← Ch.0814 | Ch.0816 → |
Nếu như không phải vì chính biến của mấy năm trước, Adams Austinchỉ là một quốc đảo ở Phi Châu. Thậm chí rất nhiều người còn chưa từng nghe nói về nó. Nhưng sau cuộc chính biến kia, Adams Austinsửa quốc hiệu thành Bắc Sa đồng thời phát triển mạnh về công nghiệp, đặc biệt là nhà máy công nghiệp quân sự. Chỉ trong thời gian mấy năm gần đây, đã trở nên có tiếng tăm.
Năm thứ hai sau khi Bắc Sa lập quốc, liền phóng ra vệ tinh của mình. Năm thứ ba liền sản xuất ra máy bay chiến đấu đứng đầu thế giới. Năm thứ tư còn bắt đầu kế hoạch chế tạo mẫu hạm. Rất nhiều người đều nói tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật của bọn họ đã vượt qua Lạc Nguyệt.
Nếu như người không quen thuộc Adams Austin, thậm chí còn tưởng rằng nhiều năm trước Adams Austinđã bắt đầu tổ chức những dây chuyền sản xuất này, cho nên hiện tại chỉ tùy ý lấy thành quả ra mà thôi. Người quen thuộc với Adams Austinđều biết điều này tuyệt đối không có khả năng. Bởi vì Adams Austincăn bản là một quốc đảo vô cùng lạc hậu.
Cơ cấu chính phủ của Bắc Sa và Lạc Nguyệt có chút khác nhau. Chế độ quân chủ lập hiến của bọn họ hoàn toàn khác với các nước khác. Ở Bắc Sa, quân chủ chính là Bắc Sa Vương. Bắc Sa Vương lại khác với quốc vương của nước khác, gã có quyền lực tuyệt đối, cũng có thể nói là một kẻ độc tài.
Lạc Nguyệt ở trước mặt Liên Hợp Quốc đưa ra đề nghị chế tài trước đối với Bắc Sa, chính phủ Bắc Sa cũng đã biết.
Lúc này trong hội nghị tối cao của Bắc Sa, gần như tất cả lãnh đạo cao tầng đều có mặt. Bắc Sa Vương là một người đàn ông mặt đen không nhìn ra được tuổi. Chỉ có điều hiện tại sắc mặt của gã âm trầm khiến khuôn mặt đen của gã càng thêm khó coi.
Trong phòng hội nghị yên tĩnh đến mức có phần đáng sợ. Không có bất cứ kẻ nào lên tiếng. Thậm chí mọi người có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh.
- Thủ tướng Đông Phương, kế sách của anh đã thất bại.
Người đàn ông sắc mặt âm trầm không nhìn ra được tuổi phá vỡ cục diện trầm mặc này. Chỉ có điều giọng điệu của gã lạnh như băng.
Trong lòng Đông Phương Đường cảm thấy có chút ớn lạnh. Tuy rằng y có kế hoạch của chính mình, nhưng trải qua mấy năm ở chung này, y cảm giác Bắc Sa Vương không phải là con người đơn giản như vậy.
Đông Phương Đường đứng lên, cúi mình vái chào Bắc Sa Vương sau đó mới lên tiếng:
- Kế sách của tôi không có bất kỳ vấn đề gì. Điều duy nhất khiến tôi không ngờ được chính là Diệp Mặc biến mất mười mấy năm, đột nhiên quay về Lạc Nguyệt. Vì thế, Đông Phương gia ở Lạc Nguyệt mới bị diệt môn.
Trong lòng Đông Phương Đường cũng vô cùng buồn bã. Dựa theo kế sách của y và Đông Phương Vượng, chỉ cần qua một năm nữa thậm chí là nửa năm, có thể bình yên không cần đổ máu mà nắm được Lạc Nguyệt, cuối cùng sẽ giống như Adams Austin.
Căn cứ vào sách lược của bọn họ, Lạc Nguyệt sẽ do Đông Phương Vượng nắm trong tay. Như vậy Đông Phương Vượng sẽ cùng y liên hợp lại tiêu diệt Bắc Sa Vương, để bản thân y chiếm lấy Bắc Sa. Cứ như vậy, tuy rằng hai anh em bọn họ có mâu thuẫn, nhưng hai anh em mỗi người đều nắm trong tay một quốc gia. Cuối cùng lại chậm rãi cắn nuốt những nơi khác.
Về phần tranh chấp giữa hai anh em, hai người đã hiệp thương tốt. Chờ xử lý xong hoạ ngoại xâm sau đó bọn họ mới thảo luận tới vấn đề sở hữu của Tây Đường Vương. Kỳ thật nếu như không bởi vì từ thượng cổ tới nay, Đông Phương gia đều do Tây Đường Vương kế thừa. Một khi có Bắc Sa, Đông Phương Đường cũng không muốn đi tranh đoạt với Đông Phương Vượng cái Tây Đường Vương kia nữa.
Lý tưởng chính là tốt đẹp, nhưng sự thật lại khiến người ta cảm thấy chán ghét như thế. Ngay khi hai anh em bọn họ cho rằng gần như sắp thành công, Diệp Mặc mất tích mười mấy năm không ngờ quay về Lạc Nguyệt. Với uy thế của Diệp Mặc và mức độ tin cậy của Lạc Nguyệt, không ngờ chỉ trong vòng nửa ngày đã hoàn toàn nắm lại Lạc Nguyệt trong tay. Lạc Nguyệt còn không chút do dự giết sạch người của Đông Phương gia.
Tâm huyết của hai anh em Đông Phương bọn họ trong vòng hai năm qua đã hoàn toàn vô ích. Cho nên y rất buồn bực. Về phần thông qua Ẩn Môn hãm hại Diệp Mặc, hiện tại đã không còn có cách nào để xử lý được nữa.
....
Diệp Mặc vừa đến Adams Austinliền quét tới trung tâm hội nghị cao tầng Bắc Sa. Thấy người trong phòng họp, hắn lập tức cao hứng. Hắn tới nơi này chủ yếu vì muốn tiêu diệt cao tầng của Bắc Sa. Hắn không ngờ được, lại gặp Đông Phương Đường ở trong này. Tuy rằng không tìm được Đông Phương Vượng, nhưng có thể giết chết Đông Phương Đường cũng là một chuyện tốt.
Diệp Mặc tiến vào tòa nhà chính phủ Bắc Sa. Trên đường đi tất cả binh lính Bắc Sa đều bị hắn giết sạch. Hắn không hề lưu tình.
Khi Diệp Mặc thật sự đại khai sát giới, mới phát hiện cao thủ ở đây quả thật không ít. Thậm chí có ba gã nửa bước Tiên Thiên, bảy tên võ giả Địa Cấp, còn có mấy tên võ giả Huyền Cấp. Hoàng Cấp thì lại càng đông. Ngoài ra, còn có hơn mười người có dị năng cấp thấp.
Có thể nói là ngoại trừ Diệp Mặc ra, gần như không có bất kỳ một người nào có khả năng tiến công vào tòa nhà chính phủ này. Thực lực ở đây quá mạnh mẽ. Diệp Mặc thậm chí suy nghĩ, nếu đưa toàn bộ những thực lực này đến Lạc Nguyệt. Trong tình trạng Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa chưa tấn cấp Thiên Cấp, Lạc Nguyệt còn có khả năng ngăn cản hay không?
Diệp Mặc không biết Bắc Sa có tài nguyên gì. Không ngờ trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi đã bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy. Đây quả thực khiến người ta chấn động. Hoặc là những cao thủ này cũng không phải do bọn họ bồi dưỡng ra, mà là do Ẩn Môn khác gia nhập.
Từ khi Diệp Mặc tiến vào, người chết trong tòa nhà chính phủ Bắc Sa càng lúc càng nhiều. Tin tức cũng truyền ra ngoài. Trung tâm quyền lực Bắc Sa lập tức trở nên sợ hãi. Lực lượng phản chính phủ Adams Austincũng bắt đầu hoạt động. Hóa ra bọn họ bị trấn áp gắt gao. Hiện tại có người công kích chính phủ Bắc Sa mới, bọn họ làm sao lại không lợi dụng cơ hội này.
Trong lúc nhất thời, cơ cấu nhà xưởng và công nghiệp quân sự của chính phủ Bắc Sa mới đều bắt đầu tiến hành cuộc biểu tình thị uy.
Sau khi một đám lãnh đạo chính phủ Bắc Sa đang họp nhận được tin tức, lại phát hiện lối ra của phòng họp đã bị người chặn lại. Về phần vệ binh và thủ vệ đã không thấy một người nào.
Diệp Mặc đứng ở cửa phòng họp chặn đường đi của mọi người. Những tiếng nổ mạnh và tiếng kêu gào từ bên ngoài truyền đến. Diệp Mặc thờ ơ, thật giống như không nghe thấy.
- Là mày? Diệp Mặc.
Đông Phương Đường còn đang suy nghĩ Bắc Sa Vương sắp sửa tức giận với y, lại phát hiện Diệp Mặc bất ngờ im hơi lặng tiếng đến được trung tâm Bắc Sa.
Sau khi nghe Đông Phương Đường nói ra hai chữ Diệp Mặc, mọi người trong phòng hội nghị gần như đều đứng lên. Trong mắt bọn họ đều lộ vẻ sợ hãi. Hiển nhiên bọn họ đều đã từng nghe nói về chuyện Diệp Mặc. Thực lực của tòa nhà chính phủ Bắc Sa mạnh tới mức nào, mỗi người ở đây đều biết. Mà với sự phòng thủ mạnh như vậy, không ngờ đối phương có thể đi đến cửa phòng họp. Có thể thấy được đám cao thủ hộ vệ bên ngoài đều khó có thể may mắn thoát khỏi hắn.
Diệp Mặc quét mắt một chút nhìn mọi người ở đây. Cuối cùng hắn mới nhìn về phía Bắc Sa Vương. Hắn lại phát hiện không ngờ người này là một người tu luyện dị năng. Đối với người tu luyện dị năng, Diệp Mặc không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ được Hư Nguyệt Hoa cho biết dị năng có mười cấp. Về phần phân chia cụ thể thế nào, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng Diệp Mặc lại biết dị năng của Bắc Sa Vương chắc chắn không đơn giản. Đây chỉ là một loại cảm giác. Hắn đã gặp qua một cao thủ dị năng cấp tám, nhưng cao thủ kia tuyệt đối không phải là đối thủ của Bắc Sa Vương, hơn nữa còn kém khá xa.
Diệp Mặc chưa từng động thủ với Bắc Sa Vương, cho nên sau khi cảm giác được Bắc Sa Vương không đơn giản, hắn không động thủ trước. Hắn muốn động thủ, thì không thể để người này chạy thoát.
- Diệp Mặc, ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu. Nhưng anh cũng không phải nhân vật không có lai lịch. Anh giữ lấy Lạc Nguyệt với địa bàn lớn như thế, gấp mười lần đến một trăm lần so với Bắc Sa. Vì sao anh còn không bỏ qua cho Bắc Sa của tôi?
Sau khi Bắc Sa Vương mặt đen thấy Diệp Mặc, trên mặt ngược lại không có vẻ âm trầm như vừa rồi.
Diệp Mặc cười ha hả, bỗng nhiên hắn giơ tay lên tạo thành một đường đao gió. Một gã cấp cao của Bắc Sa muốn chạy qua đường cửa sổ, đã bị đao gió của Diệp Mặc chém thành hai nửa.
Mùi máu tanh lan tỏa khắp phòng họp. Hiện trường hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Thậm chí, rất nhiều người còn run rẩy. Người vừa rồi muốn chạy trốn chính là một cao thủ Địa Cấp sơ kỳ. Người như thế không ngờ Diệp Mặc chỉ thuận tay đã giết chết. Không còn ai dám động đậy nữa.
Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Bắc Sa Vương, cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu biết chúng ta không liên quan gì, vì sao anh muốn phái người tới Lạc Nguyệt cướp lấy chính quyền của Lạc Nguyệt? Vì sao còn muốn giết người Ẩn Môn, giá họa cho tôi? Lúc trước tôi bị bom nổ tại bắc cực, cũng là do tên rác rưởi là anh làm đúng không?
Lần đầu tiên Bắc Sa Vương bị người mắng thành rác rưởi. Sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng gã vẫn không nổi giận, mà bình tĩnh nhìn Diệp Mặc nói:
- Việc này không liên quan tới tôi. Từ khi bắt đầu tôi đã không dự định đối phó với Lạc Nguyệt, cũng không dự định đối phó với anh. Tôi đối với Diệp thành chủ là chân tâm thật ý khâm phục, không có nửa phần ác ý.
Không đợi Diệp Mặc nói ra những lời châm chọc, Bắc Sa Vương chỉ vào Đông Phương Đường nói:
- Đối phó anh và đối phó Lạc Nguyệt đều chủ ý của y. Đây là một con sói đói. Sở dĩ y gia nhập Bắc Sa tôi, mục đích chỉ vì muốn cướp lấy quyền lực của Bắc Sa tôi mà thôi. Bởi vì y muốn thành lập thế lực của mình. Bất kể anh có tin hay không, tôi có thể nói cho anh biết, kỳ thật Đông Phương Đường là hậu nhân của Tây Đường Vương, dã tâm đặc biệt lớn. Tôi đã mấy lần không tán thành ý kiến của y, nhưng bởi vì người y mang tới có thực lực cũng không thấp, tôi vẫn không nắm chắc có thể diệt trừ được y, cho nên vẫn lá mặt lá trái.
Cho dù Diệp Mặc biết rõ Bắc Sa Vương nói bậy, nhưng cũng bị những lời nói của Bắc Sa Vương làm kinh ngạc một chút. Đương nhiên, hắn biết mục đích của Đông Phương Đường khi ở lại Bắc Sa, nhưng hắn không ngờ được Bắc Sa Vương cũng biết. Xem ra người thông minh không phải chỉ có người của Đông Phương gia, xem người khác trở thành đồ ngốc, bản thân y mới là đồ ngốc.
Mọi người trong phòng họp đều ngây người. Khiến bọn họ thừ người ra không phải vì Đông Phương Đường là hậu nhân của Tây Đường Vương. Nói thật ra, nơi này không có người nào biết ai là Tây Đường Vương. Điều khiến mọi người kinh ngạc là những điều Bắc Sa Vương vừa nói. Điều này quả thực chính là trợn tròn mắt nói dối.
Gã nói gì mà mấy lần không tán thành ý kiến của Đông Phương Đường, đây căn bản là nói bậy. Kỳ thật người Bắc Sa Vương tín nhiệm nhất chính là Đông Phương Đường. Mỗi lần Đông Phương Đường đưa ra ý kiến, gã đều nói người anh em Đông Phương nói rất đúng, tôi tán thành lời nói của người anh em Đông Phương. Đã bao giờ thấy gã không tán thành dù chỉ nửa câu?
Đông Phương Đường càng trợn mắt há hốc mồm nhìn Bắc Sa Vương. Lần đầu tiên y cảm giác được mình giống như một kẻ ngốc. Lần đầu tiên y cảm thấy trước mặt Bắc Sa Vương, y chính là một chú hề. Nguyên nhân chính là vì y cảm giác Bắc Sa Vương trăm phần trăm tín nhiệm y, y mới càng lúc càng bành trướng.
Hiện tại nghĩ đến, hoá ra ngay từ đầu người ta đã biết được mục đích của Đông Phương Đường y, hiểu được cái đuôi của Đông Phương Đường y. Chỉ bởi vì gã vẫn muốn lợi dụng Đông Phương Đường y, lúc này mới không hạ sát thủ mà thôi.
Lúc này y có thể khẳng định, cho dù hôm nay Diệp Mặc không đến, khi Lạc Nguyệt bị anh em Đông Phương tiêu diệt, như vậy Đông Phương Đường y cũng không có cách nào cướp được thành quả thắng lợi. Thậm chí Đông Phương Vượng cũng bị mắc vào bẫy của người này.
Đông Phương Đường không phải là kẻ ngốc. Ngược lại y là rất người thông minh. Y đã hiểu được nguyên nhân trong đó. Khi Đông Phương Vượng và Đông Phương Đường liên kết với nhau mưu tính xong Lạc Nguyệt, chính là thời điểm anh em Đông Phương phải chết. Với bản lĩnh và quyết đoán của Bắc Sa Vương, gã khẳng định có thể giết chết hai anh em Đông Phương, cướp lấy Lạc Nguyệt. Hoá ra Bắc Sa Vương vẫn không buông tha cho Lạc Nguyệt, càng không dự tính đưa Lạc Nguyệt cho Đông Phương Vượng. Anh em Đông Phương nhiều nhất chỉ là hai thanh đao trong tay gã mà thôi.
Bắc Sa Vương lại không chờ Đông Phương Đường nghĩ tiếp. Trong tay gã bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng lục, bắn một phát vào giữa trán của Đông Phương Đường.
Một đóa hoa máu bay lên. Đông Phương Đường mang theo cảm giác không cam lòng ngã xuống chỗ ngồi.
← Ch. 0814 | Ch. 0816 → |