← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Nử tử áo đen nhướng mày, ghé mắt nhìn về phía Từ Huyề và Yên Mi, có vài phần địch ý không vui.
- Chúng ta đi!
Từ Huyền lôi kéo Yên Mi đi về một hướng khác, ma lang tam sát này tề tụ nơi đây khiến hắn cải biến kế hoạch, đợi lát nữa hẳn quay lại đây thu hoạch bảo vật.
- Ngươi....
Yên Mi khuôn mặt đỏ lên, thanh âm yếu ớt như muỗi kêu, nàng phát hiện mình bị Từ Huyền dắt lấy tay đi về hướng khác, rồi sau đó lại như người chưa tỉnh mộng. Bình sinh đây là lần đầu tiên nàng bị nam tử xa lạ dắt tay thân mật như thế, tâm hồn thiếu nữ của nàng nhảy lên, không biết là buồn rầu hay kinh hỉ nữa.
Từ Huyền rất nhanh phát hiện ra sự dị thường của nàng, lúc này mới ý thức được, mình và Yên Mi mới quen biết có một ngày, đối với thân phận và lai lịch của nàng đều biết rất ít.
Lúc này hai người đều có vẻ hơi xấu hổ.
- Hắc hắc, các ngươi muốn đi?
Cẩm bào trung niên dữ tợn cười cười, chằm chằm vào phương ảnh xinh đẹp nhưng thoát tục của Yên Mi, liếm liếm đầu lưỡi:
- Tiểu tử, thức thời thì giao nàng ra đây, ta có thể cân nhắc cho ngươi một con đường sống.
Dứt lời, nử tử áo đen và thanh niên cụt tay liền trước sau đánh tới.
Hiện giờ chỉ còn lại hai người Từ Huyền và Yên Mi, dùng thực lực của ma lang tam sát, giết hai tên tu giả không đến luyện thần thất trọng còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Yên Mi kinh hô một tiếng, hoa dung thất sắc, vô ý thức lấy ra một đầu khôi lỗi hung lang ngăn ở trước mặt, trong mắt Từ Huyền lóe lên lệ quang, sát khí nhảy lên cao.
Hắn vốn muốn tránh khỏi ba người, tùy thời lại đến phụ cận tượng thần Thiên Cơ tử để thu lấy bảo vật, không nghĩ tới ba người lại chủ động gây chuyện.
- Muốn chết!
Trên người Từ Huyền bắn ra một tầng ánh lửa màu hồng, "phanh" một tiếng, phi tốc bắn về phía nử tử áo đen.
Nử tử áo đen cũng là Ma Đạo tu giả, một thủ trảo trắng bệch hoạch xuất ra vài đạo ma quang âm hàn màu tím đen buộc vòng quanh từng đạo quang ngân phong kín lộ tuyến công kích của Từ Huyền.
Từ Huyền không chút nhượng bộ, quanh thân hiện lên tầng cương lực trong suốt, cứ thế mà giết đến phụ cận.
Nhưng hắn cũng không lập tức động thủ mà tay lóe lên, hai thân ảnh trầm trọng cực lớn lăng không hiện thân, cùng xông thẳng về phía nử tử áo đen.
- Coi chừng!
Cẩm bào trung niên lên tiếng kinh hô.
Hai thân ảnh to lớn kia cầm trong tay tấm chắn đồng đỏ, nắm chặt huyết thiết cự kiếm, cao tới hai trượng, mang theo sức gió nặng nề, như một tia chớp đánh về phía nữ tử áo đen.
Đồng tử nữ tử áo đen co rút lại, bỗng nhiên phải đối mắt với hai cỗ khôi lỗi khiến nàng sợ tới mức hồn phi phách tán.
Hô xuy xuy, hai thanh cự kiếm phong kín hướng đi của nử tử áo đen, áo trên người nàng liền chấn động, hình thành một cái lồng khí màu xám đen, lại lên tiếng "Răng rắc" một tiếng phá thành mảnh nhỏ.
Nử tử áo đen bạo lui, nhổ ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
Đồng thời, cẩm bào trung niên luyện thần bát trọng trong sự kinh sợ liền chạy tới cứu viện.
Mặt khác một bên, thanh niên cụt tay hơi giật mình, nhưng vẫn bức về phía Yên Mi.
Giờ phút này, tình thế hai phe đều thập phần gấp gáp.
Từ Huyền sao có thể để cho nử tử áo đen kia còn sống sót chạy đi chứ?
Hô!
Hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, trong cơ thể khí huyết mãnh liệt quay cuồng, trái tim đập một cách nhịp nhàng.
Phanh phanh!
Nử tử áo đen toàn thân khí huyết quay cuồng, trái tim dồn dập nhảy lên, thân hình chấn động, thân hình bị ngăn lại.
- Đây là lực lường gì thế...
Lực lượng thần thông ảnh hưởng đến huyết dịch sinh linh này khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng, giống như sắp nổ tung vậy.
Cho dù nàng là luyện thần thất trọng nên vẫn có thể chống cự một hai.
Thế nhưng, trong chút thời gian đó, sau lưng hai thanh cự kiếm cơ hồ đồng thời bổ tới hai đạo ánh sáng rét lạnh.
- Không tốt...
Nử tử áo đen tuyệt vọng kêu thảm lên một tiếng, bị hai thanh cự kiếm chia năm xẻ bảy, biến thành một vũng máu.
Biến hóa như thế khiến cho cẩm bào trung niên và thanh niên cụt tay ngược lại rút một ngụm hơi lạnh, bộ pháp cũng dừng lại một chút.
- Lên!
Từ Huyền dùng thần cảm khống chế hai đầu thiết giáp thị vệ cùng nhau hướng về phía cẩm bào trung niên.
Thức lực của thiếu giáp thị vệ này đều tương đương với ngoài luyện thần thất bát trọng, hai cỗ khôi lỗi đánh một mình cẩm bào trung niên, tự nhiên không có gì phải nghi ngờ rồi.
Từ Huyền nhanh chóng nhặt lên túi trữ vật của nử tử áo đen, sau đó phản công về phía thanh niên cụt tay.
Thanh niên cụt tay muốn bắt lấy Yên Mi, nhưng có khôi lỗi làm tấm chắn nên không hề dễ dàng chút nào.
Lập tức hắn né, trong nội tâm thanh niên cụt tay sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau.
Đồng thời cẩm bào trung niên kia cũng bị hai thiết giáp khôi lỗi đánh lui, hô to một tiếng:
- Lão Nhị, chạy nhanh lên!
Ma lang tam sát vứt bỏ luôn thi thể của nàng kia, hai người khác kinh hoảng chạy trối chết.
Yên Mi có chút thở gấp, lòng còn sợ hãi, nhìn quan thân ảnh răn rỏi mạnh mẽ ở trước mắt vui mừng mỉm cười, tràn ngập cảm kích:
- Lần này ra ngoài, có thể gặp Từ đạo hữu, thật sự là may mắn của Yên Mi, ân đức như thế chẳng biết lúc nào mới có thể tương báo được.
Tính toán ra, Từ Huyền cứu được nàng hai lần, sao lại không cảm kích chứ!
- Ở bên ngoài thành cổ, Từ mỗ cứu ngươi là vì có cùng lợi ích. Mà giờ khắc này tiến vào thành cổ, chúng ta đã kết làm minh hữu, chiếu cố lẫn nhau cũng là việc nên làm thôi.
Từ Huyền ngược lại rất bình thản nói.
Lập tức, sau khi chém giết nữ tử áo đen kia, hắn cũng bắt đầu thanh lý túi trữ vật của nàng.
Trong đó có kiện "Lam Nghê Tiên Thủy Y" khiến Yên Mi yêu thích không buông tay, cuối cùng vẫn trả lại cho Từ Huyền, trêu ghẹo nói:
- Lam Nghê Tiên Thủy Y, có thể nói là một kiện bảo vật, Từ đạo hữu có thể tặng cho đạo lữ song tu sau này của ngươi mà.
Lúc nói đến đây, trong mắt nàng chớp động, âm thầm dò xét thần sắc Từ Huyền.
- Cũng đúng.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, Lam Nghê Tiên Thủy Y này thích hợp cho nữ tử sử dụng, ngày sau vô luận là đưa cho thê tử tương lai hay là cho muội muội làm đồ cưới cũng đều được cả.
- Hẳn là Từ đạo hữu đã có ý trung nhân rồi à?
Yên Mi vẫn cười như trước, nhưng trong lòng lại xiết chặt.
- Không có.
Từ Huyền vô ý thức lắc đầu, nhưng suy nghĩ đến mấy nữ tử đã từng gặp gỡ, Dương Tiểu Thiến, Du Cầm, Trương Vũ Hàm, cuối cùng nhất chỉ có Du Cầm nhạt như ánh bình minh, lúm đồng tiền thuần mỹ vô tư kia là lóe hiện lên trong đầu thôi.
Yên Mi nghe xong, hơi buông lỏng một hơi, lại phát hiện Từ Huyền đã đi về phía tượng thần ở giữa quảng trưởng.
- Coi chừng, không nên đến gần.
Yên Mi gấp giọng nhắc nhở.
Cấm chế ở nơi kia, tia chớp màu trắng một khi đánh xuống, coi như là Ngưng Đan đích thân tới, cũng sẽ bị diệt sát.
- Thiên Cơ tử....
Từ Huyền ngẩng đầu nhìn lên nhìn lão giả ào bảo trắng cao hơn trăm trượng được tôn sùng làm thần linh kia.
Rồi sau đó, hắn một chân, rảo bước tiến lên quảng trường!
Trong khi Yên Mi kinh hô nhắc nhở thì Từ Huyền một chân đã bước vào quảng trường.
Quảng trường rộng lớn, truyền thừa của chủng tộc thần bí nhất Thần Hoang thiên cổ, có được cơ quan cấm chế hung hiểm khó lường. Hơi không cẩn thận thì tia chớp màu trắng sẽ hàng lâm, ngay cả là cao nhân Ngưng Đan kỳ đến cũng chỉ có kết cục ôm hận mà chết thôi.
Từ Huyền bước ra bước đầu tiên, cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, thần sắc bình tĩnh như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiển hiện lên cơ quan đồ án cực kỳ tương tự trong trí nhớ kiếp trước.
Dựa theo bố cục của cơ quan đồ án trong kiếp trước kia, khu vực nguy hiểm chính thức chính là ở phụ cận tượng thần, cùng với bốn tòa thủy tinh trì, ở bên ngoài quảng trường thì không có gì nguy hiểm cả.
Yên Mi ngừng thở ngưng mắt nhìn xuống, Từ Huyền thong dong trấn định bước ra vài bước, nhưng lại không có bất kỳ quy luật nào cả, giống như đang nhàn nhã dạo chơi vậy.
Trong khi chậm chạp hành tẩu, hắn kì thực đang không ngừng tiêu hóa thể ngộ trí nhớ tương quan trong kiếp trước
Yên Mi do dự một chút, từ phía sau đuổi theo, theo sát Từ Huyền.
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |