← Ch.0581 | Ch.0583 → |
Rầm Ào Ào
Đột nhiên, một hồi mưa xuân không ngớt từ trên trời giáng xuống, bao phủ phạm vi vài trăm dặm Tứ Tượng thành.
- Như thế nào đột nhiên trời lại mưa a?
Tu giả trong linh thành có chút kinh ngạc.
Sở Đông trong mắt tinh quang lóe lên, trận mưa này hiển nhiên không phải do tự nhiên, mà là nhân lực bố trí.
Ông bá!
Rồi đột nhiên, hai người bên trong cơn mưa ngưng tụ ra một đạo lam quang nhu hòa, cũng dần dần hiện ra một thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành, đúng là Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi.
Bất quá, so sánh với ngày xưa, khí tức trên thân Tuyết Vi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đó là một loại mênh mông sâu như biển cả.
- Bái kiến chủ nhân, Tuyết Vi đi một chuyến biên cảnh Côn Vân quốc, vừa đột phá không lâu.
Tuyết Vi hạ thấp người hành lễ.
- Biên cảnh Côn Vân quốc?
Sở Đông ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, trong nội tâm trầm tư, chẳng lẽ là chỗ kia?
- Không nghĩ tới Tuyết Vi cô nương vậy mà tấn chức Nguyên Đan kỳ nhanh như thế!
Trương Phong vẻ mặt kinh hỉ.
Cường giả Nguyên Đan kỳ đối với chi phối chiến tràng đó là không thể tưởng tượng a.
Trương Thiên Minh mỗi khi nhiều ra một vị cường giả Nguyên Đan, đều có thể tăng thêm một phần thắng.
Bọn hắn cũng không biết, Tuyết Vi đạt tới cấp độ Nguyên Đan kỳ, bất quá là vừa mới khôi phục tu vi lúc trước mà thôi.
Tuyết Vi có được Nhân Ngư Chi Lệ, từ thời điểm Ngưng Đan hậu kỳ đã có thể đối kháng cường giả Nguyên Đan, có lẽ so với trong tưởng tượng càng mạnh hơn nữa!
Chỉ là, Từ Huyền một mực che dấu đòn sát thủ này, chỉ có thời điểm mấu chốt nhất mới sử dụng.
Bây giờ Tuyết Vi tấn chức Nguyên Đan kỳ, Từ Huyền tin tưởng nàng có được lực lượng thay đổi càn khôn!
Ngoại trừ công chúa Yêu Ngư đột phá thành công, linh sủng Minh Tước của Từ Huyền cũng từ thời điểm hơn nửa năm trước trong Đại Cổ Bối tấn chức Ngưng Đan trung kỳ, tin tưởng dùng thực lực đặc thù, đủ để khinh thường cấp độ đan đạo.
- Trên người Từ Huyền đến cùng còn có bao nhiêu át chủ bài a?
Sở Đông vẻ mặt kinh ngạc, chằm chằm vào Từ Huyền nửa ngày, cảm giác từ lúc trở về Côn Vân cho tới nay, một mực đánh giá thấp Từ Huyền.
Ngay hôm đó, Từ Huyền chuẩn bị xuất phát đi Phương Thiên lục thành, ngoại trừ Trương Phong bên ngoài, Du Cầm cũng cùng đi theo.
Du Cầm thời điểm ban đầu ở Thanh Mộc trấn, từng bị phụ mẫu Từ Huyền đối đãi như nữ nhi của mình.
Phi hành mấy vạn dặm, mấy người rốt cục đã đến Phương Thiên trọng thành.
Về trước Phương Thiên học phủ, thấy lão cũng nhìn Huệ Lan.
Nhìn thấy ba người trở về, Huệ Lan vui mừng vạn phần, những người này đều là thân cận chi nhân của mình, có thân ca ca, có tương ái chi nhân, còn có tỷ muội quan hệ tốt nhất.
Sau khi cùng Mệnh Cầm chơi đùa một hồi, Huệ Lan lại vểnh miệng lên, hừ nhẹ nói:
- Ca ca, ngươi ở Bắc Phong có khi dễ Du muội muội không a?
- Sư huynh đối với ta rất chiếu cố.
Du Cầm vội vàng đáp, kéo tay Huệ Lan, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
Từ Huyền biết rõ muội muội vẫn muốn tác hợp mình cùng Du sư muội. Thế nhưng mà yêu thích trong lòng hắn đối với Du Cầm, ban đầu đã pha vài tia cảm tình như đối đãi với muội muội, không cách nào hoàn toàn thoát ly tầng gông cùm xiềng xích này.
Trở lại Bắc Phong đến nay, thời gian hắn và Du Cầm cùng một chỗ không nhiều lắm, nhưng một mực lại yên lặng chú ý chiếu cố, nếu không cũng sẽ không phân phối Khôi Lỗi Nhị cho Du Cầm.
Nói chuyện phiếm một lát, Huệ Lan thu hồi biểu lộ cười đùa tí tửng, rốt cục tiến vào chính đề, ngữ khí hơi có vẻ gấp gáp:
- Ca ca, ta sở dĩ vội vả thông tri ngươi như vậy, không chỉ là muốn gặp phụ mẫu, còn có một nguyên nhân: Trận pháp thông đạo Bí Cảnh càng ngày càng yếu ớt, thời gian mở ra Bí Cảnh càng muộn, xác xuất thành công càng thấp. Theo thời gian trôi qua, chỗ Bí Cảnh này có khả năng sẽ chôn vùi biến mất.
- Cái kia quả thật vạn lần không được chậm trễ!
Thời điểm Từ Huyền ở Tứ Tượng thành nhận được tin tức, cũng là không chút do dự đáp ứng, hắn biết rõ muội muội là một người thông tình đạt lý.
Không làm trì hoãn, mọi người xuất phát một chuyến ly khai Phương Thiên trọng thành, ngoại trừ mấy người Từ Huyền, còn có lão viện trưởng, Đổng Băng Vân cùng lúc xuất phát, càng là dẫn đầu đội ngũ một hai trăm tu giả, đại quy mô!
Bí Cảnh tại biên cảnh Hoàng Long thành, một tòa không chút thu hút trong núi rừng.
- Chính là trong chỗ này!
Huệ Lan đi vào một chỗ sườn núi.
Bí Cảnh này cực kỳ ẩn nấp, chỉ có số ít nhân vật trọng yếu Trương gia năm đó mới biết rõ.
Mở ra Bí Cảnh, giao cho Huệ Lan luyện trận đại sư cùng với lão viện trưởng cấp cường giả tiên tu.
Sau một lát.
Ông A... !
Sườn núi kia đột nhiên sáng lên một tầng ngũ sắc thải hà, vừa vặn đối ứng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ngũ sắc thải hà lúc ban đầu từ một điểm nhỏ bên trên lan tràn, sau đó nhanh chóng khuếch trương, lộ ra một tấm bia cổ cao tới hai trượng, bốn phía gợn sóng trận trận, nghiễm nhiên tiến vào thiên địa.
Hiển nhiên nơi đây có ảo trận che dấu cực cao minh.
Ở bên trong ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được một đầu bạch ban thông đạo, kéo dài đến vô tận, truyền đến một cổ khí tức lạ lẫm.
Ánh mắt Từ Huyền không khỏi định dạng đến tấm bia cổ màu xanh kia, cổ văn bên trên có chút mơ hồ, nhưng lờ mờ lộ ra vài phần tang thương ác liệt, hiển nhiên có lịch sử rất lớn.
- Tấm bia cổ này có lai lịch ra sao?
Từ Huyền ghé mắt dò hỏi.
- Bí Cảnh này giống như một mực tồn tại, hình như là đột nhiên xuất hiện a, là Trương gia ta tại trăm năm trước phát hiện, về phần lai lịch tấm bia cổ này, căn bản không thể nào khảo cứu!
Trả lời vấn đề chính là một lão giả thất tuần, đúng là Trương gia Đại trưởng lão ngày xưa.
Mà lúc này, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước:
- Chậc chậc, không đơn giản, Bí Cảnh này không phải tự nhiên sinh ra đời, mà là dùng nhân lực, dùng tuyệt thế thần thông, cưỡng ép khai mở mà thành!
- Ngươi nói là, không gian Bí Cảnh này là do sức người hậu thiên khai ở hay sao?
Từ Huyền nghe vậy, chấn động, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong tu giới, mọi người đều biết, Bí Cảnh là không gian tự nhiên sinh ra. Trong quá trình không gian thế giới sinh ra và trưởng thành sẽ sinh ra một ít tiểu không gian bị phong bế ngăn cách, được gọi là Bí Cảnh.
Bí Cảnh giống như bọt khí trong chum nước, sẽ có một ngày bị chôn vùi, tuổi thọ so với thể giới ngắn ngủi vô cùng, giống như bọt khí sinh ra rồi tan vỡ, nhưng đối với nhân loại, bao gồm nhiều sinh linh mà nói thì tương đối dài dằng dặc rồi. Thọ nguyên của Bí Cảnh bởi vì lớn nhỏ mà định ra, ngắn thì mấy trăm năm, lâu là hơn một ngàn năm, thậm chí vài vạn năm...
Ngày hôm nay, Từ Huyền vậy mà nhìn thấy một Bí Cảnh do người mở ra.
- Ta không chỉ biết rõ nơi này là Bí Cảnh do con người mở, mà còn biết rõ kỳ chủ của nó nhất định là đến từ ngoại giới, ít nhất đã đi qua ngoại giới.
Tàn hồn kiếp trước cười thần bí.
← Ch. 0581 | Ch. 0583 → |