← Ch.0554 | Ch.0556 → |
Diệp Mặc bước vào tầng hai của khách sạn, nói với Enie:
-Enie, cô đã lấy tiền của tôi, sao lại không dẫn đường cho tôi?
Enie vốn đã đang hoảng loạn rồi, không biết nên nói thế nào cho phải, bây giờ Diệp Mặc đột nhiên xuất hiện, cô mới nhớ ra rằng Diệp Mặc là ông chủ của cô, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
-Xin lỗi, anh Diệp, anh ra ngoài đợi em trước, em sẽ ra ngay...
Enie biết là mình sẽ không thể ra ngay được, nhưng cô biết người đàn ông da trắng đó là ai, nói không chừng có khi lại liên lụy đến Diệp Mặc cũng nên.
-Có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc nhìn Enie và cô gái bị đánh, bước về phía họ, rồi còn hỏi thêm một câu.
Enie nhìn thấy Diệp Mặc không những không chịu rời đi, ngược lại còn bước đến gần hơn, chỉ đành nói:
-Chị Tư Tư làm hỏng đồ của khách, chị ấy không đền nổi, chị ấy, em...
Diệp Mặc vừa nghe đến đây là hiểu luôn, cô gái đó quả nhiên là chị của Ân Gia, tên Ân Tư. Nhìn bộ quần áo cô ấy mặc, chắc cô ấy là người làm công ở đây, chỉ là không biết cô ta đã làm hỏng vật gì của khách, mà lại không đền nổi.
Diệp Mặc đột nhiên tham gia, vốn dĩ người đàn ông da trắng mắng người và người đàn ông trung niên vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, đợi sau khi hai người đó kịp phản ứng, thì Diệp Mặc đã nói được mấy câu với Enie rồi.
-Anh là ai?
Người đàn ông trung niên đang đánh giá Diệp Mặc, giọng nói tỏ vẻ khinh thường.
-Tôi và Enie quen nhau, cứ cho là bạn bè đi, không biết cô ấy đã làm hỏng của các vị thứ gì, mà các vị lại đánh người?
Diệp Mặc liếc nhìn người đàn ông da trắng và người đàn ông gốc Hoa đứng trước mặt mình, nói.
Diệp Mặc rất nhanh, đã phát hiện ra trong túi của người đàn ông da trắng có một khẩu súng lục, hơn nữa, cách chỗ hắn đứng không xa còn có hai tên đô con nữa, chắc hai tên này là vệ sĩ của anh ta.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Mặc, người đàn ông trung niên này nhếch miệng cười mỉa mai, giọng điệu châm biếm nói:
-Ân Tư là nhân viên trong khách sạn của tôi, Helder là khách quý của chúng tôi, Ân Tư làm vỡ miếng tượng ngọc trắng của Helder, anh nói xem có đáng để bồi thường hay không? Vì Ân Tư là nhân viên của tôi, thế nên tôi chỉ bắt cô ta bồi thường 1/10 thôi, coi như là khách sạn chúng tôi gặp xui xẻo, nhưng đến 1/10 cô ta cũng không thể trả nổi, anh nói xem tôi phải làm thế nào? Nếu như cô ta không đồng ý bồi thường, tôi chỉ có cách là để cô ta ngồi tù thôi.
-Ông Rose, rõ ràng ông biết chị Tư Tư không có tiền, ông vẫn còn bắt chị ấy phải bồi thường 1 triệu, còn nữa, miếng tượng ngọc đó mà đáng giá mười triệu thật sao? Có phải là ông đang cố ý làm khó chị ấy đúng không? Ông...
Enie bỗng nhiên lớn tiếng quát, cuối cùng định nói là ông chủ cố tình lừa gạt tống tiền, nhưng nhìn thấy người đàn ông da trắng, nên đành nuốt câu nói đó lại.
-Không có tiền?
Người đàn ông Hoa Kiều tên Rose liếc mắt nhìn Enie và Ân Tư, rồi cười nhạt, nhưng không nói gì
Sau khi Diệp Mặc đến, người đàn ông da trắng không tiếp tục chửi mắng Ân Tư nữa, nháy mắt ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đứng chặn ở cầu thang xuống lầu.
-Cái thứ gì mà 1/10 giá trị của nó đã đáng giá 1 triệu rồi vậy?
Diệp Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.
Rose cười nhạt
-Khách nói trị giá bao nhiêu thì là bấy nhiêu, làm hỏng đồ của khách rồi lại còn không chịu bồi thường, lẽ nào đến quỳ cũng không biết sao?
Nói xong câu đó dường như Rose cảm thấy anh ta không nên trả lời câu hỏi của Diệp Mặc, Diệp Mặc là cái gì, mà anh ta lại phải chủ động trả lời chứ? Anh ta lại liếc nhìn Diệp Mặc nói:
-Anh và Ân Tư có quan hệ gì với nhau? Có phải anh muốn bồi thường không? Nếu như không bồi thường, thì anh hỏi những chuyện này làm cái đếch gì?
Diệp Mặc cười thản nhiên:
-Tôi muốn bồi thường, nhưng tôi vẫn còn chưa nhìn thấy món đồ đó, nếu như thứ đó thực sự đáng giá 1 triệu, thì có lẽ tôi sẽ bồi thường cho các anh.
-Anh...
Rose cứng họng không nói được gì, một câu nói mỉa mai của anh ta còn chưa nói xong, đã bị chặn họng mất rồi còn đâu.
Diệp Mặc đang cầm trong tay hai ba tệp tiền đô mới tinh, vừa nhìn là biết cũng phải tầm hai ba mươi nghìn. Trước khi anh ta kịp phản ứng, Diệp Mặc đã giơ tay lên, giống như làm ảo thuật vậy, số tiền trong tay đã biến mất trong tích tắc.
Ánh mắt Rose cuồn cuộn, người thanh niên này tùy tiện lấy ra hai ba mươi nghìn đô la mỹ, chắc chắn là hắn ta còn nhiều hơn thế rất nhiều. Số tiền hắn vừa cầm chắc chắn vừa mới rút từ ngân hàng về, còn mới tinh
Gã đàn ông da trắng tên Helder cũng nhìn thấy số tiền trong tay Diệp Mặc, mắt gã cùng long sòng sọc giống như mắt Rose, nhưng gã dấu lòng tham của mình xuống rất nhanh, chỉ có đôi mắt diều hâu là không ngừng chuyển động, không biết trong đầu gã đang nghĩ cái gì.
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt của hai gã này, trong lòng cười nhạt, chỉ là hai ba mươi nghìn đô đã khiến bọn chúng nổi lòng tham như vậy, vậy mà bọn chúng dám nói là miếng tượng ngọc đó đáng giá mười triệu, cho dù dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng tuyệt đối không thể có chuyện đó xảy ra được.
Enie nhìn thấy tiền trong tay Diệp Mặc thì mắt cũng sáng lên, cô nghĩ không ra, quần áo của Diệp Mặc rất đơn giản gọn nhẹ, làm gì có chỗ để để số tiền đó, cô không thể ngờ được rằng Diệp Mặc lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, có điều bây giờ ở Mỹ người cầm nhiều tiền trong tay như vậy cũng không nhiều, những người khác đều dùng thẻ tín dụng chỉ có người Hoa Hạ này mới ngờ nghệch mang theo nhiều tiền như vậy theo người thôi.
Nhưng Enie biết chuyện này cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, vì Helder cũng nhìn thấy trên người Diệp Mặc có tiền, Helder chẳng phải là loại thiện nam tín nữ gì, tiếng xấu của gã ở cái thị trấn Mexika thì không ai không biết.
Ân Tư liếc nhìn Enie theo bản năng, bạn của Enie cô đều biết hết, cô không biết Enie đã quen người có tiền này từ lúc nào.
Không đợi Rose đáp lời, Diệp Mặc đã nói luôn:
-Anh nói nếu như tôi bồi thường, thì chẳng phải anh nên lấy đồ ra để cho tôi xem sao? Ít nhất thì cũng phải để cho người ta biết là nó bị hư hại đến mức nào chứ.
Nếu như không phải vì sợ làm liên lụy đến Enie và Ân Tư, Diệp Mặc đã giết chết cái tên Rose này từ lâu rồi, thậm chí giết luôn cả cái tên người da trắng tên Helder kia luôn, làm gì có chuyện để phiền phức như thế này.
-Ồ đương nhiên là có thể rồi.
Rose nói xong, lập tức xoay người lại đi về phía sau, lấy ra một bức tượng ngọc trắng đưa cho Diệp Mặc
-Là như thế này, ông Helder đây đã bỏ ra mười triệu đô để mua bức tượng này từ một hội chợ bán đấu giá, là di tích của Rome.
Diệp Mặc cười nhạt, thậm chí không cần xem cũng biết, chỉ là một thứ hàng thủ công mỹ nghệ rẻ tiền, chắc đây là một loại thủy tinh kiểu mới, cùng lắm cũng chỉ đáng giá 10 đô la thôi, không thì cũng chỉ khoảng hai ba đô thôi.
Nhận pho tượng mà Rose đưa, Diệp Mặc ngay lập tức nhìn thấy một vết rạn nhỏ ở đằng sau bức tượng, chắc chỗ hư hại mà Rose nói đến chính là chỗ này.
Chuyện này rõ ràng là lừa bịp để tống tiền mà, nhưng Ân Tư vừa nhìn là đã biết không phải là người có tiền rồi, sao bọn chúng lại muốn lừa Ân Tư chứ? Diệp Mặc nhìn Ân Tư, mặc dù nhìn thì có vẻ thanh tú, nhưng cũng không phải là người xinh đẹp gì, chứ đừng nói là mỹ nữ. Những kẻ như Helder và Rose chắc sẽ không thể nảy sinh ham muốn với người như Ân Tư chứ?
Không nghĩ đến tình huống này nữa, Diệp Mặc dùng thần thức quét lên pho tượng đang cầm trên tay.
Diệp Mặc tốt xấu gì cũng là một Tu Chân Giả có thể chế luyện pháp khí, thứ đồ này trong tay hắn rồi, thì đương nhiên hắn có thể gắn nó lại như cũ được. Sau khi gắn vết nứt trên pho tượng lại, hắn lại cầm pho tượng lên xem xét, rồi nói:
-Rose, tôi không thấy có bất cứ dấu vết gì trên pho tượng này hết, chỉ là một sợi tóc, bị tôi vứt đi rồi. Có phải là anh nhìn nhầm không, pho tượng này tôi thấy hoàn toàn không có bất cứ vết nứt nào.
-Hoàn toàn không có bất cứ vết nứt nào? Nếu như không có bất cứ vết nứt nào, tôi sẽ ăn nó còn cho anh thêm một triệu đô.
Rose cười nhạt nói. Nói rồi gã lấy pho tượng trong tay Diệp Mặc cầm lên xem, gã sẽ cho Diệp Mặc hối hận vì lời nói dối trắng trợn đó.
Ân Tư cũng không dám tin vào lời Diệp Mặc nói, lời nói dối này lập tức sẽ bị phát hiện thôi, có gì hay ho đâu mà nói? Chính mắt cô nhìn thấy vết nứt đó mà, chắc chắn là có một vết nứt không nhỏ ở trên pho tượng
Nhưng điều khiến Rose thất vọng chính là, khi gã nhìn lại không thấy có bất cứ vết nứt nào, gã không tin, cầm pho tượng xoay đi xoay lại, nhưng không có bất cứ dấu vết nào, chẳng lẽ lại chỉ là một sợi tóc? Chẳng lẽ gã đã nhìn nhầm? Không thể nào, cho dù là gã nhìn nhầm, thì làm sao người khác có thể nhìn nhầm như gã được.
Chuyện này không xong rồi, Rose cảm thấy tay mình cầm không vững nữa rồi, bức tượng trong tay rơi thẳng xuống đất, một khối thủy tinh rơi từ trên cao xuống như vậy, không vỡ mới lạ. Rose cười thầm nham hiểm, cho dù vừa rồi không có, nhưng bây giờ thì có rồi, ta không thừa nhận, mấy người làm được gì nào?
-A...
Pho tượng thủy tinh trong tay Rose vừa rơi xuống, trong khoảnh khắc đó mọi người đều hét lên theo bản năng.
Nhưng điều khiến Rose thất vọng chính là, pho tượng đó không rơi thẳng xuống sàn, Diệp Mặc đã dùng chân đỡ được, rồi hất lên, nằm gọn trong tay của hắn.
Diệp Mặc cầm pho tượng thủy tinh, cười nhạt, nhìn Rose:
-Anh Rose, pho tượng này không có bất cứ vấn đề gì, nếu anh làm rơi nó xuống đất, thì chính anh mới là người phải bồi thường đấy.
Rose ngơ ngác nhìn pho tượng thủy tinh trong tay Diệp Mặc, gã không ngờ mọi âm mưu của gã đều đã thất bại.
Diệp Mặc lại đưa pho tượng cho Rose
-Anh Rose, nếu như anh lại làm rơi, thì người phải bồi thường là anh đấy nhé.
Rose tái mét mặt, cầm pho tượng đưa cho Helder, Helder cũng xem xét lại, rồi thầm nhủ, chẳng lẽ lúc nãy mình cũng nhìn nhầm?
-Một khi đã nhìn nhầm, thì thôi vậy.
Helder hừ một tiếng, một khi chiêu này của gã đã không được, thì đành phải nghĩ cách khác vậy. Cả nhà Ân Tư đều ở thị trấn Mexika này, gã không sợ là sẽ bay đi mất, người thanh niên Hoa Hạ trước mắt, gã thấy hắn ta có rất nhiều tiền, lát nữa không thể nào bỏ qua hắn được. Mặc dù gã không thèm để ý gì đến hai ba mươi nghìn đô của hắn, nhưng một khi hắn đã có thể lấy ra hai ba mươi nghìn đô dễ dàng như vậy, thì chắc chắn hắn phải có nhiều hơn thế rất nhiều.
-A, cứ như vậy là xong, không sao rồi?
Enie thiếu chút nữa thì hét lên, Ân Tư cũng cảm thấy giống như là đang nằm mơ vậy, không ngờ một chuyện lớn như vậy lại có thể giải quyết như thế, cô nhất thời đột nhiên quên mất là phải nên nói gì.
Nghe Helder nói như vậy, Rose cũng chỉ đành trợn mắt nhìn Ân Tư, rồi nói:
-Helder nói bỏ qua rồi, may mà anh ấy là người rộng lượng, coi như cô may mắn.
Diệp Mặc bỗng nhiên ngắt lời:
-Anh Rose, anh sai rồi, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, vừa rồi là chuyện hiểu lầm về pho tượng ngọc của Helder, nhưng chuyện anh đánh cô Ân Tư, vẫn còn chưa nói đến cơ mà!!!
← Ch. 0554 | Ch. 0556 → |