← Ch.0500 | Ch.0502 → |
Phương Thiên trọng thành, hôm nay lâm vào cục diện tứ phía lâm địch, mấy năm gần đây liên tiếp lọt vào công kích, hiển nhiên là Đông Phương bổn tộc kia đang mưu đồ toàn bộ Côn Vân Quốc, Phương Thiên lục thành chỉ là một khu vực trong âm mưu thôi, cũng không phải là toàn bộ.
Sau khi minh bạch thế cục, Từ Huyền và Nhạc Phong, thần sắc đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Từ Huyền cũng không có ngờ tới, lần này trở về báo thù, độ khó còn lớn hơn hắn tưởng.
- Từ sư đệ, có cần đợi Niếp sư huynh trở về không.
Nhạc Phong có chút lực lượng chưa đủ, hắn đột nhiên nhớ tới nhân vật duy nhất có thể ganh đua với Từ sư đệ trong Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa.
- Không cần chờ hắn làm gì... Đông Phương gia tất phải bị diệt.
Từ Huyền đột nhiên nghĩ đến, Nhiếp Hàn kia rất có thể nắm giữ Thiên Hạt Ma Kiếm, nói cách khác, Đông Phương gia có lẽ sẽ gặp phải hai địch nhân có Di Lạc Côi Bảo.
- Không cần chờ hắn... Đông Phương gia tất bị diệt.
Những lời này, có thể nói là ngữ xuất kinh người, trong đại điện lập tức yên tĩnh.
Trong mắt Hứa Chấn và Đổng Băng Vân rõ ràng lộ ra nghi vấn và không tin mãnh liệt, mà ngay cả Nhạc Phong ở bên cạnh Từ Huyền cũng cảm thấy bán tín bán nghi.
Nói vậy cũng không phải là mấy người này không tin vào thực lực của Từ Huyền mà thực lực của Đông Phương gia hiện giờ đã không thể so với lúc xưa nữa.
Hứa Chấn đắng chát cười cười:
- Đông Phương gia và Đông Phương bổn tộc đã xác nhập làm một thể, ở Côn Vân Quốc một tay che trời, ngay cả Phương Thiên trọng thành to như vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, kéo hơi tàn sống tạm bợ thôi. Vài ngày trước, một hồi đại chiến, lão viện trưởng chịu trọng thương, trọng thành nguyên khí đại thương. Hiện nay, công kích đến từ Đông Phương gia cơ hồ chưa bao giờ gián đoạn qua, Phương Thiên thành tứ phía lâm địch, tràn đầy nguy cơ. Hơn nữa, đánh Phương Thiên trọng thành chỉ là một bộ phận thế lực của Đông Phương gia, nếu toàn bộ đều xuất thủ thì một phương trọng thành này cũng kiên trì không được nửa ngày đâu.
Với tư cách là đan đạo cường giả chiến đấu chính diện với Đông Phương gia, Hứa Chấn minh bạch sự đáng sợ của Đông Phương gia hiện giờ.
Từ Huyền và Nhạc Phong liếc nhau, không nghĩ tới hơn mười năm, Đông Phương gia đã sinh ra biến hóa lớn như vậy.
Đông Phương gia hiện giờ là do Đông Phương bổn tộc ngày xưa cùng với mấy gia tộc chi nhanh xác nhập thành, nghiễm nhiên đã trở thành cự vô phách trong một phương quốc gia tu giới này rồi.
- Hừ! Nói mạnh miệng ai không nói được chứ?
Khóe miệng Đổng Băng Vân nổi lên một tia trào phúng vui vẻ, đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng nhìn qua Từ Huyền đang ra vẻ trầm tư, lập tức có chút nhìn có chút hả hê.
Nàng có cảm giác ít nhất nên khí Từ Huyền tỉnh táo một chút, cho hắn chịu đả kích nhất định, trong nội tâm cười thầm nói:
- Cho ngươi không biết tự lượng sức mình, khoe khoang khoác lác thế làm sao hoàn thành đây?
Khuôn mặt Đổng Băng Vân kéo căng, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, không nói được lời nào.
Hứa Chấn cũng cố không lên tiếng, hiển nhiên đối với Từ Huyền hiển uy lúc trước vẫn còn canh cánh trong lòng.
Trong lúc nhất thời, hào khí liền trở nên có chút quái dị.
- Từ sư đệ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Nhạc Phong thò tay giật giật ống tay áo Từ Huyền, phát hiện thấy trên mặt hắn có một tia cười tà.
- Chậc chậc, từ khi quay về Phương Thiên đến nay, Đổng tiên tử đối với Từ mỗ, tựa hồ một mực lòng tin không đủ a.
Từ Huyền ho nhẹ hai tiếng, khôi phục chánh sắc, cười mỉm dò xét Băng mỹ nhân trước mắt, cho dù nàng không được tuyệt sắc khuynh thành như Tuyết Vi, nhưng vẻ cao ngạo thanh lệ thoát tục kia cũng đủ khiến cho đại đa số nam tử phải sinh ra dục vọng rồi.
- Luận sự.
Đổng Băng Vân hừ lạnh một tiếng, khinh thường không thèm để ý đến, bên cạnh đó còn chuyển thân thể mềm mại không nhìn Từ Huyền, rất có một loại ý tứ cô phương tự ngạo. Đương nhiên trên thực tế, nàng là do không chịu được ánh mắt nhìn thẳng trần trụi của Từ Huyền, cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
- Nếu đã vậy thì không bằng chúng ta lập một đổ ước đi, đánh bạc bọn người Từ mỗ có thể trong mười năm diệt đi Đông Phương gia hay không.
Từ Huyền bất động thanh sắc mà nói.
Nhạc Phong không khỏi kỳ quái, Từ sư đệ này đến cùng có chủ ý gì thế?
- Trong vòng mười năm diệt đi Đông Phương gia? Đổ ước này ngươi nhất định phải thua rồi!
Đổng Băng Vân không rảnh suy tư mà nói.
- Nhất định phải thua? Ha ha, Đổng tiên tử đến cùng là chỉ mạnh miệng, không dám đánh bạc với Từ mỗ một phen sao?
Từ Huyền nghiền ngẫm mà nói.
- Đổ ước này ta chắc thắng rồi, sao lại không dám đánh bạc?
Đổng Băng Vân cười cười, mặt lạnh nói
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
- Nếu như Từ mỗ thắng, ngươi phải ngoan ngoãn làm thị thiếp kiêm nữ bộc của ta. Nếu thua, Từ mỗ mặc ngươi xử trí, như thế nào hả?
Trên mặt Từ Huyền lộ ra một tia cười xấu xa, rốt cục cũng lộ ra ý định.
Thị thiếp kiêm nữ bộc?
Mấy người ở đây sắc mặt đều biến đổi.
Nhạc Phong không khỏi giật mình, Từ sư đệ vậy mà lại đánh chủ ý lên Đổng tiên tử này, thật sự là thâm tàng bất lộ.
- Đổng tiên tử, ngàn vạn đừng đáp ứng!
Hứa Chấn vô ý thức nói, cho dù hắn vững tin đổ ước kia Từ Huyền tám chín phần mười phải thua rồi.
- Tên dê xồm vô xỉ nhà ngươi!
Đổng Băng Vân Phượng con mắt phát lạnh, trên mặt đẹp lại không hiểu đỏ lên, nàng tự nhiên minh bạch, thị thiếp kiêm nữ bộc là thế nào. Thị thiếp, chính là người hầu giường...
- Ha ha, xem ra Đổng tiên tử cuối cùng chỉ là một người không đủ tự tin, thật hổ thẹn cho nữ tu kiệt xuất nổi danh nhất của Phương Thiên học phủ trong trăm năm qua.
Từ Huyền cười lắc đầu.
- Ai nói ta không dám! Đổ ước tất thắng này, ta đáp ứng rồi!
Đổng Băng Vân cười lạnh một tiếng:
- Trong mười năm, nếu như Đông Phương gia chưa bị diệt, ta muốn ngươi cả đời phải làm tọa giá!
Tọa giá?
Từ Huyền nghe vậy, trong nội tâm rùng mình, Đổng Băng Vân này so với mình còn hung ác hơn, rõ ràng lại coi người như súc sinh như vậy!
- Tốt!
Trong nội tâm Từ Huyền âm thầm cười lạnh, sảng khoái đáp ứng, bỗng nhiên thay đổi:
- Nhưng không thể nói không, chúng ta lập linh hồn huyết thệ đi.
Đổng Băng Vân cười lạnh một tiếng, vạch phá ngón tay, hoạch xuất ra trong hư không một huyết vân đồ án, Từ Huyền cũng nhổ ra một búng máu, dính trên tay, hoạch xuất ra mộ quỹ tích huyền diệu, dung nhập vào trong huyết vân đồ án. Tiếp theo, hai người tuyên đọc ra nội dung của linh hồn huyết thệ
Ông bá!
Đồ án linh hồn huyết thệ sinh ra liên hệ thần bí trên người hai người, cuối cùng dung nhập hư không, biến mất không thấy gì nữa
SAu khi lập xong linh hồn huyết thệ, trên mặt Từ Huyền lộ ra dáng cười âm mưu được thực hiện, phảng phất như đã trông thấy tình hình sau khi Đổng Băng Vân trở thành nữ bộc của mình vậy
Đổng Băng Vân sắc mặt lạnh lùng, lộ ra một tia chán ghét, nghiêng người không nhìn hắn.
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm Đổng Băng Vân lại có cảm giác không nõ, đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi vì sao nhất thời xúc động lập đổ ước như thế với đối phương, còn lập ra linh hồn huyết thệ không thể trái nghịch nữa.
← Ch. 0500 | Ch. 0502 → |