← Ch.0531 | Ch.0533 → |
- Từ huynh đệ, vị này chính là ngoại thái công của ta, cũng là Đại trưởng lão Bắc Phong thần gia.
Trương Phong trịnh trọng giới thiệu Thần gia Đại trưởng lão.
Từ Huyền cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Trương Phong và Thần gia Đại trưởng lão còn có một tầng quan hệ như vậy.
Thần gia mặt trắng lão giả thở dài:
- Bắc Phong Thần gia ta, mấy đời đều là nhất mạch đơn truyền, chẳng ngờ rằng mười mấy năm trước, tằng tôn tử của ta đã chết trong tay Đông Phương Bá, đoạn đi huyết mạch duy nhất của Thần gia ta. Cũng may có Phong nhi, những năm này, Thần gia ta cũng đại lực bồi dưỡng hắn làm người nối nghiệp, chỉ mong có thể mượn tay hắn để diệt đi Đông Phương gia."
Nghe đến đó, Thần gia Đại trưởng lão hơi thâm ý liếc nhìn Từ Huyền.
Từ Huyền có chút hiểu được, đã minh bạch tiền căn hậu quả, cũng khó trách những năm này Trương Phong tu vị đột phá, còn nhanh hơn tưởng tượng của mình một chút, nguyên lai là được đại gia tộc của trọng thành toàn lực tài bồi, đương nhiên thiên phú bản thân hắn cũng bất phàm, lại còn không ngừng cố gắng nữa.
Còn nữa, Thần gia Đại trưởng lão ở trước mặt tự nói với mình là bồi dưỡng Trương Phong làm người nối nghiệp, cũng có chút dụng ý.
Trương Phong trên mặt hổ thẹn nói:
- Năm đó nếu không có ngoại thái công che chở chúng ta, cũng sẽ không khiến Thần gia bị liên lụy, khiến Ngọc ca bị chết trong tay Đông Phương Bá.
- Chuyện năm đó chớ có nói thêm nữa, cũng không phải ngươi sai.
Thần gia lão giả, trong mắt hiện lên một tia bi thống, trầm giọng nói:
- Nếu ngươi có lòng thì vào lúc sinh thời hãy tiêu diệt Đông Phương gia, trở thành bá chủ chính thức của Côn Vân tu giới đi.
Mấy chữ cuối cùng, khiến trong mắt Từ Huyền lóe lên tinh quang.
Dã tâm của thần gia lão giả này cũng không nhỏ a!
- Vâng, ta phải nhất thống Côn Vân tu giới, đầu tiên hội tụ số mệnh một phương quốc gia, như vậy mới có một đường hi vọng phục sinh...
Trương Phong tâm thần run lên, lại bỗng dưng đốn dừng lại lời nói, không có nói đi xuống.
- Phục sinh? Phục sinh ai?
Từ Huyền sắc mặt khẽ biến.
Trương Phong kiệt lực khống chế thống khổ trên mặt, rung giọng nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu diếm nữa. Trận chiến Hoàng Long ngày xưa, Trương gia ta bị thua, lọt vào sự đuổi giết của Đông Phương gia. Muội muội Vũ Hàm tẩu tán mất tích, về sau biết được, đúng là bị bọn người Đông Phương Bá bức đến tuyệt cảnh, vì không để cho mình chịu nhục mà tự vận!
- Tự vận mà vong!
Từ Huyền tâm thần chấn động, trong đầu không khỏi hiển hiện phong thái Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ lúc trước.
Lúc ban đầu gặp nhau, hắn cũng không phủ nhận có vài tia hảo cảm đối với Trương Vũ Hàm, chỉ là bởi vì đủ loại nguyên nhân, cũng không nguyện ý đi cùng với đối phương thôi.
Biết được giai nhân năm đó hương tiêu ngọc vẫn, Từ Huyền liền sinh lòng bi thống và tiếc hận.
Cũng khó trách khi Trương Phong đề cập đến Đông Phương Bá, cừu hận trong mắt lại mãnh liệt như thế, thậm chí còn hơn đệ tử Tinh Vũ Sơn nhất mạch như Từ Huyền nữa.
Nói cho cùng, Từ Huyền chỉ ngây người ở Phong Vũ Môn nửa năm, cảm tình không thâm hậu lắm, nhưng Trương Phong lại khác, Đông Phương gia một tay trục xuất Trương thị gia tộc ra khỏi Hoàng Long Linh Thành, ngươi phải tự vận kia, lại là thân muội muội của hắn.
Từ Huyền hiểu rất rõ cừu hận trong lòng Trương Phong còn hơn xa mình và bọn người Nhiếp Hàn.
Đêm đó, Từ Huyền vẻ mặt trầm mặc, một tay vẽ một cái, trong tay xuất hiện một cái Thất Phương Ngọc Bình, bên trong bắn ra một chùm tia sáng lam tử, rơi xuống trước mặt, hiện ra thân ảnh thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành.
Yêu Ngư công chúa đến trước mặt Thần gia Đại trưởng lão, nhẹ nhàng vươn ngọc thủ, một khỏa nước mắt mông lung thần bí mỹ hảo rót vào trong cơ thể hắn.
Sau một lát, khí sắc Thần gia Đại trưởng lão liền khá hơn vài phần, sợ hãi than nói:
- Thương thế của lão phu lại thoáng một phát tốt lên năm sáu phần, xem ra không cần nửa tháng là có thể khỏi hẳn rồi.
Thần gia Đại trưởng lão bị thương suýt nữa trí mạng, so Từ Huyền phải nghiêm trọng hơn mấy lần.
Có thể lường được, một khi vị Nguyên Đan kỳ Đại trưởng lão này có thể mau chóng khôi phục thương thế, vậy thì đối với trận chiến giữa hai đại trận doanh chắc chắn sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn lao.
Trị hết tổn thương của Thần gia Đại trưởng lão, Từ Huyền lại rất nhanh tìm được Du Cầm muội muội, đi vào mật điện chỗ Nhiếp Hàn bế quan.
- Ngươi cuối cùng đã đến...
Nhiếp Hàn khoanh chân mà ngồi, mở mắt ra, thở dài một hơi.
Từ Huyền dò xét hai mắt hắn:
- Ngươi bị thương cũng không nhẹ hơn Thần gia Đại trưởng lão.
Bắt chước làm theo, hắn lại để cho Yêu Ngư công chúa hiện thân.
Một giọt nước mắt xanh thẳm như trân châu rót vào cơ thể Nhiếp Hàn, thương thế nhanh chóng khôi phục.
- Di Lạc Côi Bảo, Nhân Ngư Chi Lệ! Không nghĩ tới Di Lạc Côi Bảo này vậy mà rơi vào trong tay người hầu của ngươi,
Nhiếp Hàn chấn động, đồng thời cảm ứng được Thiên Hạt Ma Kiếm trong cơ thể run rẩy.
Từ Huyền để Tuyết Vi trở lại Thất Phương Ngọc Bình tĩnh dưỡng, mỉm cười nói:
- Niếp sư huynh lúc đó chẳng phải cũng nhận được một kiện Di Lạc Côi Bảo sao? Hơn nữa còn là Thiên Hạt Ma Kiếm loại công kích nữa!
- Hừ! Ta chỉ đạt được nửa kiện Di Lạc Côi Bảo, còn một nửa thiên hạt độc kiếm khác đã bị gia hỏa của Thiên Hạt tộc kia cướp đi. Cừu hận năm đó, ngày sau trở về Thần Hoang, ta nhất định phải đoạt về một nửa ma kiếm khác?
Trong mắt Nhiếp Hàn vẫn còn hiện lên một tia sát cơ cừu hận.
Có thể lường trước ngày xưa gặp gỡ với nam nhân xấu xí Thiên Hạt tộc, hắn có thể đã ăn phải chút thiệt thòi.
Năm đó ở Tử Hải, Từ Huyền gặp gỡ người kia cũng từng bị thất bại, Phương Thiên Họa Kích bị tổn thương.
- Thiên Hạt Độc Kiếm?
Từ Huyền ngạc nhiên nói.
- Thiên Hạt Ma Kiếm, tổng cộng chia làm hai bộ phân, theo thứ tự là Thiên Hạt Lôi Kiếm và Thiên Hạt Độc Kiếm. Ta được chính là Thiên Hạt Lôi Kiếm, chỉ có hai kiếm hợp nhất, mới có thể tạo thành Thiên Hạt Ma Kiếm nguyên vẹn chính thức. Này Ma kiếm này trong chín kiện Di Lạc Côi Bảo, lực công kích có thể nói là nổi bật, nếu có được Thiên Hạt Ma Kiếm nguyên vẹn thì có thể vấn đỉnh Bất Hủ Kim Đan, đến lúc đó phóng mắt khắp thế giới, cũng khó gặp đối thủ.
Trong ngộn từ Nhiếp Hàn lộ ra khí phách chiến ý và dã tâm cường đại
Hiển nhiên chí hướng của hắn cũng không nhỉ dừng lại ở Côn Vân Quốc nho nhỏ, cho dù là Thần Hoang đại địa hoặc là Tam Dương Cảnh thì hắn cũng muốn trở thành nhân vật cao cấp nhất giới này.
Từ Huyền khẽ gật đầu, tu giới mênh mông này, được xưng là 3000 thế giới, Tiên Hà trong truyền thuyết chính là trung tâm của Đại Thế Giới. Từ một bộ phận tin tức trong trí nhớ kiếp trước mà xem thì càng tới gần Tiên Hà thì đẳng cấp giao diện càng cao.
Sau một phen trị liệu, thương thế Nhiếp Hàn đã khôi phục năm sáu phần, đoán chừng không cần hơn phân nửa tháng nữa là đã có thể khôi phục khỏi hẳn rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn người Từ Huyền, Du Cầm, Nhiếp Hàn, Trương Cuồng theo Trương Phong cùng nhau tiến đến một mộ địa ở góc tây nam trong Bắc Phong trọng thành.
← Ch. 0531 | Ch. 0533 → |