là dì ruột của em đi chăng nữa, em nghĩ, em cũng không muốn rời xa anh.
Ninh Khinh Tuyết đã không coi Lạc Ảnh là dì nữa, mà đã coi cô ấy như chị rồi.
Trong lòng Diệp Mặc vỡ vụn, hắn đã bị những lời nói này của Ninh Khinh Tuyết đánh bại rồi. Hắn biết tính cách của Ninh Khinh Tuyết, hắn biết cô là người chí tình chí nghĩa. Chỉ có điều không ngờ vì tình yêu mà cô lại có thể làm như vậy. Có lẽ lúc cô nói những lời này, cô không hề suy xét đến hậu quả của chúng, nhưng tình yêu không hề suy xét đến hậu quả, khiến cho Diệp Mặc cảm thấy cô rất cố chấp, càng khiến hắn cảm thấy nặng lòng hơn.
← Ch. 0421 | Ch. 0423 → |